Lãnh Kỳ ôm đầu đau đớn kể lại những ngày tháng tăm tối của mình, nước mắt như dòng suối chảy đầm đìa không ngừng.
Những hình ảnh nhơ nhuốc của tháng năm ấy cứ thế trôi vào dòng chảy ký ức của Lãnh Kỳ, rõ từng chi tiết một.
Cô vĩnh viễn không thể nào quên năm ấy đã hủy hoại cuộc đời mình như thế nào, trải qua quãng thời gian ấy cô cứ ngỡ đã hết nửa đời người, tất cả những đau đớn, tất cả những tủi nhục, tất cả những sự ngu ngốc… tất cả chỉ gói gọn trong hai chữ “hối hận”.
Nhưng… có một chi tiết sâu sắc nhất mà cô không thể nào quên đi được.
Lãnh Kỳ nhớ đến đoạn ký ức cũ liền thay đổi ánh mắt, vẻ mặt cũng căng ra hẳn “Sau này em mới biết được vụ việc không đơn giản như thế. Lúc ấy Lãnh Thị đang trong quá trình gầy dựng, cần khá nhiều nguồn đầu tư từ các cổ đông khác, dưới sức ép từ nhiều phía đã có người mang em ra để uy hiếp anh hai em nhường vị trí của mình. Vụ tai nạn năm ấy cũng là do có người bày mưu tính kế để hãm hại anh hai em.”
Bây giờ, cô cũng đại khái hiểu vì sao Lãnh Kỳ hạn chế để lộ thông tin cá nhân của mình với truyền thông. Nguyên nhân cũng là muốn bảo vệ Lãnh Tôn, cô ấy không muốn mình lần nữa trở thành điểm yếu của anh.
Nói đến đây thôi cũng đủ hiểu cô ấy yêu thương Lãnh Tôn đến thế nào.
Đổi lại là cô, cô cũng sẽ làm vậy.
“Em có biết kẻ hãm hại đó là ai không?”
Lãnh Kỳ lắc đầu, thở dài một hơi “Chuyện đã qua rất lâu rồi, cũng không bằng chứng lưu lại có người hại em.”
Lâm Giai Tịnh nhẹ nhàng vuốt lưng Lãnh Kỳ, dịu giọng an ủi cô ấy “Thế nên em mới không muốn để bất kỳ ai biết về thân phận thật của mình?”
Lãnh Kỳ dứt khoát gật đầu.
“Vì em mà anh ấy đã từ bỏ cơ hội tốt nhất để đưa Lãnh Thị trở mình, nếu lúc ấy không có chuyện của em thì bây giờ Lãnh Thị đã có thể vững mạnh hơn bây giờ.” Lãnh Kỳ ôm đầu tội lỗi, trong giọng nói cũng toát lên sự chua xót.
Lãnh Kỳ rốt cuộc vẫn là một cô gái tốt nhưng cuộc đời lại bất công với cô ấy, ép cô ấy cuốn vào vòng xoáy của mưu lợi mà đáng ra không nên có. Dù cho Lãnh Kỳ đã vượt qua nỗi đau này nhưng suy cho cùng đối với cô ấy đó lại là cả một ký ức đen tối muốn xóa mà chẳng được.
“Em đừng tự trách mình nữa, đó cũng không phải hoàn toàn là lỗi của em mà.”
Cô không khẳng định Lãnh Kỳ hoàn toàn đúng nhưng cũng không hoàn toàn sai. Là một người ngoài cuộc cô chỉ có thể im lặng lắng nghe, việc phán xét không thuộc phạm trù của cô.
Nếu có thể giúp ích, lời an ủi sẽ là lời chữa lành vết thương ngay lúc này. Nhưng nói thật thì, nếu đổi lại là cô đương nhiên cũng sẽ trách bản thân mình đã gây ra rắc rối lớn như thế.
“Không, đó hoàn toàn là lỗi của em nên ông trời mới trách phạt em bằng việc đổi lấy gương mặt này.” Lãnh Kỳ đưa tay lên sờ vào gương mặt của mình, nước mắt ướt át phủ đầy trong lòng bàn tay “Gương mặt này chỉ khiến em cảm thấy bản thân mình vô dụng hơn thôi.”
“Không đâu, em hãy nhìn xem bản thân mình đã cố gắng vượt qua được khoảng thời gian khó khăn như thế làm sao có thể vô dụng được chứ?” Cô vuốt nhẹ tóc của Lãnh Kỳ, từ tốn nói ra những lời khuyên thật lòng.
Trên mi mắt Lãnh Kỳ còn đọng lại hàng nước mắt đang trực trào, đôi môi nhỏ cong lên một đường, ngẩng mặt lên nhìn cô.
“Nếu không nhờ chị, lúc ấy em đã thật sự không còn hi vọng để sống nữa rồi!”
Lâm Giai Tịnh ngạc nhiên, không rõ ý của Lãnh Kỳ.
Lãnh Kỳ lau nước mắt, hít một hơi thật sâu rồi mở điện thoại, đưa một tấm ảnh cho Lâm Giai Tịnh xem “Chị còn nhớ người này không?”
Cô nhận lấy điện thoại, nhìn thật kỹ tấm ảnh trong di động của Lãnh Kỳ.
Đó là bức ảnh tốt nghiệp đại học của một cô gái, nếu cô đoán không lầm thì có lẽ đây là Lãnh Kỳ của trước khi xảy ra tại nạn, bởi vì người đứng bên cạnh chụp cùng cô ấy không thể nào quen thuộc hơn với cô, chính là Lãnh Tôn.
Cô thầm thừa nhận với lòng mình, trông Lãnh Kỳ của khi trước càng đẹp hơn của hiện tại. Tuy không quá sắc nét như bây giờ nhưng vẫn giữ nét đẹp thuần túy vốn có, chỉ khiến người khác nhìn mãi không rời mắt.
Trong bức ảnh, Lãnh Kỳ mặc áo cử nhân, trên tay cầm tấm bằng đại học hạnh phúc tràn ngập, nụ cười tươi đẹp như hoa nở. Cô khẽ đưa mắt nhìn sang người đàn ông bên cạnh, anh cũng cười, tuy không rạng rỡ như Lãnh Kỳ nhưng vẫn hiện lên niềm tự hào khôn nguôi.
Hai anh em nhà họ đúng là đỉnh cao của nhan sắc khiến người khác phải ganh tị. Trong hình, họ không khác gì anh em sinh đôi, một khuôn mặt y đúc. Lãnh Tôn có vẻ uy nghiêm và chững chạc hơn, Lãnh Kỳ thì dịu dàng, đầy nữ tính. Đẹp thật!
Nhưng đáng tiếc vẻ đẹp ấy lại bị hủy hoại đến mức đã không còn được ngắm nhìn, đồng thời cũng không thể thấy được nụ cười tươi tắn của Lãnh Kỳ như trong bức ảnh nữa.
Ắt hẳn cả đời này cũng khó nhìn lại được một nét cười đầy hồn nhiên và trong sáng đến như thế. Bởi vì cô cảm thấy, dường như Lãnh Kỳ cười nói vui vẻ như thường lệ cũng chỉ là muốn tạo một vỏ bọc rắn chắc bảo vệ lấy bản thân.
Điều kỳ lạ ở đây đó là cô càng nhìn càng cảm thấy người con gái này trông khá quen mắt, dường như đã từng gặp ở đâu đó.
Lãnh Kỳ thấy cô chăm chăm nhìn bức hình liền phì cười, cô ấy chỉ tay vào người con gái trong ảnh, cất tiếng đánh tan bầu không khí tĩnh lặng “Đây là em trước khi xảy ra tai nạn.”
“Nhìn em xinh quá!” Lâm Giai Tịnh thành thật khen ngợi.
“Xinh phải không? Nhưng em đã không còn được như vậy nữa!” Lãnh Kỳ cười trừ với câu nói của mình rồi nói tiếp “Lần đầu gặp chị, tình huống có hơi bất ngờ một chút, hôm ấy chị ra tay giúp đỡ em bắt trộm, liền đó em luôn biết ơn đến. Còn lần thứ hai chính là vào lúc em được anh hai đưa sang nước ngoài chữa trị. Có lẽ thời gian đã quá lâu khiến chị quên mất nhưng với em thì ngày hôm ấy vĩnh viễn không thể nào quên được.”
Lãnh Kỳ nhớ đến lần đầu tiên gặp Lâm Giai Tịnh.
Hôm ấy cô đang dạo phố bất ngờ gặp bị trộm túi xách.
Lúc ấy, Lâm Giai Tịnh không màng nguy hiểm xông lên chặn đầu tên trộm. Cũng may hắn không mang theo hung khí nguy hại, nếu không cô không biết người giúp đỡ mình có bị liên lụy mà thương tích hay không, ngược lại Lâm Giai Tịnh còn dạy cho hắn một bài học nhớ đời, thành công giúp cô lấy lại được túi xách.
Lúc đứng trước mặt cô, Lâm Giai Tịnh thở hồng hộc mệt nhọc, tay đưa trả chiếc túi cho cô, miệng thì dặn dò “Sau này ra đường cẩn thận một chút, không phải ai cũng giúp cô như hôm nay đâu.”
Lãnh Kỳ chỉ biết gật gù “cảm ơn” liên tục với ân nhân cứu mạng.
Trước khi rời đi, Lâm Giai Tịnh còn vẫy tay tạm biệt với cô, sau đó kéo chiếc vali nặng nề đến đầu phố bắt taxi.
Đó là lần gặp gỡ đầu tiên của họ. Không quen biết, không rõ tên, chỉ là những người qua đường tình cờ giúp đỡ. Nào ngờ đâu đó lại trở thành một cánh cửa cho duyên phận kết thân của Lãnh Kỳ và Lâm Giai Tịnh.
Sau khi Lãnh Kỳ tốt nghiệp đại học xong, Lãnh Tôn dự định sẽ đưa cô sang nước ngoài để sinh sống nhưng cô nằng nặc không đồng ý, muốn ở lại Bắc Kinh xây dựng sự nghiệp của riêng mình.
Lãnh Tôn tuy rằng không hoan nghênh cô đến với giới nghệ thuật nhưng vì yêu thương và cưng chiều cô hết mức nên anh cũng không ép buộc cô, để cô sống cuộc sống mình mong muốn.
Dần về sau, anh biết phương pháp dạy dỗ của mình đối với em gái đã sai hoàn toàn nên cuối cùng anh thực sự đã nặng tay, cương quyết không để cô ở lại nơi này.
Quãng thời gian này hai anh em họ luôn tranh cãi dữ dỗi, trên dưới người của Lãnh gia đều biết rõ tính tình của Lãnh Kỳ vô cùng ngang bướng mà anh thì lại không hề nể nang yêu chiều cô như lúc trước nữa.
Tất cả mọi cuộc tranh cãi của hai anh em đều chỉ có một kết cục duy nhất, chính là Lãnh Kỳ thua thê thảm. Mỗi lần như thế, cô luôn mang bực tức trong người, giận dỗi hết chuyện này đến chuyện khác, thậm chí còn ra tay phá hoại đồ đạc trong nhà chỉ hi vọng đổi lấy một sự đồng ý của anh.
Lãnh Kỳ của khi ấy thật sự rơi vào bế tắc, cô thường xuyên ầm ĩ với anh, kiếm đủ mọi cách để lay chuyển tình thế nhưng kết quả vẫn là con số không, bất quá cô giấu anh tìm đến rượu để giải sầu than vãn cùng bạn bè.
Những ngày tháng đầy tranh cãi giữa Lãnh Kỳ và Lãnh Tôn dường như trở thành một điểm yếu bất lợi cho Lãnh Thị. Có kẻ đã lợi dụng điểm này để chọc xoáy vào nội bộ, gây ra những sự việc ngoài ý muốn.
Không biết xuất phát từ đâu, Lãnh Kỳ vô tình rơi vào rắc rối.
Cô bỗng dưng bắt đầu sử dụng ma túy, trở thành một “con nghiện” hạng nặng, không có cách nào có thể trấn áp được tình trạng của cô. Ngày đêm lén lút ở sau lưng Lãnh Tôn đi giao du với bọn buôn để giải tỏa cơn nghiện.
Ban đầu khi phát hiện, Lãnh Tôn vô cùng tức giận nhưng cũng không thể không bất lực tràn trề. Thời điểm ấy, đối với Lãnh Tôn như sống không bằng chết.
Lãnh Thị của lúc này cũng đang trong quá trình gầy dựng lại dưới bàn tay của anh. Từng bước từng bước từ những bậc thấp nhất để leo lên được một vị trí nhất định.
Anh phải gồng mình để cân bằng việc giữ vững Lãnh Thị phát triển và bên cạnh đó cũng phải giải quyết chuyện tư của Lãnh Kỳ.
Tình trạng nghiện ngập của Lãnh Kỳ ngày một nặng, không hề có sự thuyên giảm nào. Anh đã tìm đủ mọi cách để chữa trị cho cô nhưng tất cả đều trở nên vô nghĩa. Thế nên anh buộc tạm dừng kế hoạch để cô sang nước ngoài, xem như đã phần nào kiểm soát được tình hình.
Có nói thế nào thì dù là Lãnh Tôn hay Lãnh Kỳ, họ cũng đang đối mặt với khó khăn của riêng mình.
Biết là kẻ hại Lãnh Kỳ vẫn đang ẩn trong bóng tối hành động, nhất thời Lãnh Tôn chưa thể ra tay làm liều vì tính mạng của em gái mình. Anh nhiều lần chứng kiến cô phải sống đau khổ vì cái thứ chết tiệt ấy, anh hận không thể lôi đầu kẻ đã bày trò mà đánh đến chết.
Suốt một năm ngắn ngủi, anh sắp sửa thành công giúp Lãnh Kỳ cai nghiện hoàn toàn thì lại tiếp tục xảy ra biến cố lớn.
Buổi sáng hôm ấy, trước khi đến công ty xử lý công việc anh đã dặn dò kỹ những người túc trực bên cạnh phải trông coi Lãnh Kỳ cẩn thận. Nhưng đương nhiên bọn họ không thể nào kỹ tính như Lãnh Tôn nên Lãnh Kỳ mới dễ dàng trốn khỏi nhà khi cơn nghiện bỗng tái phát.
Cô không nhớ rõ lý do vì sao bản thân lại muốn chạy ra ngoài, cũng không nhớ làm sao mình có thể trốn thoát ra ngoài, càng không nhớ vì sao lại lái xe trong trạng thái mơ hồ.
Tất thảy cô đều không tự làm chủ được bản thân. Tai nạn giao thông cũng vì thế mà xảy đến.
Khoảnh khắc nhận được tin dữ, Lãnh Tôn đang chuẩn bị đấu thầu đất đai buộc phải gác hết tất cả công việc lại phía sau, lập tức chạy đến bệnh viện.
Lãnh Tôn thường ngày không động thái đã đáng sợ, lúc này anh lại càng hơn cả chữ đáng sợ. Vừa đến được bệnh viện, còn chưa kịp để đám người kia giải thích anh đã buông câu nói lạnh lùng “Lãnh Kỳ xảy ra chuyện tôi lập tức lấy đầu của các người.”
Ai mà không biết Lãnh Tôn yêu thương Lãnh Kỳ đến mức nào chứ.
Cô ấy là đứa em gái duy nhất của anh, từ bé đến lớn đều do anh một tay nuôi dạy con bé nên người, quản con bé rất chặt, bảo vệ con bé cũng rất cẩn trọng. Trước nay có cãi vã, vẫn là anh luôn nhường cô ấy một bước.
Dáng vẻ Lãnh Tôn ngồi trên ghế chờ bệnh viện như kiểu pha trộn giữa bất lực có, giận dữ có, đau thương có, hết thảy đều thể hiện rõ qua dáng người to lớn ngồi khom lưng chống tay lên trán của anh.
Lãnh Tôn chờ ở bên ngoài đến tận sáng sớm mà không hề chợp mắt lấy một lần. Vương Tuân ở bên cạnh biết khuyên nhủ anh là vô dụng, đành thầm cầu mong Lãnh Kỳ có thể bình an vô sự.