Ngày bấm máy quay MV ca nhạc của Lãnh Kỳ đã đến.
Lâm Giai Tịnh có mặt tại trường quay khá sớm, tranh thủ thời gian trang điểm cô trộm ngủ một ít. Còn đang gật gà gật gù, bất giác bên tai vang lên giọng nói trong trẻo của Lãnh Kỳ “Hi, chị Giai Tịnh!”
Cô chậm rãi mở mắt, quả nhiên đã thấy vẻ mặt tươi sáng của Lãnh Kỳ.
Hôm nay cô ấy mặc một chiếc váy sơ mi có điểm nhấn ở phần thắt lưng, làm rõ được vòng eo thon gọn đáng mơ ước, mái tóc được buộc gọn ở phía sau trông rất hợp với phong thái của mình.
Cả hai người ngồi nói chuyện với nhau được một lúc thì Phi Mẫn tiến vào, trên tay còn xách theo hai cốc cà phê nóng.
“Lily là fan ruột của cô đó, ngày nào cũng mong sớm được gặp thần tượng đấy.” Phi Mẫn đùa một câu, Lãnh Kỳ càng hưng phấn cười to.
“Bật mí với chị, bọn em đã gặp nhau trước đó rồi cơ!” Lãnh Kỳ chu môi nhìn Phi Mẫn.
“Thế à?” Phi Mẫn ngạc nhiên quay đầu nhìn cô.
Cô gật đầu “Xem như tụi em có duyên nên đã đi ăn tối cùng nhau.”
Phi Mẫn phì cười, sau đó dặn dò Lãnh Kỳ vài câu rồi ra ngoài.
“Chị ấy có biết em là em gái của anh ấy không?” Đợi cho cánh cửa khép hẳn cô nhìn Lãnh Kỳ, bởi vì còn nhân viên trang điểm ở đây nên cô không trực tiếp gọi tên Lãnh Tôn.
Mà Lãnh Kỳ cũng biết “anh ấy” mà cô nhắc đến là ai.
Cô ấy lắc đầu, lại uống thêm một hớp cà phê “Chỉ có mỗi mình chị biết à.”
“Sao lại như thế?” Lâm Giai Tịnh có chút ngỡ ngàng trong suy nghĩ.
“Em cảm thấy không tiện để quá nhiều người biết về mình thôi ạ.” Xem ra Lãnh Kỳ cất giấu rất nhiều tâm sự thầm kín, lúc nói câu này vẻ mặt cô ấy cũng toát lên nét gượng gạo.
Nghĩ thấy cũng đúng.
Một người đàn ông trăm công ngàn việc như Lãnh Tôn sao có thể hiểu được tâm tư của chị em phụ nữ được chứ, chưa nói đến tính cách và tuổi tác cả hai người họ cách biệt như thế, đương nhiên sẽ khá thiệt thòi cho Lãnh Kỳ.
Nhớ lại bản thân mình cũng có hai người anh trai “đáng ghét” như vậy.
Một người hiện tại đang là hướng dẫn viên du lịch, với cái tính từ bé đã thích đi đây đi đó không chịu ở yên một chỗ, lúc nào cũng khiến dì Cố Châu Sa và dượng Hà Đổng cứ phải lo lắng không ai khác chính là Hà Tuyển.
Năm cô vừa đậu tốt nghiệp cấp ba, dì và dượng đã cho cô biết ngoài Hà Tuyển cô còn một người anh trai cùng bố khác mẹ đang sống tại nước ngoài. Lúc ấy cô cũng không biết mình nên khóc hay cười với loại tình huống trắc trở đó.
Bố cô mất sớm, có lẽ vì vậy mà ông trời muốn an ủi cô mà ban tặng hai người anh trai cũng nên. Ngẫm đi nghĩ lại, thật ra cô vẫn rất may mắn khi còn có Thẩm Nghi là chị em tốt, buồn phiền một chút liền có thể tìm đến cô ấy than vãn.
Nhưng Lãnh Kỳ có lẽ chỉ có mỗi mình cô ấy.
