“Hôm qua em thấy mấy đứa cháu gái không có áo quần mặc nên em đã tìm một ít áo len lông cừu của Tiểu Mẫn. Giờ thời tiết vẫn còn lạnh, không thể phong phanh được.” Kim Xảo Chi ôm đồ trong tay đi về phía trước, Chu Phục Hưng cũng ôm hai hộp đồ đi theo phía sau, trên mặt cả hai người đều nở nụ cười rạng rỡ khiến người ta chói mắt.

Thủy Lang bình tĩnh nhìn hai người, kéo một cái ghế ra rồi ngồi xuống xem kịch.

“À…” Chu Huỷ mở miệng, ngơ ngác nhìn hai người, đầu óc choáng váng nhưng cô ấy biết đây là chuyện dù có nằm mơ thì bản thân cũng không dám nghĩ tới, cho nên cũng không có phản ứng gì đặc biệt.

“Chị cả, đây là áo len lông cừu sáng nay bọn em mua cho chị ở cửa hàng tạp hóa.” Chu Phục Hưng đặt hai hộp giấy trong tay lên bàn, mở cái hộp màu đỏ phía trên, trong đó có một cái áo len lông cừu màu xanh được gấp gọn gàng: “Trời vẫn còn lạnh, chị không thể chịu lạnh. Đây là áo len dệt kim hở cổ, mặc vào rất thoải mái, bây giờ chị mặc vào thử đi.”

“Không… Không cần đâu, chị không lạnh.” Chu Huỷ xua tay trong vô thức. Với tốc độ xua tay này thì dường như thứ trên bàn không phải áo len lông cừu mà là một loại tai họa kinh khủng, là quả táo độc mà hoàng hậu đưa cho Bạch Tuyết.

“Cứ để vào phòng chị cả trước đi.” Kim Xảo Chi nhìn bộ quần áo mới trên người ba bé gái, hừ lạnh một tiếng trong lòng rồi thầm mắng Thủy Lang đúng là con hồ ly biết hoặc lòng người, mới ở cùng nhau một ngày mà đã dùng kế mật ngọt chết ruồi này rồi.

“Tam Nha, nhìn xem áo quần của chị Tiểu Mẫn có đẹp không? Cháu có muốn mặc không?”

Tam Nha chớp đôi mắt to nhìn cái áo len lông cừu trên tay mợ cả. Nó có màu hồng phấn, phía trên còn có một con mèo con đang vểnh đuôi lên.

“Nhìn có đẹp không?” Vẻ đắc ý hiện lên trong mắt Kim Xảo Chi, dỗ dành những cô bé chưa từng thấy chuyện đời này quá đơn giản. Hơn nữa, lần này cô ta đã dốc hết vốn liếng, lấy ra cả cái áo len lông cừu quý nhất, tốt nhất của con gái mình. Chẳng cần phải nói đến mấy con bé nông thôn quê mùa này, ngay cả mấy cô bé ở Thượng Hải cũng sẽ rất thích thú: “Cháu cởi bộ quần áo trên người ra đi, mợ cả mặc cho.”

“Không thích!”

Tam Nha che ngực lùi về phía sau trong sự ngạc nhiên của Kim Xảo Chi: “Màu đỏ là đẹp nhất, quần áo mới của cháu đẹp hơn của chị Tiểu Mẫn!"

Mắt Kim Xảo Chi mở to, cô ta ngây người rồi buột miệng nói: “Mày quê mùa quá đi mất!”

“Cô nói gì vậy?” Chu Phục Hưng đi ra phía sau Tam Nha rồi bế nhóc ấy lên: “Được rồi, được rồi. Tam Nha thích màu đỏ, vậy cậu cả sẽ mua thêm mấy bộ quần áo màu đỏ nữa cho cháu nhé. Đại Nha và Nhị Nha thích màu gì? Cậu cả sẽ mua cho.”

Đại Nha và Nhị Nha liếc mắt nhìn nhau, không mở miệng nói câu nào.

“Ôi thôi! Chúng mày diễn kịch ở đây làm gì thế?” Bà mợ lên tiếng: “Muốn ăn giựt tiếp à?”

Kim Xảo Chi nhẹ nhàng cười cợt: “Mợ này, mợ nói gì thế ạ? Đã đồng ý với em trai rồi, chúng con cũng phải đưa tiền cho chị cả chứ, một đồng cũng không thể thiếu được.”

Bà mợ nghe xong thì vui vẻ ra mặt: “Vậy thì tốt rồi, chúng mày phải như thế mới phải chứ!”

Kim Xảo Chị lại mỉa mai: “Mợ này, hôm nay mợ cũng diễn trò hơi nhiều đấy nhỉ?”

“Tao diễn trò? Diễn cái gì mà diễn chứ?” Bà mợ ngồi xuống cạnh Chu Huỷ: “Tao là bậc trưởng bối, quan tâm chăm sóc các con các cháu một chút không phải là chuyện nên làm hay sao?”

Kim Xảo Chi hừ lạnh một tiếng, đừng tưởng rằng tôi không biết bà đang toan tính điều gì. Cô ta nghe thấy động tĩnh truyền đến từ phòng bếp phía sau, bỗng nhiên lại quay đầu về phía Thuỷ Lang rồi nhiệt tình nói: “Em dâu, đây là bộ kem bảo vệ da và dầu gội đầu cao cấp với xà phòng thơm, quà kết hôn anh chị tặng cho hai đứa.”

“Vâng, em cảm ơn nhé.”

Thuỷ Lang lạnh nhạt nhận lấy, việc này khiến lông mày Kim Xảo Chi chau lại.

Vừa rồi khi đi đường cô ta đã biết rõ ràng từ những người ngoài kia, cô em dâu mới này là thanh niên trí thức ở vùng Bắc Đại Hoang. Tuy rằng vốn là người Thượng Hải nhưng trước mắt thì không có hộ khẩu ở thành phố và cũng chưa có công việc, không biết là tại sao lại có thể quen biết được em trai. - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel.net chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tყt.

Hai người kết hôn, gà rừng vùng Bắc Đại Hoang leo lên phượng hoàng của thôn Ngô Đồng.

Thật sự chẳng hiểu được lấy đâu ra tự tin mà lại dám thái độ với cô ta như thế!

Nhưng nghĩ đến chuyện cô ta muốn làm sắp tới, cô ta lại cũng không thể khiến mối quan hệ này đi vào ngõ cụt.

Rốt cuộc thì vẫn là gà rừng, người ta cũng đã chính thức bay lên cây ngô đồng, cũng được xem như là em dâu chính thống… Kim Xảo Chi cố gắng nuốt sự bất mãn trong lòng xuống.

Chu Quang Hách để một nồi canh măng hầm thịt lên trên bàn: “Mợ, sao bà ngoại vẫn còn chưa đến? Đồ ăn xong hết rồi.”

“Cũng sắp tới rồi, mợ đi nhanh hơn mà.” Bà mợ nhìn xung quanh phía cửa, dựng lỗ tai lên, nghe được tiếng động của xe đạp thì vội đứng dậy nói: “Tới rồi tới rồi, bà ngoại con đến là cả nhà mình có thể ăn cơm mừng kết hôn của con rồi.”

Mọi người đồng loạt nhìn về phía cửa, ông cậu đẩy một chiếc xe đạp phượng hoàng mới tinh vào, bà ngoại đi theo cách đó không xa.

“Xe đạp ư?” Kim Xảo Chi “Xì” một tiếng: “Này thì còn gì là đại lễ nữa.”

“Đúng rồi đó, ai giàu được như chúng mày, ai cao sang được như chúng mày đâu!” Bà mợ mỉa mai: “Quà bọn tao tặng không to, còn chúng mày thì tặng quà kiểu gì nhỉ?”

Kim Xảo Cho nhanh chóng ngậm miệng, không vì tặng quà gì mà ngậm miệng mà là câm miệng vì chữ “giàu” kia. Thời buổi này, không có bất kỳ ai tình nguyện treo chữ “giàu” lên bản thân.

“Quang Hách, đến đây, đến đây xem xem.” Ông cậu dắt xe đạp vào cửa với vẻ mặt hưng phấn: “Đây là phiếu bà ngoại đã tích góp nhiều năm. Mười năm trước khi anh trai cháu kết hôn, bà ngoại đã tặng một chiếc xe đạp. Bây giờ cháu kết hôn, bà cũng tặng cho cháu một chiếc.”

“Bà ngoại, bà mua cái này làm gì chứ.” Chu Quang Hách biết trong tay bà ngoại không tiết kiệm được bao nhiêu, có bao nhiêu là tiêu vào hết cho các con các cháu. Ở trong mắt bà, không hề phân biệt con cháu, con trai hay con gái đều giống nhau, chưa từng để ai thua thiệt.

“Bây giờ con đã về nhà rồi, sau này được phân công công tác cũng nên có một chiếc xe đạp để đi làm cho tiện.” Bà cụ Tống cười tủm tỉm nói: “Con bé muốn lên phố chơi, có xe, con chở con bé đi cũng tiện chứ.”

Chu Quang Hách đi qua vỗ vỗ vào yên xe đạp: “Con cảm ơn bà ngoại, vào ăn cơm thôi, trời cũng sắp tối rồi đấy.”

Hôn tang gả cưới trong thời buổi này đều không được phép làm quá linh đình, Chu Quang Hách chỉ mời hai người nhà ở gần nhất, cộng thêm hai người bạn từ nhỏ, cũng là bạn học chung lớp. Quan hệ cũng không đến nỗi nào nhưng mười năm gần đây đã không còn liên lạc nữa, tới nhà người khác ăn cơm thì đưa kẹo mừng là đủ rồi.

Một nồi canh măng hầm thịt, có lẫn cả chân giò, một miếng thịt muối, một chút măng non, thêm cả hơn ba mươi lát đậu phụ khô, hầm xong thành bát nước canh có màu trắng sữa.

Thịt kho tàu, sườn xào chua ngọt, cá kho, một nồi canh măng hầm thịt, còn có cả rau cải xanh non mà Thuỷ Lang thích, rau cần xào thịt, rau khoai lang xào không. Ngoài ra còn ba đĩa đồ ăn lạnh khác, rau trộn trứng vịt đậu hũ bắc thảo, gân hầm Tứ Hỉ,  đậu phộng xào rong biển.

Hai bình rượu Mao Đài, hai bao thuốc lá song hỷ màu đỏ bày ở trên bàn, còn có cả vài bình nước quýt có ga cho trẻ em và mấy đồng chí nữ uống.

Bà ngoại ngồi trên ghế, cậu mợ ngồi ở dưới, chị cả ngồi một mình bên cạnh, anh rể chị dâu ngồi ở bên cạnh ông cậu. Sắc mặt của chị dâu dành cho bà mợ không tốt lắm, bà mợ cũng chẳng chịu thua. Sau đó Chu Quang Hách xếp chỗ cho hai người bạn chơi từ bé, cô dâu chú rể thì lại tuỳ tiện ngồi đâu đó.

Chu Quang Hách kéo Thuỷ Lang đứng lên, đổ chai rượu Mao Đài trong tay ra, cho cô cầm một cái chén màu trắng: “Hôm nay là ngày bọn con kết hôn, vợ con không uống rượu được nên lấy tạm nước tiếp mọi người thay rượu. Cảm ơn các vị trưởng bối đã chăm sóc con từ bé đến lớn, cha mẹ con mất sớm, không thể thấy được con lúc kết hôn, may là còn bà ngoại.”

Thật ra Chu Quang Hách có rất nhiều điều muốn nói nhưng không nói ra, hốc mắt ửng đỏ, đành bảo nhân vật quan trọng ra.

Bà cụ Tống vui mừng cười cười: “Con bé rất tốt, thực sự rất tốt. Tiểu Hách nhà chúng ta có phúc, sau khi kết hôn rồi nhất định phải đối xử tốt với nhau, nhất định phải đi làm kiếm tiền, đi làm về con nhớ đỡ cả rửa bát nấu cơm.”

Nghe đến đây, Thuỷ Lang mỉm cười, ngẩng đầu nhìn người bên cạnh, vừa lúc đó anh cũng đang nhìn cô và cười khiến cô ngẩn ra. Vội dời ánh mắt đi, cô nâng cái chén trong tay lên: “Cụng ly nào.”

Cô dâu vừa cất lời, toàn bàn nâng chén đứng lên nhưng cô dâu lại đột nhiên ngồi xuống.

Mọi người ngẩn ra, ngay cả chị dâu đang tự lẩm bẩm cũng ngây cả người, không rõ đây là tình huống gì.

Sau đó chú rể cũng bị cô dâu kéo xuống ngồi, sau đó Thuỷ Lang lại tiếp tục nâng chén: “Ngồi chạm cốc là được rồi ạ.”

Mọi người vẫn chưa rõ chuyện gì xảy ra nhưng vẫn duỗi tay chạm cốc, trong nụ cười vui vẻ vẫn mang chút ngẩn ngơ.

Chỉ có Chu Huỷ và bà nội, sự yêu thích trong ánh mắt họ khi nhìn Thuỷ Lang lại tăng lên.

“Tân hôn vui vẻ, bách niên hảo hợp.”

Cụng ly xong, tạm thời không có chuyện gì làm, Thuỷ Lang cầm đũa bắt đầu xới cơm.

Rau cần xào thịt ở trên lớp cơm, chiếc đũa xới lên rồi đi vào miệng, rau cần lẫn với cơm vừa ngọt vừa thanh, cắn vào “rộp rộp” giòn giòn, còn có tí thịt ở trong đó, sự đói bụng trong buổi trưa được giải quyết trong nháy mắt.

Sườn xào chua ngọt, Thuỷ Lang không chỉ chăm chăm ăn thịt như chị dâu, gắp gì là ăn đấy vì ngoại trừ thích ăn thịt, cô còn thích ăn nước sốt bao quanh sườn xào chua ngọt hơn.

Một bát măng hầm thịt đặt ở bên cạnh, chân giò thịt lợn béo ngậy, miếng thịt muối nằm bên cạnh mềm mềm, hai miếng đậu phụ khô với măng non, cũng là phần măng ngon nhất trên cây được thêm vào nước dùng màu trắng, hương thơm ngọt thanh ập vào trước mặt.

Thuỷ Lang cầm muỗng múc một miếng để uống trước, cả lông mày cũng cao lên đầy vui vẻ: “Ngon quá!”

Quá là ngon đi!

Canh măng hầm thịt, trước đây cô mới chỉ được ăn nó ở nhà hàng của Thượng Hải, đó cũng là nhà hàng cao cấp ở địa phương. Từ trước đến nay cô chưa từng được nếm hương vị trực tiếp khi nó còn ở trong nồi, cô đã được sống đến hai lần, được nếm thử hương vị đậm đà không gì có thể thay thế được, hương vị không thể thay thế được này chính là hương vị mang tên “gia đình”.

Chỉ cần cắn nhẹ thôi cũng đứt được miếng măng non mềm giống như đậu hũ, nhưng khi ăn lại không mềm hẳn như đậu hũ mà lại thanh hơn. Chỉ cần nếm một miếng thôi cũng biết là thời gian nấu măng rất chuẩn, lửa cháy vừa đủ và thời gian lấy măng cũng là thời điểm tốt nhất.

Kim Xảo Chi cầm đại cái muỗng lên, múc ba cái vẫn chưa múc được miếng măng non nào. Nhiều người ở đây như vậy, cô ta không thể đứng lên đi tìm nồi, chỉ có thể buông muỗng trong sự không cam lòng. Đúng lúc đó cô ta lại thấy Thuỷ Lang đang ăn, trong bát lại còn có rất nhiều măng non, cô ta tức giận sôi máu nhưng lại chỉ có thể thầm mắng trong lòng.

Cái đồ nghèo kiết xác! Con nhà quê!

Sao lại phải làm chị em dâu với cái loại không có tiền đồ thế này!

Bà mợ muốn ăn thì không quan tâm nhiều như vậy, đứng lên nhắm ngay mấy miếng măng non, mới múc một muỗng đã vớt được hai ba miếng bỏ vào bát. Việc này làm cho chị dâu tức hơn, trong lòng lại mắng cả bà mợ.

Không có tố chất gì cả, trông chẳng ra sao!

Cuối cùng thì vẫn là người sống nghèo sống khổ, cuối cùng vẫn chỉ là một lũ nhà quê may mắn được hưởng cuộc sống tốt đẹp, có thế nào cũng không tahy đổi được bản chất!

Ở đây toàn người quê mùa, ngoài cô ta ra thì chẳng có ai là tốt đẹp hết!

Bà mợ uống được miếng canh thơm phức, mới vừa cầm lấy cái muỗng thì lại như nghĩ ra điều đó nên bỏ xuống, đẩy cái bát nhỏ đến trước mặt Chu Huỷ: “Tiểu Huỷ, mợ vừa múc được mấy miếng măng non, cháu ăn đi!”

Việc này khiến Chu Huỷ nãy giờ vẫn đang gắp rau cần giật mình: “Mợ cứ ăn đi mợ, cháu không ăn đâu.”

“Bây giờ chưa ăn thì để tí nữa ăn.” Bà mợ cười rồi bỏ cái bát xuống: “Bát chưa ai dùng đâu, vẫn còn sạch lắm nên đừng chê.”

Chu Huỷ giật mình, không nói được câu nào, không thể hiểu nổi bà mợ này lại toán tính điều gì nữa.

Buổi sáng hôm qua cũng như thế này, muốn lấy mấy quả trứng gà của Tiểu A Mao cho Tam Nha ăn mà Tam Nha vừa mới động vào cái bát trứng gà thì lại nháo nhào lên. ( truyện đăng trên app TᎽT )

Bát canh này, dù có thế nào cô ấy cũng không dám ăn.

“Bà ngoại, răng bà không tốt, bà ăn cái này đi.”

Trước mặt bà ngoại đã có bát canh mà Chu Quang Hách múc cho, nhưng khi nhìn thấy cảnh vừa rồi thì cũng hiểu được con dâu đang suy nghĩ điều gì nên bà không từ chối mà cứ nhận lấy: “Già rồi, không ăn gì được nhiều nên chỉ có thể uống nhiều canh thôi.”

Sắc mặt bà mợ chẳng những không xấu đi mà còn ngoan ngoãn nói: “Mẹ, bây giờ nhân lúc có măng non, hay là con cũng mua về làm canh măng hầm thịt cho mẹ nhé.”

“Chị cả, em nhớ là trước kia mẹ nói đồ chị thích ăn là sườn xào chưa ngọt.” Kim Xảo Chi lấy món sườn xào chua ngọt mà mình ăn nãy giờ, lúc này cô ta gắp một miếng lên bỏ vào trong bát của Chu Huỷ: “Sáng mai em bảo Phục Hưng đi chợ mua sườn, mua thêm mấy dẻ nữa làm cho chị ăn nhé. Em nhớ là chị còn thích bánh đa cua vàng, này mai em sẽ bảo Phục Hưng đi mua bánh mới ra lò làm bữa sáng cho chị luôn.”

Không đợi Chu Huỷ phản ứng lại, Chu Phục Hương đã nói: “Sáng sớm mai em sẽ đi xếp hàng, mua bánh ở cửa hàng Vương Gia cát mà trước đây chị thích ăn nhất. Bây giờ đóng cửa rồi, chỉ có thể đến cửa hàng quốc doanh mua thôi.”

“Tuy là đóng cửa rồi nhưng em đoán có khi người phụ bếp vẫn đi làm. Hương vị sẽ không khác lắm đâu, hành phi, mè đen, ăn vẫn rất ngon.” Kim Xảo Chi nói với vẻ lấy lòng: “Đúng rồi, trước khi chị cả xuống nông thôn thường ăn bánh trôi của nhà họ Kiều, anh đừng quên mua ít bánh trôi về nhé, à đừng quên cả rượu nếp nữa.”

Chu Phục Hưng cười nói: “Sao mà quên mấy cái này được chứ, ngày mai em sẽ mua hết về làm cho chị ăn.”

Nếu không phải Chu Huỷ bị khiếm khuyết mất chân thì có khi cô ấy đã sợ tới mức cao chạy xa bay rồi.

Mà đừng nói đến cô ấy, ngay cả ba con bé đang đứng ở bên cạnh mẹ ăn cơm, chúng nó lần lượt nhìn vẻ mặt cậu cả với mợ cả đang cười tủm tỉm nhiệt tình, sợ tới mức chạy trốn sau lưng cậu hai, cách bọn họ thật xa.

Nhà toàn diễn viên.

Thuỷ Lang ăn hết bát cơm, uống hết sạch cả canh. Những người khác đều bị anh rể chị dâu dọa hết muốn ăn, còn cô thì chẳng bị ảnh hưởng gì cả.

“Cô dâu, cạn một chén chứ?”

“Đúng rồi nhỉ, còn chưa uống cùng cô dâu một chén.”

Hai người bạn từ nhỏ của Chu Quang Hách bê chén rượu lên đưa về phía Thuỷ Lang, nhìn ánh mắt hai người đó có vẻ không mấy tốt đẹp. Lúc này chú rể bên cạnh cũng đi đâu mất, nghĩ rằng ban ngày anh còn định lấy số đo cho cô, chẳng hề giữ khoảng cách chút nào.

Tuy rằng vừa nay cô không uống, nhưng chú rể vừa mới đi đâu mất, không biết có phải bọn họ thực sự không có ý gì tốt không.

Kể cả có phải đoán mò nghĩ nhiều thế nào, Thuỷ Lang cũng sẽ không mắc mưu. Uống hết chén trước mặt mình, cô cầm lấy ly nước bên cạnh uống gần hết, thấy vẫn chưa vơi nhiều, cô nói với hai người bạn kia: “Tôi lấy nước uống thay rượu nhé!”

Hai người kia ngẩn người, liếc nhìn nhau một cái rồi một người trong đó nói: “Vậy chị dâu uống hết đi.”

“Đúng vậy, chị dâu uống hết đi.” Người còn lại ra vẻ lớn hơn nên nhường: “Bọn anh cũng cạn rồi.”

Cạn thì cạn thôi, cũng đúng lúc cô đang khát nước!

Thuỷ Lang nhấc chén lên, mở miệng uống hết. Vừa mới uống hết một hớp to thì “bùm”, mặt cô nóng lên. Lỗ tai, cả đầu, giọng nói đều như bị lửa thiêu trong nháy mắt, đã nóng lại càng nóng hơn.

“Sao em lại uống rượu?”

Chu Quang Hách mới vừa bê đĩa bánh bao chiên từ phòng bếp phía sau lên, đúng lúc lại nhìn thấy Thuỷ Lang đang uống rượu, anh vội vàng chạy về phía bàn, đoạt lấy chén rượu trong tay Thuỷ Lang. Vừa thấy cái chén chỉ còn lại một ít rượu dưới đáy, anh lập tức giật mình: “Em uống nhiều rượu Mao Đài thế à?’

Ngũ quan của Thuỷ Lang bị vị cay làm co nhúm lại, nước mắt chảy ra theo sự nóng rát, hoàn toàn không nói được lời nào.

Một bàn toàn người đầy tâm tư đều bị nhiễu loạn bởi việc này, ánh mắt tập trung hết ở trên người Thuỷ Lang.

Bà cụ Tống vội vàng la lên: “Uống nước đi con!”

Chu Quang Hách bưng ly nước ấm kề vào miệng Thuỷ Lang, một tay đỡ sau gáy cô, tự đưa cốc nước cho cô uống.

Dường như Thuỷ Lang đã bị anh ôm trong lòng, cô cảm thấy bớt nóng hơn nên lập tức đẩy tay anh ra.

Tên đàn ông khốn nạn, cuối cùng thì cũng chẳng có gì tốt đẹp, quả nhiên là muốn cháy nhà mà đi hôi của.

Ai rót rượu vào trong cái chén kia?

Hai người bạn thuở nhỏ kia đã giúp anh!

Cô lại nghĩ đến việc bản thân trở nên kỳ lạ sau khi uống rượu, sắc mặt bắt đầu lo lắng đến độ càng ngày càng nóng, càng ngày càng đỏ hơn.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play