Cách đây không lâu Chu Tiểu Nhiễm xin phỏng vấn thực tập ở bệnh viện. Cô vừa tốt nghiệp đại học, trông rất khả ái, dễ gần mà khả năng học hỏi cũng rất nhanh.

Hôm nay là ngày đầu tiên Chu Tiểu Nhiễm đi làm.

“Em uống cà phê không? Chị mời!” Thẩm Nghi đang phân loại các loại thuốc mới, bận rộn chuyển thuốc lên quầy trưng bày.

Chu Tiểu Nhiễm cũng đang bận rộn kiểm kê số lượng thuốc trong tủ nghe Thẩm Nghi hỏi, trong lòng suy nghĩ có chút không đúng liền ngại ngùng từ chối “Dạ không cần đâu chị!”

“Không cần phải ngại nha.” Thẩm Nghi nhận thấy sự bối rối của cô liền phì cười “Cà phê nhé?”

Chu Tiểu Nhiễm miễn cưỡng gật đầu trước ý tốt của bà chủ.

Sau khi đặt hết số thuốc trong giỏ lên kệ hàng xong Thẩm Nghi đi vào phòng làm việc lấy túi xách, tiện thể mời cà phê sáng với mọi người.

Lúc này cửa bệnh viện được đẩy vào, Lâm Giai Tịnh ăn mặc đơn giản, đầu tóc búi gọn ung dung như nhà mình đi tới quầy thuốc, nhàn nhã run chân. 

Chu Tiểu Nhiễm nghe thấy tiếng cửa nhưng mặt vẫn cắm xuống sổ sách nên không biết là cô, chỉ nghĩ người vào là khách hàng nên hoan nghênh bài bản, mà hồi lâu không nhận được hồi đáp mới ngẩng lên, vừa kịp nhìn thấy Lâm Giai Tịnh đã bị dọa cho hết hồn.

“Chị… Chị là Giai Tịnh phải không ạ?” Chu Tiểu Nhiễm há hốc mồm, vẻ mặt hoang mang nhận ra cô.

Lâm Giai Tịnh không nghĩ mình làm cho cô nhân viên mới bất ngờ, khẽ nghĩ được vài phần vì sao, cô gật đầu mỉm cười với người ta.

“Bác sĩ Thẩm đã đi làm chưa?” Cô cất tiếng hỏi.

“Dạ rồi ạ.” Chu Tiểu Nhiễm không dám càn rỡ, thu lại giọng điệu vui vẻ nhưng vẫn không giấu được khoái chí “Chị có hẹn trước với bác sĩ Thẩm không ạ?”

Lâm Giai Tịnh hơi ngẩn người, nghĩ cũng thật buồn cười, chưa bao giờ cô đến gặp Thẩm Nghi mà phải đặt hẹn trước nha.

“Bác sĩ Thẩm bận rộn đến mức phải hẹn trước sao?” Cô cố tình trêu Chu Tiểu Nhiễm, không nhịn được mà cười một tiếng.

Câu nói của cô hoàn toàn khiến cho Chu Tiểu Nhiễm ngỡ ngàng, nhất thời cô ấy không biết phải trả lời thế nào.

Thẩm Nghi vừa hay xuất hiện cứu tinh, Lâm Giai Tịnh bày vẻ mặt giễu cợt, vòng tay trước ngực lắc đầu, lên tiếng giả vờ trách móc “Bây giờ muốn gặp bác sĩ Thẩm cũng thật khó, còn phải hẹn trước cơ đấy!”

Thẩm Nghi bị chọc cho cười, đi lại gần đưa tay gõ lên đầu cô, nhăn mũi nói “Cho dù bận rộn cũng không bằng cậu đâu nhé!”

“Hôm nay cơn gió nào đã mang cậu đến đây đây? Lại còn sớm như vậy?” Thẩm Nghi nghiêng đầu ngạc nhiên hỏi, con sâu ngủ Lâm Giai Tịnh cũng có ngày chịu thức sớm vào hôm nghỉ sao?

“Tớ đến thăm cậu, không được à?”

“Bà cô của tôi à, đừng sến như vậy có được không?” Thẩm Nghi bày vẻ mặt ghê tởm nhìn Lâm Giai Tịnh “Tớ đang chuẩn bị đi mua cà phê thì cậu đến đấy.”

Lâm Giai Tịnh tặc lưỡi một cái, đồng thời giơ ngón tay hình mũi tên về phía Thẩm Nghi, thể hiện sự tuyệt vời cũng ngầm ý nói cả hai đi cùng nhau.

Chu Tiểu Nhiễm ngơ ngác một bên nhìn cả hai đùa giỡn với nhau, sợ bản thân nhìn lầm cô gọi một tiếng “Chị Thẩm Nghi ạ?” phá vỡ bầu không khí của hai người.