“Nếu sau này có khó khăn em có thể tìm đến chị, chị sẽ bầu bạn với em.” Cô trấn an Lãnh Kỳ bằng những lời thật lòng nhất.
Lãnh Kỳ chợt xôn xao cảm động, trên mi mắt hơi ươn ướt lấp lánh. Lãnh Kỳ ngước lên nhìn cô, bất giác nước mắt cũng thi nhau rơi xuống gương mặt xinh đẹp “Chị Giai Tịnh, chị thật tốt, chị luôn ở bên cạnh mỗi khi em cô đơn thế này!”
Lâm Giai Tịnh kinh ngạc trước cái ôm đầy mạnh mẽ của Lãnh Kỳ.
Cô bị kéo đến buộc phải đứng hẳn lên để Lãnh Kỳ vùi đầu vào người mình, trong câu nói vừa nãy cũng có phần kỳ lạ nhưng cô không nghĩ quá phức tạp, lại cho rằng cô ấy quá khích mà buông lời cảm động.
Lâm Giai Tịnh vỗ nhẹ lên lưng Lãnh Kỳ an ủi, cô im lặng để cho Lãnh Kỳ tựa đầu vào người cô mà khóc thút thít.
…
Buổi quay kết thúc vào rạng sáng, dưới sự thúc ép của cô, Lãnh Kỳ cũng miễn cưỡng theo Phi Mẫn ra về từ sớm.
Lâm Giai Tịnh vừa hoàn thành tẩy trang, thay quần áo đã ngáp ngắn ngáp dài. Cô ở trường quay đúng mười bảy tiếng đồng hồ, cả người rệu rã chẳng còn chút sức lực nào để ăn uống, cô bây giờ chỉ muốn đi ngủ thôi.
Trong lúc chờ thang máy, cô tranh thủ lướt tin tức cập nhật tình hình cả ngày.
Truyền thông hôm nay thuộc về Giản Thanh Vy. Hầu hết mọi bài báo đều có tên của cô ấy, cụ thể là Giản Thanh Vy đã gia nhập LEO khiến người hâm mộ toàn tập sửng sốt.
Lâm Giai Tịnh cũng không khỏi ngạc nhiên, sao lại đường đột như vậy?
LEO là một công ty tốt, cũng được xếp vào những công ty giải trí có tiếng tăm nhưng cô không rõ, dẫu sao LEO cũng trực thuộc Lưu Hoa, ai có thể không biết nhưng Giản Thanh Vy phải là người chắc chắn nhất, tổng giám đốc của Lưu Hoa chính là Trương Tuấn Hào.
Chẳng khác nào bây giờ cô ấy đã gián tiếp là cấp dưới của Trương Tuấn Hào?
Nhưng Lâm Giai Tịnh không muốn nghĩ sâu sa.
Vào công ty của người quen cũng rất tốt, đôi lúc tiền đồ rộng mở hơn, lại dễ nhận được giúp đỡ khi khó khăn. Xem như bây giờ Giản Thanh Vy đã có riêng cho mình một mái nhà để trở về.
Nhìn mà xem, nụ cười của cô ấy trông cực kỳ rạng rỡ trước ống kính.
Giản Thanh Vy có thể không nói nhưng cô biết cô ấy yêu thích hào quang rực rỡ đến thế nào, trải qua những năm tháng luôn phải sống khép mình bây giờ đã có thể tung cánh, phô diễn trước mặt bao nhiêu người như thế, tất nhiên cô ấy rất sung sướng.
Lại nghĩ đến lần gặp gỡ trước, cô lại có chút tiếc thương.
Có thể cô đúng, cũng có thể cô sai. Liệu Giản Thanh Vy có như bao người dùng chút thủ đoạn để sự nghiệp nhanh chóng thăng hoa hay không? Người đàn ông kia liệu có liên quan đến cơ hội này hay không?
