Chưa Từng Muộn Màng

Chương 6. Em muốn cùng chị là người một nhà


2 tháng

trướctiếp

Trên bàn ăn chỉ có Lãnh Kỳ náo nhiệt nhất, lần lượt hết chủ đề này đến chủ đề khác cứ mải miết luyên thuyên với Lâm Giai Tịnh.

Lãnh Kỳ tuy cùng tuổi với cô nhưng khi đứng cạnh nhau cả hai trông có sự khác biệt rõ ràng.

Vẻ đẹp không tuổi của Lãnh Kỳ luôn là đề tài được nhiều người săn đón trên nền tảng truyền thông, hôm nay cô có cơ hội được tận mắt chiêm ngưỡng liền không khỏi cảm thán cô ấy quả thật xinh đẹp như búp bê.

Lãnh Kỳ sở hữu gương mặt khả ái, ngũ quan đường nét đều rất hài hòa, toát lên được một vẻ thuần khiết đáng yêu, đặc biệt là đôi mắt to long lanh như sao trên trời, một vẻ đẹp đủ khiến người khác phải nán lại trầm trồ.

Anh em nhà họ Lãnh ai cũng đẹp, đều mang một khí chất hừng hực ẩn sâu bên trong. Nhưng càng nhìn cô lại càng thấy có vẻ hai anh em họ không có điểm tương đồng nào về ngoại hình cho lắm!

Hay là vì cô quá tinh mắt để nhận ra gương mặt của Lãnh Kỳ đã từng trải qua phẫu thuật thẩm mỹ?

Nhưng dù thế nào thì ngay từ cái nhìn đầu tiên về Lãnh Kỳ, cô đã có được thiện cảm rất cao.

Nếu không từng xem qua thông tin cá nhân của Lãnh Kỳ, cô còn nghĩ người ngồi cạnh cô là một cô bé sinh viên còn học đại học chứ không phải là một người bạn cùng tuổi với mình.

Sau khi ăn no nê Lãnh Kỳ đã đi vệ sinh, để lại cô và Lãnh Tôn rơi vào bầu không khí gượng gạo. Cô không ăn tiếp, mắt cũng không trực tiếp nhìn người đối diện, cô đưa tay nhấc ly rượu vang nhấp môi.

Trôi qua được rất lâu, đến khi Lâm Giai Tịnh hết lần này đến lần khác liên tục cạn sạch ly rượu của mình, Lãnh Tôn ở bên kia mới lên tiếng.

“Sau này mong cô chiếu cố cho Kỳ nhiều hơn.” Khi nhắc đến em gái, nét mặt anh giãn ra, không giữ khư khư cái giọng lạnh băng nữa “Con bé suy nghĩ còn trẻ con, vẫn chưa đủ chín chắn với đời thực.”

“Anh Lãnh đúng là rất yêu thương em gái.” Lâm Giai Tịnh ngã lưng ra ghế, cong môi cười nhẹ buông hờ một câu.

Nói xong cô chợt nhận ra vừa rồi mình nói những lời kia thật ngu ngốc.

Nụ cười của Lâm Giai Tịnh so với những người phụ nữ khác anh từng thấy, nó trông rất đẹp. Một nụ cười không hề quá phận, chỉ dừng đúng ở thái độ giao tiếp với anh.

Nếu đổi lại là một người khác, anh sẽ không ngần ngại mà cho rằng người đó đang muốn gây sự chú ý với anh, nhưng ngược lại nụ cười của cô đánh thẳng vào trí nhớ của anh, nhẹ nhàng mà sâu lắng.

“Đương nhiên.” Anh cười như không hờ hững nhìn cô, yết hầu liên tục chuyển động lên xuống không ngừng, anh giơ tay nhấc ly rượu trên bàn cho hết một lượt vào bụng.

Nhân viên phục vụ ở bên cạnh tinh ý, nhanh tay rót đầy rượu vào ly của cô và anh.

