“Nghe nói cậu vừa được nhận vào vai chính cho bộ phim của Lưu Ngọc à?” Lâm Giai Tịnh ngồi vắt chéo chân, nhã nhặn dùng trà.
Giản Thanh Vy chẳng hề né tránh câu hỏi của cô, tay vừa nghịch điện thoại thẳng thắn thừa nhận “Ừm, hai tuần sau sẽ bấm máy.”
Lâm Giai Tịnh có ý cười như không, cô khẽ nghiêm mặt đặt tách trà xuống bàn, tiện tay rút một mẩu giấy ăn lau miệng.
Người đối diện cô vẫn luôn cắm cúi, dán chặt mắt vào di động không rời.
Giản Thanh Vy là bạn trọ đại học của cô và Thẩm Nghi.
Ngoài quan hệ bạn bè, Giản Thanh Vy cũng là một diễn viên có tên tuổi, nói cách khác cô ấy là đồng nghiệp với cô. Lâm Giai Tịnh không biết nên hình dung tình bạn của hai người bằng từ nào cho phù hợp, không hẳn quá thân thiết mà cũng không đến nỗi qua quýt.
So với Thẩm Nghi, cô chỉ duy trì đề tài công việc để nói chuyện phiếm cùng Giản Thanh Vy. Trước nay là vậy, bây giờ cũng không thay đổi.
“Công việc của cậu dạo này ổn chứ?” Cô gấp giấy ăn để lên bàn, bắt chuyện hỏi thăm.
Giản Thanh Vy lúc này đã chịu buông điện thoại đi, tay chống lên trán lắc đầu “Tớ liên tục nhận dự án mới, thời gian để nghỉ ngơi còn không có. Phiền chết đi được!”
“Công việc thuận lợi đều rất tốt mà.” Cô phì cười trêu ghẹo.
Cô hiểu, sau tiếng than thở mệt nhọc kia, cô ấy vẫn sẽ vui vẻ vùi đầu làm việc, Giản Thanh Vy là kiểu người cả đời này không ngừng cố gắng nỗ lực để đạt được mục tiêu của mình.
“Đúng là rất tốt nhưng mệt quá!” Giản Thanh Vy vừa uống trà vừa gật đầu, sau lại thở dài một hơi chán nản.
“Tớ muốn hỏi cậu một chuyện.” Cô trở nên nghiêm túc, không còn giọng điệu nhàn nhạt ban nãy.
Cảm nhận được thái độ của đối phương đã thay đổi, Giản Thanh Vy cũng nghiêm chỉnh trở lại, chính thức hòa nhập vào cuộc trò chuyện “Được, cậu hỏi đi.”
“Đêm qua tớ không nhìn lầm cậu đã ở cùng một người đàn ông trong nhà hàng đúng không?” Cô lặng lẽ quan sát nét mặt của người đối diện, chậm rãi nói hết những điều cất giấu.
Giản Thanh Vy và Lâm Giai Tịnh luôn giúp đỡ nhau từ những ngày đầu chập chững vào làng giải trí, chính Giản Thanh Vy cũng nhiều lần nhắc nhở trong cái giới thị phi này rất dễ sa đọa, không nên ham danh mà đánh mất bản thân.
Cô luôn tin tưởng Giản Thanh Vy là một cô gái hồn nhiên như thế, tuy tham vọng rất lớn nhưng tự cô ấy có chừng mực.
Ban đầu khi thấy đôi nam nữ ngồi trong góc nhà hàng đêm qua, cô đã tự nhủ bản thân nhìn nhầm người với người. Nhưng chợt nhớ đến Thẩm Nghi đã từng nói vô tình nhìn thấy Giản Thanh Vy ở cùng một người đàn ông lạ mặt ở sân bay, cô liền dâng trào hụt hẫng và khó hiểu.
Giản Thanh Vy thoáng sững người, cô cũng rất nhanh bắt trọn khoảnh khắc ấy, mãi lâu sau cô ấy mới điềm tĩnh, bình thản hỏi cô “Cậu… biết rồi à?”
Câu trả lời tuy không trực tiếp nhưng tự cô cũng biết, Giản Thanh Vy đã ngầm thừa nhận.
Tâm trạng Lâm Giai Tịnh rơi vào nặng nề, mi mắt cô giật nhẹ đen kịt.
“Nếu được lựa chọn, tớ hi vọng mình một chút cũng không muốn biết.” Cô hờ hững nhìn Giản Thanh Vy như một người xa lạ, ánh mắt trở nên trầm lắng.
“Tớ từng nói với cậu trong nơi này rất dễ sa đọa.” Giản Thanh Vy cười nhạt “Đúng thật là vậy!”
“Chuyện xảy ra được bao lâu rồi?”
“Điều này có quan trọng không?” Giản Thanh Vy biết bản thân cũng không thể giấu thêm được, chỉ đành gượng cười cho qua chuyện.