Càng đáng nói, bộ phim mà cô ấy thủ vai chính do đạo diễn Lưu Ngọc dẫn lái, dự kiến sẽ phát sóng vào năm sau gây bùng nổ tranh cãi dữ dội. Chẳng phải vì đồn đại về Lưu Ngọc còn quá rõ sao?
Cô không biết. Cô cũng không thể lúc nào cũng bôn ba lo lắng cho cuộc đời của cô ấy, chỉ đành tôn trọng quyết định của Giản Thanh Vy.
Lâm Giai Tịnh gửi lời chúc mừng Giản Thanh Vy qua weixin.
Cô cho ngược điện thoại vào túi, ngán ngẫm ngã lưng về sau nhìn con số đỏ rực đang chuyển động. Không biết qua bao cơn ngáp ngủ, thang máy đã xuống đến tầng trệt.
Lâm Giai Tịnh dự định tá túc con ô tô mình ở hầm xe một hôm rồi bắt taxi trước cơn buồn ngủ nặng nề này. Suy nghĩ chưa kịp dứt, cửa đại sảnh vừa mở cô đã trông thấy chiếc xe đen quen mắt đang đậu cách đó không xa.
Người đàn ông kia đứng tựa vào đầu xe hút thuốc.
Chợt nhớ đến dáng vẻ của anh vào sáng ngày hôm ấy, đầu mày cô hơi giật giật, ánh mắt cũng không có điểm tựa mà nhìn loạn, trong lòng dâng lên cảm giác áp lực vô hình.
Cô chần chừ một lát mới tiến lại gần.
Lãnh Tôn dường như nhận thấy có người tiến về phía mình, anh quay đầu đã thấy cô, điếu thuốc trên tay vừa hay đã hút xong bị anh ném dập tắt.
“Anh Lãnh, tiểu Kỳ đã về từ sớm rồi.” Lâm Giai Tịnh dừng bước trước mặt anh, chầm chậm cất giọng uể oải của mình.
“Tôi đến đón cô.” Lãnh Tôn vòng đến mở cửa ghế lái phụ.
Lâm Giai Tịnh vội xua tay, định lên tiếng bảo không cần thì anh bổ sung “Là Kỳ nhờ tôi, con bé không an tâm để cô về một mình vào giờ này.”
Hai anh em nhà này cũng hành động tự chủ quá nhỉ?
Cô cắn môi do dự.
Anh đến quá bất ngờ mà thầm nghĩ đường xá bây giờ cũng quá vắng vẻ, muốn bắt được taxi cũng phải chờ khá lâu, lại nói đến cô đã thấm mệt sắp không trụ nổi nữa, nếu tiếp tục chờ thì không biết đến bao giờ mới về được nhà.
Đấu tranh một hồi cô cũng gật đầu đồng ý. Hời như vậy, ngốc mới không lên.
Lãnh Tôn chờ cô ngồi vào rồi vòng qua ghế lái, sau đó con xe đã nổ máy.
“Buổi quay hôm nay của cô thế nào?” Đi được một đoạn Lãnh Tôn bày ra vẻ quan tâm với công việc của cô.
“Mọi việc đều thuận lợi.” Cô nghịch ngón tay của mình, trong lòng chậm chạp hồi hộp khó tả.
“Kỳ có gây phiền phức gì không?” Lãnh Tôn hỏi lánh sang em gái.
Cô lắc đầu cười cười “Tiểu Kỳ không còn là con nít ba tuổi nữa, anh Lãnh đừng cứ xem cô ấy như trẻ con như thế.”
“Trong mắt tôi con bé luôn cần sự bảo vệ.” Anh lãnh đạm nói, đáy mắt hiện lên ý cười.
Lâm Giai Tịnh cười trừ. Sau câu nói của anh, dọc đường trở về nhà cô, cả hai đều rất kiệm lời, trong xe cũng không có bất kỳ động tĩnh nào.
Anh cho xe chạy chậm dần khi gần về đến khu căn hộ của cô, đến khi xe dừng hẳn anh quay đầu nhìn sang ghế bên cạnh, cô ngủ rồi.
