Lâm Giai Tịnh vừa tắm xong, tóc còn hơi ẩm ướt bám dính trên chiếc váy ngủ mỏng manh, lộ rõ tấm lưng trần nuột nà của chính mình. Khi trở vào phòng, Lãnh Kỳ đã ngủ từ lúc nào, cô khẽ khàn tiến lại vặn nhỏ đèn ngủ.
Lãnh Kỳ cuộn mình trong đống chăn to hệt một chú mèo nhỏ. Cô ấy ngủ khá sâu, ngủ cũng rất ngoan, không cựa quậy hay trở mình, nhịp thở cũng đều đều phập phồng.
Lúc này di động của Lãnh Kỳ đã chuyển sang chế độ rung nằm ở trên bàn nhấp nháy sáng.
Cô đưa mắt nhìn vào màn hình điện thoại thì danh bạ hiển thị “Anh hai”.
Thấy dáng vẻ ngủ ngon của Lãnh Kỳ cô cũng không nỡ đánh thức cô ấy, đành tự chủ mang di động ra ngoài phòng rồi nhấc máy.
“Tôi là Giai Tịnh, tiểu Kỳ đã đi ngủ rồi.” Chưa kịp đợi Lãnh Tôn hỏi, cô đã lập tức báo cáo tình hình của Lãnh Kỳ cho anh.
Lãnh Tôn không ngờ người bắt máy là Lâm Giai Tịnh, nhất thời anh im lặng không lên tiếng.
Qua một lúc rất lâu, cô nghe thấy anh thở dài một tiếng “Ừm, tôi biết rồi.”
Hầu hết những lần cô nghe giọng Lãnh Tôn qua điện thoại đều mang dáng vẻ mệt mỏi giống thế này. Chắc có lẽ là vì khối lượng công việc quá bận rộn, anh không đủ thời gian để nghỉ ngơi.
Người đàn ông này cũng thật tài giỏi quá đi thôi!
Cô không am hiểu công việc của anh nhưng cô vẫn có thể biết được chút ít câu chuyện làm ăn của thương trường. Công việc làm ăn đương nhiên chịu nhiều áp lực, huống hồ Lãnh Tôn lại còn là người đứng đầu.
Nhớ lại lần sáng hôm nọ, trời chỉ vừa tờ mờ sáng anh đã nhận cuộc gọi thúc giục quay về công ty xử lý. Bận rộn như anh, thời gian nghỉ ngơi đúng thật là hiếm hoi.
Cô khẽ cắn môi, ấp úng trong lòng một hồi khẽ hỏi “Công việc của anh thế nào rồi?”
Lâm Giai Tịnh cho rằng quan tâm công việc của anh một chút cũng là tấm lòng thành, vậy mà vừa hỏi xong, cả người cô căng ra, nhịp thở trở dồn dập, lúc này câu nói “Anh ấy có vẻ rất quan tâm đến chị” của Lãnh Kỳ bất ngờ vang vọng trong đầu.
Cả không gian rộng dường như chỉ nghe được mỗi câu nói ấy bay nhảy quanh màng nhĩ.
Bên kia không trả lời cô ngay, có lẽ là trầm ngâm trước câu hỏi của cô. Qua thêm được một lúc rất lâu, bên kia có tiếng đặt bút, sau đó Lãnh Tôn nói “Vẫn trong tầm kiểm soát của tôi.”
Lâm Giai Tịnh cảm thán “À!” một tiếng rồi bầu không khí lại trở về im lặng.
Lãnh Tôn không vội cúp máy ngay, mà cô cũng bất giác giữ máy. Cả hai đều duy trì cuộc gọi nhưng không ai nói với ai câu nào, chỉ có tĩnh lặng bao trùm.
Cô nhàn rỗi đưa tay nghịch lọn tóc còn ướt, cánh môi nhỏ chốc chốc bị cô cắn nhẹ, trong lòng không ngừng truyền đến cảm giác ngượng ngùng xen lẫn một chút căng thẳng đến lạ thường.
Bên cô tuy có hơi yên ắng nhưng ít nhất vẫn còn nghe được âm thanh tạp nham, ngược lại đầu dây bên kia lại vắng lặng đến mức đáng sợ, nếu không vì đồng hồ đếm giây vẫn nhảy số, cô còn cho rằng anh đã tắt máy.
Cô từng nghe Lãnh Kỳ nói Lãnh Tôn chính là loại người cuồng công việc đến quên ăn quên ngủ, anh có thể làm việc mà không màng xung quanh, thế nên tiếng đặt bút vừa nãy đã cho cô đoán mò anh vẫn còn miệt mài bận rộn.
