Dưới đại sảnh của khách sạn vẫn luôn tấp nập người. Lâm Giai Tịnh sải những bước đi đầy kiêu hãnh của mình trên nền đá hoa cương.

Tên tuổi của cô không quá rầm rộ đến mức ai cũng biết nhưng cũng không đến mức quá tầm thường. Dọc đường xuống đại sảnh, ngay từ trong thang máy đến khi đã xuống tầng trệt có không ít lời ra tiếng vào về cô.

“Có phải là Lâm Giai Tịnh không đấy?”

“Có phải cô diễn viên vừa trở về từ nước ngoài không?”

“Uầy, trông xinh thật ấy!”

Và cũng không quên có những lời đại loại như “Chậc chậc, mới sớm ra đã xuất hiện ở khách sạn, hẳn đã làm những chuyện xấu hổ!”

Xung quanh cô lúc này chỉ toàn là những lời phù phiếm của những người qua đường, họ đứng hai bên liên tục xì xầm bàn tán về cô, thậm chí đã có người nhanh chóng lấy điện thoại quay phim, chụp hình. 

Nếu Lâm Giai Tịnh cô không phải là một người có đạo đức thì cô đã quay sang giáo huấn cho đám người nhiều chuyện một trận rồi. 

“Chào cô.” Lâm Giai Tịnh đi đến quầy lễ tân, lịch sự chào hỏi nhân viên trước.

“Kính chào quí khách, tôi có thể giúp gì được cho cô ạ?” Cô nhân viên lễ tân cũng đáp trả cô một cách chu đáo. 

“À, chuyện là cho tôi hỏi ban nãy có một người đàn ông cao tầm cỡ 1m8 hơn, da hơi ngâm, vừa xuống đây làm thủ tục trả phòng… ừm, là loại phòng tổng thống đúng không?” Cô cố gắng miêu tả lại hình dáng người đàn ông trong ấn tượng của mình, còn bổ sung thêm “Chúng tôi còn gọi dịch vụ giặt ủi của khách sạn.”

Cô nhân viên lễ tân có chút ngờ vực nhìn cô, vẻ mặt có chút cười trừ. 

“Là thế này, anh ấy có để quên đồ ở người tôi, tôi chỉ muốn xin thông tin liên lạc thôi!” Lâm Giai Tịnh biết cô ấy vẫn chưa tin nên tìm bừa một lý do.

Nhân viên vẫn còn nhìn cô bằng ánh mắt kỳ lạ nhưng vẫn thận trọng trả lời “Vâng, ban nãy anh Lãnh có ghé đến để trả phòng nhưng thật xin lỗi chị, chúng tôi không thể cung cấp bất cứ thông tin gì khác cho chị ạ!” 

Cô rất nhanh giấu đi vẻ mặt khó hiểu của mình, cười trừ với nhân viên lễ tân kèm với lời cảm ơn rồi cất bước rời khỏi đại sảnh.

Lãnh? 

Lâm Giai Tịnh một bụng đầy nghi vấn.

Trong số đàn ông họ Lãnh có gương mặt quen như anh ta, cô chỉ biết đến một người duy nhất. Người cô đang nghĩ đến lúc này chính là tổng giám đốc của Lãnh Thị, là người đang làm mưa làm gió thị trường bất động sản hiện nay.

Hèn gì cô cứ cảm thấy anh ta khá quen mắt nhưng khổ nỗi cô chẳng nhớ được cái tên của anh.

“Tiểu Tịnh!” Một giọng nói trong veo đập tan suy nghĩ của cô “Nghĩ gì mà tập trung thế?” 

Lâm Giai Tịnh trở về với thực tại, gương mặt cũng không còn vẻ đăm chiêu như ban nãy. Khi đối diện với người trước mặt, Lâm Giai Tịnh phần nào nũng nịu, đáng yêu như một con mèo “Đang nghĩ đến việc được Nghi nương nương đến hộ giá mình về.”

“Ban nãy giọng điệu thì như muốn giết người, bây giờ thì nũng nịu gọi tớ một tiếng Nghi nương nương, cậu có bị đa nhân cách không đấy?” Thẩm Nghi châm biếm hất cằm về phía cô.

Cô cười “hì hì” một tiếng.

Thẩm Nghi một tay kẹp mũ bảo hiểm bên hông, một tay vuốt lại mái tóc dài, đứng dựa người vào chiếc mô tô đằng sau.

Thẩm Nghi mặc một bộ trang phục giản dị như phong cách thường ngày của mình. Nếu so với vẻ đẹp đầy mê hoặc của Lâm Giai Tịnh thì Thẩm Nghi ngược lại, cô ấy có vẻ đẹp thuần khiết, trong sáng hơn.

“Cậu thì hay rồi, chỉ biết hái hoa bắt bướm, còn tớ phải đến dọn hậu sự giúp cậu!” Thẩm Nghi bĩu môi nhìn cô, giọng có phần trách móc.

“Bảo bối à, đây gọi là lấy công chuộc tội, hiểu chưa?” Cô đi tới vỗ tay lên vai Thẩm Nghi mấy cái, nói xong cô vòng ra phía sau mô tô lấy ra thêm một chiếc nón.

“Cái gì mà lấy công chuộc tội chứ?” Thẩm Nghi đứng yên nhìn theo cô, gào thét một hồi.

Lâm Giai Tịnh cầm nón đội vòng lên phía trên mô tô ngồi “Đêm qua các cậu lại bỏ tớ lại với một người đàn ông lạ mặt, bảo bối, cậu nói xem chúng ta có nên cân nhắc lại tình bạn này không?”

Cô nói xong lấy bao tay đang vắt trên xe mang vào.

“Này, chính cậu là người trọng sắc khinh bạn mà lại nói như vậy sao, muốn ăn đòn hả?” Thẩm Nghi làm một lượt các thao tác đội mũ, lên phía sau xe ngồi.

“Ý cậu là, tớ chủ động?” Lâm Giai Tịnh nghiêng nhẹ đầu ra phía sau hỏi ngược.

Trước đây cô chưa từng có hành động quá phận như vậy.

“Chứ làm sao nữa?” Thẩm Nghi đáp lại, sau đó cũng thắc mắc hỏi tiếp “Nhưng mà cả hai người không quen biết sao?”

“Ừm, lần đầu chạm mặt.” Lâm Giai Tịnh không cười, cô lạnh lùng gật đầu.

Thẩm Nghi bị câu nói của cô làm cho giật mình phải “A” lên một tiếng, sau đó còn khua tay múa chân giải thích với cô “Đêm qua cậu đi nghe điện thoại của dì, sau đó tớ thấy cậu nắm tay anh ta, còn bám chặt người ta nữa kìa, tớ còn nghĩ hai người quen biết nhau từ trước nên cậu mới dễ dàng ngã vào lòng anh ta chứ, nhìn anh ta có vẻ trầm ngâm ít nói lắm, tớ thấy chỉ có cậu là nói chuyện với à, người ta còn có lòng tốt thanh toán hóa đơn cho bọn mình nữa!”

Bên trong chiếc mũ bảo hiểm là vẻ mặt khó hiểu của Lâm Giai Tịnh “Có lẽ tớ đã uống khá nhiều.”

Cô khởi động máy rồi cho con xe chạy từ từ trên lớp nền vương vấn tuyết, dần sau đó vút ga với tốc độ vừa phải hòa mình vào làn giao thông đại lộ.

Lâm Giai Tịnh và Thẩm Nghi cùng một quê ở Vân Nam, tình cảm hai người thân thiết như người thân trong gia đình, tình bạn của hai người tốt đẹp đến mức khiến người khác phải ganh tị.

Thẩm Nghi cũng là một cô gái xinh xắn không kém, mang nước da trắng trẻo, phải dùng câu “băng thanh ngọc khiết”* để miêu tả cho sự xinh đẹp của cô.

*Băng thanh ngọc khiết: trong như băng, sạch như ngọc, một vẻ đẹp trong sáng, thanh khiết và dễ thương.

Khi cả hai đứng cạnh nhau tưởng chừng như sẽ vẽ nên một bức họa tách biệt nhưng hai vẻ đẹp nghịch chiều ấy quyện lại với nhau, tạo nên sự rực rỡ về sắc đẹp, khiến ai cũng không thể rời mắt.

Lâm Giai Tịnh lạnh lùng, dùng lý trí để làm việc, luôn nghiêm khắc với mọi thứ xung quanh mình. Thẩm Nghi thì ngược lại, luôn là một cô gái tốt bụng, hoạt bát, đặt tình cảm nhiều hơn là lý trí. Hai người họ trông thì khác biệt nhau nhưng lại dùng những tính chất đối nghịch để tạo nên một tình bạn tuyệt đẹp.

Sau khi học đại học, Lâm Giai Tịnh nhận học bổng sang nước ngoài đào tạo nâng cao, nhờ đó mà cô định vị được bản thân đôi chút. Còn Thẩm Nghi ở lại Bắc Kinh, theo đuổi tấm bằng thạc sĩ chuyên môn thú ý, hiện nay đã gầy dựng riêng cho mình một bệnh viện thú y nhỏ.

“Sáng nay quản lý của ca sĩ mới nổi tên Lily đã liên lạc với tớ.” Lâm Giai Tịnh chợt nhớ đến cuộc điện thoại sáng nay của mình.

“Lại nhận được hợp đồng rồi sao?” Thẩm Nghi không giấu được vẻ phấn khích liền rướn người về phía trước cười khúc khích với cô.

Cô gật đầu, bổ sung thêm “Là quay MV ca nhạc cho bài hát mới của cô ấy.”

Phía sau không ngừng vang lên những tiếng chúc mừng vui vẻ của Thẩm Nghi dành cho cô.

“Tiểu Vy cũng vừa được nhận vào một bộ phim, được đóng hẳn vai chính ấy!” Thẩm Nghi lại càng cười to hơn lúc nãy.

“Thật sao?” Cô nghe xong cũng hòa mình vào tâm trạng của Thẩm Nghi.

“Đúng vậy, lúc cậu ấy báo với mình trông cậu ấy vui lắm!” Thẩm Nghi cũng nhận ra tâm trạng Lâm Giai Tịnh vui lên hẳn, gật gù rồi nói tiếp “Tớ cũng không biết rõ, chỉ nghe cậu ấy nói là được nhận vào bộ phim mới của đạo diễn Lưu Ngọc.”

Lâm Giai Tịnh khựng người, nụ cười bỗng biến mất, là vì cô khá bất ngờ với tin mới này, sợ là bản thân đã nghe nhầm nên hỏi ngược “Lưu Ngọc? Cậu ấy được nhận vai chính của phim ông ấy sao?”

“Ừm.” Phía sau tiếp tục là những tiếng hí ha hí hửng của Thẩm Nghi không ngớt.

Thẩm Nghi không là người trong giới nên không rõ.

Trong giới giải trí khi nhắc đến Lưu Ngọc đại đa số đều biết tên đạo diễn đó bỉ ổi thế nào. Nhưng trái ngược với nhân cách thối tha thì không ai có thể phủ nhận tài năng của hắn.

Chỉ cần là những bộ phim được hắn nhào nặn, thì y như rằng năm đó không những doanh số phim mà còn có cả diễn viên tham gia dự án của hắn luôn nằm trong danh sách trao thưởng.

Thẩm Nghi ở đằng sau luyên thuyên hết chuyện này đến chuyện khác, hoàn toàn không nhận ra vẻ khác thường của cô.

Vì không muốn phá vỡ tâm trạng của Thẩm Nghi, cô cũng im lặng để cô ấy hào hứng kể chuyện nhưng thật ra cô cũng chẳng nghe lọt được chữ nào từ cô ấy. 

Trong lòng cô luôn bất ổn, tự chìm vào suy nghĩ của bản thân suốt cả dọc đường về nhà.

Vừa về đến nhà, Lâm Giai Tịnh liền chạy vào phòng bếp, kiếm chút gì đó để lót cái bụng đói meo của mình.

“Hôm nay cậu không đến bệnh viện sao?” Vừa nhai một mẩu bánh mì trên tay, Lâm Giai Tịnh nghiêng đầu hỏi Thẩm Nghi.

“Hôm nay tớ có hẹn với Tuấn Hào.” Thẩm Nghi tươi cười nói với cô, trong lòng không giấu khỏi vui sướng.

Lâm Giai Tịnh dù đã quá quen với cách cô ấy nhắc đến Trương Tuấn Hào nhưng cô vẫn đảo con ngươi một vòng theo kiểu chán nản, bĩu môi cảm thán “Đúng là cẩu lương!”

Thẩm Nghi nghe xong không giận mà còn cười khúc khích, hỏi mượn Lâm Giai Tịnh một chiếc đầm hoa mà cô ấy đã để ý từ lâu, vì đã sớm xem nhà cô như nhà mình, Thẩm Nghi quay người một mạch đi lên lầu tắm rửa qua loa, chuẩn bị cho buổi hẹn sắp tới của mình.

Sau một hồi lục lọi tủ lạnh, cô cuối cùng đã lấp đầy cho bụng mình bằng những món ăn nhanh có sẵn. Tự rót cho mình một ly nước cam, Lâm Giai Tịnh đi lại ghế sofa cầm điều khiển bật tivi lên.

Tivi vừa hay phát ngay kênh tin tức ngày mới, đang nói đến chủ đề nóng nhận được nhiều sự quan tâm nhiệt tình của giới báo chí: Mới đây dự án khu đô thị dân cư cao cấp thuộc Lãnh Thị nằm trung tâm phía Đông Trung Quốc – Thượng Hải chính thức được khai trương sau hơn một năm xây dựng. Nhiều nguồn tin cho hay, dưới sự lãnh đạo của tổng giám đốc Lãnh Tôn, việc hoàn thành khu đô thị trở nên dễ dàng hơn bao giờ hết. Với chiến lược của mình, tổng giám đốc Lãnh Thị đã có được vốn đầu tư “khủng”, chưa kể đến trước khi dự án được hoàn thành đã thu hút không ít số lượng dân cư có nhu cầu đặt cọc trước…

Cả đoạn tin tức dài chỉ có hình ảnh của các tòa nhà cao ốc rực rỡ, người dân đông đúc kéo đến xem buổi khánh thành của đô thị, một màn náo nhiệt thu gọn trong máy quay, chỉ riêng nhân vật chính vừa được nhắc tên lại không thấy bóng dáng đâu cả.

Lâm Giai Tịnh cảm thấy vô vị, cô giơ tay chuyển sang kênh khác, kiếm một bộ phim tình cảm yêu thích của bản thân.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play