Lãnh Kỳ ở trong phòng cấp cứu rất lâu, đến tận khi tất cả mọi người đều rệu rã không trụ nổi, đèn phòng cấp cứu mới chịu tắt.
Bác sĩ phẫu thuật chính nói “Tạm thời bệnh nhân đã qua cơn nguy kịch, cô ấy có dấu hiệu bị sốc ma túy nên mới dẫn đến tình trạng rối loạn tâm thần. Chúng tôi rất tiếc phải thông báo rằng vụ tai nạn đã khiến một nửa mặt phải của bệnh nhân chịu tổn thương rất nặng, hiện tại thể trạng cô ấy quá yếu để chúng tôi có thể thực hiện phẫu thuật. Đồng thời người nhà cũng nên chuẩn bị tinh thần cho trường hợp xấu nhất.”
Ông ta để lại câu nói đó cũng hoàn toàn khiến cho tất cả những người trông coi Lãnh Kỳ đêm đó bị đuổi việc.
Lãnh Kỳ được đưa đến phòng chăm sóc đặc biệt, anh túc trực bên giường bệnh nửa bước không rời. Lãnh Tôn mang tất cả công việc của mình vào phòng bệnh xử lý, tuy một công đôi việc nhưng càng khiến sức lực anh thêm cạn kiệt phần nào.
Lãnh Thị vốn là do bố anh gầy dựng và có sự trợ giúp của Hòa Triết. Sau này Lãnh gia xảy ra biến cố, khi ấy anh còn quá nhỏ để có thể tiếp quản Lãnh Thị, bố anh chuyển nhượng một nửa cổ phần của mình cho Hòa Triết, một nửa phần để lại cho anh sau này thay ông tiếp tục phát triển Lãnh Thị.
Đối với anh, Hòa Triết là trưởng bối mà anh rất kính nể.
Suốt bao năm ông lăn lộn cùng bố anh để gầy dựng tên tuổi Lãnh Thị, cho đến lúc bố anh vào tù ông cũng không có ý muốn độc chiếm Lãnh Thị của riêng mình, vẫn điều hành và quản lý một cách tốt nhất với tư cách là cổ đông.
Từ ngày anh bắt đầu đảm nhận chiếc ghế tổng giám đốc, Lãnh Thị không ngừng thịnh vượng và cải thiện được những lỗ hỏng mà thế hệ trước đã mắc phải, nhưng nếu không có sự hỗ trợ của Hòa Triết thì e rằng anh cũng không thể một bước lên thiên như vậy.
Cách đó không lâu, Lãnh Thị gặp phải đối thủ cạnh tranh giành quyền niêm yết giá cổ phiếu của dự án lớn trong giới bất động sản.
Nếu anh thành công lấy được dự án, đây sẽ là bước đà hoàn hảo nhất để đẩy Lãnh Thị trở mình thành tập đoàn hùng mạnh. Thế nên tính cạnh tranh rất cao, chỉ cần sơ sảy một chút là anh có thể biến mọi công sức của mình vào hư vô.
Khi hay tin, Hòa Triết đã tìm gặp đến anh muốn thương lượng về số cổ phần của bố anh đã từng gửi gắm mình, ông tỏ ý muốn trả số cổ phần đó về lại cho anh, không muốn tiếp tục giữ lấy công sức của bố anh nữa.
Nhờ có sự xuất hiện kịp thời của Hòa Triết lần nữa lại giúp anh mang lại khả năng thắng cao về cho Lãnh Thị.
Cả hai công ty tranh chấp với nhau vô cùng kịch liệt, đối phương không hề nhường anh mà anh cũng không có ý nhẫn nhịn. Được một thời gian, Lãnh Thị tuy tổn thất khá nặng về kinh tế nhưng vẫn thành công lấy được dự án triệu đô.
Trước ngày chuẩn bị triển khai cho các công đoạn tiếp theo, Lãnh Thị bỗng dưng lại rơi vào thế khó xử. Các cổ đông đột ngột có ý rút hết vốn đầu tư ra khỏi dự án của anh, đồng thời ép anh rời khỏi ghế tổng giám đốc, bày quan điểm anh không biết cách vận hành Lãnh Thị.