Cô ngủ rất sâu, thậm chí còn nghe được tiếng thở đều đều.
Có lẽ đã quá mệt nên cô mới không chút đắn đo mà tựa đầu vào ghế ngủ say đến như vậy.
Nhìn dáng vẻ của cô, trong lòng anh dâng lên cảm giác vừa xót xa vừa tức giận kỳ lạ. Nếu đổi lại là một chiếc xe khác, cô cũng sẽ không ngần ngại mà ngủ đến mức không biết đường tỉnh sao?
Công việc của cô nặng nhọc đến mức phải bán sức khỏe đến vậy chăng?
Vài lọn tóc rơi xuống che đi một nửa gương mặt xinh xẻo của cô. Lấp ló dưới những sợi tóc là đôi mắt đang nhắm nghiền, gò má của cô hơi ửng hồng, đôi môi anh đào khép chặt, ngũ quan hài hòa khiến người khác say mê.
Ánh trăng rơi thẳng vào vị trí của Lâm Giai Tịnh, soi rõ vẻ mặt êm đềm khi ngủ của cô, tuy có chút nhợt nhạt và mệt mỏi nhưng vẫn không làm nhòe đi nhan sắc vốn có.
Đây là lần thứ hai anh trông thấy dáng vẻ ngủ sâu của cô.
Lãnh Tôn mím môi cười trừ.
Không biết là vì sao đối với Lâm Giai Tịnh, anh rất có kiên nhẫn, không nỡ đánh thức cô, cứ thế để cô yên tĩnh say giấc trên xe anh đến tận sáng. Đổi lại là người khác, e là sớm bị anh không ngần ngại đuổi thẳng cổ.
Có anh phải điên rồi không? Anh thầm nghĩ thế.
Anh chống tay lên cửa kính, âm trầm đưa mắt ngắm nhìn sang cô, anh cũng không hạ ghế ngồi cô xuống vì sợ sẽ đánh thức cô.
Chết tiệt!
Bỗng dưng nhìn cô như thế, cảm giác quen thuộc lại rục rịch trỗi dậy trong người, là loại cảm giác muốn làm chuyện xấu!
Cô mặc áo phông trắng, hoàn toàn che đậy được cơ thể nhưng đâu đó trong tiềm thức anh vẫn hiện lên sự đầy đặn và quyến rũ của đường dáng người cô.
Chính là lần trước, trước khi bất tỉnh cô còn không quên nôn sạch lên quần áo của hai người, buộc anh phải bất đắc dĩ đưa cô đến khách sạn.
Đúng như anh từng nói, người thay quần áo giúp cô chính là anh.
Là một người đàn ông có sinh lý bình thường, khi trông thấy cơ thể nuột nà của cô liệu anh có bất cứ ý đồ xấu xa nào với cô hay không? Câu trả lời là có.
Là cô tự động bổ nhào về anh, tự dâng hiến bản thân mình. Còn cố ý tạo tình huống để anh đưa cô đến khách sạn. Nhưng anh không ấu trĩ đến mức sẽ động đến một người bất tỉnh nhân sự, càng huống hồ chi khi ấy cô không phải là say bình thường.
Lãnh Tôn không tự nhận mình là một người chính trực.
Nếu hỏi anh có ấu trĩ không? Lãnh Tôn sẽ nói có. Anh hoàn toàn có thể nhờ vả nữ nhân viên của khách sạn để thay quần áo giúp cô, anh cũng có thể quăng bừa cô ở một căn phòng khác.
Nhưng mà, anh vẫn không tự chủ được mà giở trò với quần áo của cô. Hành vi của anh nói đúng ra chính là vi phạm đạo đức, phải, anh nhận thức được điều ấy.
Hình ảnh của cô đêm ấy cứ len lỏi vào trong ký ức, từ từ dày vò suy nghĩ của anh.
Anh cảm thấy bây giờ mình đang phát điên rồi!
Là điên vì cứ ngập ngừng không nỡ đè cô ra chiếm hữu.