Cô đưa mắt nhìn thời gian, đã điểm hơn nửa đêm.
Đã trễ thế này rồi anh vẫn còn bị công việc quấn lấy.
Thấy bản thân mình đang làm phí thời gian quý báu của anh, Lâm Giai Tịnh hít một hơi sâu song điều chỉnh nhịp thở của mình “Tôi cúp máy đây, không làm phiền anh nữa!”
Bên kia đáp một tiếng “Được” sau đó còn kèm thêm một câu “Ngủ ngon” với cô.
Cuộc gọi vừa kết thúc cô liền nắm chặt di động trong tay mình, ánh mắt cô rơi vào không trung, trong đầu không ngừng một mớ suy nghĩ hỗn độn.
Lâm Giai Tịnh bất giác đưa tay lên cảm nhận nhịp đập liên hồi của vị trí tim mình. Hơi thở có chút hỗn loạn không tên, cô cắn mạnh vào môi trấn an bản thân, con tim đang thao thức của cô như muốn bay ra khỏi lồng ngực.
Cảm giác này có tên gọi là gì nhỉ?
Dường như cảm giác này chỉ xuất hiện khi cô đối với Lãnh Tôn thôi thì phải?
Tại sao bản thân lại trở nên căng thẳng mỗi khi đối diện với anh?
Tâm tình cô rơi vào hoang mang tột cùng. Tay cô vẫn giữ ngay vị trí lồng ngực trái, muốn đè nặng cảm giác thổn thức của bản thân.
Vòng quanh một hồi cũng phải tạm gác lại bao suy nghĩ của mình, cô hít một hơi sâu rồi quay người vào phòng ngủ.
…
“Chủ tịch!”
Lãnh Kỳ mạnh mẽ mở toang cửa phòng làm việc của Lãnh Tôn.
Nếu không phải là vì đang ở công ty, Lãnh Kỳ nhất định sẽ không dễ dàng gọi anh một tiếng “Chủ tịch” đầy cứng nhắc như thế.
Anh ngồi ở bàn làm việc, ánh nhìn xa xăm về phía trước, dáng vẻ uy nghiêm của anh càng làm tăng phần bực bội trong tâm trạng của Lãnh Kỳ. Cô không kiêng nể anh là chủ tịch hay anh hai của mình, chỉ trút giận bằng tiếng hét.
“Tại sao anh không trả lời em trong buổi họp?” Cô hậm hực nhìn vẻ mặt điềm tĩnh của anh.
Trong buổi họp thường niên của Dương Thịnh, Lãnh Kỳ đã đề bạt Lâm Giai Tịnh về công ty, tình hình lúc ấy có người đồng thuận có người đắn đo, chỉ mỗi Lãnh Tôn là trầm mặc không đáp.
Mãi hồi lâu sau anh nhạt nhòa hỏi “Làm sao có thể chắc chắn một diễn viên tự do có đủ tố chất để bước vào Dương Thịnh?”
Câu nói đó đã dấy lên cơn thịnh nộ của Lãnh Kỳ, cô lập tức bênh vực Lâm Giai Tịnh, lôi đủ điểm tốt của người ta, chỉ rõ thành tựu của cô ấy để đối đáp Lãnh Tôn.
Vậy mà anh chỉ trưng bộ mặt lạnh nhạt của mình khiến cô không thể không nổi giận.
Lãnh Kỳ lại hỏi đến “Chủ tịch, có điểm nào của Giai Tịnh khiến anh không hài lòng?”
Lãnh Tôn không đáp, anh chỉ nhếch nhẹ môi rồi phất tay cho tan họp. Cũng kể từ đó, cả phòng họp xì xầm những tiếng to nhỏ kéo dài.
Trên dưới công ty không ai biết rốt cuộc quan hệ giữa Lãnh Tôn và Lãnh Kỳ tốt đẹp đến nhường nào? Chỉ biết họ lúc thân mật lúc xa lạ, khi lại giống tình nhân khi thì hệt như thù địch. Nhất là mỗi khi đến cuộc họp thường niên, hai người bọn họ luôn xảy ra cuộc chiến tâm lý khiến ai cũng phải căng thẳng như vậy.
Quan hệ giữa Lãnh Tôn và Lily đến nay đối với họ vẫn là một dấu chấm hỏi to lớn.
Lãnh Tôn nhàn nhã nhấc mắt nhìn cô “Chưa phải thời điểm thích hợp.”
“Anh nói vậy có ý gì?”
“Muốn đưa Lâm Giai Tịnh vào Dương Thịnh cũng phải xem thái độ hợp tác của cô ấy.” Lãnh Tôn rót rượu vào ly, chậm rãi cầm lên thưởng thức một hơi.
Lãnh Kỳ như đang nghe anh kể chuyện cười liền không khách khí mà thở mạnh với anh “Với năng lực của anh cũng có thể nói câu đó sao?”
Anh trầm mặc gõ tay lên mặt bàn làm việc, có chút suy tư.
Lãnh Tôn càng thản nhiên bao nhiêu, trong lòng Lãnh Kỳ càng như dậy sóng mãnh liệt bấy nhiêu.
“Nếu anh không duyệt qua kế hoạch này, em sẽ tự quyết định với tư cách là cổ đông của công ty.” Lãnh Kỳ đi lại chống hai tay lên bàn làm việc, nét mặt vô cùng nghiêm túc, ngay cả chất giọng cũng rất kiên quyết khi đối diện với anh.
Lãnh Tôn không trả lời, lạnh lùng liếc nhìn ánh mắt đang hừng hực lửa của Lãnh Kỳ.
Thấy anh vẫn không động tĩnh, cô giật giật mi mắt. Lãnh Kỳ thu người lại, dùng chút bản lĩnh cuối cùng của mình để khẳng định “Những gì em đã nói em sẽ làm.”
Cô hất tóc xoay người, tiếng cao gót đệm trên sàn đá hoa cương tạo thành âm vang vừa hay ho vừa nhức tai. Khi tay cô vừa chạm đến vịn nắm cửa thì phía sau tiếng của anh trầm ổn giật ngược cô trở lại.
“Anh sẽ đích thân đưa cô ấy vào đây.”
Lãnh Kỳ dừng bước, nét mặt hồ nghi quay đầu nhìn anh trai mình.
Cô không nghe lầm chứ?
Anh sẽ đích thân đưa Lâm Giai Tịnh vào Dương Thịnh sao? Não anh chắc chắn bị cửa kẹp hỏng rồi, nếu không sao lại còn có bộ mặt này mà cô không biết đến?
Nhưng kệ đi, dù sao cũng đúng ý cô.
“Anh nói thật chứ?”
Lãnh Kỳ đứng yên tại chỗ, tuy cô mừng thầm trong lòng nhưng cũng không thể không phòng bị. Anh nhẹ nhàng gật đầu thay cho câu trả lời chắc chắn của mình.
Cô lúc đó mới thở phào nhẹ nhõm, bỗng chốc lại trở nên niềm nở với anh, thư thả bước đến bàn làm việc.
“Em tin anh nhất định sẽ đưa chị ấy đến đây.” Sau đó giơ ngón tay cái của mình ra trước mặt anh khen ngợi và nói tiếp “Anh hai là tuyệt nhất!”
Lãnh Tôn ngược lại không đáp trả sự vui mừng của cô, anh nghiêm túc “Có một chuyện em cần biết.”
“Chuyện gì mà em cần phải biết?” Lãnh Kỳ vẫn còn bận vui trong lòng bị vẻ mặt nghiêm nghị của anh làm cho đứng đắn trở lại.
“Lãnh Thần Cung sắp trở về rồi.”
Anh dứt câu, sắc mặt càng trở nên nặng nề hơn.
Chính vì lúc nãy có cơ hội giáp mặt với anh nên cô có thể thấy rõ những tia máu đỏ in hằn trong đôi mắt mệt mỏi của anh.
Trông thấy anh hai mình như vậy đương nhiên trong lòng cô rất xót xa!
Một tay anh gầy dựng Lãnh Thị khi cô vẫn còn là một đứa nhóc chưa hiểu chuyện, một tay anh chăm sóc cô từ những ngày cô còn chập chững chưa biết đi.
Những ai thân thiết đều có thể thấy Lãnh Kỳ vô cùng yêu thương anh trai, chỉ là cô nhóc này không giỏi biểu đạt tình cảm, cũng chỉ là tính cô hơi bướng, đôi khi khiến anh có chút đau đầu mà thôi.
Cô không nhớ rõ năm đó mình bao nhiêu tuổi, chỉ biết khi ấy mình còn rất nhỏ, nhỏ đến mức một chút ký ức chi tiết cũng không thể rõ ràng.
Năm ấy gia đình cô xảy ra biến cố khiến bố vào tù, mẹ lâm bệnh nặng qua đời. Bất giác Lãnh gia chỉ còn lại hai anh em sống nương tựa nhau qua những ngày tháng sau này.
Người ta nói, anh cả như bố.
Lãnh Tôn chính là như thế, anh nuôi dạy cô trưởng thành từng ngày, anh chăm cô từng li từng tí, anh yêu thương cô hết mực. Ngược lại, Lãnh Kỳ cũng rất hiểu chuyện, có lẽ sống ở môi trường khắc nghiệt đã quen nên cô suy nghĩ rất chững chạc, cô không muốn để mình trở thành gánh nặng của bất kỳ ai. Nhất là kể từ sau cái năm đen tối kia, cô càng không để Lãnh Tôn phải ngày đêm lo lắng cho mình.
Cô chưa từng được biết lý do vì sao bố lại đi tù, cũng không rõ quá khứ của gia đình đã từng có những mâu thuẫn nào khiến anh luôn mang lòng thù hận với bố.
Lãnh Tôn chưa từng nói với cô mà cô cũng không dám hỏi đến.
Khi còn bé mỗi khi cô nhắc đến bố mẹ hay những câu chuyện cũ của Lãnh gia, anh đều luôn có thái độ né tránh.
Nhớ đến lần duy nhất anh nổi giận mắng cô vì nằng nặc đòi tìm bố. Lúc ấy, anh mang mất mát và thống hận bảo rằng vì bố mà mẹ ra đi, cũng vì bố mà hai anh em bọn họ phải sống đơn độc như vậy.
Đó cũng là lần cuối cùng cô chủ động nhắc đến bố mẹ trước mặt Lãnh Tôn.
Anh vì muốn cô luôn thuần khiết và vui vẻ nên không để cô bận tâm đến những chuyện cũ rích của Lãnh gia, anh cũng không muốn cô sẽ mang hận như anh.
Vì thế, Lãnh Tôn lựa chọn im lặng.
Hôm nay anh nói bố sắp trở về đã mang lại cho cô rất nhiều cảm xúc, vì dù sao cũng là lần đầu tiên anh chủ động nhắc đến bố với cô.
Lãnh Kỳ mở to đôi mắt sáng rực nhìn anh “Bố sắp trở về ạ?”
Lãnh Tôn giữ tay day ấn đường của mình, nặng nề trầm mặc.
Cô ngập ngừng đôi chút, cuối cùng vẫn hít sâu một hơi, cô siết chặt tay thành nắm đấm, cứng rắn hỏi “Anh vẫn không nói cho em biết rốt cuộc năm đó đã xảy ra chuyện gì sao?”
Đáp lại cô vẫn là một sự im lặng từ phía Lãnh Tôn.
Sự thật là như thế! Anh không muốn cô biết chuyện năm đó.
Nếu buộc lựa chọn một trong hai anh em họ phải ôm hận, vậy thì cứ để anh gánh chịu.
“Cho em biết ngày bố trở về đi, em sẽ đến đón bố.” Cô thở dài, có lẽ anh sẽ không giấu cô thời gian đâu.
Lãnh Tôn phản ứng chậm chạp, anh rót rượu và nói “Mồng ba tháng chạp.”
Mồng ba tháng chạp sao?
Chẳng phải tuần sau bố sẽ trở về rồi?
Lãnh Kỳ thu lại nét mặt của mình, hỏi anh một câu cuối “Anh có đến đón bố không?”
Anh không trả lời, vì cô vốn biết câu trả lời của anh. Câu hỏi của cô chỉ để lãng phí thời gian của cả hai mà thôi.
“Anh còn công việc ở công ty, sẽ nói chuyện với em sau.”
“Anh hai!” Cô không cam tâm nhìn theo bóng lưng anh mà hét lớn nhưng rồi giọng điệu nhỏ dần vì lo sợ “Liệu… bố sẽ nhận ra em chứ? Nếu không có anh đi cùng nhất định…”
“Chắc chắn ông ta sẽ nhận ra em.” Lãnh Tôn cắt ngang lời của cô, không để cô hoàn thành nốt những chữ ở phía sau.
Lãnh Tôn sải bước ra khỏi phòng làm việc, để lại Lãnh Kỳ với tâm trạng hỗn loạn ở phía sau. Lần này cô không đuổi theo, lẳng lặng đứng trong phòng chủ tịch nhìn bóng anh xa dần.