Sự việc này cũng dễ hiểu. Đám cổ đông đã bị mua chuộc.
Hòa Triết lúc này ra mặt giúp anh, dùng đôi lời thể hiện quyền lực của mình đối với đám người lắt léo ấy.
Công việc của anh mệt mỏi như thế, nhìn sang Lãnh Kỳ càng thấy anh bất lực gấp bội.
Anh vẫn nhớ như in cái ngày Lãnh Kỳ tỉnh giấc khỏi cơn mê. Mới đầu biết tin mình đang trong tình trạng nguy kịch, cô không càn quấy, không phản ứng, không nói một lời, hệt như cái xác không hồn.
Cả gương mặt cô bị quấn băng kín mít, đến cả một bên mắt cũng không thể nhìn thấy ánh sáng, cuộc sống của cô bỗng chốc thay đổi tệ đến kinh khủng.
Lãnh Kỳ thường xuyên nghĩ đến cái chết để có thể giải thoát bản thân mình. Cả một quãng thời gian dài người đầy thương tích, ăn uống nghỉ ngơi chẳng được là bao.
Nhìn sự thay đổi của Lãnh Kỳ ai nấy đều đau lòng. Cô không có nhiều bạn, mà những người biết đến tin cô bị tai nạn thế này cũng đếm trên đầu ngón tay, thế nên thời gian này đối với cô là cả một thời kỳ đen tối.
Sau này Lãnh Tôn được bác sĩ đề xuất đưa cô sang nước ngoài chữa trị về mặt tinh thần lẫn thể xác để đạt được hiệu quả hơn.
Cũng nhờ vào lần chữa trị mà duyên gặp gỡ của Lãnh Kỳ và Lâm Giai Tịnh lại được tiếp tục.
Lãnh Kỳ có ý định tự sát ở sân thượng, lại bất ngờ được Lâm Giai Tịnh cứu vớt trên tinh thần.
Lúc ấy Lâm Giai Tịnh xuất hiện ở đằng sau cô, nhẹ nhàng hỏi một câu “Ở trên đây thật yên tĩnh đúng không?”
Khi ánh mắt rơi vào gương mặt của người đối diện, cô bất ngờ.
Đây chẳng phải là người đã từng giúp cô trước đó sao?
Lâm Giai Tịnh đút tay vào túi áo, chậm rãi sải những bước chân thoải mái đi lại gần Lãnh Kỳ.
Cô vẫn quấn băng kín mít phần đầu và mặt mũi để tránh nhiễm trùng, sức khỏe cô hiện tại ngày một có chuyển biến, chỉ cần cố gắng tịnh dưỡng sức khỏe thêm một thời gian liền có thể thực hiện ca phẫu thuật thẩm mỹ.
Lâm Giai Tịnh nhất định sẽ không nhận ra cô.
“Phải suy nghĩ tích cực lên, đừng cứ nhìn cuộc sống một màu đen như thế.”
Cô nhớ đến lần gặp vô tình của mình với Lâm Giai Tịnh ở Bắc Kinh, trong lòng chợt dấy lên một cảm giác ấm áp. Lần trước cô ấy cũng xuất hiện ngay lúc cô gặp khó khăn, lần này cũng vậy.
Trái Đất này quả thật rất tròn, quanh đi quẩn lại vẫn gặp được cố nhân.
Ấn tượng của cô dành cho Lâm Giai Tịnh khá sâu sắc, nhớ lại năm ấy Lâm Giai Tịnh không màng nguy hiểm chạy theo tên trộm, cướp lại chiếc túi trong tay hắn trả cho cô. Bây giờ cô ấy đứng bên cạnh khuyên nhủ, hi vọng cô từ bỏ ý nghĩ xấu.
Lãnh Kỳ bất giác cong nhẹ môi lên, biến hóa mọi cảm xúc trong lòng thành một màu hi vọng.
Lần gặp gỡ này cũng thật quá bất ngờ đi thôi!
Cô rời Bắc Kinh, để quá khứ đen tối của mình lại phía sau. Ấy vậy mà cô và Lâm Giai Tịnh lại có thể gặp lại nhau tại một nơi đất khách như thế này.
Lâm Giai Tịnh vẫn xinh đẹp như ấn tượng ban đầu của cô, vẫn nghĩa hiệp đứng ra giúp đỡ cô như năm ấy. Những người có lòng tốt như cô ấy quả thật chỉ còn đếm được trên đầu ngón tay.
“Có muốn ăn chút kẹo không?” Lâm Giai Tịnh rút tay khỏi túi áo xòe một nắm kẹo nhỏ trước mặt cô.
Lãnh Kỳ lắc đầu, Lâm Giai Tịnh cũng rụt tay về, mở vỏ bọc viên kẹo rồi thản nhiên cho vào miệng.
“Đứng trên đây lâu sẽ dễ nhiễm lạnh đấy, cô nên quay vào trong đi.”
Trời đúng là đã trở lạnh, gió từng cơn thổi một cách mạnh mẽ, tóc tai của hai người theo đó cũng bay nhảy theo điệu múa của làn gió mát.
Lãnh Kỳ vẫn im lặng, không hề có lời hồi đáp lại Lâm Giai Tịnh.
“Tôi đưa cô về phòng nhé?”
Thật ra đối với cô lúc này Lâm Giai Tịnh có chút bao đồng, cô ấy có thể mặc kệ để cô yên tĩnh đứng trên đây, không nhất thiết phải ở đây quan tâm cô một cách vô ích như thế.
Nhưng ý tốt của Lâm Giai Tịnh cô hiểu, nên suy nghĩ một hồi lâu cũng thấy cô ấy nói đúng, cô nên quay trở vào trong rồi!
Cô gật đầu đồng ý với Lâm Giai Tịnh, sau đó được cô ấy dẫn trở vào bên trong bệnh viện, đưa về phòng bệnh.
“Sau này đừng ở một mình như thế, nếu lỡ không may có chuyện gì người nhà của cô sẽ lo lắng lắm đấy!” Lâm Giai Tịnh đưa Lãnh Kỳ lên giường bệnh, đắp chăn cẩn thận rồi buông câu quan tâm “Cô phải cố gắng tịnh dưỡng thật tốt, hồi phục thật nhanh để còn phải vui vẻ mà sống tốt nữa.”
Cô nhìn Lâm Giai Tịnh không rời mắt. Từ đầu đến cuối vẫn chỉ có cô ấy nói chuyện cùng cô, cô gái này từ lần gặp trước kia đến tận bây giờ cũng chỉ toàn là hành động cùng lời nói động viên người khác, vậy còn cô ấy thì sao?
Có đối tốt với bản thân như cách mình đối với người khác hay không?
Tính đến bây giờ Lâm Giai Tịnh mang lại cho cô cảm giác ấm áp nhất mà chưa ai có thể làm điều đó, cô gái này đối với cô cũng khá đặc biệt, thế nên cô rất quý Lâm Giai Tịnh, thậm chí còn nảy ý định muốn kết chị em với cô ấy.
Cô không biết Lâm Giai Tịnh tại sao lại ở đây, vậy nên rất muốn biết cô ấy sao lại đến đây. Nhưng trái lại với đống suy nghĩ đang chồng chất nhau trong đầu, cô chỉ bật ra một từ “Cảm ơn” với Lâm Giai Tịnh.
Lâm Giai Tịnh vẫn bận rộn sửa soạn lại chăn gối cho cô, trên môi giữ nụ cười thân thiện. Lúc chuẩn bị rời đi, cô khó khăn lắm mới cất tiếng hỏi đích danh của cô ấy.
“Tôi họ Lâm, tên là Giai Tịnh. Tôi là người Trung Quốc.” Lâm Giai Tịnh chậm rãi phát âm từng câu chữ, giọng nói nhẹ nhàng vang khắp căn phòng rộng nghe thật hay.
“Thì ra cô bé đó chính là em sao?” Lâm Giai Tịnh kinh ngạc đưa tay che miệng lại sau khi nghe Lãnh Kỳ kể toàn bộ câu chuyện cũ của cô ấy.
Cô cũng thật không ngờ Trái Đất to lớn như vậy cuối cùng vẫn nhỏ bé đến mức xoay một vòng lại gặp được Lãnh Kỳ.
Cô nhớ mãi năm ấy, là năm thứ hai cô sang nước ngoài du học.
Lâm Khải lúc ấy đang là thực tập sinh của bệnh viện, vì có chút thời gian rảnh nên cô ghé thăm anh ấy tiện thể làm quen với người anh trai “thất lạc” của mình. Thật không ngờ chính là nhờ vào lần ấy mà lại gặp được Lãnh Kỳ.
Sau lần thăm hỏi đó cô cũng khá bận rộn, không có thời gian để kịp nghỉ tay với những bước đầu vào giới giải trí. Thế nên việc ghé đến bệnh viện lần nữa cũng đã trở thành một điều bất khả thi.
“Em có được ngày hôm nay phần nào cũng nhờ có những lời động viên của chị.” Lãnh Kỳ mỉm cười “Chị là người bạn duy nhất thật lòng đối tốt với em, thật sự em rất cảm kích chị đó.”
Sau lần gặp gỡ trên tầng thượng, cô đã nhiều lần chờ đợi Lâm Giai Tịnh đến bệnh viện để cùng cô trò chuyện, cũng như cô muốn kết thân với Lâm Giai Tịnh nhiều hơn nhưng hầu như Lâm Giai Tịnh đã không còn xuất hiện nữa.
Cho đến khi cô quyết định dũng cảm chấp nhận số phận đau thương của mình để tiếp tục bước tiếp con đường phía trước, Lâm Giai Tịnh cũng đã trở thành một thần tượng để cô phấn đấu đến cùng.
Bây giờ được ngồi cạnh Lâm Giai Tịnh để kể lại những chuyện cũ, được trực tiếp đối diện với cô ấy, thậm chí là sẽ ngày càng thân thiết hơn càng khiến cô xúc động đến hạnh phúc.
Cả một buổi tối Lãnh Kỳ là người vui nhất, cô luyên thuyên những câu chuyện cũ kỹ và thú vị với Lâm Giai Tịnh. Căn hộ Lâm Giai Tịnh tràn ngập những tiếng nói, tiếng cười khúc khích của cả hai người con gái.
Lãnh Kỳ không chỉ dừng lại ở việc nhắc lại quá khứ mà cô còn nói với Lâm Giai Tịnh những dự định của tương lai.
Nhìn tâm trạng vui vẻ trở lại của Lãnh Kỳ thật khiến Lâm Giai Tịnh yên lòng hơn. Cô thực sự không quen phải nhìn thấy một Lãnh Kỳ lúc nào cũng ủ rũ buồn bã như lần gặp gỡ vô tình của mấy năm trước.
Mặc dù chỉ mới vừa quen biết gần đây nhưng với cô, Lãnh Kỳ hệt như một người bạn cũng như người em thân thiết của mình.
“Chị thấy anh hai em thấy nào?” Giữa bầu không khí đang có phần yên ắng, Lãnh Kỳ đột ngột buông ra một câu hỏi khiến cô không biết phải trả lời như thế nào cho hợp lý.
Cô bị Lãnh Kỳ làm cho ngạc nhiên, cũng không tránh nổi ánh mắt chờ đợi của cô ấy, cô có chút chần chừ suy nghĩ một lát rồi trả lời “Anh ấy rất tốt, đặc biệt là đối với em.”
“Ý em là, cảm nhận của chị về anh hai em ấy!”
Lâm Giai Tịnh ngẩn người, cô khẽ cắn môi dưới, ánh mắt cũng có chút hỗn loạn.
Câu hỏi đến một cách đường đột, cô chưa từng đối mặt với loại tình huống thế này, nhất thời chỉ biết im lặng là vàng.
Ngược lại, Lãnh Kỳ vô cùng háo hức, nhanh chóng thúc giục cô trả lời. Cô cũng chỉ đành miễn cưỡng “Anh ấy giỏi có, sắc cũng có, giàu thì không cần bàn đến, dùng từ hoàn hảo thì hơi quá nhưng nói chung anh ấy không hề tầm thường.”
“Thế… chị có thích anh ấy không?”
“Hả?”
Hơn cả câu hỏi cũ, Lãnh Kỳ lần này mạnh dạn đánh thẳng vào tâm trí cô, dường như là cố ý muốn tra hỏi cô.
Cô vội xua tay, phì cười với cô ấy “Số lần chị và anh ấy gặp nhau đếm trên đầu ngón tay, sao có thể nói thích liền có thể thích ngay được?”
Lãnh Kỳ nghe xong có gật gù nhưng sau đó lại bĩu môi, kỳ kỳ quái quái nói “Nhưng sao em thấy hình như hai người rất hợp nhau thì phải?”
Lần này cô bị câu nói của Lãnh Kỳ chọc cho ho sặc sụa vì bất ngờ.
Cái gì mà hợp nhau chứ?
Cô ấy xem cô như không khí, tiếp tục nói “Vả lại, em cảm thấy anh ấy có vẻ rất quan tâm đến chị nha!”
Quan tâm đến cô sao?
Cô bỗng nổi một cảm giác không tên, như có hàng ngàn kim tiêm li ti đang đâm lên da thịt khiến cô đau rát, đến cả màng nhĩ còn nghe được tiếng tim đập mạnh mẽ của mình.
Câu nói “Anh ấy có vẻ rất quan tâm đến chị” cứ liên tục vang lên trong đầu cô không ngừng nghỉ. Áp đảo hết mọi âm thanh tạp nham ở xung quanh, lỗ tai bùng bùng những tiếng trống vang kỳ lạ, cả da đầu cũng căng cứng ra hẳn.
Cô hít thở sâu, cố gắng lấy lại bình tĩnh hỏi ngược “Sao em lại nói vậy?”
“Ngày đầu bấm máy có lẽ chị vẫn nhớ đến người đón chị phải không?” Lãnh Kỳ đưa tay chống cằm nhìn cô.
Lâm Giai Tịnh gật đầu và nói “Là em nhờ anh ấy đến đón chị, chị nhớ chứ!”
“Nhưng chị nghĩ đi, anh ấy vẫn có thể từ chối việc ấy mà! Chưa kể đến lúc ấy là em nhờ anh ấy cho người đến đón chị, vậy mà cuối cùng lại là anh hai em đích thân lái xe.” Lãnh Kỳ bày vẻ mặt tò mò nhìn cô kể lại sự tình của đêm đó.
Lâm Giai Tịnh nghĩ cũng đúng, rõ ràng anh có thể từ chối việc này dù nó không quá nặng nhọc nhưng là một người của công việc như Lãnh Tôn lại tự nguyện đi đón cô vào rạng sáng thì có hơi lạ kỳ.
“Thế nên em mới nói anh ấy cỏ vẻ quan tâm chị lắm!” Lãnh Kỳ không nhịn được cười mà vui vẻ cong môi, ra vẻ vô cùng thích thú với loại chuyện này “Còn nữa, em nhớ có một hôm anh ấy không về nhà cũng không đến công ty, mãi đến rạng sáng mới xuất hiện ở Lãnh Thị, trên người còn thoang thoảng mùi nước hoa của phụ nữ, em có thể nào cho rằng người đó là chị không?”
Cô ấy có phải là đang nói đến lần gặp đầu tiên của cô và anh?
Cô có lưu lại mùi trên người anh sao?
Xung quanh Lãnh Tôn không thiếu phụ nữ, biết đâu đó là của người khác?
Vậy mà…
“Chị chẳng hiểu em nói gì cả!” Cô đỏ bừng mặt, vì không muốn để Lãnh Kỳ phát giác cô liền giấu đi khẽ cúi gằm mặt giả vờ bóc bánh ăn.
Nhưng mà khoan đã! Tại sao cô lại phải ngượng ngùng chứ?
Hành động của cô lọt vào tầm mắt của Lãnh Kỳ khiến cô ấy cười như được mùa.
Lâm Giai Tịnh rơi vào trầm mặc, Lãnh Kỳ sau đó nói gì cô cũng không còn nghe rõ nữa. Trong đầu cô lúc này chỉ đang lặp lại những câu nói của Lãnh Kỳ đã nói với cô, âm thanh cứ bay bổng trong không gian từng nhịp.