Thuỷ Lang mím môi theo bản năng, cô nghĩ gìn đó rồi lại quay đầu nhìn về phía bốn mẹ con đáng thương kia, sau đó bất giác nhẹ giọng: “Nếu em là chị, em sẽ không nói những lời này nữa.”
Chu Huỷ vội nói: “Chị nói là xuất phát từ sự thật lòng, không phải hư tình giả ý.”
Dường như sự kiên nhẫn của Thuỷ Lang chỉ để dùng vào lúc này, cô thở dài: “Hầu hết người trong thành phố này đã làm chị thất vọng phải không?”
Chu Huỷ ngẩn ra, hốc mắt đột nhiên đỏ lên, cô ấy không nói gì mà chỉ lắc lắc đầu: “Không trách bọn họ, là tự chị không biết cố gắng.”
“Đúng đấy.”
Hai chữ này của Thuỷ Lang trực tiếp khiến Chu Huỷ chẳng còn chỗ dung thân, cô ấy tưởng rằng cả Thuỷ Lang cũng ghét bỏ mình. Cũng phải thôi, cả người thân cũng xem thường cô ấy, xa lánh cô ấy, ai sẽ không chê cô ấy là thứ không có hai chân, còn đưa theo cả ba đứa nhỏ làm người người bị trì trệ chứ.
Lòng Chu Huỷ tràn đầy sự khổ sở, đang muốn mở miệng nói vài lời cho em dâu yên tâm thì lại nghe thấy: “Bà ngoại ở đầu ngọn sóng như thế mà còn chẳng buông tay chị, ngoại trừ em trai chị ra thì tất cả mọi người đều đang trách bà ấy mà chị còn phụ lòng bà, không ai nghĩ xem bà thấy thế nào.”
“Bao gồm cả chị.”
Chu Huỷ ngơ ngác nhìn Thuỷ Lang, cô ấy biện giải theo bản năng: “Chị… chị không muốn bà ngoại đưa chị về, chị biết sẽ liên lụy đến bà, chị biết mọi người sẽ trách bà nhưng chị, chị không có chân nên có muốn đi cũng không được.”
Thuỷ Lang thực sự nghĩ rằng cô gái trước mắt muốn đi, không muốn ở lại trong thành phố rồi làm ảnh hưởng tới em trai, cô dùng những lời lẽ thẳng thắn nói: “Chị vốn đã ở trong thành phố rồi, vừa rồi bà ngoại bị nhiều người chỉ trích như vậy, em cũng thấy rồi. Mấy ngày nay lời khó nghe này là không thể thiếu, bà ngoại để ý sao? Nếu bà ngoại để ý thì bà đã không đón chị về rồi, bà đã chấp nhận được cả thái độ cay nghiệt của người nhà, những người này thế nào bà cũng chẳng hề gì, chỉ cần chị sống tốt, nhưng chị lại làm những gì? Chị còn ác hơn cả những người kia, làm người ta thất vọng buồn lòng hơn.”
Từng câu chất vấn khiến Chu Huỷ như bị trúng mấy roi, nước mắt rơi như mưa: “Là do chị ích kỷ, chị không nghĩ tới”
“Cho nên sau này đường nói như vậy nữa, mỗi một câu của chị chính là một lớp muối xát vào lòng bà.” Thuỷ Lang không hỏi rốt cuộc chị đã gặp phải chuyện gì ở nông thôn. Cô nói những lời này là vì không muốn rước thêm chuyện, bên này an ổn mới có thể được bảo lãnh ở lại thành phố nhờ kết hôn sớm hơn một chút. - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel.net chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tყt.
Nhưng chỉ cần động não một chút là cũng biết đại khái đã xảy ra chuyện gì.
“Mẹ ơi, mẹ đừng khóc.”
Ba con bé bối rối dơ cánh tay nhỏ ra lau nước mắt cho mẹ.
Thuỷ Lang dời ánh mắt đi, cô nhìn về phía ngoài cửa.
Tay trái của Chu Quang Hách đang cầm theo giỏ tre, tay phải cầm một túi lưới cá tiến vào.
Ánh mắt Thuỷ Lang sáng lên, cất bước nhanh chóng tiến đến: “Anh mua đồ ăn à?”
Chu Quang Hách cười khẽ ra tiếng rồi nói ừ: “Vừa đi ra đã nhìn thấy xe cá hoa vàng và xe cá hố đang đi đến chợ, mỗi loại mua hai cân, cô thích ăn cá sao?”
“Ăn chứ.” Bây giờ cô không có đồ mình thích ăn, cô nhìn mấy mớ rau xanh mơn mởn được xếp ngay ngắn trong rổ còn đang có mầm non: “Đây là rau mầm à? Rau mầm xanh thế!”
“Rau mầm xào nhạt thôi, chút nữa ăn nhiều vào.” Rồi đừng nhớ thương mấy cây cỏ dại dưa mầm mọc ở trong ngõ nữa, Chu Quang Hách thầm nói nhưng không nói ra, trong lòng nghĩ cứ ngày nào cũng mua rau xanh nhiều hơn một chút, cô ăn no, biết ở đây chẳng thiếu rau dưa ngày nào thì sẽ không suy nghĩ như vậy nữa.
Thuỷ Lang không tiền đồ nuốt nuốt nước miếng, bụng cũng phát ra tiếng kêu “ùng ục”. Đấu đá qua lại lâu như vậy, đấu trí cũng như cả nửa ngày, sữa đậu nành và bánh nướng với bánh quẩy lúc sáng đã trôi hết, bổ sung đồ ăn chính là nhu cầu cấp bách vào lúc này.
Năm nay dầu đắt, ngoài ra thì phiếu dầu cũng khan hiếm. Vô vốn tưởng rằng nhiều lắm anh cũng chỉ cho một chút dầu vào chiên cá, sau đó cho vào kho chứ không nghĩ rằng anh lại trực tiếp đổ dầu hết non nửa chảo, rán con cá đã được rửa sạch, tẩm ướp và rắc bột mì một cách ngon lành.
Cứ như thế này thì xem ra cá hố cũng sẽ lấy dầu rán rồi.
Chú cá nhỏ bị lật liên tục ở trong chảo dầu, phát ra tiếng “xèo xèo”, mùi hương tràn ngập toàn bộ phòng bếp phía sau, Thuỷ Lang cảm thấy cô đang được một loại cảm giác hạnh phúc bao quanh, cô hít mùi thơm bay quanh thật sâu, còn chưa ăn đã cảm thấy sung sướng không thể nói.
“Ăn trước một con đi.”
Chu Quang Hách lấy một con cá đã được rán giòn lên, còn nóng hôi hổi, anh muốn thổi theo bản năng, hình ảnh ăn bánh sáng nay lại lập tức hiện ra trước mắt nên anh chỉ mím môi nói: “Đợi tí nguội hẵng ăn, còn đang nóng.”
Thuỷ Lang cầm đuôi con cá rán be bé, không ngừng phồng hai má thổi về phía miếng cá nhỏ, cuối cùng cũng thổi đến khi có thể ăn, cô liếc mắt thì thấy một loạt ánh mắt nên không đi tiếp mà lại đi ra sau cửa bếp: “Rắc rắc” một miếng, thịt cá ngoài giòn trong mềm lập tức tràn ngập toàn bộ vị giác.
Thịt cá tươi ngon, vị thơm ngon nhè nhẹ quanh quẩn ở giữa, phần da bên ngoài vừa giòn vừa tan nhanh, ngon đến mức khiến người phải cảm thán!
Tiếng nuốt nước bọt “ực ực” không ngừng truyền đến từ phía sau, Thuỷ Lang ăn hết mấy con cá rán, cả đầu cũng không buông tha, cuối cùng chỉ để lại xương cá, đang lúc định nhai xương cá ngau ngáu cho hết thì Chu Quang Hách ngăn cản: “Còn có rất nhiều, còn cả cá hố cơ mà.”
Lúc này Thuỷ Lang mới từ bỏ.
Xương cá vừa mới bị quăng ra ngoài, một “tín hiệu” lùn nhất đã vọt tới ngay sau đó, chặn cái xương cá sắp sửa bay vào thùng rác nhanh như chớp rồi đặt nó vào miệng ăn ngon lành.
“Tam Nha!” Đằng sau có hai đứa lớn hơn đang đuổi theo, con bé nhai gau gáu một cách ngon lành, tránh tới trốn lui, không muốn để hai người chị lớn hơn lấy con miếng xương cá trong miệng con bé ra.
Cuối cùng, một con bàn tay to đè đầu con nhóc lại, thay miếng xương cá đó thành một con hoàn chỉnh.
Tam Nha ngây ngốc giơ cánh tay nhỏ bé ra nhận lấy con cá rán nhỏ, đôi mắt to như quả nho dường như bị dính một tầng sương, sáng lấp lánh, vui vẻ đến đưa cho hai người chị xem: “Thơm quá!”
Đại Nha và Nhị Nha đồng thời nhìn thoáng qua Thuỷ Lang rồi lại đồng thời cúi đầu trách cứ em gái: “Mợ còn chưa ăn mà!”
“Ăn rồi mà!” Tam Nha rút cánh tay nhỏ đầu dầu mỡ ra rồi chỉ vào cái xương cá trong thùng rác: “Vừa nãy mợ ăn rồi.”
“Dù sao em cũng không thể ăn được!” Nhị Nha cướp lại con cá rán bé trong tay em gái rồi lại mở lòng bàn tay ra đưa cho Thuỷ Lang, con bé cẩn thận nói: “Mợ… Mợ…”
Thuỷ Lang nhìn cái miệng và giọt sương chuẩn bị lăn ra từ đôi mắt như quả nho của Tam Nha: “Cá trên tay con nhiều bùn như vậy rồi, ngoài con ra thì còn ai dám ăn.”
Nhị Nha trộm nhìn con cá rán mà trước giờ bản thân chưa bao giờ được ăn, giòn giòn vàng vàng lại còn tỏa ra mùi thơm mê người, con bé cố gắng nuốt nước miếng xuống.
Con bé muốn nói con bé dám ăn, còn rất muốn ăn.
Cả chị của con bé cũng dám ăn.
Mẹ cũng dám ăn.
Nhưng là…
“Mợ ơi, mợ không ăn sao?”
“Mợ không ăn, con ăn đi.” Chu Quang Hách lại gắp một con cho Tam Nha: “Không khóc nữa, lấy xà phòng thơm rửa tay rồi tới ăn đi.”
Nhị Nha không dám tưởng, nhìn con cá trong tay vui như nhìn thấy cá trên trời, nhóc ấy ngẩng đầu nhìn vào mắt Thuỷ Lang thì thấy cô quay đầu nhìn chằm chằm vào trong nồi rau mầm, tức khắc rõ là cô có ý gì, nét mặt con bé xán lạn tươi cười, nhanh chân chạy về căn phòng phía sau, đưa cá ra trước mặt mẹ, bảo mẹ ăn.
Thuỷ Lang liếc mắt chú ý tới động tĩnh bên kia, quay đầu thì thấy Đại Nha gầy đến mức lộ rõ cả xương đang dựa vào tường nhìn đến dựa vào ven tường: “Vẫn còn đó, con cũng lại đây lấy một con cá đi.”
Đại Nha lập tức ngẩng đầu, trong ánh mắt lộ ra vẻ không dám tin tưởng giống như Nhị Nha vừa rồi nhưng sau đó lại lập tức lắc lắc đầu: “Con… con không đói bụng”
“Cầm đi.” Chu Quang Hách kẹp cá đưa cho Đại Nha: “Mợ hai không giống mợ cả.”
Ánh mắt Đại Nha vẫn dừng lại ở trên mặt Thuỷ Lang, tinh tế quan sát, phát hiện thật sự không có một chút không tình nguyện nào hoặc là sẽ có “âm mưu quỷ kế” sau khi nhóc đó ăn xong. Sau khi con bé thật sự tin mợ hai không giống mợ cả, nhóc ấy mới nhận con cá rán bé mà cậu đưa cho với vẻ vừa sợ hãi vừa kinh ngạc.
Cá rán xốp giòn, vẫn còn hơi hơi nóng đến toả hương, mùi thơm bay vào trong mũi từng đợt.
Đại Nha lớn vậy cũng từng ăn con cá nào như thế.
Vừa rồi đã bị mùi hương hấp dẫn, con bé không chịu nổi sự khống chế mà đi tới, nhìn thấy con cá còn được phủ một lớp trứng gà và bột mì.
Mấy con bé ở nông thôn trước nay chưa từng được ăn trứng gà trắng, đi vào trong thành phố ở với bà cố ngoại mới được ăn một lần, hương vị tươi ngon khiến nhóc ấy nằm mơ cũng nghĩ đến.
Vừa rồi trong khoảnh khắc nhìn thấy con cá sống, thậm chí sự xúc động trong lòng con bé còn trào ra, muốn chạy đến ăn cả con cá sống đang được áo lớp trứng và bột mì.
Tuy rằng là đồ ăn cậu hai mua, tuy rằng biết cậu hai đối xử với mấy nhóc tốt nhưng rốt cuộc là hôm nay có thể được ăn cơm hay không thì trong lòng Đại Nha vẫn không rõ lắm.
Ngàn vạn lần cũng không nghĩ rằng, nhóc ấy chẳng những được ăn rồi mà vẫn được ăn cơm ở bàn trên!
Đại Nha đã từng nghĩ rằng chỉ có những đứa trẻ được yêu thương chiều chuộng nhất ở trong thôn mới có thể ở ăn cơm ở bàn trên, nhận lấy miếng bánh ngô còn chưa ra lò, hốc mắt lập tức nóng lên, trong lòng tràn ngập sự cảm động, trộm nhìn thoáng qua mợ hai.
Mỡ hai thật sự không giống mợ cả!
Cũng không giống như mợ nhà người ta!
‘Rắc rắc’
Thịt cá còn nóng hôi hổi, cắn xuống một cái là lại thấy giòn rụm, Đại Nha mở to mắt, không dám chớp mắt, gần như dại ra, ngậm miệng để khoá chặt hương vị lại. Chỉ sợ vừa mở miệng ra là hương vị sẽ lập tức biến mất, chờ đến khi thật sự không chịu nổi nữa, nhóc ấy mới mở miệng theo bản năng, hơi trắng tuôn ra từ giữa môi, tràn vào khoang mũi, rót đầy hốc mắt, hai hàng nước mắt chảy ra. Nhóc ấy lập tức cúi đầu, nâng tay áo lên để lau sạch, không muốn để người trong nhà nhìn thấy bản thân mít ướt như vậy.
Nhưng chú cá rán bé xíu này thật sự quá ngon, bảo sao ngay cả xương mợ hai cũng muốn ăn sạch.
Con bé chưa bao giờ biết, trên thế giới còn có thứ mỹ vị đến thế này.
Trước kia mẹ luôn nhắc tới hai chữ hạnh phúc, Đại Nha vẫn luôn không biết đó là cảm giác như thế nào.
Giờ khắc này, cô bé đã biết.
Một đĩa cá rán bé thơm lừng, một đĩa cá hố toả hương, một đĩa rau mầm xào, mỗi người còn có một bát canh trứng gà, cộng thêm một bát cơm tẻ nữa.
Trong lòng ba con bé nghĩ, tụi mình lại còn có thể sống tốt như vậy sao!
Thuỷ Lang chỉ lo ăn, không quan tâm gì, ba tháng đói bụng, cuối cùng cũng có thể no nê.
Gặm xong một miếng cá rán giòn ngon, lấy một miếng cơm trắng dính đầy bã cá đưa vào miệng, cơm mềm thơm ngon, hạt trắng tinh ngọt lịm, đặc biệt là kết hợp với bã bột trứng giòn vàng óng ánh, thơm gấp đôi, khiến người ta không nhịn được mà ăn thêm vài miếng nữa. ( truyện đăng trên app TᎽT )
Tục ngữ nói, từ nghèo thành giàu dễ, từ giàu về nghèo khó, đã từng sống ở thế kỷ 21, qua cả thời điểm thiếu ăn thiếu uống vô cùng, cô không nghĩ rằng mình sẽ đi đến thập niên 70 ở vùng hoang dã phương Bắc vào một sớm, thiếu chút nữa, thiếu chút nữa là đã khiến cô hạnh phúc muốn chết rồi!
Chu Quang Hách vốn định nói chút gì đó về bữa cơm đầu tiên của gia đình mới, còn chưa nói, âm thanh “leng keng” đã vang lên trong mâm.
Anh lại do dự trong chốc lát, đĩa cá bay mất một nửa.
Anh chỉ có thể từ bỏ.
Bưng lên một chiếc bát nhỏ đựng đầy canh trứng gà, uống một ngụm, anh ăn cơm như khi hia nhập đội ngũ.
…
Trước khi trời tối hẳn, Thuỷ Lang và Chu Quang Hách đi vào nhà khách ở đường Phục Mậu.
Buổi chiều, Chu Quang Hách đưa cô đi lấy thư giới thiệu, điền những thông tin liên quan lên đó, đưa ra đề nghị bảo cô hãy ở lại nhà khách trước đã.
Thuỷ Lang nghi hoặc hỏi: “Vì sao?”
Đây là muốn qua cầu rút ván à?
Thế là cô không được ở lại thành phố sao!
“Ở chung trước khi đăng ký kết hôn không tốt cho cô.”
Cô không nghĩ rằng Chu Quang Hách sẽ nói như vậy, nhưng thật ra Thuỷ Lang cũng chẳng quan tâm, có người bỏ tiền ra cho cô ở nhà khách, cô cũng thật sự cảm thấy vui vô bờ.
Chờ chuẩn bị phòng xong xuôi, Chu Quang Hách bước vào theo.
Thuỷ Lang lập tức nhíu mày, nói với vẻ phòng bị: “Anh vào làm gì?”
Chu Quang Hách hơi giật mình, nhận ra cô đã hiểu lầm nên vội vàng giơ cả hai tay lên: “Trong nhà có mấy chị, không tiện nói chuyện về việc kết hôn, chúng ta ngồi lại nói chuyện một chút nhỉ?”
Thuỷ Lang chỉ vào chiếc ghế dựa cạnh cửa sổ: “Anh ngồi bên kia đi.”
Chu Quang Hách nghe lời, đi qua, ngồi ngay ngắn ở đó.
Thấy anh như vậy, biểu cảm nghiêm túc của Thuỷ Lang cũng được thả lỏng, cô chủ động mở miệng: “Điều kiện kết hôn của anh là gì? Chẳng những tôi đã nhìn ra, mà còn giúp anh giải quyết nhỉ?”
Chu Quang Hách gật đầu, trong đôi mắt nhìn Thuỷ Lang thể hiện vẻ tán thưởng: “Ít nhiều gì thì cô cũng thông minh cơ trí, nhanh lẹ đấy.”
Thuỷ Lang nhướng mày, khóe miệng cười cong thành hình cung, má lúm đồng tiền thoắt ẩn thoắt hiện.
Phòng ở nhà khách không có phòng vệ sinh, muốn đi thì phải đi nhà vệ sinh công cộng ở bên ngoài, đang muốn nói anh chờ tôi chút thì người đàn ông đã đứng dậy, cầm mấy đồ vệ sinh cá nhân trên giá đựng đồ sau cửa ra ngoài.
Khi quay lại, anh cầm cái chậu chống không. Đối diện với ánh mắt khó hiểu của Thuỷ Lang, anh mở miệng nói: “Ở đây không có xà phòng thơm, cũng không có sữa tắm gội gì, sợ cô cảm thấy không vệ sinh. Hay là cô về nhà ở đi, để tôi đây?”
“Kệ đi, nói chuyện trước đã.” Thuỷ Lang nói thẳng: “Khi nào chúng ta đăng ký kết hôn?”
“Buổi sáng ngày mai.” Chu Quang Hách chỉnh lại chỗ để chậu rửa mặt: “Tôi sẽ lên cục làm hộ khẩu trước, khai đầy đủ để minh chứng kết hôn, ngày mai là có thể đến Cục Dân Chính đăng ký.”
Thuỷ Lang thở hắt một hơi, tuy rằng còn chưa đăng ký được nhưng khả năng thành công đã lên đến 80%, đêm nay có thể ngủ ngon rồi: “Ờm… tuy rằng hai ta, anh hiểu đó… Anh cũng yên tâm đi, sau này tôi nhất định sẽ không bạc đã anh.”
Chu Quang Hách nghe xong thì ngẩn người xong lại cười, cũng chẳng nói thêm lời nào.
“Được rồi, anh về đi.” Thuỷ Lang chỉ vào cửa phòng: “Sáng mai gặp.”
Chu Quang Hách xem kỹ phòng một lần, sau khi xác nhận không có vấn đề về an toàn mới móc ví tiền, lấy hai phiếu tắm ở bên trong ra: “Ở đây không có xà phòng thơm, không thể tắm rửa, hay là…”
Thuỷ Lang nhìn vào tóc mình theo ánh mắt anh, lại xách lên cổ áo lên ngửi, trước khi lên xe lửa cô đã tắm rửa, tuy rằng đi xe lửa mấy ngày mấy đêm, nhưng đi đến vùng hoang dã phương Bắc, nhiệt độ không khí ở đây vẫn luôn âm, không đến mức dính mùi lạ chứ?
“Không phải.” Chu Quang Hách thấy cô hiểu lầm, anh giải thích: “Chỉ là sợ cô không thoải mái.”
Thuỷ Lang nhận phiếu tắm, thật ra cả người cô không thoải mái lắm: “Được rồi, anh đi đi.”
Chu Quang Hách cũng không đi luôn, lại lấy ra hai tờ tiền giấy và hai tấm phiếu khác: “Đây là phiếu xà phòng, phòng tắm quốc doanh có bán xà phòng mới.”
Thuỷ Lang nhận lấy phiếu và tiền, có tiền thì cô cũng không khách khí, dù sao lúc ấy mẹ cô cũng đã cho họ cả rương vàng.
“Còn cái này, thư giới thiệu, có lẽ là trong đêm nay vẫn chưa có người tới điều tra. Cô cất kỹ đi, sáng mai đừng quên mang.” Buổi chiều, sau khi Chu Quang Hách điền thư giới thiệu xong, mãi cho đến đi nhà khách có phòng, anh vẫn luôn cầm nó.
Thuỷ Lang nhận tờ giấy thì thấy chữ “Chồng: Chu Quang Hách.”
Cô nghiêm túc nhìn hai lần, là ba chữ này không sai. Ngay sau đó, cô lập tức nhìn về phía người đàn ông với vẻ mặt tràn đầy sự nghi ngờ và khó hiểu…