Nhận Nhầm Chồng Sau Khi Xuyên Vào Niên Đại Văn

CHƯƠNG 9: MỢ HAI NGỦ RỒI


1 tháng

trướctiếp

Thuỷ Lang cũng không quá lo lắng, nếu có một cái chăn thì chắc chắn là cô sẽ đắp rồi, vì ở đây là khu của anh nên anh đắp gì cũng không phải chuyện cô cần lo lắng.

Trong chiếc túi màu xanh của Thuỷ Lang chỉ có một bộ đồ len và bộ quần áo cô đang mặc trên người. Vừa rồi khi ở cửa hàng, cô đã mua vải nhưng vẫn chưa gửi đến tiệm may, có lẽ tối nay ăn cơm cô sẽ phải mặc bộ quần áo trên người.

Không biết có phải do bị ảnh hưởng bởi Chu Quang Hách không mà Thuỷ Lang phát hiện ra, thậm chí cô còn quan tâm đến việc mặc gì để ăn cơm mừng vào tối nay. Ngay khi phát hiện ra, cô lập tức mở cửa ném tấm vải vào tủ, không nhìn lại thêm lần nào nữa.

Thịt kho tàu với sốt đỏ ngon lành được mang lên, sườn xào chua ngọt, cá trích kho, cải xào, ngoài ra còn có một món là gân hầm Tứ Hỉ.

Trong gân hầm Tứ Hỉ, ngoài gân ra còn có nấm mèo. Trước đây Thuỷ Lang rất thích ăn gân hầm trong món mì bì lạnh, nhưng đối với gân hầm trong gân hầm Tứ Hỉ thì cô lại không thích lắm. Nhưng lúc nhìn thấy món này, cô như nhìn thấy người mẹ thất lạc của mình, yêu thích không thôi. Cô cầm đũa lên, lập tức gắp hai miếng nhét vào miệng. - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel.net chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tყt.

Ba cô bé kia từ nhỏ đến giờ chưa bao giờ được ăn thịt, đây lại còn là thịt kho tàu thơm ngon đậm đà, đặc biệt là món sườn xào chua ngọt, nước sốt chua ngọt là thứ duy nhất có thể so với kẹo sữa thỏ trắng mà mợ hai cho.

Được ăn món này, không chỉ có Tam Nha ăn ngon lành mà cả chị cả và Đại Nha với Nhị Nha cũng quên hết tất cả. Cho vào miệng cắn hết miếng này đến miếng khác, họ ăn đến trong sự hớn hở, miệng dính đầy dầu mỡ.

Khi chỉ còn lại một miếng cuối cùng trong đĩa, mấy cô bé và Thuỷ Lang đưa đũa ra gắp cùng một lúc.

Thời gian như đột nhiên dừng lại.

Lúc này, Đại Nha và Nhị Nha mới phát hiện ra mình đã ăn hơi nhiều. Hai đứa vội vàng thu đũa lại, Tam Nha làm theo Đại Nha và Nhị Nha theo bản năng. Sau khi làm theo xong, khuôn mặt nhỏ của con bé đầy vẻ ngơ ngác. Sau đó con bé định đưa đũa ra gắp, nhưng lại phát hiện ra mợ hai đã gắp miếng sườn xào chua ngọt cuối cùng.

Thuỷ Lang đang nhai miếng sườn xào chua ngọt cuối cùng dưới ánh mắt của cả bàn.

Khi cô nuốt miếng sườn xào chua ngọt xuống, Đại Nha và Nhị Nha mới nở nụ cười, một nụ cười nhẹ nhõm.

Tam Nha không biết tại sao hai chị của mình lại cười nhưng cũng cười theo. Khi có thêm một miếng thịt nạc mà cậu hai gắp cho trong bát, thằng bé lập tức vùi mặt vào bát, tiếp tục ăn thịt bằng mấy cái răng sữa của mình.

“Ngon thật.” Thuỷ Lang đặt đũa xuống. Cô ăn nhanh ăn vội, khi phản ứng lại thì hai bát cơm đã vào bụng, không thể nhét thêm bất cứ thứ gì nữa: “Tối nay còn  làm sườn xào chua ngọt nữa không anh?”

“Em muốn ăn thì anh sẽ làm.” Là một người đầu bếp, không có gì vui hơn khi món ăn mình nấu được người ta khen ngợi, đặc biệt lại còn là vợ của mình: “Chiều nay anh sẽ nhờ bạn mua ít sườn.”

Thuỷ Lang gật đầu, khóe miệng cong lên cho thấy cô rất vui: “Em có phải chuẩn bị gì vào chiều nay không?”

“Em ngồi tàu lâu như vậy, hôm qua lại phải chạy đôn đáo nhiều, hôm nay cứ nghỉ ngơi.” Chu Quang Hách ăn hết hạt cơm cuối cùng trong bát rồi đặt đũa xuống: “À, còn một chuyện này. Lát nữa em cần phải đi lấy số đo, em cứ một màu trong những tấm vải chúng ta đã mua, anh gửi nó đến chỗ bà ngoại để nhờ bà may hộ một bộ quần áo mới trước, những cái còn lại thì gửi tiệm may.”

Thuỷ Lang: “Có thể may xong một bộ quần áo trong một buổi chiều sao?”

“Bà ngoại là người có tay nghề lão luyện rồi.” Chu Huỷ cười nói: “Hồi xưa, trong khu phố này ai cũng xếp hàng nhờ bà ngoại may quần áo, Bà có mắt thẩm mỹ lắm, lại còn nhanh tay và khéo léo. Lúc trước khi làm ở nhà máy may, bà có thể may được bảy tám bộ quần áo trong một ngày.”

Thuỷ Lang đứng dậy đi vào phòng, lấy ba miếng vải mua sáng nay ra. Có một tấm màu đỏ mà Chu Quang Hách nhất quyết phải chọn cho bằng được, một tâ,s màu trắng và một tấm màu hồng mà cô tự chọn. Cô lấy tấm vải màu trắng ra, suy nghĩ một lúc rồi lấy cả tấm vải màu đỏ sau đó đi ra ngoài.

Một tấm vải đỏ mới tinh đột nhiên bay về phía Đại Nha. Đại Nha vội vàng đỡ lấy, mũi vừa ngửi thấy mùi vải mới, tai đã nghe thấy một giọng nói vang lên: “Mợ không thích cái này.”

Mọi người xung quanh đều ngây ra.

Chu Huỷ ngạc nhiên: “Đây là màu cho quần áo của cô dâu mà?”

Chu Quang Hách cũng đang ngơ ngác: “Đúng vậy, em không định làm trong hôm nay sao?”

“Làm màu này đi.” Thuỷ Lang đặt miếng vải màu trắng xuống chiếc ghế vừa ngồi: “Màu đỏ chói quá, em không thích lắm, chỉ cần cái áo sơ mi trắng là đủ rồi.”

Chu Quang Hách mím môi, tấm vải đỏ là tấm anh đã chọn rất kỹ, dành riêng cho cô để làm đồ cưới. Sau đó đột nhiên anh lại nghe thấy Thuỷ Lang nói: “Mà màu này cũng hợp với bộ đồ của anh hơn là màu đỏ.”

“Được, vậy làm áo sơ mi trắng đi.” Chu Quang Hách mím môi, nhanh chóng đứng dậy thu dọn bát đĩa: “Khi nào xong bát đĩa thì anh giúp em lấy số đo, sau đó gửi vải màu trắng cho bà ngoại.”

“Anh đo sao?”

Thuỷ Lang liếc mắt nhìn Chu Quang Hách, đột nhiên cảm thấy hình như người này không định giữ khoảng cách với cô như cô từng nghĩ.

“Anh rửa xong rồi.”

Chu Quang Hách lau khô tay rồi đi ra, còn mang theo nụ cười trên mặt: “Anh có nhìn thấy thước dây vào ngày hôm qua... Ơ, em đâu rồi?”

Tam Nha giơ ngón tay nói: “Mợ hai ngủ rồi ạ.”

“Ngủ rồi sao?” Chu Quang Hách đi tới cửa rồi hơi đẩy cửa ra. Quả nhiên anh thấy Thuỷ Lang đang nằm nghiêng trên giường ngủ, trên người còn đắp chăn của anh, thế là anh hạ thấp giọng trong vô thức: “Còn chưa lấy số đo xong.”

“Lấy số đo xong hết rồi.” Chu Huỷ chỉ vào tờ giấy trên bàn: “Chị ghi hết ở đây rồi.”

Chu Quang Hách yên tâm đóng cửa phòng lại, cầm lấy tờ giấy và tấm vải trắng rồi lại cầm lấy tấm vải đỏ: “Em mua dư tấm vải này. Vốn định làm bộ tiếp theo có áo sơ mi đỏ và quần đỏ nên có lẽ sẽ đủ để làm cho ba đứa nhỏ mỗi đứa một bộ, bây giờ lấy số đo của mấy đứa đi chị.”

“Em dâu mới về rộng lượng, nhưng mà sao em có thể cứ làm theo được.” Chu Huỷ không đồng ý: “Đây là vải may đồ cưới, cho bọn nhỏ mặc làm sao được.”

“Màu trắng đẹp hơn.” Cũng giống một đôi hơn, Chu Quang Hách để những lời này trong lòng: “Trẻ con thì phải mặc quần áo đỏ mới đẹp, đặc biệt là mấy đứa bé gái, người lớn mặc thì đúng là hơi chói thật. Lại đây Tam Nha, để cậu lấy số đo cho.”

Tam Nha lập tức trượt từ trên ghế xuống, xoay cơ thể để né tránh bàn tay đang ngăn cản của mẹ. Chạy một mạch tới trước mặt cậu hai, cơ thể nhỏ nhắn đứng thẳng với vẻ mặt chờ mong vui vẻ.

Chu Quang Hách nhìn bộ đồ trên người cô bé, không biết nó đã được gom góp bao nhiêu miếng vải thừa để may vào, thậm chí có khi còn dùng được rất nhiều năm rồi. Có lẽ là đồ của chị cả để lại, anh bỗng thấy không thoải mái trong lòng, cứ đo kích thước trong yên lặng.

“Dưới quê ai cũng thế cả, có rất nhiều đứa trẻ không có nổi dù chỉ một bộ đồ, anh chị em mặc chung một bộ là chuyện rất bình thường.”

Chu Huỷ biết em trai đang nghĩ gì, cô ấy an ủi nhưng câu này lại khiến Đại Nha và Nhị Nha liếc mắt nhìn nhau, hai đứa đang nghĩ đến chính bản thân mình. Trước đây hai đứa phải mặc chung một bộ, đó cũng chính là bộ Tam Nha đang mặc, chỉ khi có đứa nào đến nhà bà nội lấy cơm thì mới có thể mặc quần áo đủ lành để che kín cơ thể, hai đứa còn lại chỉ có thể trốn ở trong rơm rạ ở chuồng bò, không dám đi ra ngoài với cơ thể trần truồng.

Quần áo trên người bọn chúng bây giờ cũng là bà ngoại làm cho là khi vào thành phố, cuối cùng hai đứa cũng có một bộ quần áo riêng, không cần đổi đi đổi lại nữa.

Đây đã là sự đủ đầy với chúng rồi.

Nhóc ấy hoàn toàn không nghĩ rằng bản thân sẽ có quần áo mới vào một ngày nào đó.

Lại còn là màu đỏ.

Trước kia khi ở nông thôn, vợ trưởng thôn được mặc áo bông với cúc áo may bằng vải đỏ đã hãnh diện biết bao năm ở trong thôn rồi. Cho đến tận bây giờ, màu đỏ kia vẫn là màu toàn thôn trên dưới thích nhất.

Khi mợ hai đưa cho Đại Nha tấm vải đỏ, cả nhịp thở của nhóc ấy cũng như đã dừng lại vì quá bất ngờ, như thể đó là niềm hạnh phúc quá lớn được ông trời ban xuống.

Sao lại có người hào phóng như vậy!

Tuy rằng mợ hai nói là mợ không thích nhưng làm sao có thể không thích chứ!

Bọn chúng chưa từng gặp ai không thích màu đỏ, trên đời này làm gì có ai là không thích màu đỏ chứ!

Đó là bởi vì mợ hai giống như lời mẹ nói, là một người mạnh miệng nhưng yếu lòng.

Mợ hai đối xử với bọn chúng rất tốt, chỉ là không thừa nhận mà thôi.

Ba đứa nhóc đo kích thước xong, cứ nhìn bóng lưng cao lớn của cậu hai biến mất ở cửa. Chúng không thể kìm nén được sự phấn khích, tay nắm chặt thành nắm đấm, cả người cũng run rẩy.

“Mẹ ơi.” Tam Nha chạy đến bên cạnh mẹ rồi ngẩng đầu hỏi: “Có phải là bọn con có thể mặc quần áo màu đỏ vào buổi tối không ạ?”

Hốc mắt Chu Huỷ ướt đi, cô ấy gật đầu: “Đứng rồi, các con có thể mặc quần áo mới vào buổi tối.”

“Tuyệt quá!” Nhị Nha thật sự không nhịn được mà kêu lên, nhưng giây tiếp theo đã bị Đại Nha che miệng: “Mợ hai đang ngủ.”

Khoảnh khắc bị chị cả che miệng, Nhị Nha nghe thấy cả tiếng tim đang đập thình thịch của mình. Thật sự quá mãnh liệt, là bởi vì hưng phấn quá nên mới mãnh liệt tới vậy. Lần đầu tiên cô bé biết, trái tim của mình cũng mạnh mẽ và hứng khởi đến vậy.

Không ai biết rằng Nhị Nha luôn nghĩ rằng “mình sẽ chẳng bao giờ lớn lên được nữa.”.

Bởi vì cô bé quá gầy, không có thứ để ăn. Ngày nào cũng đói bụng, rất hay không cảm nhận được liệu tim mình có còn đập không. Người già trong thôn nói, nếu tim không đập nữa thì sẽ chết. Nhóc ấy thường xuyên cho rằng mình đã chết, đây là lần đầu tiên trong đời con bé cảm nhận được bản thân mình đang sống một cách rõ ràng như vậy.

Hoặc phải nói là con bé đã được sống thêm một lần nữa, sống như một con người thật sự.

Có cậu hai và mợ hai, Nhị Nha nghĩ chắc chắn mình có thể lớn lên được.

Lúc Thuỷ Lang tỉnh dậy, mặt trời đã sắp lặn.

Tiếng chuông xe đạp “leng ka leng keng” và tiếng dây xích truyền khắp con ngõ nhỏ, thỉnh thoảng còn có tiếng chào hỏi mấy câu đơn giản như “Hết giờ làm rồi đấy.”, “Đang nấu món gì thế?”

Cô đi ra sân thượng rồi mở vòi nước rửa mặt, sau khi tỉnh táo và quay đầu lại thì thấy cả mấy ánh mắt đang sáng lên, nhìn mình nở nụ cười tít mắt.

“Làm gì vậy?” Giọng nói của Thuỷ Lang mang theo sự uể oải vì vừa mới ngủ dậy: “Làm gì mà đứng hết ở đây vậy?”

“Mợ hai, đã làm xong quần áo mới rồi.” Tam Nha đột nhiên chạy đến, nắm tay Thuỷ Lang kéo vào nhà. Từ khi bà ngoại mang quần áo mới đến, cô bé đã đi xem rất nhiều lần, chỉ chờ mợ hai dậy mãi.

Mẹ nói rằng mợ hai phải mặc rồi thì bọn chúng mới được mặc.

“Tam Nha!” Đại Nha nhìn sắc mặt của Thuỷ Lang, sợ cô tức giận vì hành động của Tam Nha.

Trước đây chỉ cần Tam Nha chạm vào Tiểu Mẫn của nhà cậu cả một cái thôi là mợ cả đã tức giận, mắng cô bé và hai chị gái sẽ  làm hư Tiểu Mẫn.

Nụ cười trên mặt Nhị Nha cũng chẳng còn nữa, con bé nhớ đến chuyện đó, thầm mắng Tam Nha không biết điều.

Thế nhưng rất nhanh sau đó, hai đứa đã phát hiện ra mợ hai không hề tức giận như chúng nghĩ, chỉ ngáp ngắn ngáp dài để Tam Nha kéo vào nhà.

Khi Tam Nha suýt nữa bị vấp ngã ở bậc thang, con bé còn được mợ hai nắm cổ áo, bế cô bé đi vào nhà.

“Quần áo đâu rồi nhỉ?”

Đại Nha và Nhị Nha vội vàng chạy vào nhà, mang một chiếc áo sơ mi trắng được gấp gọn gàng ở trong phòng ra.

Thuỷ Lang nhận lấy áo, mở ra mới phát hiện chiếc áo này không được may bằng máy mà dường như là được may thủ công, kiểu dáng cũng rất thời trang, không phải kiểu áo sơ mi trắng nhàm chán như bây giờ. Nó được thiết kế có cả thắt eo, cúc áo và khuy áo được thêu bằng chỉ đỏ, tạo thành những bông hoa năm cánh, nhìn vừa xinh xắn vừa hợp thời, không hề bị cổ hủ.

Quả nhiên sự khéo tay của bà ngoại không ở hạng tầm thường.

Cô đi vào phòng thay quần áo.

Khi đi ra thì gặp phải Chu Quang Hách đang đi từ bếp sau ra.

Bước chân của Chu Quang Hách đột nhiên dừng lại, hai mắt nhìn chằm chằm vào Thuỷ Lang.

Ấn tượng đầu tiên của anh ở ga xe lửa là cô gái này nhỏ bé thanh tú, chỉ có điều là mái tóc luôn rối bù, mặc chiếc áo vải màu xám được chắp vá dày chi chít. Nếu không để ý kỹ, sẽ không thể nhìn ra vẻ đẹp của cô. Tuy nhiên trong lòng anh biết rằng cô em gái của chiến hữu cũ rất xinh đẹp, có vẻ ngoài khác hẳn với người chiến hữu cũ.

Nhưng lúc này đây, cô gái ở trước mặt anh xinh đẹp hệt như một đoá hoa ly, thực sự khiến anh kinh ngạc, cô giống như Lâm Đại Ngọc* trong Hồng Lâu Mộng hiện ra trước mặt anh vậy.

(*) Nhân vật hư cấu, một nhân vật nữ mỏng manh xinh đẹp trong tác phẩm Hồng Lâu Mộng.

Sự liên tưởng này khiến Chu Quang Hách tỉnh táo lại ngay tức khắc: “Không ổn!”

Thuỷ Lang bị sự kinh ngạc và ngây ngốc của anh dọa sợ: “Cái gì không ổn cơ?”

Không thể giống Lâm Đại Ngọc được, phải ăn nhiều một chút, nuôi cô mập mạp tròn tròn một chút.

“Không có gì, em nghỉ ngơi đi, anh nấu cơm.” Bước chân Chu Quang Hách vội vàng đi về phòng bếp phía sau, anh quyết định chuẩn bị trước món sườn xào chua ngọt, căng măng hầm thịt, thịt bò xào dầu hào, thịt kho tàu. Nửa đêm sẽ bồi bổ cho cô thêm một bữa nữa.

Ăn nhiều hơn người khác một bữa, chắc chắn sẽ nhanh chóng mập mạp hơn thôi.

“Mợ hai, nhìn mợ giống Hằng Nga trên trời quá.”

Tam Nha ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào Thuỷ Lang.

Thuỷ Lang nhéo mặt cô bé, phát hiện là mình không thể nhéo nổi vì con bé quá gầy: “Quần áo mới của con đã xong chưa?”

Tấm vải kia cũng đủ để may cho ba đứa nhỏ này mỗi đứa một bộ quần áo.

“Làm xong rồi em ạ.” Chu Huỷ ngắm em dâu xong mới quay sang nhìn ba đứa con gái đã đợi cả buổi: “Đi thay quần áo mới đi, cho mợ hai xem thử.”

Ba đứa nhóc chạy vọt vào phòng nhanh như chớp, Tam Nha trực tiếp cởi quần áo luôn. Thân hình nhỏ nhắn ở trần, cầm lấy bộ nhỏ nhất mặc lên người mình.

Dù Đại Nha và Nhị Nha cũng rất hưng phấn, cũng muốn mặc nó vào luôn nhưng lúc cởi quần áo trên người, bọn chúng vẫn đối xử cẩn thận từng li từng tí với nó. Biết quý trọng vải vóc, không có mới nới cũ, mang quần áo như vậy về thôn, lúc nào cũng có thể bị người ta tranh nhau vỡ cả đầu.

Hơn nữa chúng cũng biết phải giữ quần áo cũ lại để thay phiên nhau mặc.

Ba cô bé với vẻ hưng phấn đứng trước mặt Thuỷ Lang, ai cũng cười tươi như hoa hướng dương. Dù dáng người vẫn gầy gò, dù da mặt vàng vọt nhưng tinh thần đã khác hoàn toàn. Chúng tươi tắn hơn, khiến người khác bị cảm hóa theo.

“Đẹp đó.” Thuỷ Lang nhìn thêm mấy lần: “Ngũ quan trên mặt xinh xắn giống chị cả.”

Chu Huỷ đứng bên cạnh cười trong nước mắt, không nỡ rời mắt khỏi ba đứa con gái được mặc quần áo mới: “Em dâu, cảm ơn em nhiều.”

“Chị gọi em thế làm gì.” Thuỷ Lang biết đây là cách gọi của người Thượng Hải, nhưng cô không thích thế: “Chị cả, chị cứ gọi em là Thuỷ Lang đi.”

“Được… Thuỷ Lang.”

“Ôi trời ơi…” Người còn chưa đến mà tiếng nói đã vang lên, bà mợ chạy vào với vẻ mặt nhiệt tình: “Tiên nữ nào xuống trần thế này? Ai cũng đẹp hết.”

Thuỷ Lang nhướng mày, ba mẹ con Chu Huỷ cũng ngây ra, họ nhận ra sự nhiệt tình bất thường của bà mợ.

Nhưng nghĩ đến việc bây giờ bọn họ đã có nhà, bà ngoại cũng không cần đón họ về ở nữa nên bà mợ vui mừng cũng không có gì lạ. Chu Huỷ cũng không để tâm, bèn đáp lại bằng nụ cười nhiệt tình: “Chào mợ ạ, cậu đâu rồi?”

“Cậu đang ở đằng sau.” Bà mợ bước vào nhà, tay cầm một cặp vỏ gối: “Vợ Tiểu Hách, đây là quà cưới cậu mợ tặng cho hai đứa. Mợ đã đặc biệt mua nó ở cửa hàng sáng sớm hôm nay, vải xịn lắm, tốt vô cùng đấy.”

Đánh kẻ chạy đi không ai đánh người chạy lại, đây còn là người vui vẻ tới uống rượu mừng nên Thuỷ Lang khách sáo nói: “Con cảm ơn mợ.”

“Cuối cùng cũng được nghe con gọi mợ.” Bà mợ lau khóe mắt: “Sau này anh chị cũng có thể yên lòng rồi, ngoại trừ việc của Tiểu Hủy ra, người bọn họ lo lắng nhất là Tiểu Hách.”

Đúng là thích diễn trò.

Thuỷ Lang mang vỏ gối vào phòng. Vừa đi ra đã thấy bà mợ ngồi xổm trên mặt đất, nhất quyết phải âu yếm ôm lấy Tam Nha và Nhị Nha vào lòng. Hai con bé không mấy tự nhiên, đặc biệt là Tam Nha. Ở nhà bà ta mấy ngày, bà ta luôn rất ghét con bé, luôn len lén trừng con bé như hổ trốn trong núi, muốn ăn thịt người mà còn còn luôn bảo cậu cả đánh bọn chúng.

Chu Huỷ cũng hết cách, không ngờ rằng sau khi không còn là gánh nặng của bà ngoại, bà mợ sẽ bày ra gương mặt tương thân tương ái đến thế.

“Chị cả ơi.”

Đột nhiên có một giọng nữ nhiệt tình khác, không thua kém gì bà mợ từ lúc vào cửa truyền đến từ cửa sau.

Chu Huỷ kinh ngạc quay đầu, hình như lần cuối cùng cô ấy được nghe cách gọi như vậy là vào mười năm trước, lúc đó em trai mới vừa biết yêu.

Bà mợ nhiệt tình như vậy còn có thể hiểu. Chứ em dâu cả gọi như vậy, cô ấy thật sự không thể tìm ra bất cứ lý do nào.

Hôm qua còn hận không thể làm bọn họ biến mất ngay lập tức, trong lòng chỉ muốn đuổi họ đi. Vậy mà sai khi chia tiền và nhà ở, ánh mắt nhìn bọn họ lại giống như bị tẩm độc. Nếu không phải bị em trai nắm thóp thì có thể ngoan ngoãn như vậy sao?

Một đêm trôi qua, rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra thế?

 

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp