Hôm qua ăn bánh nướng và sữa đậu nành mặn, vậy nên hôm nay Thuỷ Lang ăn bánh nướng và sữa đậu nành ngọt, mới ăn no được lưng chừng thì Chu Quang Hách lại gọi cho cô bốn cái bánh bao chiên và một bát mì đôi*.
(*) Bát mì được làm từ thịt lợn, bún,… có hương vị thơm ngon.
Bát mì đôi có đậu phụ lá nhân thịt và bột mì tẩm dầu, ăn xong là no bụng, cô lững thững đi về phía cục dân chính.
Chu Quang Hách nhìn cô đầy lo lắng: “Có đi được không?”
“Không cần lo!” Thuỷ Lang vẫy tay ra hiệu: “Đi lấy giấy đăng ký kết hôn thì phải từ từ, không cần vội.”
Vì… chỉ cần vội hơn một chút là cô sẽ nôn hết ra ngoài mất.
Chu Quang Hách thấy vậy thì thầm cười trong lòng, anh chưa thấy cô gái nào ăn nhiều như vậy: “Không cần vội vàng, cục dân chính cách đây không xa. Ở đó còn có cửa hàng, chúng ta đi mua ít kẹo mừng, mua xong đến đó là vừa.”
Thuỷ Lang khẽ gật đầu, không dám cử động mạnh: “Tuỳ anh quyết định.”
“Nhìn bụng cô thì có vẻ đã mang thai được một thời gian rồi, sao chồng cô không biết đỡ đần vậy?”
Bà vú ngồi dưới gốc cây ngô đồng nhìn thấy dáng đi của Thuỷ Lang thì nhanh nhảu nói.
Chu Quang Hách thấy sắc mặt Thuỷ Lang thay đổi đột ngột, anh gắng hết sức để nhịn cười, đưa tay đỡ cánh tay cô.
“Mời anh tránh xa tôi ra.” Thuỷ Lang ôm bụng: “Mắt của mấy người thành phố các người có vấn đề à?”
“Phải ha.” Chu Quang Hách quay đầu cười rồi chỉ vào cửa hàng: “Tôi đi mua kẹo, cô muốn vào cùng không?”
“Có chứ, tất nhiên phải đi rồi.” Cửa hàng quốc doanh, cửa hàng tạp hóa là hai nơi duy nhất có thể mua được hàng chất lượng cao chính thống ở thời đại này, đặc biệt là cửa hàng quốc doanh, đồ ăn đồ uống và tất cả đều được quy tụ ở đây nên tất nhiên là phải đi rồi.
Hai người cùng nhau bước vào cửa hàng, Thuỷ Lang nhìn thấy đủ loại hàng với màu sắc khác nhau, cảm thấy tâm trạng mình cũng tốt hơn. Cô lại nhìn thấy những vị khách khác đang mua bánh mì bọc giấy, bánh trứng mới làm, bánh đa cua vàng có dầu hành, bụng cô không những không còn no nữa mà còn cảm thấy vơi đi rất nhiều.
“Cô muốn ăn kẹo gì?” Chu Quang Hách mua kẹo mừng nhưng lại hỏi cô muốn ăn vị nào.
Thuỷ Lang đi tới, nhìn những khay kẹo được bày trong bát sứ, cô chọn kẹo sữa thỏ trắng: “Kẹo này mua về để chúng ta ăn, mua… hai cân đi.”
Vậy mới đủ ăn.
Chu Quang Hách lấy một nửa cân kẹo sữa rồi lại cân thêm một cân kẹo trái cây thập cẩm để làm kẹo mừng.
Họ không mua thêm gì nữa, cầm kẹo đi ra ngoài.
Khi đi ra khỏi cửa anh mới nói: “Cô đã biết gần hết mấy cửa hàng gần đây rồi, muốn ăn gì thì cứ đến mua nhé.”
Thuỷ Lang nhai kẹo sữa thỏ trắng, vị sữa ngọt ngào tràn ngập khắp miệng, cô hạnh phúc đến mức muốn nổ tung.
Quả nhiên là thứ quý thì hiếm, chỉ khi thiếu đi mới thấy quý giá, chỉ khi lâu ngày không được ăn thì đến khi ăn lại mới thấy đặc biệt.
Trong khâu kết hôn, việc lấy thư giới thiệu là khó nhất, chỉ cần có thư giới thiệu thì cục dân chính chỉ là thủ tục nhỏ.
Hai người đi chưa đến nửa tiếng, giấy chứng nhận kết hôn giống như giấy khen đã được làm xong.
Thuỷ Lang tuỳ tiện gấp giấy chứng nhận kết hôn lại rồi nhét vào chiếc túi lớn màu xanh. Ngẩng đầu lên, cô thấy Chu Quang Hách đưa giấy lên xem một lần rồi lại xem hai lần, sau đó lại xem thêm nữa, xem thêm nữa... khóe miệng cô không khỏi nhếch lên. - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel.net chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tყt.
Có đến mức phải như vậy không? Làm như cưới vợ thật.
“Xem xong chưa?”
“Xong rồi.”Chu Quang Hách cẩn thận gấp giấy chứng nhận kết hôn thật kỹ càng, thận trọng bỏ nó vào túi áo quân trang: “Chúng ta đi mua vải đi, đến tiệm may đặt làm riêng vài bộ quần áo cưới.”
Thuỷ Lang cúi đầu nhìn những miếng vá trên người mình, cô không phản đối.
Lần này, trước khi đến cửa hàng tạp hóa, Chu Quang Hách dẫn cô đến cửa hàng chuyên bán len, Thuỷ Lang còn chưa kịp phản ứng lại thì anh đã mua hết bao nhiêu cuộn len đan lông cừu.
Thuỷ Lang: “Đợi chút đợi chút, anh mua cái này làm gì? Đừng nói là cho tôi đấy nhé?”
Chu Quang Hách nhìn những cuộn len đan cừu màu be, màu hồng nhạt và xanh nhạt trên tay: “Là cho cô mà, hôm nay cứ tập trung mua cho cô trước đã.”
“Thế thì phải đan len, ai đan đây?”
“Cô không biết đan len à?”
Trong môi trường mà Chu Quang Hách lớn lên, kể cả là phụ nữ hay thiếu nữ, việc họ thường làm nhất là đan len. Vừa rồi anh nghĩ rằng mùa xuân sắp đến, áo len lông cừu là loại quần áo đắt đỏ và thời trang nhất, anh đã chọn cho cô nhiều loại lên với màu sắc khác nhau trong vô thức, không hề nghĩ đến việc cô có biết đan không.
“Tôi không biết.” Ở thế giới kia Thuỷ Lang là trẻ mồ côi, chưa từng thấy những người sống xung quanh đan len chứ nói gì đến việc thế giới đó là thế giới mà thời trang bùng nổ, các trung tâm thương mại mọc lên như nấm. Bên trong có hơn một nửa là cửa hàng quần áo, chưa kể là còn có Taobao, đó mới là một thế giới nhộn nhịp, gửi hàng được đến cả vùng hoang dã phía Bắc, áo đan len đã biến mất khỏi lịch sử đấu đá từ lâu rồi.
Ở thế giới này, Thuỷ Lang sinh ra trong gia đình theo chủ nghĩa tư sản. Cô ấy chẳng cần đan len từ nhỏ, thời cuộc chỉ mới bắt đầu thay đổi khi cô ấy đang trong giai đoạn trưởng thành. Sau đó lại có mẹ kế, rồi đến vùng hoang dã phía Bắc lao động. Trong mấy năm nay, ngay cả sợi len cô ấy cũng chưa từng thấy chứ đừng nói đến việc học đan len.
“Tôi đan cho cô.”
“Hả?”
Thuỷ Lang nhìn vào đám len vừa được mua: “Anh còn biết đan len hả?”
Cô nói câu này không hề có chút ý nghĩ nào sâu xa, chỉ có sự ngưỡng mộ, là sự ngưỡng mộ cho khả năng mình không có nhưng người khác lại có, cũng là ngưỡng mộ anh vì anh khác với những người đàn ông có tư tưởng cổ hủ.
“Tôi không biết.” Chu Quang Hách đã quyết định, anh chọn thêm vài bó len, tính làm cho cả chị gái và ba đứa cháu gái: “Học đan cũng không khó lắm, tôi đã nhìn mọi người đan len từ nhỏ đến lớn mà.”
Đây là lần đầu tiên Thuỷ Lang thực sự muốn giơ ngón cái lên với anh: “Vậy thì tôi sẽ chờ để được mặc.”
So với Thuỷ Lang, có lẽ Chu Quang Hách còn mắc chứng cuồng mua sắm nặng hơn. Anh mua len đan đầy chiếc túi lớn màu xanh của Thuỷ Lang rồi lại mua cho Thuỷ Lang hai đôi giày, một đôi giày da với một đôi giày vải trắng. Mua xong thì đi thẳng đến cửa hàng quốc doanh, mua một bộ đồ cưới, cả vỏ gối có hình uyên ương đang trêu đùa nhau dưới nước. Ga trải giường có hình hoa mẫu đơn, ấm nước màu đỏ đậm, chậu rửa mặt bằng sứ cũng có hình hoa mẫu đơn và xà phòng. Hộp xà phòng màu đỏ, tách trà bằng sứ, bàn chải đánh răng, kem đánh răng, khăn mặt màu đỏ...
“Sao anh cứ cố chấp mua màu đỏ thế?” Thuỷ Lang không thể chịu được nữa, tay cầm đồ của cô sắp gãy rời xuống rồi.
Chu Quang Hách bày ra vẻ mặt đầy ngơ ngác: “Thì chúng ta mới kết hôn, không phải kết hôn hay có màu đỏ sao?”
“Đừng làm như mình đang kết hôn thật thế chứ.” Thuỷ Lang thúc giục: “Đủ đồ dùng là được rồi, mau về đi.”
“Được, cũng đủ rồi.” Chu Quang Hách trả tiền xong thì cầm tất cả đồ đạc lên: “Còn thiếu gì nữa không?”
“Có anh thì tôi không thiếu gì.” Thuỷ Lang thực sự không chịu nổi nữa, cô cầm đồ đạc phát ra tiếng “keng keng” đi ra ngoài.
Đi một lúc lâu thì cô phát hiện ra người có chân dài đến tận thắt lưng kia đi tụt hẳn một đoạn dài. Cô dừng lại, quay lại xem có phải anh xách quá nhiều đồ không đi nổi không. Kết quả là lại nhìn thấy đôi tai anh đỏ bừng, đỏ đến mức sắp chảy máu, cô hỏi: “Anh nóng lắm à?”
Thuỷ Lang ngẩng đầu nhìn mặt trời mới lên quá nửa: “Hôm nay hơi nóng. Tôi đã nhận ra từ sớm rồi, nếu anh mua ít, ra ngoài sớm hơn thì sẽ không phải về nhà giữa trưa nắng.”
Chu Quang Hách không nói gì, đôi tai vẫn đỏ bừng, chỉ đưa tay định lấy chiếc túi lớn màu xanh chứa đầy len trên vai Thuỷ Lang.
Thuỷ Lang cũng không từ chối, vai cô sắp bị dây đeo này kéo rớt xuống luôn rồi: “Đi nhanh lên nào, về nhà là mát ngay.”
Lần này bước chân của Chu Quang Hách không còn chậm nữa, hai người nhanh chóng đi ở bên dưới chỗ có bóng cây ngô đồng.
Lúc này đang là giờ cơm trưa, mấy người đang vo gạo rửa rau trong bếp ai cũng chào hỏi hai người sau khi nhìn thấy hai người đi qua. ( truyện trên app T Y T )
Lúc Chu Quang Hách đi vào thôn, anh giơ tay phải ra. Ai chào và hỏi anh về chuyện kết hôn, anh cũng sẽ lấy kẹo từ túi kẹo ra đưa cho họ.
Cuối cùng cũng đến nhà, nhìn thấy đứa trẻ đang ngồi xếp hàng trên bậc cửa trước nhìn họ với ánh mắt mong chờ, nghe thấy tiếng động, ba đứa quay đầu lại: “Cậu hai với mợ hai về rồi!”
Tam Nha chạy vào trong một cách vui vẻ, có lẽ là đi bảo với mẹ.
Đại Nha và Nhị Nha chạy đến, một đứa giúp cậu hai lấy đồ, một nhóc lấy đồ giúp mợ hai.
Ngay lúc này, một cảm xúc chưa thể gọi tên mà cô không thể hiểu rõ bỗng trào lên trong lòng Thuỷ Lang. Cô chỉ biết đây là cảm xúc tích cực, là cảm giác lấp đầy trái tim: “Không cần đâu, cứ vào nhà trước đi, mợ bỏ xuống đây là được rồi.”
Chu Quang Hách ở phía sau cũng nói như vậy, hai đứa trẻ ngoan ngoãn chạy vào nhà. Đại Nha cầm chậu rửa mặt đến chỗ rửa tay trong sân, Nhị Nha nhấc ấm nước lên rót hai cốc nước rồi kéo ghế dưới bàn ra chuẩn bị.
Thuỷ Lang thẳng tay đặt đồ xuống đất, xoa bóp cái cổ cứng đờ, quay sang chỗ người phụ nữ đang ngồi bên cạnh rồi mỉm cười nói: “Chị cả.”
Chu Huỷ nghe xong, nụ cười trên mặt cũng tươi tắn hơn: “Đăng ký được rồi chứ?"
“Được rồi ạ.” Thuỷ Lang nhận lấy chậu nước trên tay Đại Nha rồi đặt xuống đất, đưa tay vào trong làn nước lạnh, cảm giác nóng như thiêu trên cơ thể dần tan đi : “Trưa nay ăn gì đây?”
“Sáng sớm khi anh dậy, anh đã đi chợ mua đồ ăn trước rồi.” Chu Quang Hách đặt từng thứ một xuống, thấy Thuỷ Lang đã ngâm tay xong thì trực tiếp dùng nước cô đã rửa tay để rửa tay với xà phòng: “Em nghỉ đi nhé, anh nấu cơm cho.”
Thuỷ Lang không nói gì, không phải cô không muốn làm mà là ngoài nấu mì với nấu cháo ngô ra thì cô không biết nấu gì khác.
Tuy nhiên cô cũng không ngồi im, sau khi uống nửa ly nước, cô bắt đầu thu dọn đống đồ mới mua về.
Mang từng bọc từng bọc vào trong phòng rồi lấy từng cái một ra, nhìn thấy ba cô bé đang đứng ở cửa phòng nhìn vào trong, cô cầm túi kẹo sữa ra ngoài rồi đặt lên bàn vuông: “Đây là kẹo mừng cho người thân."
Chu Huỷ nhìn thấy kẹo sữa, trong mắt lộ ra vẻ hoài niệm: “Lâu rồi chị không ăn kẹo.”
Tam Nha nhón chân, giương mắt nhìn kẹo sữa thỏ trắng trên bàn: “Mẹ, kẹo có ngon không?”
Tam Nha chưa bao giờ ăn loại kẹo này, Đại Nha và Nhị Nha cũng chưa bao giờ được ăn.
“Kẹo có ngon không thì ăn thử là biết.” Thuỷ Lang lấy một viên kẹo rồi bóc vỏ, viên kẹo màu trắng sữa bên trong lộ ra rồi bỏ vào miệng trong ánh mắt khao khát của Tam Nha, nhai nhai sau đó đi vào phòng tiếp tục dọn dẹp.
Tam Nha nuốt nước bọt, nhóc ấy nhìn mẹ: “Mẹ ơi, con cũng muốn ăn.”
Chu Huỷ ngồi bên bàn, chỉ vào túi kẹo: “Ăn đi, cậu mợ cho con ăn rồi.”
Tam Nha chạy đến, người cao ngang tầm bàn vuông, bàn tay nhỏ đã được rửa vẫn còn hơi vàng. Nhóc ấy cầm lấy một viên kẹo sữa, học theo cách của mợ hai, bóc vỏ kẹo nhưng không dám ném hết vào miệng mà chỉ liếm một cái, đôi mắt lập tức sáng lên. Nhóc ấy oà lên một tiếng, không nói nên lời, chỉ có thể tiếp tục nuốt nước bọt.
Dáng vẻ này đã khiến Đại Nha và Nhị Nha chảy nước bọt theo.
Hai đứa lớn biết kẹo rất đắt, tuy lúc nãy mợ hai có nói “ăn thử rồi biết” nhưng không phải nói với hai đứa mà chỉ nói với Tam Nha, nên hai đứa không dám động vào.
Tam Nha bỏ kẹo vào miệng, dùng răng nhai kẹo rồi nhẹ nhàng cắn một cái, có vị ngọt liên tục trào ra, còn có mùi sữa lan tỏa, ngon đến mức không thể tin được, đôi mắt to như quả nho cũng cong thành hình trăng lưỡi liềm.
“Chị ơi ăn đi, mẹ ơi ăn đi.”
Thuỷ Lang vừa đi ra đã thấy ba mẹ con vây quanh cô bé, ánh mắt của chị cả có vui mừng và cả hoài niệm, còn Đại Nha và Nhị Nha thì là vẻ khát khao và hâm mộ vô cùng.
“Không ăn bánh kẹo cưới là không ủng hộ mợ và cậu kết hôn sao?”
Đại Nha và Nhị Nha vội vàng lắc đầu, lộ ra vẻ sợ hãi.
“Vậy còn thất thần làm gì?” Thuỷ Lang cầm hai cái chậu rửa mặt lên: “Có ủng hộ hay không thì phải xem mấy đứa ăn nhiều hay ít.”
Đại Nha và Nhị Nha vội vàng chạy tới, mỗi đứa cầm lấy một viên kẹo rồi bóc ra bỏ vào trong miệng ngay lập tức. Nhét đến mức phồng cả miệng lên lên, mắt cũng mở to ra như cái chuông đồng.
Đây là gì thế?
Sao lại có thể ngon như vậy!
Trên thế giới có thứ ngon thế này sao!
Thuỷ Lang nhìn ba con chuột hang nhỏ, ý cười xuất hiện trong mắt, cô nhìn về phía người phụ nữ bên cạnh. Chu Hủy cũng nở nụ cười, cầm một viên kẹo sữa thỏ trắng lên, tỉ mỉ chậm rãi như là đang lật lại từng mảnh ký ức. Cô ấy bóc giấy kẹo ra, bỏ vào trong miệng thưởng thức, trong mắt xuất hiện chút hơi nước nóng bỏng.
Bỗng có giọng nói truyền đến từ bếp: “Chị cả, cải em mua ở đâu rồi?”
Thuỷ Lang liếc thấy dưới bàn có một chậu rau đã sơ chế, là những cây cải màu xanh nhạt nên cầm mang ra sau bếp.
Người đàn ông mặc quân phục, thắt tạp dề trắng đang bận rộn vô cùng.
Trên mặt bếp có một bát thịt ba chỉ thái nhỏ, hai con cá trích, một bát sườn non đã chần qua nước và một phần gân hầm Tứ Hỉ đã xong.
“Nhiều món vậy?” Thuỷ Lang quên đi sự bực bội khi bị người ta nhầm là mang thai vào sáng nay, nhìn thấy nhiều món mặn còn chưa nấu xong cô lại thèm nhỏ dãi.
“Hôm nay chúng ta đăng ký kết hôn, phải ăn những món ngon.” Trên mặt Chu Quang Hách nở một nụ cười mà Thuỷ Lang không hiểu: “Bữa này chúng ta ăn tạm, tối còn nhiều món hơn. Bày một mâm, gọi bà ngoại đến uống rượu mừng.”
Thuỷ Lang không có ý kiến gì, khi nghe thấy “còn nhiều món hơn” thì lại càng chẳng để ý gì nữa: “Tôi không biết nấu ăn.”
“Tôi biết, sau này tôi sẽ nấu cơm.” Chu Quang Hách cũng không bận tâm, như chợt nhớ ra điều gì đó, anh quay đầu hỏi: “Tôi nấu ăn ngon không?”
Thuỷ Lang nghĩ đến món cá rán cô ăn hôm qua, gật đầu liên tục: “Ngon, ngon lắm.”
Chu Quang Hách được khen, anh làm việc nhanh hơn: “Phòng bếp nhiều khói nhiều dầu mỡ lắm, cô ra ngoài nghỉ ngơi đi.”
Thuỷ Lang trở lại phòng, sau khi sắp xếp đồ đạc xong xuôi, cô nhìn chiếc chăn gấp y hệt miếng đậu trên giường, chỉ có một cái chăn thôi.
Cô mở tủ quần áo lớn ra rồi đảo mắt một vòng, không thấy cái chăn nào nữa thì nhíu mày.
Lúc nãy anh mua đồ ở cửa hàng như điên thế mà sao lại quên mất việc phải mua thêm chăn?
Buổi tối phải ngủ thế nào bây giờ?