Lâm Giai Tịnh trước giờ vẫn luôn dành sự ngưỡng mộ cho chuyện tình cảm của Thẩm Nghi và Trương Tuấn Hào. Lần đầu cô diện kiến Trương Tuấn Hào là vào một lần trở về Bắc Kinh trong thời gian du học.

Rất giống với lời kể của Thẩm Nghi, anh ta là một chàng trai rất tốt, luôn đối xử chừng mực với cô ấy, cũng là một người rất biết nhẫn nhịn với mọi thứ xung quanh, đặc biệt là với Thẩm Nghi. Anh có diện mạo cũng không phải quá nổi bật, thuộc diện ưa nhìn.

Hai người họ quen biết nhau sau lễ tốt nghiệp đại học.

Trương Tuấn Hào là người theo đuổi Thẩm Nghi trước. Ở đại học, Thẩm Nghi luôn được gọi là nữ thần, các bạn nam đều say đắm vẻ đẹp của cô, đương nhiên bao gồm cả Trương Tuấn Hào.

Ban đầu, Thẩm Nghi nghĩ anh giống những người khác, chơi đùa mua vui một thời gian rồi cũng sẽ chán ngấy từ bỏ, thế nên cô cũng chẳng để tâm đến.

Dần về sau, Trương Tuấn Hào cảm động cô bằng nhiều phương thức khác nhau. Anh đeo đuổi đến cùng, chọc cho cô vui, khiến cho cô cười, bảo vệ cô, nâng niu cô, hết thảy rót vào trái tim cô một loại tình cảm chân thành. Cuối cùng họ đã ở bên nhau gần được năm năm.

Một quãng thời gian không dài cũng không ngắn.

Thẩm Nghi cũng đã nghĩ đến người sẽ cùng cô nắm tay trên lễ đường chính là anh, chỉ là bây giờ cả hai vẫn đang trong thời gian ổn định công việc, chưa thích hợp để nói chuyện kết hôn.

Buổi hẹn hôm nay của cả hai cũng như bao ngày, lúc gặp nhau anh vẫn dịu dàng dang rộng cánh tay ôm lấy cô, khẽ trao cho cô một nụ hôn lên vầng trán cao, từ tốn mở cửa ghế lái phụ cho cô rồi anh vòng qua ghế lái bước vào, chiếc xe cũng từ từ lăn bánh lên đường.

“Mùi nước hoa mới này thơm quá!” Anh nắm lấy tay cô, trìu mến nhìn không rời mắt, cả không gian đã tràn ngập mùi nước hoa mới của Thẩm Nghi, nhẹ nhàng thơm mát.

Dù đã bên nhau một thời gian dài nhưng anh luôn mang đến cảm giác cho cô như cả hai chỉ vừa mới yêu, mà lần nào Thẩm Nghi cũng bị cho cái miệng ngọt ngào của anh làm cho ngượng ngùng.

“Dạo này công việc của anh ổn không?” Thẩm Nghi đổi chủ đề, cô tò mò hỏi anh. 

“Vẫn ổn, chỉ cần kiên trì thêm một chút là anh có thể đưa công ty vươn xa về phía trước.” Anh thành thật trả lời cô.

Thẩm Nghi gật nhẹ đầu “Chú ý sức khỏe một chút, đừng cứ mãi vùi đầu vào công việc quá!”

“Anh biết rồi.” Trương Tuấn Hào cười nhẹ, anh đánh tay lái rẽ trái “Ngày mai anh phải đi công tác.”

“Ngày mai sao? Gấp quá!” Thẩm Nghi ngạc nhiên hỏi anh, trong lòng thoáng chút đượm buồn.

Anh không nhìn nhưng biết rõ là người con gái bên cạnh đang quan tâm đến mình, anh không nhanh không chậm giải thích cho cô hiểu “Ừm, anh đến Thượng Hải một chuyến để quan sát tình hình ở công xưởng.”

“Bao lâu thì anh về?”

“Chậm nhất là nửa tháng.” Biết cô vẫn còn lo lắng, anh bổ sung thêm “Anh sẽ thường xuyên liên lạc với em.”

“Không cần đâu, nếu anh bận quá cứ lo cho việc ở Thượng Hải trước đã.” Thẩm Nghi rất hiểu chuyện, hoặc là cô đã quen với thế này.

Từ trước đến nay cô chưa từng giận hờn vì anh không dành nhiều thời gian cho mình mà ngược lại còn khuyến khích anh đừng để cô trở thành mối phân tâm. Nhưng thật ra nếu nói không buồn là nói dối, cô đương nhiên sẽ buồn chứ!

Mối tình của cô trôi qua từng ngày một cách êm đềm, chưa từng có những xung đột, cãi vả quá lớn giữa hai người. Có thể là vì cả hai quá bận rộn để nổi giận, hay cũng có thể vốn dĩ giữa cô và anh luôn tốt đẹp đến thế, ngầm hiểu nhau và không cần phải có mâu thuẫn.

“Ngốc ạ!” Trương Tuấn Hào một tay nắm vô lăng, tay còn lại xoa đầu cô dịu dàng.

Cả hai rơi vào trầm mặc, mỗi người một suy nghĩ, trong xe yên tĩnh hơn bao giờ hết. Được một lúc lâu, khi đèn giao thông chuyển đỏ chiếc xe cũng dần chậm lại rồi dừng hẳn.

Trương Tuấn Hào quay đầu nhìn cô, ánh mắt vẫn giữ vẻ nuông chiều nhìn người bên cạnh “Tối nay em muốn ăn gì?” 

“Ừm…” Thẩm Nghi suy nghĩ một hồi mới nghĩ ra ý kiến “Ăn lẩu đi.”

Đèn xanh, chiếc xe lại tiếp tục di chuyển. 

Trương Tuấn Hào đưa cô đến nhà hàng mà cô vẫn luôn yêu thích. Cả hai cùng nhau trải qua một buổi tối lãng mạn không kém phần hạnh phúc, chỉ với như vậy cũng đủ để hâm nóng tình cảm của cả hai.

Trên đường trở về nhà, Thẩm Nghi đã dặn anh đỗ xe bên đường để cô mua một ít hoa quả.

“Em mua nhiều như thế này ăn làm sao hết đây?” Trương Tuấn Hào phì cười nhìn dáng vẻ thích thú xách một bọc táo của cô.

“Không sao cả, ngày mai em mang đến bệnh viện phân cho mọi người nữa.” Thẩm Nghi cắm cúi nhìn qua nhìn lại những quả táo ngon trong bọc.

Trong xe cứ vang lên những tiếng líu lo của Thẩm Nghi, anh đánh tay lái cho chiếc xe chạy một đường thẳng về nhà. Vừa về đến nhà, việc đầu tiên Thẩm Nghi làm là chạy vào bếp rửa sạch rổ táo rồi cắt hai trái lên đĩa, số còn lại để vào tủ lạnh. 

Cô bưng đĩa táo ra sofa ngồi xem phim, còn Trương Tuấn Hào vừa tắm xong đang từ trên lầu đi xuống lại gần cô. Anh tiện tay lấy một lát táo trên đĩa mà cô đã bày sẵn cho lên miệng.

“Anh đã dọn quần áo chưa?” Cô vừa ăn vừa hỏi, mắt vẫn dán chặt vào bộ phim đang chiếu trên tivi.

“Vẫn còn thiếu vài đồ dùng cá nhân, một lát anh sẽ dọn sau.” Trương Tuấn Hào vòng tay qua vai cô, kéo cô lại gần mình.

Lúc này Thẩm Nghi đã nằm trọn trong vòng tay của anh, cảm giác vừa thoải mái vừa bình yên dựa dẫm vào lồng ngực anh mà xem phim.

“Đừng mãi xem phim nữa, lên trên tắm rửa đi.” Anh vuốt nhẹ lên tóc cô.

Thẩm Nghi lắc đầu nói đợi cô xem hết tập phim này sẽ lập tức đi tắm. Anh không hiểu hỏi cô sao lại thích những bộ phim tình cảm sến súa chỉ lặp đi lặp lại như thế, cô từ tốn giải thích, còn đặc biệt phấn khích kể lại từ đầu bộ phim.

“Thế nên anh không được phép giấu giếm em có cô nào đâu đấy! Nếu không em sẽ không tha thứ cho anh đâu.” Thẩm Nghi ngước mắt lên nhìn anh bĩu môi, như thật như đùa dặn dò.

Trương Tuấn Hào có chút lay động trong ánh mắt nhưng rất nhanh sau đó liền giấu đi, khôi phục vẻ bình thản, giữ nguyên giọng cưng chiều cô “Tiểu Nghi, em biết trước nay anh chưa từng lừa dối em.”

Thẩm Nghi ngồi bật dậy, tay ôm lấy gương mặt anh, lập tức nở nụ cười tươi rói “Em biết chứ!”

“Từ ngày em xuất hiện, anh định sẵn em chính là người anh yêu rồi.” Anh vẫn dịu dàng từ đầu đến cuối.

Nghe ra ý của anh đại khái là nói yêu cô, không giấu khỏi hạnh phúc cô khẽ cười.

“Đừng khéo nịnh như thế, lỡ như cô gái nào có dung mạo xinh đẹp hơn em, ngoan ngoãn nghe lời hơn em, biết đâu lại dụ dỗ được anh.” Cô biểu cảm thái quá nheo hờ đôi mắt lại, ngón tay không ngừng chọc vào người anh.

“Nhưng em quên mất một điều.” Anh cười xấu xa, bàn tay cũng không yên phận mà đặt lên eo cô “Em chính là hình mẫu lý tưởng của anh, làm sao còn để ai khác vào mắt chứ?”

Nói rồi anh kéo cô lại, trao cho cô một nụ hôn sâu, Thẩm Nghi cũng đáp trả, vòng tay lên cổ anh để cả hai gần nhau hơn, mặc cho anh trượt dài trên đôi môi mình.

Cô cảm thấy hạnh phúc, có một dòng chảy ấm áp khẽ len lỏi vào con tim khiến cô không ngừng gọi thầm tên anh “Tuấn Hào, Tuấn Hào…”

“Nên đi tắm rồi.” Một lúc sau anh đẩy nhẹ người cô ra, cố ý ghé sát vào tai cô nói nhỏ, có chút thúc giục “Toàn mùi dầu mỡ thôi.”

Thẩm Nghi bĩu môi “Anh chê em đấy à?”

Trương Tuấn Hào xoa đầu cô, nhẹ nhàng thơm thêm một cái lên má “Không chê em.”

… 

Mặt Trời đã lên cao từ lúc nào.

Lâm Giai Tịnh còn đang chìm trong giấc mộng đẹp bị tiếng chuông cửa phá rối.

Cô mơ mơ màng màng ngồi dậy, vươn người vài cái mới đi xuống giường, tiện tay lấy áo khoác ngủ vắt trên ghế mặc lên.

Người đứng bên ngoài không có tính kiên nhẫn, liên tục nhấn chuông, cả căn hộ vang lên những tiếng thúc giục cô ra mở cửa.

“Trời ơi, gà gáy tám phương rồi mà cậu vẫn còn ngủ được sao?” Thẩm Nghi vừa thấy cô xuất hiện đã bắt đầu ồn ào một hơi, nhìn vẻ mặt chưa tỉnh ngủ của cô chỉ biết lắc đầu bó tay.

Chưa kịp đợi Lâm Giai Tịnh phản ứng, Thẩm Nghi đã lách người đi vào bên trong, bước thẳng đến phòng bếp đặt phần ăn sáng lên trên bàn.

“Nhã hứng nào đã đưa cậu đến đây vào sáng sớm thế này?” Lâm Giai Tịnh dụi dụi mắt đi lại, còn không quên mở miệng ngáp một cái thật to, dáng vẻ tùy hứng vào buổi sáng của cô thế này Thẩm Nghi đã quá quen.

“Đã mười giờ rồi còn sáng sớm gì nữa chứ?” Thẩm Nghi lắc đầu bất lực, một tay bày thức ăn sáng lên đĩa “Cậu mau đi đánh răng rửa mặt đi, còn chở tớ đi làm nữa.”

“Ơ…” Cô nghe xong câu nói của Thẩm Nghi liền tròn xoe mắt, ngây ngốc nhìn cô ấy “Tuấn Hào yêu dấu của cậu đâu rồi?”

“Anh ấy vừa đi công tác sáng nay.”

Lâm Giai Tịnh nghe xong liền “Ồ” một tiếng, để cho Thẩm Nghi loay hoay với bàn ăn, cô quay người đi vệ sinh cá nhân.

Lúc trở ra Thẩm Nghi cũng đã xong xuôi công cuộc dọn bàn, Lâm Giai Tịnh chỉ việc ngồi xuống thưởng thức một buổi sáng ngon lành. Thẩm Nghi ngồi một bên đã ăn từ sớm, cô ấy chỉ uống một cốc cam tươi.

“Sao đấy?” Thấy hôm nay Thẩm Nghi cứ thất thần làm sao, cô buồn miệng hỏi một câu.

“Cậu có nghĩ liệu tiểu Vy sẽ làm ra chuyện dại dột hay không?” Thẩm Nghi lúc này nói ra tâm tư của mình.

Cô không hiểu, đang nhai trong miệng một ít bánh mặn, bình thản nhướng mày “Sao cậu lại hỏi vậy?”

“Sáng nay lúc tiễn Tuấn Hào, hình như tớ đã gặp cậu ấy đi cùng một người đàn ông khá lớn tuổi, trông hai người cứ tình cảm với nhau thế nào đó nhưng không dám chắc đó có phải là tiểu Vy hay không?” Thẩm Nghi kể lại sự tình cho cô hay. 

Lâm Giai Tịnh như mất hứng với bữa ăn, trong đầu xuất hiện một loạt suy nghĩ, vẻ mặt cũng có chút nhăn nhúm, mà cô lại nhanh chóng giấu đi không muốn Thẩm Nghi lo lắng thêm “Có thể cậu nhìn nhầm thôi, yên tâm đi cậu ấy sẽ không có chuyện như thế đâu.”

“Tớ ăn xong rồi, đi làm thôi.” Cô bổ sung thêm một câu rồi đứng dậy cất bát.

Thẩm Nghi cũng không nghi ngờ gì thêm, nghe theo lời cô cho rằng mình đã nhìn nhầm người với người.

Cả hai sửa soạn một chút rồi khoác tay nhau ra ngoài.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play