“Nghe nói gần đây Lãnh Thị vừa khai trương khu đô thị mới ở Thượng Hải, chúc mừng anh.” Lâm Giai Tịnh nâng cao ly rượu lên, bày tỏ quan tâm tới công việc của anh.

Anh không trả lời chỉ đáp lại cô bằng tiếng “keng” của thủy tinh chạm vào nhau, sau đó uống cạn xem như nhận lời mừng của cô.

Lãnh Kỳ đã quay lại, cô ấy vui vẻ ngồi xuống hỏi hai người đang cùng trò chuyện gì mà trông khá vui vẻ, Lâm Giai Tịnh cười nhẹ bảo không có gì.

Lãnh Kỳ bĩu môi cố ý chọc Lãnh Tôn “Có phải anh hai em lại không quan tâm đến chị nói chuyện không? Anh ấy lúc nào cũng vậy cả, luôn bày ra vẻ mặt khó coi như vậy.”

“Không như em nói đâu, anh Lãnh đã có trò chuyện với chị.” Lâm Giai Tịnh giải vây cho anh, ánh mắt không quên dừng lại trên gương mặt không cảm xúc của anh rồi cười nhẹ.

“Thật chẳng giống anh Lãnh Tôn chút nào!” Lãnh Kỳ trố mắt ngạc nhiên nhìn Lãnh Tôn.

Một lúc sau, Lãnh Kỳ liếm môi chần chừ nói “Chị Giai Tịnh, không biết em có nên nói thế này không?”

Lãnh Kỳ nắm lấy tay cô, bày ra vẻ mặt đáng yêu, mắt mở to chớp chớp liên tục.

Lâm Giai Tịnh nghiêng đầu nhìn Lãnh Kỳ, gật nhẹ đầu để cô ấy cứ tự nhiên, Lãnh Kỳ lập tức thốt ra một câu khiến cả cô và Lãnh Tôn nãy giờ vẫn im lặng hoàn toàn cả kinh “Chị Giai Tịnh, em muốn cùng chị là người một nhà!”

Lâm Giai Tịnh nghe đến muốn sặc một hơi, cô muốn thu mình lại nhưng bàn tay vẫn bị Lãnh Kỳ giữ chặt lấy, cô chỉ biết ho vài tiếng để bộc lộ sự ngạc nhiên của mình.

Lâm Giai Tịnh ngồi đơ ra chưa kịp hiểu vấn đề, ngược lại Lãnh Tôn phía bên kia nhanh chóng phản ứng, anh nhíu mày “Kỳ, đùa giỡn như vậy là đủ rồi.”

“Không, em không hề đùa.” Lãnh Kỳ cau có với anh, càng siết chặt tay của Lâm Giai Tịnh hơn giọng cũng có chút khẩn trương “Chị Giai Tịnh, chị đến với Dương Thịnh đi, như vậy hai chị em chúng mình có thể ngày ngày gặp nhau, lại còn trở thành người một nhà, có thể giúp đỡ nhau nữa.”

Á?

“Người nhà” mà Lãnh Kỳ nói không hề giống như Lãnh Tôn và Lâm Giai Tịnh đang nghĩ đến.

Một câu nói vô tình của Lãnh Kỳ đã gây hiểu lầm to lớn như vậy.

“Tiểu Kỳ, cảm ơn lòng tốt của em nhưng mà chị vẫn chưa có ý định đó.” Lâm Giai Tịnh sau khi đã hiểu ý liền bình tĩnh trở lại, lịch sự từ chối lời mời của Lãnh Kỳ.

“Nhưng mà…”

“Kỳ, về nhà thôi!”

Lãnh Tôn cướp lời Lãnh Kỳ, ngăn cho cô ấy tiếp tục làm loạn.

Cô của lúc này rất biết ơn câu nói của anh, một câu nói giải cứu tình thế hiện tại “Đúng vậy, cũng đã trễ rồi nên về thôi.”

Lãnh Kỳ đang hưng phấn bỗng bị cả hai người phá rối đã giận dỗi, bỏ mặc cả Lãnh Tôn đứng thẳng dậy đi ra khỏi nhà hàng.

“Khiến cô chê cười rồi, là do tôi nuông chiều con bé quá nên mới sinh sự như vậy.” Lãnh Tôn đưa mắt nhìn theo bóng dáng của em gái mình, khách sáo lên tiếng giải thích với cô.

“Cô ấy rất đáng yêu!” Lâm Giai Tịnh không giấu nổi vẻ mặt tươi cười của mình, nụ cười làm lộ ra hàm răng trắng của cô.

Lãnh Tôn đến quầy thanh toán, cô cũng đi theo sau.

Trong lúc chờ đợi nhân viên xuất hóa đơn cô cũng rảnh rang đưa nhìn ngắm xung quanh một lượt.

Ánh mắt cô thả vào không trung, ánh đèn nhà hàng đủ sáng để nhìn rõ mọi nơi, bỗng dưng khi tia đến một góc bàn cô lại thay đổi biểu cảm.

Lâm Giai Tịnh sa sầm mặt, ánh mắt trở nên u ám hơn hẳn. Cô chau chặt hàng chân mày lại với nhau, hình ảnh trước mắt lọt thẳng vào con ngươi đen tuyền không sót một chi tiết.

Bên Lãnh Tôn đã hoàn tất thủ tục thanh toán, lúc quay người thì thấy cô đang chăm chú đưa mắt nhìn về một góc của nhà hàng.

Anh cũng giương mắt dõi theo, giờ này nhà hàng đã thưa thớt khách nên chỉ còn sót lại vài bàn được phục vụ.

Nổi bật nhất trong những chiếc bàn trống là một đôi tình nhân đang ân ái, dường như chỉ xem đó là thế giới của riêng họ, không màng đến xung quanh có bao con mắt đang hướng đến.

Dáng vẻ tình tứ của hai người họ mang lại một cảm giác khó chịu cho người khác.

Người phụ nữ dựa sát cơ thể đầy đặn của mình vào lồng ngực người đàn ông trung niên bên cạnh. Nhan sắc của cô gái đó không phải dạng tầm thường, được trang bị một lớp trang điểm dày tôn lên được vẻ đẹp kiều diễm của mình, chả trách người bên cạnh cứ một tay ôm mỹ nhân trong lòng chẳng chịu buông.

Lãnh Tôn không hề lạ lẫm với kiểu phụ nữ như cô ta, xung quanh anh đương nhiên không thiếu những loại phụ nữ giống như vậy.

Điều làm anh chú ý lúc này chính là Lâm Giai Tịnh, vẻ mặt cô chẳng khác nào muốn ăn tươi nuốt sống khi nhìn đôi tình nhân ấy.

Phía trước nhân viên phục vụ đang đẩy xe thức ăn đến gần, dù anh ta có hô to xin nhường đường nhưng Lâm Giai Tịnh vẫn không chú ý, cô chôn chân tại chỗ.

Bất giác Lãnh Tôn tiến lại, dứt khoát vòng tay qua eo cô, mạnh mẽ kéo cô áp vào người mình.

Lúc Lâm Giai Tịnh có phản ứng, cả người đã nép gọn trong lồng ngực đàn ông.

Cô cảm nhận được hơi ấm từ người anh, thậm chí cô còn có thể nghe rõ nhịp tim đập từng nhịp mạnh mẽ cách lớp áo sơ mi mỏng của anh.

Trên người anh vẫn toát ra mùi nước hoa ấy, thanh thanh dịu dịu, thoang thoảng xông thẳng vào khứu giác của cô.

Bất thình lình tim cô đập mạnh.

Đây là lần đầu tiên cô tiếp xúc với đàn ông ở khoảng cách gần như thế mà không phải trong công việc.

Gương mặt cô đỏ bừng lên, không biết là vì hơi rượu hay là do tình thế ngượng ngùng của hiện tại. Cảm xúc cô cũng bỗng dưng rối loạn lên từng hồi, hơi thở trở nên gấp gáp, không cách nào có thể dừng lại.

Lãnh Tôn dường như cũng cảm nhận được sự run rẩy nhẹ của người trong lòng, anh siết chặt vòng tay mình hơn.

Ánh mắt anh hơi dao động, chợt nhớ đến đêm hôm ấy.

Dưới ánh đèn mờ của quán bar, đầu tóc cô có hơi rối, gương mặt nhợt nhạt say rượu đột nhiên từ trong góc xuất hiện chắn đường đi của anh. Không những không rời đi, cô còn khua tay cười cười nói nói xin lỗi nhưng rồi chỉ chưa đến vài giây sau cô đã không chút do dự mà ngã vào người anh.

Cô của lúc ấy là dáng vẻ say khướt, má hồng đỏ ửng tô điểm cho gương mặt tái nhợt. Khi nằm gọn trong lòng anh, cô không càn quấy cũng không mê man nói chuyện, chỉ im lặng nhắm mắt chìm vào giấc ngủ.

Nếu nói cô cố ý tiếp cận anh như những người phụ nữ khác anh cho rằng cũng có khả năng nhưng anh lại tinh ý phát hiện dường như không hẳn là vậy.

Tuy nói cô say khướt nhưng dáng vẻ của cô không trông giống say xỉn lắm.

Người ở trong lòng khẽ cựa quậy khiến anh choàng tỉnh khỏi suy nghĩ của bản thân. Lâm Giai Tịnh ở trong vòng tay anh khi ấy và lúc này đều giống nhau ở điểm cô không hề kháng cự cái ôm của anh, ngược lại còn ngoan ngoãn dựa dẫm vào người anh.

Cánh tay anh đặt trên chiếc eo nhỏ của cô, còn cô bám víu lấy vạt áo sơ mi của anh. Cả hai người vô tình rơi vào thế bị động, cố gắng chờ cho nhân viên phục vụ kéo xe đẩy đi khỏi.

Suốt một quãng thời gian ngắn, Lâm Giai Tịnh căng thẳng nổi đầy gân xanh.

Nhân viên phục vụ đi rồi, cô vội đẩy nhẹ anh ra, mặt nóng bừng khẽ hắng giọng nói “Cảm ơn anh.”

Lãnh Tôn nhìn vẻ lúng túng của cô đang cố gắng chỉnh sửa lại đầu tóc của mình liền cong môi lên cười.

Điện thoại của anh vang lên một hồi chuông, là của Lãnh Kỳ. Có lẽ cô ấy đứng bên ngoài đợi khá lâu nên gọi điện thúc giục anh.

Lãnh Tôn cho điện thoại vào túi quần, sải bước ra khỏi nhà hàng, cô lại tiếp tục theo sau anh.

Lãnh Kỳ cũng đã nguôi hẳn cơn giận, vừa thấy hai người trở ra liền trực tiếp đi tới khoác tay Lâm Giai Tịnh đòi anh buộc phải đưa cô về nhà an toàn.

Lúc chia tay Lãnh Kỳ còn vui vẻ vẫy tay với cô, không quên hẹn gặp lại cô vào ngày hợp tác sắp tới.

Chiếc xe rời khu căn hộ của Lâm Giai Tịnh được một lúc, Lãnh Kỳ thoải mái buông lời “Em rất thích chị ấy, anh có thể thuyết phục chị ấy đến công ty của chúng ta không?”

“Đó là quyết định của cô ấy.” Lãnh Tôn liếc lên kính chiếu hậu thấy Lãnh Kỳ đang tựa đầu vào cửa kính.

“Em có cảm giác trông chị ấy cô đơn quá!” Lãnh Kỳ tuy ngoài miệng lúc nào cũng bô lô ba la vui vẻ nhưng thực chất cô rất biết quan sát mọi người xung quanh. 

Lãnh Tôn không nói gì thêm, mà Lãnh Kỳ cũng chẳng lên tiếng nữa. Trong xe chỉ còn lại tiếng động cơ vang vọng.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp