Trái với khung cảnh nhàn rỗi nằm xem phim trên sofa của Lâm Giai Tịnh, buổi họp hội đồng trên tầng cao nhất của Lãnh Thị căng thẳng hơn bao giờ hết.
Lãnh Tôn, người đàn ông ngồi ở vị trí trung tâm bàn họp, anh tựa lưng vào ghế gõ từng ngón tay trên bề mặt kính, một tay nhàn nhã đút túi quần, không ai nhìn ra được anh đang ủ ấp tâm tư gì, cả gương mặt điềm tĩnh như nước mà ánh mắt lại lạnh lùng đến đáng sợ, anh nhìn hết người này đến người khác.
“Các vị thấy sự việc của ngày hôm nay thế nào?” Giọng nói của anh cứ chậm rãi nhả ra từng chữ, mang lại cảm giác hồi hộp, lo sợ cho người khác.
Hôm nay sau khi Lãnh Thị tung tin khai trương khu đô thị dân cư ở Thượng Hải đã phát sinh ra một vấn đề nan giải.
Vào lúc báo chí đổ xô đưa tin tức, xuất hiện một nhóm công nhân biểu tình ở trước cổng Lãnh Thị.
Lúc sáng nay Vương Tuân báo anh biết sự việc, anh vội vàng rời khách sạn lập tức đến công ty, không lời từ biệt với người đã ở cùng mình cả đêm qua.
Đây không phải loại tình huống mới với Lãnh Tôn nhưng anh mãi tập trung vào những kế hoạch phát triển của bản thân mà đã sơ suất lại để loại chuyện này lần nữa phát sinh.
Tên trưởng phòng họ Đảm đêm hôm trước nhân thời điểm không ai để mắt đã ẳm hết một khoản tiền không nhỏ từ phòng tài chính, trong số tiền đó bao gồm cả hạn trả lương cho đám công nhân đang quyết liệt biểu tình bên dưới.
Câu hỏi anh vừa dứt, đám cổ đông liền có phản ứng, bắt đầu xôn xao, bàn tán to nhỏ cùng nhau ở bên dưới.
“Nếu các vị đã không có ý kiến, đồng nghĩa với việc các vị muốn chia bớt cổ phần?” Lãnh Tôn mất hết kiên nhẫn, ánh mắt sắc như dao nhìn từng người một ở hai phía.
“Tổng giám đốc, tôi… tôi… thấy điều này có vẻ không phù hợp lắm!” Một cổ đông rụt rè lên tiếng.
Anh nhìn về phía ông ta, khẽ nhướng mày “Vậy theo ông, chúng ta nên làm gì để phù hợp?”
Mồ hôi trên trán hắn bắt đầu lăn dài từng hột, ướt đẫm hết cả gương mặt tròn, hắn nuốt nước bọt một cách khó khăn. Ngoài việc đưa tay lau đi những giọt nước sợ hãi của mình, hắn không biết phải nói gì thêm.
“Lãnh Tôn, ta thấy thế này, hiện tại cứ giao cho phía cảnh sát giải quyết về số tiền đã mất, bên cổ phiếu của chúng ta cũng không mấy khả quan thế nên chúng ta cứ bàn bạc lại với đám công nhân đó thêm một hai ngày, đợi giá cổ phiếu ổn định lại một chút rồi hẳn tính đến việc trả lương.” Người đàn ông đã ngoài 50 ngồi về phía tay phải của anh, suy nghĩ chu toàn cho đại cục.
Dù không nói nhưng ai cũng rõ, trải qua nhiều năm trên thương trường, người này và Lãnh Tôn có quan hệ rất đặc biệt. Họ có thể thấy một Lãnh Tôn bề ngoài lạnh lùng, làm việc luôn thẳng tay máu lạnh nhưng đối với người này, anh vẫn có khiêm nhường đôi chút.
Nói chuyện công việc anh đương nhiên sẽ dùng thái độ công việc để giải quyết cùng ông nhưng kèm theo đó vẫn sẽ có một sự tôn kính dành “Lãnh Thị trước nay không nợ ai thứ gì, hơn nữa làm sao chú có thể khẳng định chỉ ngày một ngày hai giá cổ phiếu sẽ bình ổn?”
Không ngoài dự đoán của anh, phòng họp lại tiếp tục rơi vào trầm mặc, không khí căn phòng yên tĩnh đến đáng sợ. Trước cái sát khí của anh, đám cổ đông không ai dám thở mạnh, chỉ biết vặn hết chất xám của bản thân suy nghĩ cách giải quyết số tiền đã bị mất.
Thời gian tích tắc từng nhịp trôi, nhiệt độ của phòng họp lúc lạnh lúc nóng khiến mọi người không khỏi mang nặng áp lực, qua được một lúc rất lâu, lâu đến không còn nhận thức được đã mấy giờ trôi qua.
Cửa phòng họp bị mở toang một cách mạnh mẽ, một đám vệ sĩ năm người ăn mặc từ trên xuống dưới một màu đen u ám, hai tên đi trước vịn cửa, hai tên ở sau vác một bao tải to đi vào trong.
Một màn này dọa cho đám cổ đông đang xanh mặt càng thêm tái nhợt hẳn.
Vương Tuân là người dẫn đầu trong đám vệ sĩ, bước từng bước vững vàng đến bên cạnh anh. Được mệnh danh là trợ thủ đắc lực nhất của Lãnh Tôn, làm việc lúc nào cũng cẩn trọng, luôn nhìn xa trông rộng, nắm bắt đúng tình hình, cách làm việc của anh cũng giống với ông chủ của mình.
Vóc dáng của Vương Tuân cũng không kém hơn anh là bao, khác với nét điển trai của Lãnh Tôn, Vương Tuân phải dùng một từ đẹp để miêu tả.
Vương Tuân bước lên, cúi người báo cáo “Tổng giám đốc, đã tìm được người.”
Dứt câu, Vương Tuân hạ lệnh cho hai tên vệ sĩ thả bao tải xuống, nhanh chóng gỡ dây thừng đang buộc chặt. Một số người ở phía xa tò mò không nhìn thấy rõ liền đứng dậy rướn người về phía trước.
“Trưởng phòng Đảm?”
Người ở gần đó nhất hét lên.
Đám cổ đông như bầy ong vỡ tổ, bày ra một trận hỗn loạn bao vây lấy căn phòng, có tiếng thét của phụ nữ, cũng có tiếng chỉ trích từ đàn ông, nhưng chung qui lại vẫn là cảm giác sợ hãi với tình thế trước mắt.
Người đàn ông ban nãy cùng anh đề xuất phương án nhìn anh không rời mắt, trong ánh mắt không giấu khỏi sự phẫn nộ, tức đến mức muốn hộc máu liền đứng bật dậy chỉ thẳng tay vào mặt anh.
“Lãnh Tôn, cháu có biết mình đang làm gì không hả? Sao lại có thể làm ra cái trò như vậy?”
Lãnh Tôn từ đầu đã không có hứng thú với những tên cổ đông bên dưới, tâm trạng vốn không hề tốt, hành động của Hòa Triết càng khiến anh thêm không hài lòng.
“Tiền thì đã trở về, còn hắn không đáng sống.” Anh nhàn nhã đẩy ghế ra sau đứng dậy, đút cả hai tay vào túi quần, khẩu khí đậm chất vẻ bực bội được đè nén.
Lãnh Tôn nổi tiếng là không nương tay, nói trắng ra là anh tàn nhẫn với những kẻ xứng đáng bị như thế. Nhưng mấy ai biết được điều đó? Ai cũng quay lưng chỉ trích cách làm việc của anh, không phân biệt đúng sai mà đổ tội, vậy thì anh đành giúp những lời đồn đại đó trở thành sự thật có lẽ sẽ hay hơn!
Cái gọi là trợ thủ đắc lực bên cạnh anh không chỉ là cái danh xưng hảo dành cho Vương Tuân. Từ lúc biết sự tình, anh đã sớm lệnh người đi tìm tên Đảm Khiết trước khi có mệnh lệnh từ Lãnh Tôn.
Hắn ta cũng chưa chạy được xa, vừa chuẩn bị lên tàu hỏa để lẩn trốn sang nước ngoài thì đã bị đám người của Vương Tuân bắt lại. Trong lúc truy đuổi đã có xảy ra xô xát với nhau, với khả năng một mình Đảm Khiết đương nhiên hắn không thể địch lại nổi đám người Vương Tuân.
Hắn bị đánh đến mức mặt mày tái mét, vẫn có chỗ máu chưa kịp khô, sứt trán, mắt sưng, sức cùng lực kiệt như một con cá thoi thóp đã mất vây trên bờ.
Lãnh Tôn chẳng buồn đoái hoài đến đám cổ đông thêm, anh nghiêm mặt sải bước về cửa lớn chuẩn bị rời đi. Hòa Triết vẫn không để yên cho anh, dùng hết nội lực quát lớn ở sau lưng.
“Lãnh Thị không phải là vùng đất của riêng cháu, đừng quên chiếc ghế chủ tịch vẫn còn chờ người quay về!”
Anh nghe xong dừng bước tại chỗ, có hơi khựng người nhưng rất nhanh sau đó đã khôi phục dáng vẻ ban đầu, anh quyết không khuất phục, chẳng thèm đáp lại lời ông mà từng bước oai phong đi ra khỏi phòng họp, để lại một mớ hỗn độn của đám cổ đông ở phía sau.
Lãnh Thị không phải vùng đất của riêng anh?
Nhưng đáng tiếc, nó đã sớm là nơi để anh diễu võ dương oai hơn 10 năm nay rồi.
…
Đứng trước tòa nhà Dương Thịnh đồ sộ, Lâm Giai Tịnh có chút ngẩn người với sự xa hoa của nơi này. Cái gọi là công ty giải trí hàng đầu quả nhiên không thể thiếu đi sự lộng lẫy của hào quang.
Ban đầu cô nghĩ rằng điểm hẹn của họ sẽ là một quán cà phê nhỏ hoặc là một nhà hàng nhưng khi Phi Mẫn gửi tin nhắn đến, cô khá bất ngờ khi được đặt chân đến Dương Thịnh rộng lớn này.
Vì là nơi ra vào của hàng loạt các nghệ sĩ nổi tiếng, cô cũng không để bản thân bị thiệt thòi về mặt hình ảnh, Lâm Giai Tịnh tinh tế chọn cho mình một phong cách thanh lịch kết hợp chiếc áo blazer bên ngoài để trông gọn gàng hơn hẳn.
“Xin hỏi, chị có hẹn không ạ?” Nhân viên lễ tân vừa thấy cô xuất hiện liền nở nụ cười lịch thiệp chào hỏi.
Đập vào mắt là một gương mặt xinh xắn đang mở to mắt nhìn mình, Lâm Giai Tịnh mím môi cười “Tôi có hẹn với quản lý của Lily.”
Cô gái kia cười “Hiện tại quản lý của Lily vẫn chưa đến công ty ạ!”
“Cô có biết khi nào họ đến không?”
“Có lẽ sẽ sớm thôi! Nếu không ngại chị có thể vào trong chờ họ.” Cô ấy vẫn lịch sự từ đầu đến cuối, lúc nói xong không quên làm động tác mời với cô.
Lâm Giai Tịnh cũng không ngại với lời mời đầy “ngọt ngào” của cô ấy.
Dương Thịnh lấy chủ đạo màu trắng nâu. Mang lại một cảm giác giản dị nhưng ẩn sâu bên trong là một sự hùng vĩ.
Phía Tây công ty là một tiệm cà phê giải khát không thông với đại sảnh, có thể chứa được vài trăm người, không gian của quán nhìn rộng rãi, thoáng mát vô cùng.
Xung quanh đại sảnh được trang trí bởi những tấm áp phích to, có thể dễ dàng nhận thấy đó là những nghệ sĩ trực thuộc công ty. Ở giữa là một màn hình đèn LED to bằng một cái bàn học, đang chạy những đoạn quảng cáo ngắn, lúc thì đổi sang giới thiệu sơ lược về công ty.
Quầy lễ tân cũng được thiết kế khá gọn gàng, quầy dáng tròn màu nâu bao quanh một khu đất rộng, đằng sau là một bức tường lớn, phía trên cao là tên công ty được mạ vàng bằng nét chữ thư Pháp, tạo nên vẻ đẹp truyền thống lẫn hiện đại.
Lâm Giai Tịnh đảo mắt liên tục, khám phá hết chỗ này đến chỗ khác. Khắp nơi đều được bao phủ bởi một đến hai vật trang trí, trông hài hòa vô cùng.
“Chị có muốn dùng cà phê không?” Vẫn là cô tiếp tân chu đáo hỏi cô, có lẽ sợ cô ngồi chờ lâu ở hàng ghế sofa nên lịch sự hỏi han.
“Không cần đâu, làm phiền cô rồi.” Lâm Giai Tịnh từ chối.
“Em là Đường Ly, có gì cần giúp chị cứ gọi em nhé!”
Rõ là thế! Trên ngực trái có một bảng tên nhỏ được khắc một cách điệu nghệ.
Đường Ly nói xong liền quay về nơi làm việc của mình.
Lâm Giai Tịnh nhìn theo bóng dáng nhỏ nhắn của cô ấy, thiện cảm trong lòng cũng tăng lên, thầm nghĩ “Đến cả nhân viên còn đẹp đến vậy!”
Cửa đại sảnh mở rộng hai bên, Phi Mẫn từ xa đã thấy được Lâm Giai Tịnh ngồi ở ghế chờ “Cô Lâm, thật ngại quá để cô chờ lâu rồi!”
Lâm Giai Tịnh đứng dậy đáp lại nụ cười giòn tan của Phi Mẫn, cô hơi cúi người, lịch sự chìa tay ra trước “Gọi là Giai Tịnh thôi, tôi cũng vừa đến.”
“Tôi là Phi Mẫn, quản lý của Lily.” Phi Mẫn bắt tay với cô “Sáng nay chúng ta đã nói chuyện với nhau qua điện thoại, có lẽ cô cũng biết đại khái việc hợp tác của chúng ta rồi!”
“Vâng, chỉ còn chờ chữ ký của đôi bên là có thể tiến hành.” Cô cười nhẹ, cô không vòng vo chút nào, thẳng thắn nhắc đến việc ký hợp đồng của hai bên.
Lúc này cô mới đưa mắt hiếu kỳ, chỉ có một mình Phi Mẫn đến đây, không thấy Lily đâu cả.
Mà Phi Mẫn cũng rất tinh tế, nhận ra cô đang tìm kiếm nhân vật chính của buổi trao đổi ngày hôm nay “Sức khỏe của Lily có vấn đề nên không tiện xuất hiện, cô sẽ không để ý chứ?”
“Không sao cả, sức khỏe là trên hết, dù sao cũng đã có quản lý Phi ở đây mà.”
Phi Mẫn từ lâu đã nghe đến cái tên Lâm Giai Tịnh, cô cũng đã xem qua một lượt các thông tin cá nhân của cô gái này. Cô có ấn tượng khá sâu sắc với cô ấy, từ lần đầu tiên nhìn thấy Lâm Giai Tịnh qua mấy tấm ảnh, cô đã bị vẻ xinh đẹp của Lâm Giai Tịnh làm cho điêu đứng mất mấy giây, hôm nay có dịp gặp mặt trực tiếp, cô thật sự không thể không dùng câu “bách bàn nan miêu*” để miêu tả Lâm Giai Tịnh.
*Bách bàn nan miêu: Ý chỉ dung mạo đẹp đến mức không có từ nào để diễn tả.
Cả hai làm quen dần với nhau, cố gắng tạo khoảng cách thân mật hơn ban đầu.
“Chủ tịch!” Đường Ly kính cẩn một tiếng trước người đang tiến vào đại sảnh.
Phi Mẫn theo đó cũng xoay lại, giống với Đường Ly, cô ấy lập tức thận trọng cúi người chào hỏi. Nhờ cái cúi người của Phi Mẫn, tất cả mọi hình ảnh của người đàn ông đang sải bước vào đại sảnh khiến cho Lâm Giai Tịnh ngỡ ngàng.
Trái ngược với thân hình vạm vỡ chỉ quấn độc một cái khăn lúc sáng của anh, giờ đây đã chỉnh tề bằng một bộ Âu phục đen. Cô giương mắt nhìn Lãnh Tôn đang từng bước vững vàng đi lại gần.
Bên tai cô nghe rất rõ ràng Phi Mẫn gọi một tiếng “Chủ tịch” với anh.
Lâm Giai Tịnh không ngừng sắp xếp lại ký ức của bản thân mình, cô từng lướt qua các trang mạng xã hội, cũng đã từng đọc được trên báo: Vài năm trước Lãnh Thị đã mở rộng thị trường đầu tư vào công ty giải trí Dương Thịnh, đồng thời trở thành tập đoàn lớn mạnh nhất về bất động sản dưới bàn tay đầy quyền lực của tổng giám đốc Lãnh Thị.
Nếu đúng với dự đoán của cô, người đàn ông đang có mặt tại đây và người sáng nay nằm cùng cô trên một chiếc giường chính là tổng giám đốc Lãnh Thị, Lãnh Tôn. Anh cũng chính là chủ tịch của công ty giải trí hàng đầu Trung Quốc, chủ tịch của Dương Thịnh.
Lúc này cô cũng không biết nên thấy mình may mắn vì được chung chăn gối với người đàn ông này hay nên thấy mình xui xẻo đã dính đến một người không nên dây vào?
Anh đi thẳng một mạch đến thang máy dành riêng cho chủ tịch, không hề dừng bước cũng không để bất kỳ ai trong mắt, vẻ mặt lạnh lùng hơn bao giờ hết.
Là dáng vẻ cao ngạo hay dáng vẻ của quyền lực?
Dù là dáng vẻ nào cũng không khỏi khiến người khác lạnh sống lưng.
Cô chợt nhớ đến lời của Thẩm Nghi nói với mình, chính cô là người chủ động quyến rũ anh vào tối hôm qua liền thấy bản thân mình đã to gan như thế nào.
Lâm Giai Tịnh thu lại ánh mắt dán chặt lên người Lãnh Tôn, cô quay đầu mỉm cười với Phi Mẫn “Khi nào chúng ta có thể ký hợp đồng ạ?”
Phi Mẫn cũng không lãng phí thời gian đôi bên thêm nữa “Tôi sẽ trao đổi kỹ hơn với cô ở văn phòng.”
Nói rồi Phi Mẫn với tư cách chủ nhà mời Lâm Giai Tịnh vào thang máy, suốt dọc đường lên văn phòng Phi Mẫn đã có giới thiệu sơ qua cho cô về Dương Thịnh, thậm chí là còn nói về người đàn ông mà cô ấy gọi một tiếng “chủ tịch” khi nãy.