Lâm Giai Tịnh là một cô gái vừa thông minh vừa hiểu chuyện, hơn nữa cô nhìn nhận vấn đề theo nhiều chiều hướng, điều này Giản Thanh Vy rất rõ. Nếu đổi lại người ở trước mặt cô là Thẩm Nghi, e là cuộc trò chuyện đã chẳng kéo dài được bao lâu.
“Là cậu tự nguyện hay là đã có vấn đề phát sinh vậy?” Lâm Giai Tịnh tựa lưng vào ghế thở dài.
“Là tớ tự nguyện.” Giản Thanh Vy nhìn thẳng vào mắt của Lâm Giai Tịnh, trong đáy mắt đã lấp lánh xuất hiện một vệt nước “Tớ biết dùng cách này rất bỉ ổi nhưng vai diễn này buộc phải là của tớ.”
Lâm Giai Tịnh vừa cảm thấy chua xót vừa cảm thấy khinh bỉ Giản Thanh Vy.
Hà cớ gì phải trở thành công cụ làm ấm giường cho đám đàn ông mới có thể đổi lấy thứ mình mong muốn?
Cô đưa tay day thái dương nhức mỏi, thấp giọng “Người đàn ông ấy có đối tốt với cậu không?”
Chuyện cũng đã xảy ra, có trách cô ấy cũng chẳng thay đổi được điều gì, chi bằng cô an ủi sẽ tốt hơn là tạo thêm gánh nặng.
Giản Thanh Vy có vẻ bất ngờ trước động thái của cô. Tự bản thân cô ấy cũng biên soạn rất nhiều tình huống trắc trở, ví như cô sẽ mắng, ví như cô sẽ tức giận nhưng vẫn sót sự hỏi thăm đầy tình ý từ Lâm Giai Tịnh.
Đúng là điên thật mà!
“Đối xử như thế nào thì cũng chỉ có một kết cục thôi!”
“Cậu có cảm thấy hối hận không?” Lâm Giai Tịnh nhấc ấm trà, từ tốn rót vào tách của cả hai.
“Hối hận thì sao chứ? Đã không thể trở về như lúc trước nữa rồi.” Giản Thanh Vy lặng cười, nói đến đây trong lòng có chút nghẹn ngào.
Lâm Giai Tịnh khá tinh mắt, nhận ra trong câu nói của Giản Thanh Vy đã sớm có sự xao động, có thể thấy đây vốn không phải là ý định ban đầu.
“Tiểu Nghi đã biết đến việc này chưa?”
“Vẫn chưa.”
“Đợi một thời gian tớ sẽ chủ động nói với cậu ấy.”
“Được.”
…
Vị khách thường xuyên của Lãnh Thị lại ghé đến “chơi” cùng Lãnh Tôn.
Vẫn như thường lệ, “mỹ nam” luôn dành thời gian ghé thăm chốn công sở như vậy đã trở thành nguồn động lực mạnh mẽ cho hội chị em phụ nữ dồi dào năng lượng đi làm mỗi ngày.
Cứ hễ anh đi đến đâu lại nghe được những tiếng cười khúc khích của phụ nữ đến đó, điều này không cần nói cũng đã quá quen thuộc với anh.
Vị khách này được ưu ái đặc biệt, chỉ cần đến là có thể sử dụng thang máy riêng lên thẳng phòng tổng giám đốc tối cao.
Cửa phòng vừa mở, khói thuốc nồng nặc đã xộc thẳng lên mũi.
Bên trong Lãnh Tôn bày ra dáng vẻ bừa bãi vô cùng, hai ba cúc áo sơ mi mở hờ hững, cà vạt cũng bị anh vứt sang một bên, cả người ngồi tựa lưng vào ghế, trên tay còn cầm điếu thuốc lá đang hút dở.
Thịnh Hạo Điền bung mạnh cánh cửa vẫn không khiến sắc mặt anh dao động.
“Này… Lãnh Tôn… cậu đã hút hết… bao nhiêu thế hả?” Thịnh Hạo Điền vừa đi vừa đưa tay vẫy lên không trung để làm tản mùi khói thuốc.
Lãnh Tôn im lặng không trả lời, ánh mắt không chào đón người vừa xuất hiện.
“Cậu muốn ngộp chết trong đây à?” Thịnh Hạo Điền cau có nhìn anh.
Đáp lại vẫn là sự im lặng tuyệt đối từ Lãnh Tôn.
Thịnh Hạo Điền dần thích ứng được môi trường, kéo ghế ngồi xuống đối diện anh. Trên bàn có hơn hai ba gói thuốc lá rỗng, chỉ một hộp cuối còn chừa lại vài điếu.
“Có chuyện gì?” Lãnh Tôn dập điếu thuốc xuống gạt tàn, nhả nhẹ khói lên không trung rồi thấp giọng hỏi.
Thịnh Hạo Điền một bên tươi cười nhìn anh, vừa nói chân mày vừa nhướng lên liên tục với vẻ thích thú “Cậu đoán xem!”
