Không phải là Trâu Khải sao?

Hay là cô nhớ nhầm rồi? Là Chu, không phải Trâu?

Thuỷ Lang gấp thư giới thiệu rồi bỏ lại vào phong thư thật cẩn thận, là Trâu hay là Chu thì đối với cô cũng chẳng vấn đề gì. Mười năm bấp bênh, quá nhiều chuyện đã xảy ra mà nhà này vẫn có thể đứng vững trong những bấp bênh đó, còn để lại cho con trai con gái những nền tảng vững chắc như vậy thì ai biết giữ họ đã xảy ra những chuyện gì.

“Được rồi, anh đi đi.”

Lần này, Chu Quang Hách thật sự đi ra ngoài.

Thuỷ Lang nằm trên giường chợp mắt một chút nhưng rất nhanh đã tỉnh lại. Mặc dù cả ngày phải chạy đôn chạy đáo nhưng khi trên xe lửa cô đã ngủ được mấy giấc, hoàn toàn không hề thiếu ngủ.

Nhìn ra ngoài cửa sổ chưa kéo rèm, trăng khuyết đi mấy phần nhỏ, bao lấy thành phố ban đêm như một tầng lụa mỏng, đèn đường trong thành phố vẫn sáng, lá ngô đồng hai bên nhẹ nhàng lay động, những bóng cây loang lổ chiếu lên trên đường.

Thủy Lang mắc thêm chiếc áo bông xám, đi ra khỏi nhà khách, đi đến giao lộ vừa quen thuộc vừa xa lạ.

Ước chừng đi được mười phút, cô quẹo vào giao lộ rộng rãi hơn, độ giống nhau của mỗi con đường rất cao nhưng con đường trong giao lộ này lại khác với những con đường khác, điểm khác biệt là ở hai bên nhà, xung quanh nơi này toàn là những căn nhà lớn, cho dù là ban đêm, mấy căn nhà lớn này cũng vẫn toả ra sự tráng lệ.

Nhưng mà nó chỉ tráng lệ ở vẻ ngoài.

Thủy Lang dừng lại ở trước cửa lớn được chạm trổ, đứng ngoài nhìn vào trong, vốn nên có bãi cỏ được cắt tỉa chỉnh tề, vườn hoa được chăm sóc tỉ mỉ, bể có điêu khắc hình thiên sứ màu trắng đang phun nước bây giờ lại biến thành sân nhà hỗn loạn hơn sân nhà họ Chu vô số lần, từng dãy gậy trúc phơi quần áo lộn xộn, dựng lên lung tung.

Trên mặt đất bị đào lỗ chỗ, dễ nghe một chút thì gọi là cống thoát nước nhưng thật ra đó gọi là cống ngầm, mùi cá tanh thoang thoảng toả ra dưới ánh đèn lờ mờ.

Con đường đá cuội ở giữa lại không bị phá hỏng, bề ngoài tòa nhà ba tầng kia tạm được coi như là duy trì nguyên dạng, nhưng từ rèm cửa sổ có màu sắc không đồng nhất, đèn thủy tinh vốn hoa lệ đổi thành bóng đèn điện tạm thời, nói rõ bên trong đã bị chia ra.

Không cần đi vào đã biết, phòng khách, phòng ăn, phòng bếp, từng phòng, thậm chí là hầm để xe, tầng hầm ngầm đều bị chia làm từng phòng, không còn rộng rãi quý phái như ngày xưa.

Thủy Lang nhìn về phía ban công hình bán nguyệt ở giữa tầng hai, đó là phòng ngủ chính của mẹ Thủy Lang, hiện tại chỉ có nhà mẹ con người thứ ba.

Người nhà đó vẫn chiếm cứ căn phòng tốt nhất trong căn nhà này, vứt tất cả đồ vật của nữ chủ nhân, không biết đã ném ở trạm thu rác nào.

Thủy Lang đè nén sự tức giận trong lòng, đột nhiên nhìn thấy có người đi ra, cô lập tức trốn sau đám cây ngô đồng.

Khi người nọ đi tới chỗ có ánh đèn, ánh mắt đong đưa như nước, mặc dù đuôi mắt có nếp nhăn nhưng vẫn dịu dàng đưa tình như thế, bất kể là ai nhìn cũng sẽ có ấn tượng đây là một người lương thiện.

Quả nhiên là oan gia ngõ hẹp, vừa rồi cô không nhìn lầm, kia thật sự là con đàn bà làm người thứ ba.

Dù muốn đi ra ngoài hung hăng đánh một trận, nhưng trước khi chính sách chưa được đưa ra một cách chính thức, cô tuyệt đối không thể bị bại lộ trước mặt ả đàn bà đó và người cha khốn nạn, nếu không sẽ thất bại trong gang tấc. - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel.net chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tყt.

Nhưng kiểu quan hệ địch ở sáng, ta ở tối này, muốn tìm ả để gây phiền toái trước cũng không phải là một việc quá khó.

Nhất là khi thấy ả này quan sát cảnh giác xung quanh, còn ra ngoài vào đêm hôm khuya khoắt, vừa nhìn đã biết là không làm chuyện gì tốt đẹp.

Thủy Lang may mắn khi có dáng người mình đủ gầy, vậy nên cô mới có thể dễ dàng trốn ở sau cây ngô đồng, cho dù ả đàn bà kia đứng trước cây cũng không phát hiện sau cây còn có một người đang trốn.

“Bên này!”

Một bóng người vừa xuất hiện ở giao lộ, ả kia vẫy vẫy tay, người nọ bước nhanh hơn rồi chạy tới, là một người trung niên.

Kẻ thứ ba đưa cho ông ta một cuộn giấy trắng được gấp lại: “Nhất định phải lấy được thứ trên danh sách trước chủ nhật, biết chưa?” ( truyện đăng trên app TᎽT )

Người đàn ông trung niên móc đèn pin từ chỗ ngực ra, mở ra đối chiếu với tờ giấy một lúc, sau khi thấy rõ ràng thì nhíu mày nói: “Cái khác thì dễ rồi, nhưng cái đồng hồ Thụy Sĩ này vẫn là đồng hồ La Mã đắt nhất, không dễ làm đâu.”

“Nếu dễ làm thì tôi còn tìm ông làm à?” Rõ ràng là ả kia không còn kiên nhẫn, nói xong thì dừng lại một chút, điều chỉnh giọng điệu: “Đồng hồ này không phải thứ cho người ngoài. Đó là vì công việc của Lâm Lâm, ông cũng biết đấy, đối tượng là con trai của phó giám đốc Hứa, nó đã thấy rất nhiều thứ rồi, điều kiện kết hôn cũng chỉ rõ là muốn đồng hồ La Mã. Phó giám đốc Hứa đang rầu rĩ, mượn quan hệ khắp nơi muốn lấy được, đây là cơ hội tốt để Lâm Lâm có thể vào cục bất động sản, ông nhất định phải tìm mọi cách để lấy được đồng hồ, tôi biết ông có bản lĩnh này.”

Người trung niên vẫn cau mày.

Ả đàn bà kia nhẹ nhàng thở hắt, đưa tiền trong tay ra rồi dỗ dành: “Tôi biết gần đây cuộc sống bên các ông không dễ chịu. Yên tâm, thời gian này là thời gian bị kiểm tra nghiêm ngặt, sau này qua đầu gió rồi thì sẽ càng ngày càng lỏng lẻo. Có tôi ở đây, ngày lành của ông ở phía sau, lấy được đồ, để ở chỗ cũ nhé, tôi sẽ thêm cho ông một bao lì xì.”

Lông mày người trung niên khẽ thả lỏng, tắt đèn pin đi: “Tôi sẽ nghĩ cách, cố gắng hết sức để lấy được, phiếu dầu này…”

“Phiếu dầu này có rất nhiều!” Ả kia cướp lời nói: “Đây là phiếu dầu được chuẩn bị cho đối tượng của Lâm Lâm, con bé có thể được thăng chức hay không thì phải nhìn vào những phiếu dầu này, ông hiểu được nặng nhẹ chứ?”

Người trung niên vừa nghe thấy bốn chữ đối tượng của Lâm Lâm, vẻ mặt lập tức khác hẳn, ánh sáng đèn điện phản chiếu lại ý nịnh nọt giữa hai lông mày của ông ta: “Thứ đội phó Trâu cần, tôi chắc chắn sẽ gom đủ rồi, cam đoan chỉ nhiều hơn chứ không ít hơn, tuyệt đối không làm cậu ấy chững lại!”

“Ông nhỏ giọng thôi!” Ả người thứ ba nhìn trái nhìn phải, hạ giọng nói: “Không được hé răng về chuyện đối tượng của Lâm Lâm, là tôi nghe được người phía trên mà bọn họ cần người làm việc, người ta đều là công an nhân dân, không thể thu tiền của dân chúng.”

“Hiểu rồi, tôi hiểu rồi.” Người trung niên bỏ tờ giấy vào túi, chuẩn bị đi.

Ả kia lấy phong bì dày đựng tiền từ trong túi ra: “Đến lúc đó rương sẽ được giấu ở chỗ cũ, vẫn là mười một giờ rưỡi tối, nhất được không được thiếu đồ.”

Thủy Lang nhìn người trung niên rời đi rồi lại nhìn ả kia biến mất ở trước cửa lớn, nhíu mày tự hỏi chỗ cũ là chỗ nào. Cô đi dạo một vòng, nghĩ lại về phương hướng mà cằm người trung niên kia hất lên lúc vừa rồi, đi vào hẻm nhỏ giữa mấy căn nhà ở hướng Tây này.

Duyên phận của cô và Thủy Lang không phải chỉ gắn kết như bình thường, thậm chí có đôi khi cô còn hoài nghi Thủy Lang chính là một phiên bản của mình ở thế giới song song. Căn nhà này trải qua bao nhiêu cuộc đấu đá, sau lại được chính cô mua lại.

Đó là một căn nhà có thiết kế nội thất được xếp vào hạng cao trên thế giới, việc tu sửa ngôi nhà lớn như thế này cũng khiến sự nghiệp của cô lên một tầm cao mới.

Bởi vậy, dù nhà Tây có thay đổi vị trí, dù là Thủy Lang không cần dùng đến trí nhớ cũng có thể nhớ rất rõ ràng.

Đi tới giữa ngõ nhỏ, Thủy Lang ngồi xổm ở chân tường rồi gõ, quả nhiên nàng nghe được âm thanh như đang gõ vào gỗ, bên ngoài được vẽ gạch tường. Thật ra đó là một cánh cửa, cô nhẹ nhàng đẩy ra, một cái lỗ chật hẹp hơn lỗ chỗ một chút xuất hiện, đây là lỗ mèo.

Mẹ Thủy Lang tốt nghiệp thạc sĩ Đại học Birmingham ở nước Anh, lúc ở Anh từng nhận nuôi hai con mèo, lỗ hổng ở đây chính là do hai con mèo kia mở, mặc dù sinh hoạt trong nhà Tây nhưng mẹ cũng không hạn chế tự do của mèo.

Cái hang mèo này dẫn thẳng tới cửa hông ở phòng khách, đi từ cửa hông lên tầng lầu hai chính là phòng ngủ chính của nhà Tây, trước mắt là nơi ả đàn bà kia ở. Nghe tiếng gõ cửa gỗ thì trông không có vẻ là rất nhiều năm rồi nó chưa được mở ra, ngược lại còn giống như là được mở ra rất nhiều lần, trục cửa rất trơn.

Thủy Lang không xác định được nơi này có phải là chỗ cũ hay không, tiếp tục đi vào trong hẻm nhỏ thì phát hiện kết cấu giống y như sau khi cô mua nhà Tây, phía sau trước vẫn là con sông nhỏ lộ thiên. Xung quanh nhà Tây, ban đêm ở nơi này không có đèn đường, bóng người tối đen như mực, nếu tới sớm rồi trốn ở đây, hẳn là sẽ không bị người ta phát hiện.

Chu Quang Hách mở thư giới thiệu, mượn điện thoại của ban dân cư đường phố, bấm số phòng thường trực của chi bộ Quân khu Bắc Cương, bảo thông tín viên thông báo cho chiến hữu cũ tới nghe điện thoại.

“Biên giới đột nhiên xảy ra việc quân sự khẩn cấp, Từ Giang đã đi theo đội khẩn cấp được phân đến để ứng cứu.”

Chu Quang Hách nghiêm mặt: “Vậy xin chuyển lời giúp, khi cậu ấy an toàn trở về, hãy gọi điện thoại lại cho Chu Quang Hách.”

“Thì ra là chỉ huy sao? Trước khi đi Lão Từ đã để lại lời nhắn.” Thông tín viên ngắt lời nói tiếp: “Kết hôn…. em gái tôi…. tìm cậu tính sổ.”

Thời tiết ở Bắc Cương rất ác liệt, tín hiệu thông tin thường bị ảnh hưởng, Chu Quang Hách chăm chú nghe nhưng lại chỉ nghe ra ý tứ đại khái, trên mặt lộ ra nụ cười: “Là muốn nói nếu sau khi kết hôn tôi làm gì có lỗi với em gái cậu ấy thì cậu ấy sẽ tìm tôi tính sổ sao? Bảo cậu ấy yên tâm nhé, tôi nhất định sẽ không để cậu ấy có cơ hội tìm tôi tính sổ đâu.”

Bên kia nói “Được” mấy lần, Chu Quang Hách cúp điện thoại, nhìn giấy chứng nhận kết hôn mình đang cầm trên tay rồi khẽ mỉm cười.

Thủy Lang đi đến phòng tắm để tắm rửa vào nửa đêm, tuy rằng trong nhà tắm không có một người nào, một giọt nước rơi trên mặt đất cũng có thể gây nên những tiếng động được lặp đi lặp lại vô số lần, đợi ở bên trong lâu rất dọa người nhưng đồng thời cũng tránh được việc phải vừa tắm rửa vừa đối mặt với người lạ.

Tắm rửa sạch sẽ sảng khoái xong xuôi, cô trở lại nhà khách ngủ một giấc, sau khi tỉnh lại đã là hừng đông.

Vừa tết bím tóc xong, cửa phòng đã bị gõ vang.

“Vào đi, cửa không khóa.”

Thủy Lang kéo khóa chiếc kéo túi lớn màu lam lên, liên tục xác định rằng thư giới thiệu đã nằm an toàn ở trong túi. Cô đứng dậy vừa định nói chuyện, thế nhưng lại bị người đàn ông vừa vào cửa làm cho ngây ngẩn.

Hôm nay Chu Quang Hách mặc một bộ quân trang được ủi ngay ngắn chỉnh tề, cúc áo cài cẩn thận tỉ mỉ, đội mũ quân đội ngay ngắn, tỏa sáng vạn trượng làm cho cả phòng đều phát quang.

Thủy Lang lại cúi đầu nhìn mình, nhận thấy nhiệt độ hôm nay không thấp, cô móc một cái áo vải xám đã giặt bạc màu từ trong túi ra, chỗ ngực là vải bố màu xanh lam được khâu vá, thiếu mất một nửa loạt cúc, cũng được dùng vải bố khâu vá vặn vẹo rồi khâu lại.

Quần là vải đen được mài mỏng hơn giấy, hai đầu gối được vá lại trong xấu hổ, mỏng như ẩn như hiện, đi ra ngoài mặt trời chiếu rõ có khi còn có thể thấy rõ đầu gối cô tròn hay dẹp.

Giày trên chân cũng không đỡ hơn là bao, đó là chiếc giày vải đên mà nhóm Bắc Đại Hoang đã quyên góp tiền để tặng cho cô. .

“So với anh, tôi giống như nha hoàn của anh vậy.”

Chu Quang Hách luống cuống: “Tôi là quân nhân phục vụ nhân dân, không cần nha hoàn.”

Thủy Lang “ờm” một tiếng ở trong lòng, thầm nghĩ rằng có khi thế hệ cha ông anh cũng có không ít đâu: “Đi thôi.”

Ngàn dặm trường chinh, chỉ còn một bước cuối cùng.

Chỉ cần lĩnh giấy chứng nhận ở lại thành phố, xé con ả đàn bà phá hoại hạnh phúc gia đình và người cha bội bạc kia không thành vấn đề lớn, lấy lại tài sản lại càng không phải vấn đề hơn, cô cũng không cần phải tiếp tục sống ở Bắc Đại Hoang nữa.

Bây giờ kể cả lão Thiên Vương có đến, có long trời lở đất, biển cạn đá mòn cũng không ngăn cản cô đến cục dân chính được.

“Đi ăn sáng trước nhé?”

Bước chân Thủy Lang quay ngoắt một cái, đang đi đến cục dân chính lại đi về chỗ quán ăn quốc doanh: “Ăn!”

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play