Lâm Giai Tịnh vẫn nhớ đến ngày mình ký hợp đồng cùng Phi Mẫn, cả hai đã trò chuyện không ngớt. Cô thẳng thắn hỏi vào vấn đề, Phi Mẫn cũng không vòng vo mà trực tiếp trả lời.
Cuộc trao đổi diễn ra rất suôn sẻ.
Trong lúc chờ nhân viên lên màu tóc cho mình, cô chợt nhớ đến đoạn hội thoại lạc chủ đề của cả hai vào hai hôm trước.
“Tôi nghĩ với tài năng của cô chắc chắn rất phù hợp với Dương Thịnh.” Từng câu chữ đều to rõ, ngụ ý của Phi Mẫn cũng rất rõ ràng.
“Chị quá khen rồi.” Lâm Giai Tịnh khiêm tốn nở nụ cười nhẹ “Tôi không đề cao khả năng của mình đến thế.”
“Là do không đề cao khả năng hay là do cô không muốn thừa nhận chỉ có bản thân cô hiểu rõ nhất thôi.” Phi Mẫn để lại một câu nói đánh thẳng vào tâm trí của cô.
Phi Mẫn nói thế không sai, Lâm Giai Tịnh tự tin mình có thừa năng lực để vào Dương Thịnh. Dù gì cô cũng từng được đào tạo ở nước ngoài, kinh nghiệm dày dặn như bao người.
Nhớ đến lúc trước, cô dành cả ngày trời của mình chỉ để ở phòng tập luyện, học các khóa nâng cao, rèn luyện các kỹ năng, hết thảy đều rất cực nhọc. Có mấy hôm đến tận tối khuya cô mới được tan học.
Những ngày đầu gầy dựng sự nghiệp, cô chỉ là một vai diễn quần chúng nhỏ bé lên hình chỉ vọn vẻn vài giây, đôi lúc còn là diễn viên đóng thế. Cô đi lên bằng chính sức lực của mình, từng ngày cố gắng không ngừng nghỉ.
Cô thừa nhận bản thân mình có đôi chút tham vọng lớn, nhìn những người cùng giới ở độ tuổi cô bây giờ đã có được sự nghiệp đỉnh cao đến thế, làm sao cô không thích được cơ chứ?
Nhưng tiếc là vì cô cảm thấy người càng có danh thì tiếng cũng sẽ lớn theo, những lời ra tiếng vào ồn ào hẳn là không thích hợp với một người thích yên tĩnh như cô.
Lúc nhân viên làm xong tóc cho cô cũng đã là bảy giờ tối. Cô muốn hẹn Thẩm Nghi đi ăn tối thì cô ấy phải tăng ca nên cũng đành thôi.
Dạo phố một mình, cô cười trừ với bản thân.
Bây giờ ai cũng trưởng thành cả rồi, không còn trẻ nữa, đã có công việc riêng, mỗi người đều có sự bận rộn khác nhau thế nên hiếm khi có dịp cùng nhau tản bộ trên các hàng quán như xưa nữa.
Đèn giao thông cho người đi bộ chuyển đỏ, cô dừng bước đứng chờ.
Được một lúc lâu, số giây hiển thị đã gần đếm xong, đèn cũng chuẩn bị chuyển sang màu khác, bất thình lình một chiếc Rolls-Royce Sweptail dừng bên cạnh cô.
Lâm Giai Tịnh thoáng ngạc nhiên, cô nghiêng đầu nhìn cửa kính một chiều, vừa định cất mắt đi thì cửa kính được hạ xuống.
Đầu tiên là ngỡ ngàng, sau đó là cảnh giác.
Cô nhíu mày nhìn người bên trong, dù chỉ vừa gặp được hai lần nhưng cô nhớ rất rõ gương mặt của anh, vì thế trong lòng cô nổi cảm giác căng thẳng.
Người ngồi ở ghế lái là Lãnh Tôn.
Ở hàng ghế phía sau còn có phụ nữ, trông rất đáng yêu và cô cũng nhận ra người đó, là Lily.
“Chị Giai Tịnh!” Cô gái ngồi đằng sau vẫy tay liên tục với cô, cười tươi như hoa.
Lãnh Tôn giọng điềm đạm nói đủ lớn để cô nghe thấy “Lên xe đi.”
Lâm Giai Tịnh lúc này vẫn chưa hiểu ý của anh.
“Sắp đèn đỏ rồi.” Anh không kiên nhẫn, lập tức thay đổi cách nói chuyện.
“Đúng rồi, chị Giai Tịnh, mau lên xe đi.” Lily ở đằng sau cũng thúc giục theo.
Đúng là chỉ còn vài giây nữa là đến đèn đỏ cho làn xe ô tô, phía sau cũng vang lên tiếng còi inh ỏi ý bảo anh nhường đường. Sợ mình gây cản trở giao thông cô đành miễn cưỡng lên xe, ngồi ở ghế lái phụ.
“Thắt dây an toàn vào.” Anh như đang hạ lệnh hơn là nhắc nhở.
Chưa đầy ba giây sau khi cô thắt xong dây an toàn, chiếc xe đã hòa mình vào làn đường phía trước, một mạch chạy thẳng trên đại lộ.
“Oa, ở ngoài trông chị xinh hơn trong ảnh nữa.” Lily ở phía sau chồm người lên, nhìn cô bằng ánh mắt ngưỡng mộ.
Cô vẫn chưa thoát khỏi trạng thái bỡ ngỡ, trong lòng chợt nổi lên một sự bất an, tuy là giữa cô và Lily đang hợp tác cùng nhau, nhưng đây vẫn là lần đầu gặp mặt.
Hoàn cảnh gặp mặt cũng có hơi khác lạ, ai đời lại làm quen nhau trong một chiếc xe ngột ngạt mà càng kỳ lạ hơn là còn có cả Lãnh Tôn ở đây.
Không phải cô chưa từng nghe qua tin đồn tình ái giữa hai người họ. Không lời phủ nhận cũng không lời thừa nhận, họ im lặng đối mặt với mọi nghi vấn của giới truyền thông đến tận nay.
Nhưng mà hôm nay chứng kiến họ ở cùng nhau, không khỏi khiến cô có chút bàng hoàng, lẽ nào ngầm nói với cô họ thật sự là một đôi?
Thấy cô cứ giương mắt nhìn mình không nói gì, Lily đại khái hiểu ra được một chút, cô ấy tít mắt cười giải thích.
“Em và anh hai đang cùng nhau đi ăn tối, vừa hay em thấy chị nên bảo anh hai dừng xe lại, mời chị một bữa sẵn coi như chúng ta có dịp làm quen.”
“Anh hai?” Lâm Giai Tịnh kinh ngạc.
Lily liếm môi, suy nghĩ một chút rồi nói “Trước đây em chưa từng công khai chuyện này, xem như nói cho mình chị biết thôi nhé.”
Lily tính cách rất cởi mở lại còn thân thiện nói chuyện với cô, chả bù lại cho người đàn ông kia từ đầu đến cuối chỉ im lặng tập trung lái xe với vẻ mặt lạnh như băng.
Thông tin của Lily đúng là rất thần bí, ngay cả họ tên thật cũng không công khai với công chúng. Thậm chí cánh nhà báo thâm niên cũng không đào bới được một chút thông tin chi tiết nào về Lily, thế mới nói tuy cô nàng này lẳng lặng hoạt động trong giới giải trí nhưng lại bất ngờ làm mưa làm gió trong những ngày gần đây.
Có tin đồn nói rằng gia thế thật sự ở sau lưng Lily rất “khủng”, cũng có nơi bám vào mối quan hệ mật thiết giữa Lily và Lãnh Tôn để làm nổi tên tuổi. Vô số lời đồn, vô số lời bịa đặt nhưng vẫn không có một chút động tĩnh từ nhân vật chính.
Đến hôm nay, bỗng dưng cô nghe được một tin sốc thế này liền không khỏi ngạc nhiên.
Nếu là anh em tại sao hai người họ không công khai? Mặc cho những tin đồn không thiết thực tiếp tục lan rộng sao?
Nếu vậy thì, nhất định là có nguyên do.
“Chị vừa đổi tóc đấy à?” Lily nãy giờ cứ ngắm cô mãi mà không biết chán, nhận ra sự thay đổi nhỏ của cô liền tò mò.
“Để phù hợp với hình tượng trong bài hát thôi.” Lâm Giai Tịnh gật nhẹ đầu đưa tay vuốt mái tóc của mình.
Đây là chủ ý của Phi Mẫn, cô ấy bảo nếu có thể thay đổi kiểu tóc thì sẽ phù hợp với cách miêu tả người con gái trong bài hát hơn.
Không còn là mái tóc đen dài ngang thắt lưng, thay vào đó tóc cô được cắt gọn ngang vai có phần uốn nhẹ, lần này cô còn có thêm một chiếc mái ngố mỏng, màu tóc cũng đã đổi thành nâu hạt dẻ, trông vô cùng tự nhiên.
Ban đầu cô có hơi do dự, sợ rằng mẫu tóc mới này sẽ không hợp với gương mặt của mình nhưng sau khi nhân viên hoàn thành tóc cho cô đã khen không ngớt, còn nói dù là kiểu tóc nào cô cũng đều toát lên được sự hoàn hảo của riêng mình mới khiến cô phần nào thở phào nhẹ nhõm.
“Chị như thế nào cũng xinh hết!” Lily tít mắt cười với cô, thật lòng khen ngợi “Đúng không, anh hai?”
Lãnh Tôn nhìn Lily qua kính chiếu hậu, đôi mắt không chút ấm áp nào nhưng miệng lại khẽ nói “Không tồi.”
Đấy là đang khen cô à? Lâm Giai Tịnh đỏ mặt, cố gắng giấu đi vẻ mặt gượng gạo của mình đi.
Chiếc xe chạy chậm dần rồi dừng lại trước một nhà hàng.
Cả ba người đồng thời xuống xe. Cô vốn dĩ muốn từ chối lời mời, nhưng lời còn chưa kịp thốt ra đã bị Lily ôm chặt cánh tay dắt cô đi vào bên trong.
“Chị cứ gọi thoải mái nhé!” Lily kéo cô ngồi vào ghế rồi đẩy thực đơn vào tay cô.
Cô bé này rất biết cách lấy lòng, tận dụng được dáng vẻ đáng yêu của mình thêm cả tính cách cởi mở hoàn toàn thu hút được thiện cảm của người khác.
Cô đưa mắt lướt một lượt từ trên xuống dưới, nhìn giá tiền của các món ăn được in trên thực đơn khiến cô không thể nuốt trôi nước bọt.
Giá trên trời dưới đất, làm sao cô dám gọi đây?
Người đàn ông trầm mặc nhất bàn dường như cũng phát giác ra được biểu cảm thiếu thoải mái của cô, lên tiếng dặn dò “Món ăn con bé gọi, mang ra hai phần.”
Lily ngước lên nhìn anh mình mới để ý ánh mắt anh đang chăm chú vào Lâm Giai Tịnh, cô cũng bất giác nhìn theo.
Lúc này Lily cũng đã ngầm hiểu ý của Lãnh Tôn, cô gọi đầy đủ các món mình yêu thích nhưng không quên là những món ăn có thể giúp cho cả cô và Lâm Giai Tịnh giữ được vóc dáng.
“Cho tôi một phần xà lách nhỏ là được.” Tìm được một món ăn có giá phù hợp nhất trong thực đơn, Lâm Giai Tịnh sáng mắt chọn bừa.
Nhân viên phục vụ đã sẵn sàng ghi chép liền bị Lily chặn lại.
Cô ấy lấy cuốn thực đơn từ trong tay Lâm Giai Tịnh gấp lại, gửi trả cho nhân viên, kèm theo một nụ cười “Không cần ghi món của chị ấy đâu.”
Lâm Giai Tịnh giật mí mắt nhìn Lily.
Tình huống này là gì nữa đây?
“Kỳ, đừng khiến cô ấy khó xử.” Lãnh Tôn âm trầm nhìn Lily.
Nhân viên phục vụ đọc qua một lượt các món ăn xong lịch sự cúi người đi vào trong bếp.
“Chị Giai Tịnh, hai hôm trước em đã lỡ buổi gặp mặt, chị sẽ không giận chứ?”
“Không đâu, tôi có nghe chị Phi Mẫn nói rằng cô bị bệnh, sức khỏe vẫn là quan trọng nhất.” Lâm Giai Tịnh giọng đều đều.
“Chỉ tại trước hôm ấy em luyện giọng quá nhiều dẫn đến bị đau họng.” Lily vẻ mặt buồn chán, sau đó lại nhìn lên phía Lãnh Tôn cau có “Cũng tại anh hai em chuyện bé xé to bắt em phải ở nhà dưỡng bệnh.”
“Là do anh ấy quan tâm đến cô thôi.” Lâm Giai Tịnh biết, dù cho anh sắt đá đến thế nào thì đối với người thân, đặc biệt là với một cô em gái tinh nghịch như Lily thì anh không thể không dịu dàng được.
“Nhưng lại làm lỡ buổi gặp mặt với chị.” Lily bĩu môi.
Lâm Giai Tịnh phì cười trước dáng vẻ đáng yêu của Lily “Chẳng phải bây giờ chúng ta đã gặp nhau rồi sao?”
“Là em với chị có duyên với nhau đấy thôi.” Lily cười khúc khích, cảm thấy bản thân thật may mắn khi không hẹn mà gặp được Lâm Giai Tịnh ở bên ngoài.
Từ đầu, Lily cứ luôn miệng gọi cô một tiếng chị Giai Tịnh, nhưng cô nhớ cả hai người đều sinh cùng năm với nhau, xưng hô thế này có hơi gượng gạo và trang trọng quá.
“Lily, thật ra…”
“Sau này chị cứ gọi em là Lãnh Kỳ đi.” Lily cướp lời Lâm Giai Tịnh, nhẹ nhàng sửa lại cách xưng hô cho cô.
Lãnh Kỳ…
Tên nghe hay thật!
Lâm Giai Tịnh hiểu chuyện, cô gật gù rồi tiếp tục nói “Lãnh Kỳ, thật ra chúng ta sinh cùng năm đấy.”
Lãnh Kỳ không có vẻ ngạc nhiên, cô ấy nâng ly rượu trên bàn, nhấp môi một ít “Em biết chứ nhưng mà em chỉ thích gọi chị là chị thôi, vả lại chị quả thật là tiền bối của em mà.”
Lâm Giai Tịnh cũng không gượng ép thêm nữa, mặc cho Lãnh Kỳ làm theo ý mình.
Lãnh Tôn ngồi phía đối diện im lặng nhất trong bàn. Anh tiện tay đổi rượu của Lãnh Kỳ thành nước trắng, nhất quyết không cho cô ấy uống thêm giọt nào.