“Vô vị.” Anh xoay ghế đứng dậy hướng về phía cửa kính, không quên lạnh lùng buông một câu khiến người đối diện muốn ngã ngửa.
Với kiểu cách của Lãnh Tôn, Thịnh Hạo Điền đã sớm làm quen. Nhưng cái tính xấu của người bạn này vẫn phải sửa lại, nếu không e là cả đời chỉ biết sống trong cô đơn.
“Cậu không đoán là sẽ bỏ lỡ mất thông tin hay nhất ngày đấy nhé!” Thịnh Hạo Điền tiếp tục bày vẻ mặt hồn nhiên nhún nhún bả vai với anh.
Lãnh Tôn nghe xong lại càng tảng lờ hành động trẻ con của anh ấy. Cả bóng người lớn lặng thinh, nghiêm nghị đứng nhìn lòng đường bên dưới.
“Cậu có thể đừng lúc nào cũng đối xử lạnh nhạt với tớ được không?” Thịnh Hạo Điền gào thét hồi lâu với anh cũng thấy tủi thân.
“Tớ nể cậu rồi.” Cảm giác mình vẫn luôn độc thoại nội tâm, Thịnh Hạo Điền buông tay đầu hàng, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề “Đã thành công để hắn lọt lưới ở buổi đấu giá rồi, chỉ còn chờ cậu ra tay thôi.”
“Xem ra cậu cũng có ích đấy chứ.” Cuối cùng Lãnh Tôn cũng hưởng ứng chút ít với Thịnh Hạo Điền, chỉ là thái độ vẫn hờ hững.
“Ấy, nói bậy!” Thịnh Hạo Điền đưa hai tay lên đỉnh đầu vuốt lấy vuốt để mái tóc mình, tự hào vỗ ngực “Chỉ cần Thịnh Hạo Điền tớ ra tay chuyện gì mà chẳng hoàn hảo.”
Anh vừa dứt câu liền nhận được ánh mắt lạnh nhạt của Lãnh Tôn. Thịnh Hạo Điền vươn vai đẩy ghế ra xa, tiến lại gần nơi anh đứng.
Cả hai người đàn ông giương mắt về phía trước.
Bầu không khí trở nên tĩnh lặng, đồng thời hai người đàn ông dáng chập chững đứng cạnh nhau bỗng tạo thành một bức tranh hoàn mĩ.
“Mỹ nam” của mọi cô gái vẻ ngoài cũng không kém gì với Lãnh Tôn, tuy tính cách có chút chưa chín chắn nhưng trên thương trường lại là một bậc thầy chơi khăm.
Là đối thủ cạnh tranh với nhau nhưng lại thân thiết như anh em có thể dùng để diễn tả mối quan hệ của Lãnh Tôn và Thịnh Hạo Điền. Hai người vốn cùng một nơi thương trường mà quen biết nhau cũng không phải ngày một ngày hai.
Thịnh Hạo Điền hiện nay đang nắm giữ Thịnh Thị vô cùng vững chắc. Tuy nói là vậy mà thật ra bản thân anh lại chẳng mấy hứng thú với cái chức danh đó, chính vì điều đó đã khiến cho Thịnh Bằng lực bất tòng tâm.
Nhiều lần khuyên nhủ con trai duy nhất của mình tiếp quản Thịnh Thị cho thật tốt để ông còn có ngày yên lòng xuống cửu tuyền, tiếc thay lời nói của ông cũng chỉ như gió thoảng mây bay qua tai Thịnh Hạo Điền.
Nói đi cũng phải nói lại, dù Thịnh Hạo Điền có muốn né tránh đến đâu cũng không thoát khỏi một tiếng “chủ tịch Thịnh Thị”, vốn dĩ danh xưng đó đã theo anh từ khi còn trong bụng mẹ rồi.
Từ ngày Thịnh Hạo Điền kiêm chức chủ tịch, Thịnh Thị phát triển rất tốt, tài năng dẫn dắt của anh cũng khiến nhiều người phải thán phục, chỉ vỏn vẹn một năm đã có thể một tay đưa Thịnh Thị trở thành tập đoàn hùng mạnh chỉ đứng sau Lãnh Thị.
Ngoài trời đã dần tối hẳn, ánh hoàng hôn chầm chậm tan chảy trong căn phòng làm việc của Lãnh Tôn. Tâm trạng anh từ đầu đến cuối vẫn chưa khá lên được là bao.
Anh thở dài một tiếng, đưa tay day huyệt thái dương, nặng nề nhả từng chữ “Ông ta đã sắp đến ngày tự do rồi.”
“Mới đó mà nhanh như vậy rồi à?” Thịnh Hạo Điền có hơi ngạc nhiên quay đầu nhìn anh.
“Ừ, là tháng sau.” Lãnh Tôn dứt lời, ánh mắt càng thêm tối đen.
Thịnh Hạo Điền thấy tâm trạng anh tồi tệ cũng không dám chọc đến, nhẹ nhàng vỗ lên vai anh vài cái rồi cảm thán thở dài.