Lãnh Tôn cười nhạt với chính bản thân mình, song lại khó khăn nuốt nước bọt, gần đây không chạm vào phụ nữ, bây giờ “miếng mồi” ngon xuất hiện trước mắt mà không thể bắt lấy, quả thật quá trớ trêu.
Anh cởi áo ngoài khoác lên người cô, đưa tay chỉnh lại điều hòa sau đó bản thân cũng nhắm mắt nghỉ ngơi.
Cảnh đẹp trôi qua không được bao lâu thì trong xe bị phá rối bởi chuông rung điện thoại.
Lâm Giai Tịnh giật mình tỉnh giấc mới tá hỏa phát hiện mình đã ngủ quên trên xe người ta. Cô chỉ định nhắm mắt một chút thôi, chỉ một chút thôi nào ngờ lại thấy trời bên ngoài đã vơi sương rồi.
Nhưng vừa rồi cô ngủ rất ngon, dường như không chút kiêng dè mà mơ hồ thiếp đi trước mùi hương thanh mát của đàn ông, có lẽ cũng nhờ vào mùi ấy mà nhất thời bản thân cô không muốn tỉnh lại.
Cô nghe thấy anh trầm ổn lên tiếng “Nói đi.”
Trong chiếc xe rất yên tĩnh, đến cả Lâm Giai Tịnh bên đây còn nghe được giọng của đối phương trong điện thoại.
“Tổng giám đốc, Harry đang ở công ty ạ.” Vương Tuân nhanh chóng báo cáo.
“Ông ta sao lại ở đây?” Anh ra hiệu với Lâm Giai Tịnh bên kia đã thức giấc chờ mình.
Vương Tuân đáp “Ông ấy bảo có chuyện gấp cần tìm tổng giám đốc ạ.”
Anh nhíu mày, phức tạp trong suy nghĩ mà lại không chút rối ren trong lời nói “Mười phút nữa tôi đến công ty.”
Kết thúc cuộc gọi anh đưa tay day day thái dương rồi nhìn sang bên cô, Lâm Giai Tịnh như một cô học sinh ngoan ngoãn đã gấp gọn chiếc áo vest đặt trên đùi mình.
Lâm Giai Tịnh bối rối hỏi “Sao tôi ngủ quên anh không gọi tôi dậy?”
“Cô ngủ rất ngon không tiện đánh thức cô.” Anh muốn cười lại thôi, điềm đạm đáp.
“Làm phiền anh quá! Cũng cảm ơn anh đã cho tôi quá giang nha.” Cô dâng áo trả người, cảm kích một câu.
Lãnh Tôn nhận lấy, anh mím môi “Không có gì.”
“Vậy… tôi vào trước đây, anh đi cẩn thận nhé!” Cuộc gọi khi nãy của anh có vẻ rất gấp, cô cũng không dám cản trở người bận rộn nên đưa lời tạm biệt với anh.
Cô vừa định mở cửa thì anh lên tiếng nhắc nhở “Sau này làm việc chú ý đến sức khỏe một chút, không phải xe đàn ông nào cũng có thể ngủ quên đâu.”
Lâm Giai Tịnh sững người, cô không ngốc, cô nghe hiểu ý của anh.
Cô quay đầu nhìn anh, không biết phải diễn tả cảm xúc thế nào, có chút ngượng ngùng, cũng có chút ấm áp nhưng đều bị cô giấu đi rất nhanh “Tôi biết, cảm ơn anh đã quan tâm.”
Ngừng một chút, cô lại cười nhạt “Chỉ là tôi cảm thấy mình phải cố gắng mới xứng đáng được công nhận.”
Cô dứt khoát mở cửa xuống xe, trước khi rời đi còn để lại một câu khác “Chẳng phải để có được như ngày hôm nay, anh cũng đã cố gắng rất nhiều sao?”
Nói xong cô cúi đầu chào anh thay lời tạm biệt rồi đóng chặt cửa xe. Để lại một Lãnh Tôn cười ngây ngốc ở phía sau.