Thẩm Nghi nghe Chu Tiểu Nhiễm gọi mình mới nhận ra tình thế hiện tại liền quay đầu giải thích “Sau này tiểu Tịnh đến, em cứ trực tiếp để cậu ấy vào trong nhé!”

Nói rồi cả hai quay người rời khỏi bệnh viện.

“Chị Thẩm Nghi và Lâm Giai Tịnh là bạn bè hả chị?” Chu Tiểu Nhiễm quay đầu nhìn đồng nghiệp, vẫn chưa hết ngờ nghệch.

“Đúng vậy, họ không chỉ là bạn bè bình thường đâu, là bạn thân nhau đấy, sau này em sẽ quen thôi!”

“Bạn thân á?” Chu Tiểu Nhiễm ngạc nhiên mở to mắt với người đối diện.

“Ừm, hai người họ thân nhau lắm! Nhìn còn tưởng là một đôi nữa ấy kìa.”

Chu Tiểu Nhiễm lắng nghe câu chuyện tình bạn của Lâm Giai Tịnh và Thẩm Nghi từ phía nhân viên, trong tia mắt chỉ có một sự ngưỡng mộ ngập tràn.

Lâm Giai Tịnh là thần tượng của cô, tất cả các bộ phim mà cô ấy thủ vai cô chưa từng bỏ sót bất cứ bộ nào.

Thần tượng bất ngờ xuất hiện trước mắt, ban đầu cô còn nghĩ mình nằm mơ nào ngờ đâu lại là sự thật.

Nếu như Thẩm Nghi và Lâm Giai Tịnh là bạn thân, chẳng phải sau này cô sẽ thường xuyên gặp được cô ấy sao?

Nghĩ đến đây trong lòng cô như mở hội, không nhịn được mà vui sướng cười khanh khách trong lòng, quên luôn cả công việc mình đang làm.

Trở lại với hai cô bạn kia, cả hai sánh bước bên nhau đến quán cà phê gần bệnh viện.

Ngồi vào bàn rồi hai người nói chuyện với nhau được một lúc Lâm Giai Tịnh nảy ý quan tâm đến chuyện tình cảm của Thẩm Nghi và Trương Tuấn Hào, cô không ngừng hỏi han về tình hình của cả hai.

“Thế khi nào tớ mới nhận được thiệp mừng đây?”

Lâm Giai Tịnh biết hôn nhân không phải chuyện đùa. 

Cô cũng biết hai người họ đã bên nhau một thời gian khá dài, tình cảm cũng đủ để tiến đến một giai đoạn mới nhưng cô không hiểu vì sao đến bây giờ vẫn chưa có bất kỳ động tĩnh nào.

Thẩm Nghi nghe cô hỏi có chút lưỡng lự “Chuyện này… Hiện tại chúng tớ vẫn còn đang ổn định công việc, chưa phải thời điểm thích hợp để bàn đến chuyện kết hôn đâu.”

Lâm Giai Tịnh muốn ngã ngửa, cô tất nhiên nghe ra được sự giả dối trong lời nói đó. Cô bắt đầu giở thói “thám thính tình hình” của mình, bày vẻ nghi hoặc nhìn Thẩm Nghi.

“Ôi trời ơi, tiểu bảo bối, cậu đã sắp ba mươi rồi còn muốn chờ đến bao giờ mới thích hợp cơ chứ? Hay là Tuấn Hào không muốn kết hôn? Hay là giữa hai cậu đã xảy ra chuyện gì rồi sao?”

Thẩm Nghi lần nữa đưa tay gõ vào đầu cô, dọa cô không được nói những điều xui rủi. Sau đó bản thân Thẩm Nghi cũng cảm thấy cô nói đúng, vẻ mặt có chút buồn tủi chống cằm nhìn cô.

“Nhiều khi tớ cũng muốn đề cập đến nhưng chỉ sợ mình trở thành gánh nặng cho anh ấy thôi.”

“Tình yêu à, nếu Tuấn Hào thật sự yêu cậu thì sẽ không xem đó là gánh nặng đâu. Nhưng trước giờ anh ấy cũng không chủ động đề cập đến vấn đề này với cậu sao?” Lâm Giai Tịnh nâng cốc trà sữa của mình lên thổi vài cái rồi nhấp môi.

Thấy Thẩm Nghi lắc đầu, cô có phần ngạc nhiên lại không biết phải an ủi thế nào cho đúng.

Lúc sau Thẩm Nghi là người lên tiếng trước “Cậu nghĩ liệu Tuấn Hào sẽ giấu tớ có ai khác ở bên ngoài không?”

Nghe đến đây Lâm Giai Tịnh càng kinh ngạc hơn, cô nhướng cao mày vội hỏi lại “Sao cậu hỏi vậy?” 

“Tớ… Tớ cũng không rõ nữa. Dạo gần đây tớ luôn có cảm giác Tuấn Hào rất lạ, dù cảm giác ấy không rõ ràng nhưng anh ấy rất khác so với lúc trước.”

Cô chưa từng yêu, chưa từng trải qua tình cảm nam nữ như Thẩm Nghi nên không hiểu thế nào là lo được lo mất. Nhưng cùng là phụ nữ với nhau cô biết, trực giác của phụ nữ rất nhạy bén.

Nếu Thẩm Nghi sinh nghi, vậy thì Trương Tuấn Hào đã phát tín hiệu.

Chỉ là chuyện tình cảm của Thẩm Nghi quá tốt đẹp. Cô ấy luôn miệng hạnh phúc kể về mối tình ngọt ngào đến thế! Sao có thể nói vỡ là vỡ, tan là tan?

“Cậu tốt nhất hãy hỏi rõ anh ấy!”

Cô không giỏi trấn an, càng là những người đang đắm chìm trong tình yêu như Thẩm Nghi, cô càng không thể khuyên nhủ lý trí, bởi vì tình cảm của hai người vẫn là để bọn họ tự giải quyết. Nếu không may, cô lại trở thành kẻ phá hoại đấy!

Thẩm Nghi phì cười, cô ấy biết cô có ý tốt rồi. Lại nhớ đến lời không đứng đắn vừa nãy của cô “Này, cậu dám chê tớ già á? Thế cậu thì sao chứ? Cậu còn không nhanh chóng có một mối tình đi nếu không dì dượng cậu sẽ lo đến thối ruột đấy!”

Lâm Giai Tịnh thấy đòn tấn công bị chuyển sang mình liền giơ hai tay lên cao ra vẻ đầu hàng “Tớ không thích hợp để yêu đương đâu.”

“Nói bậy bạ.” Thẩm Nghi cuộn tay thành nắm đấm dọa cô, lúc sau liên tục chớp đôi mắt to của mình “Hay tớ làm mai cho cậu nha?”

Lâm Giai Tịnh vừa uống trà sữa vừa xua tay “Không cần đâu.”

“Không cần tớ giới thiệu vậy cậu đang để ý ai à?” Thẩm Nghi lại nheo mắt bày vẻ mặt thăm dò cô, sau đó phá cười lớn.

Cô thở dài bất lực, bĩu môi với người đối diện “Bà cô à, tha cho tớ đi!”

Không biết suy nghĩ vớ vẩn làm sao, Thẩm Nghi chợt nghiêm mặt nhìn cô “Tiểu Tịnh, cậu nói thật với tớ đi. Không yêu đương, không chịu xem mắt, chẳng lẽ hiện tại cậu đang là tình nhân của ai đó sao?”

Hoàn toàn không ngờ đến câu hỏi của Thẩm Nghi, Lâm Giai Tịnh vừa nghe xong liền ho sặc, không thể tin được đó lại là những lời do người chị em tốt của mình thốt ra.

Cô vỗ ngực trấn an bản thân, nghi ngại nhìn Thẩm Nghi “Cậu khùng hả? Suy nghĩ bậy bạ cái gì vậy?”

Thẩm Nghi không chịu cất vẻ mặt suy xét, chăm chú nheo mắt nhìn cô đầy cảnh giác.

Cô với lấy giấy ăn lau miệng, trong tâm tư liền đoán ra chút ẩn ý của Thẩm Nghi “Cậu rốt cuộc muốn nói đến chuyện gì?”

Nghĩ đi cũng phải nghĩ lại, Lâm Giai Tịnh nhất định sẽ không hồ đồ đến mức lựa chọn con đường cùng cực đó cho mình.

Thẩm Nghi ảo não chống cằm “Còn nhớ lần trước tớ nói với cậu rằng tớ thấy một người giống tiểu Vy ở sân bay không?”

“Ừm, tớ nhớ.”

“Tớ không nhìn nhầm đâu, người đó chính xác là tiểu Vy.”

Thẩm Nghi bắt đầu cao tông giọng của mình lên, khẩn trương khẳng định trong lời nói của mình, thái độ cũng đã thay đổi, có không hài lòng, có thất vọng.

“Sao cậu chắc chắn người đó là tiểu Vy?”

Không phải cô cố tình muốn giấu Thẩm Nghi chuyện của Giản Thanh Vy, mà vì cô tôn trọng lời hứa của mình với Giản Thanh Vy, sẽ để cô ấy tự giải quyết chuyện của mình nên cô không tiện can thiệp vào mối quan hệ giữa hai người họ.

Người thứ ba có thể là một chiếc cầu nối đồng thời cũng có thể là một quả bom nổ chậm trong một mối quan hệ, cả trong tình yêu lẫn tình bạn.

Thẩm Nghi thở dài “Cách đây vài hôm, tớ lại thấy cậu ấy đi cùng một người đàn ông khác, lại còn rất thân mật nữa.”

Lâm Giai Tịnh vốn định lảng đi chuyện khác nhưng chợt nghe ra điểm bất thường nào đó “Cậu nói cậu đã nhìn thấy tiểu Vy đi cùng một người đàn ông khác?”

“Đúng vậy.”

Đây đích thực mới là chuyện khiến cô ngạc nhiên.

Thế nào là người đàn ông khác?

Chẳng lẽ người mà cô và Thẩm Nghi đẫ thấy không phải là cùng một người sao?

Nếu đúng như vậy thì rốt cuộc Giản Thanh Vy đang giấu chuyện gì?

“Này! Cậu sao đấy?” Thẩm Nghi huơ huơ tay trước mặt cô “Bỗng dưng ngẩn người ra thế?”

Cô định thần trở lại, ánh mắt có phần nhuốm đen “Cậu gặp cậu ấy đi với người như thế nào?”

Thẩm Nghi bày ra vẻ hồi tưởng “Một lần ở sân bay thì ông ta có hơi lớn tuổi, lại thuộc người bụng phệ xấu xí, còn một lần ở trung tâm thương mại thì người kia có vẻ phong độ, chững chạc, lại còn có chút quen mắt nha!”

Người mà cô bắt gặp ở nhà hàng đêm kia không có trong danh sách miêu tả của Thẩm Nghi. Tên đàn ông kia ở tuổi trung niên, không phải loại bụng phệ xấu xí.

Quả nhiên là quái lạ!

Lại nói đến vừa nãy Thẩm Nghi bảo quen mắt với một người, cô ấy không thường xuyên theo dõi tin tức của giới giải trí, đa số sẽ thông qua cô để phổ cập thông tin.

Nếu cô ấy đã quen mắt, vậy có lẽ là một trong những người mà cô có thể quen biết chăng?

“Aya, đã gặp cái tên đó ở đâu vậy nhỉ?” Thẩm Nghi cảm thán, cố gắng moi móc chút ký ức của mình nhưng thất bại. Sau đó cô ấy hơi tức giận mà cao giọng “Nhưng mà tại sao tiểu Vy lại trở nên như vậy chứ?”

Lâm Giai Tịnh khẽ lắc đầu, cố gắng hạ hỏa người đối diện “Ở giới showbiz rất dễ sa đọa. Đây là chuyện nhạy cảm nên tớ nghĩ cậu ấy không muốn chúng ta biết đâu.”

“Tớ nghĩ cũng không ra, vì sao cậu ấy lại trở nên như thế? Lần trước gặp mặt, cậu ấy chẳng phải vẫn còn rất vui vẻ sao, cậu ấy cũng không hề thiếu túng đến mức phải dựa dẫm đàn ông, cho dù vậy vẫn còn bọn mình là bạn cậu ấy cơ mà?”

Nếu là Giản Thanh Vy của lúc trước, cô ấy sẽ không thể nào làm ra những loại chuyện điên rồ như vậy nhưng bây giờ cô không còn chắc chắn Giản Thanh Vy của khi trước có còn tồn tại nữa hay không!

Thẩm Nghi lại khẩn trương “Hay là chúng ta tìm cậu ấy tâm sự đi?”

“Từ ngày cậu ấy vào công ty của Tuấn Hào, cậu ấy được truyền thông chiêu mộ lắm, sẽ rất khó để gặp được cậu ấy.” Lâm Giai Tịnh thở dài đành chịu.

Thẩm Nghi vò đầu lè lưỡi “Ờ ha, sao tớ không hỏi Tuấn Hào nhà tớ cho lành nhỉ? Ngốc thật!”

“Anh ấy cũng không nói với cậu điều gì sao?” Cô lại ngạc nhiên, cứ ngỡ bạn bè thân thiết của Thẩm Nghi thì Trương Tuấn Hào sẽ chiêu đãi hơn chứ nhỉ?

Cô ấy lắc đầu “Anh ấy còn đang đi công tác, có lẽ chưa kịp tiếp nhận thông tin ấy mà.”

Nhắc đến Trương Tuấn Hào, Thẩm Nghi lại buồn rồi.

Lâm Giai Tịnh liền không dám chọc cho cô nàng mít ướt kia vỡ trận đâu “Thôi được rồi. Để tớ tìm hiểu xem sao!”

Thẩm Nghi phía đối diện chậm chạp gật đầu.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play