Cả một buổi tối bận rộn trong bếp, Lâm Giai Tịnh nhỉnh hơn Lãnh Kỳ trong khoản nấu ăn nhưng Lãnh Kỳ cũng không đến mức tay chân vụng về, cái gì có thể giúp, cô ấy đều tranh làm hộ cô.

Buổi tối tĩnh lặng đã bị tiếng nói cười vui vẻ của cả hai người họ phá tan, căn hộ lớn của Lâm Giai Tịnh chưa bao giờ ồn ào và náo nhiệt như hôm nay.

Bữa tối gồm đầy đủ các món mặn, nhạt và một món canh, thích hợp cho tiêu chuẩn ăn uống của ngày thường.

Sau khi đã ăn xong bữa tối, Lãnh Kỳ nhàn nhã dạo quanh một vòng căn hộ của cô, song cũng thấy chán nên tiến đến sofa ngồi mở tivi xem. Lâm Giai Tịnh từ trong bếp rửa xong bát đã trở ra, cô đến bên cạnh Lãnh Kỳ ngồi xuống, lấy gối ôm vào người.

“Chị Giai Tịnh, mình lên hot search rồi này!” Lãnh Kỳ lướt điện thoại được ít phút đã réo lên với Lâm Giai Tịnh, đưa thẳng màn hình điện thoại sát lại trước mặt cô. 

Lâm Giai Tịnh đẩy nhẹ tay Lãnh Kỳ ra một chút. Màn hình điện thoại hiện rõ tấm hình cô và Lãnh Kỳ đứng ở quầy thanh toán trong siêu thị ban nãy.

Tấm hình được chụp ở góc khá xa, cũng khó có thể nhận rõ được khuôn mặt của hai người, vậy mà vẫn bị người hâm mộ soi ra cho bằng được, bái phục!

Lãnh Kỳ phấn khích bấm vào tin mới, đọc rành mạch từng chữ thật to cho cô nghe. Cô ấy vừa đọc vừa cười giòn tan, không giấu được vẻ mặt vui vẻ. 

“Chị có biết gần đây tụi mình được đẩy thuyền không?” Lãnh Kỳ đọc xong liền ghé sát mặt mình vào Lâm Giai Tịnh, đôi mắt lấp lánh chớp vài cái đáng yêu.

“Đẩy thuyền gì chứ? Chỉ là bọn họ thấy chúng ta thân thiết quá thôi!” Lâm Giai Tịnh nghiêng đầu xem tivi, cười cười đáp lời Lãnh Kỳ. 

“Nếu mà chúng ta ở cùng một công ty, thể nào đây cũng là cơ hội để đẩy tên tuổi của chị lên nha.” Lãnh Kỳ tự hào gật gù, lại cắm mặt vào màn hình điện thoại.

Cô chú ý vào tivi, để Lãnh Kỳ độc thoại nội tâm với chiếc điện thoại của cô ấy. Lãnh Kỳ hồi lâu cũng chán nản không còn xem điện thoại nữa, trực tiếp nằm lên đùi của Lâm Giai Tịnh.

“Chị Giai Tịnh.” Cả hai đang tập trung xem tivi thì Lãnh Kỳ phá vỡ bầu không khí “Em hỏi chị cái này nhé?”

“Được.” Lâm Giai Tịnh gật đầu, mắt vẫn dán chặt vào bộ phim tình cảm đang chiếu. 

“Vì sao chị không gia nhập Dương Thịnh đi?”

Lâm Giai Tịnh đã quá quen với những loại câu hỏi như thế này, cô không ngập ngừng mà trả lời ngay “Tiếng tăm càng cao, thị phi càng nhiều.”

“Nhưng có công ty chống lưng sẽ rất tốt đó.” Lãnh Kỳ ngồi dậy khoanh hai chân để trước ngực, giương mắt khó hiểu nhìn cô.

Ý tốt của Lãnh Kỳ cô đương nhiên hiểu rõ.

Có công ty chống lưng rất tốt nhưng với cô thì không thích hợp. Bởi vì mục đích của cô đến với ngành giải trí không theo đuổi hào nhoáng của độ nổi tiếng.

“Dương Thịnh có em, lại càng có anh hai em. Chị trở thành nghệ sĩ của Dương Thịnh, em đảm bảo tên tuổi của chị sẽ nổi bật hơn bây giờ.” Lãnh Kỳ hồn nhiên buông lời, vẻ mặt hiện lên sự phấn khích.

Lãnh Kỳ là một cô gái ngây thơ, đối với những người thân thiết bên mình, cô thường xuyên có tật nghĩ gì nói đó thành ra sau khi thốt ra câu nói đầy gian tình đi cửa sau cho cô như trên, Lãnh Kỳ lập tức cắn môi nuốt ngược suy nghĩ.

Nhận thức được bản thân lỡ lời, Lãnh Kỳ vội vàng giải thích “Chị Giai Tịnh… ý em là… em không có ý đó.”

“Thôi được rồi, đừng cứ mãi nói về chị.” Lâm Giai Tịnh làm sao có thể vì một câu nói mà giận dỗi cô ấy, cô chuyển đề tài sang Lãnh Kỳ “Chị còn muốn biết về em nhiều hơn.”

Lãnh Kỳ nhăn mũi chu môi với cô “Em có gì thú vị để chị phải tò mò đâu chứ?”

“Lily đang là cái tên được chú ý nhất làm sao chị có thể không tò mò được?” Nói rồi cô cười một tiếng.

Lâm Giai Tịnh đứng dậy đi vào trong bếp lấy đồ ăn vặt, tiện tay đưa gói bánh cho Lãnh Kỳ rồi uể oải tựa lưng vào sofa.

Lãnh Kỳ bóc bánh, nhâm nhi vài miếng “Thế chị muốn biết gì về em?”

“Đương nhiên là điều mà ai cũng thắc mắc như chị, ví như danh tính của em sao lại hạn chế đến như thế?” Thấy Lãnh Kỳ có phần hòa nhã, cô đi thẳng vào vấn đề.

Lãnh Kỳ khá thư thả, bóc từng miếng bánh cho vào miệng một cách ngon lành.

Sau khi nhai xong, Lãnh Kỳ chậm chạp lên tiếng “Có lẽ chị đã nhận ra gương mặt này của em đã từng qua giải phẫu thẩm mỹ, đúng không?”

Cô nhẹ nhàng gật đầu.

Thật ra từ ban đầu cô đã có nghi vấn này, chỉ không tiện ngang hiên hỏi một cách bất lịch sự.

Lần gặp đầu tiên gặp mặt, cô đã có ấn tượng cực kỳ mạnh mẽ với nhan sắc của Lãnh Kỳ nhưng càng ngắm, cô càng phát hiện dường như Lãnh Kỳ đã can thiệp dao kéo. Phẫu thuật thẩm mỹ không xấu, huống hồ giới giải trí cũng không lạ lẫm với điều này.

Ai mà chẳng muốn mình được xinh đẹp?

Ngay cả cô còn có khuyết điểm, nói đúng hơn chẳng ai hoàn hảo cả. Quan trọng là bản thân có muốn thay đổi hay không!

Lãnh Kỳ bỗng chốc trầm mặc, ngập ngừng cúi gằm mặt. Bả vai cô ấy hơi run rẩy nhẹ, mái tóc dài đã che đi gương mặt nhỏ bé kia.

Con người ai cũng sẽ có những bí mật thầm kín không thể giãi bày. Chúng ta luôn cố gắng tạo nên một vỏ bọc hoàn hảo, mạnh mẽ bảo vệ cho lòng tự trọng của chính mình.

Đây là bí mật của Lãnh Kỳ, là một bài toán khó mà cô ấy không thể giải, vậy nên cảm xúc của cô ấy mới nặng nề đến vậy.

Lâm Giai Tịnh tinh ý, Lãnh Kỳ đã không muốn nói, cô cũng không thúc ép. Cô vội lảng tránh sang một đề tài khác “Sáng mai em còn phải đến công ty hoàn tất việc ra mắt bài hát mới nữa, mình nên đi ngủ thôi!”

Lãnh Kỳ vẫn lặng thinh ở sofa, dường như xem lời nói của cô không tồn tại, lúc sau cô ấy ngẩng mặt lên thở dài một tiếng nặng trĩu.

“Thật ra… em từng bị tai nạn giao thông khiến cho nửa khuôn mặt bị hủy hoại, tính mạng rơi vào cửa sinh tử, về sau sức khỏe của em vẫn luôn phải theo dõi định kỳ.”

Lâm Giai Tịnh kinh ngạc nhìn Lãnh Kỳ.

Không ngờ một người thường xuyên cười nói như Lãnh Kỳ đã gặp phải chuyện đau thương đến như vậy. Chỉ nghe qua lời kể mà cô đã không khỏi đau lòng thay cô ấy, là người từng trải như Lãnh Kỳ chắc hẳn đã đau đớn đến gấp trăm ngàn lần.

Kể ra Lãnh Kỳ cũng là một cô gái rất mạnh mẽ.

Phụ nữ con gái quan trọng nhất vẫn là bề ngoài, dù ít hay nhiều thì đó cũng như là sinh mạng, mất đi nhan sắc hệt như mất đi nửa đời người.

Mất đi nửa phần khuôn mặt đã đành, tính mạng của Lãnh Kỳ lúc ấy cũng rơi vào tình thế ngàn cân treo sợi tóc, Lãnh Kỳ bây giờ có thể vui vẻ như hiện tại cũng xem như trong cái rủi có cái may.

Cô tự hỏi lúc đó ai đã bên cạnh Lãnh Kỳ giúp cô ấy vượt qua được nỗi đau tinh thần lẫn thể xác ấy?

Chắc hẳn Lãnh Kỳ đã phải cô đơn lắm, để đổi lấy những nụ cười tươi như hiện tại cô ấy đã trải qua ngần thời gian đen tối đáng sợ đến thế nào!

Lãnh Kỳ lặng lẽ rơi nước mắt, không cầm lòng được mà nấc lên một tiếng, sau đó lại gượng ép nở một nụ cười trên môi, tiếp tục câu chuyện dang dở.

“Em đã phạm một sai lầm rất lớn, nếu hôm đó em nghe lời một chút thì có lẽ mọi chuyện sẽ không trở nên rắc rối đến vậy… Tất cả đều là do em mà ra.” Nhắc đến chuyện cũ Lãnh Kỳ dấy lên sự bi thương, nước mắt đọng trên mi làm nhòe hết cảnh vật trước mắt.

“Hôm ấy… em không kiểm soát được tay lái đã tự gây ra tai nạn nghiêm trọng. Khi tỉnh lại khắp người em đau lắm! Dung mạo bị hủy hoại đến xấu xí, bác sĩ nói em sẽ có khả năng bị tàn phế mà nặng hơn là sẽ không thể sống lâu thêm được nữa.”

Bờ vai Lãnh Kỳ run rẫy mạnh, sắc mặt cũng tái nhợt hẳn đi khi nhớ về câu chuyện năm xưa, nước mắt rơi vương vãi trên mặt.

Có lẽ đối với Lãnh Kỳ, ký ức đó đã trở thành bóng ma tâm lý. Lãnh Kỳ cố gắng nén đau trong lòng, cắn chặt răng ngăn cho nước mắt tiếp tục rơi.

Trái với dáng vẻ thường ngày vui vẻ, hòa đồng, trên môi luôn giữ một nụ cười tít mắt đáng yêu thì bây giờ Lãnh Kỳ ngoài sự đau thương và dằn vặt cũng không còn từ nào để diễn tả.

Lâm Giai Tịnh vỗ về, thắc mắc lên tiếng hỏi “Sao em lại uống say đến mức như thế? Lại còn tự mình lái xe ư?”

Tuy quen biết hai anh em họ một thời gian ngắn nhưng cô nhận ra một điểm, dù Lãnh Kỳ đi đến đâu nhất định Lãnh Tôn cũng phải bảo đảm có vệ sĩ bên cạnh bảo vệ cô ấy.

Vậy nên cô cũng không khó nhận thấy ánh mắt của anh khi dành cho em gái, đó là nuông chiều hết mực, yêu thương vô đối dành cho Lãnh Kỳ.

Một minh chứng sống cho việc anh ấy luôn bao bọc Lãnh Kỳ chẳng phải là ban nãy sao? Một hai nhất quyết cô phải chăm sóc cô ấy kỹ càng, không để cô ấy phải thế này thế kia.

Thế nên cô không hiểu, đêm đó, Lãnh Tôn có thể bỏ mặc an nguy của Lãnh Kỳ sao?

Lãnh Kỳ trầm mặc rất lâu, qua một lúc cô ấy mới từ từ ngẩng đầu nhìn sang cô, do dự lên tiếng “Thật ra… hôm ấy… hôm ấy em lên cơn nghiện.”

Cái gì?

Lâm Giai Tịnh nghe xong phản ứng đầu tiên là trợn tròn mắt nhìn Lãnh Kỳ, cô bất động không nói nên lời.

Lãnh Kỳ như đoán được chắc chắn cô sẽ có phản ứng như thế, khẽ nói “Em… rất tồi có phải không?”

Câu nói của Lãnh Kỳ bất giác đánh thức ý thức của cô. Kẻ ngốc cũng có thể nghe ra sự khinh bỉ dành cho chính mình trong lời nói ấy.

Đúng là cô có bất ngờ nhưng thay vì là có suy nghĩ như Lãnh Kỳ nói, điều cô bất ngờ là sao có khả năng cô ấy sử dụng chất gây nghiện?

Nếu đổi lại là trước kia, trước khi quen biết Lãnh Kỳ cô có thể suy nghĩ cô ấy là loại người ăn chơi sa đọa nhưng tiếp xúc rồi, cô hoàn toàn khẳng định ẩn sâu bên trong câu chuyện này ắt hẳn còn có sự tình khác.

“Lãnh Tôn cũng biết em bị như thế, đúng không?” Cô hít một hơi thật sâu để trấn tĩnh bản thân mình, nhẹ nhàng đưa tay vuốt lọn tóc thừa của Lãnh Kỳ ra phía sau tai.

Rất nhanh chóng, Lãnh Kỳ gật đầu.

Lần này cô thật sự hoảng hốt, nhịn không được có hơi lớn tiếng với cô ấy “Anh ấy biết mà vẫn để em tiếp tục sử dụng chất gây nghiện á?”

Lãnh Kỳ ngẩng mặt lên vội lắc đầu phủ nhận và nói “Không, không, chị đừng trách anh Lãnh Tôn. Lúc biết tình hình của em, anh hai đã rất tức giận, anh ấy đã nhốt em trong phòng một mình, trước sau đều có người canh gác cẩn thận. Cứ mỗi lúc em lên cơn nghiện đều có bác sĩ túc trực để trấn áp, thậm chí anh hai đã chi trả một khoản rất lớn để có thể chữa trị cho em. Nhưng mà, ngược lại em chỉ biết trách anh ấy, tìm đủ mọi cách để trốn ra ngoài. Lần trốn ra khỏi nhà thành công là vào lúc em đã hoàn toàn mất hết lí trí, không còn đủ tỉnh táo thế nên mới tự gây thương vong như thế!”

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play