Nhận Nhầm Chồng Sau Khi Xuyên Vào Niên Đại Văn

CHƯƠNG 5: TÔI CHỈ CẦN CÔ ẤY!


1 tháng

trướctiếp

“Anh rể chị dâu phải chi tiêu nhiều, tôi biết.”

Chu Quang Hách mở miệng, cứu vớt hai vợ chồng Chu Phục Hưng sắp hít thở không thông nhưng lại bị lời nói của anh chọc tức suýt ngất xỉu: “Ngoại trừ tiền cha mẹ để lại, anh và chị dâu không cần lấy một nửa tiền lương ra, lấy 5.000 là được rồi.”

“Hai người này thật xứng đôi, phúc hậu, đều là người phúc hậu!”

“Quang Hách không hổ là quân nhân vì nhân dân, suy nghĩ đơn thuần nhân hậu, không chiếm lợi ích của người nhà.”

“Cô gái này cũng tốt, không quá đáng, cũng không phải người quá đáng.”

“5.000 thật sự là quá thiệt thòi, đổi lại là tôi, cao thấp gì cũng phải lấy một nửa.”

Tâm trạng mấy bác hàng xóm kích động, một câu lại tiếp một câu, hoàn toàn chẳng quan tâm vẻ mặt đương sự thế nào.

Chu Phục Hưng thật sự không thể nhịn được, đưa tay xoa xoa vào nhau, xoa một hồi lâu mới nhẹ nhàng nói: “6.500 tệ là số tiền chúng tôi không thể có, chúng tôi chỉ có hơn 1.000 tệ gửi ngân hàng, không tin thì để cho chị dâu cậu đưa sổ tiết kiệm cho cậu xem.”

“Tôi đi lấy!” Kim Xảo Chi nói xong lập tức muốn chạy đi lấy, Chu Quang Hách ngăn cản nói: “Không cần, anh trai, tiền chi tiêu hai người đều ghi lại hàng tháng thì sao lại chỉ có hơn một nghìn tệ gửi ngân hàng?”

Chu Phục Hưng sững sờ, nói không ra lời, chậm rãi cúi đầu xuống, cau mày suy nghĩ.

“Đương nhiên là tôi chỉ thuận miệng hỏi thôi, tiền của hai người, hai người tiêu như thế nào là chuyện của hai người, bây giờ chúng ta chia nhà đã.” Chu Quang Hách nói một câu để xác định chuyện cần làm trước: “5.000 tệ, tuyệt đối không thương lượng, nếu như anh rể chị dâu hai người không lấy ra được thì cũng đúng lúc lắm. Bây giờ tôi đã về, chị cả cũng trở lại, mặt khác còn có vợ sắp cưới của tôi, đều có thể thay thế công việc của hai người.”

Chu Phục Hưng mạnh mẽ ngẩng đầu lên: “Cậu có ý gì?”

“Em trai, cậu cũng đừng có mà nghĩ tới chuyện này!” Kim Xảo Chi bất ngờ đến nỗi giọng điệu cũng thay đổi: “Không phải cậu nói đổi là có thể đổi đơn vị công tác!”

So với chị dâu đang bất ngờ, Chu Quang Hách có vẻ rất bình tĩnh: “Trong lòng mọi người đều biết rõ là có thể thay đổi hay không.”

Chu Phục Hưng và Kim Xảo Chi nghẹn họng, sự sợ hãi lan tràn từ đáy lòng đến từng tế bào toàn thân, tim đập như nổi trống.

Đúng, không sai, bọn họ rất rõ ràng, nếu như bây giờ em trai đến làm thay bọn họ, chắc chắn lãnh đạo sẽ đồng ý.

Từ nhỏ em trai đã được chọn vào một trường quân đội học tập với tỉ lệ là 1/100 người được chọn, tuy rằng bọn họ không rõ lắm chức vị của anh ở trong quân đội là gì nhưng mười năm qua, người trong thành phố thường khua chiêng gõ trống để phát huân chương và bằng thưởng về, người quanh năm đấu tranh bảo vệ biên giới phía Bắc, là anh hùng chiến đấu thật sự. - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel.net chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tყt.

Năm đó cha mẹ dốc hết tâm huyết vào công việc, đến cả khi mất đi rồi, hai người vẫn là nhân vật nhận được sự coi trọng trong đơn vị. Bọn họ được hưởng tiếng thơm của cha mẹ, nếu như trong đơn vị biết chuyện hôm nay, biết bọn họ không thay thế cha mẹ chăm sóc tốt cho anh chị em khác, hơn nữa tình hình của chị cả, nhất định sẽ khiến bọn họ phải nhường lại vị trí.

Làm thế nào để sống nếu cả hai đều mất việc?

Quan trọng hơn là công việc bị thay thế, đến lúc đó không phải chỉ là bọn họ phải chia nhà cho em trai và chị cả, mà là phải để cả nhà cho hai người.

Đầu năm nay, tuy rằng có thể đút lót đi cửa sau trong công việc nhưng đơn vị giống như bọn họ, có tặng bao nhiêu quà, tốn bao nhiêu tiền cũng khó đút, người ta chỉ để lại cho con cái thân thích của mình.

Lại nói đến chức danh, cấp bậc này của bọn họ thì lại càng chẳng thể có lịch sử đút lót.

Lúc trước một người chị họ của cô ta, chưa tính tặng quà đi cửa sau đã tốn hơn hơn 2.000 tệ mới vào được hội nghị hiệp thương chính trị của bọn họ làm một người chỉnh lý hồ sơ bình thường, một tháng mới được tiền lương là 35 tệ, cô ta chướng mắt mà chị họ của cô ta vẫn rất hưởng thụ.

Cẩn thận nghĩ lại, nếu sau này không có công việc, chi tiêu là chuyện nhỏ nhưng bọn họ nên đối mặt với những người thân thích đã từng khinh thường, thấy bọn họ không lọt mắt thế nào? Không phải bọn họ sẽ muốn đạp chết hai người gấp đôi sao?

Nghĩ tới đây, Kim Xảo Chi và Chu Phục Hưng liếc nhau, cô ta hiểu ý trong mắt chồng nên cắn răng nói: “Em trai, vậy được rồi.”

“Đã như vậy thì vậy lấy tiền ra đi.” Thủy Lang lập tức nói tiếp.

“Nhiều tiền như vậy, chẳng ai đặt hòm để trong phòng hết.” Kim Xảo Chi cực kỳ tức giận, cảm thấy chuyện hôm nay và cô gái trước mắt có liên quan đến 80%: “Em trai, tôi cảm thấy cậu tìm được một nửa kia bợ đỡ phết đấy, nếu muốn cậu muốn chia tiền thì chờ chia xong, hẳn là không lo về việc có ai gả cho cậu không rồi. Cho dù là có công việc trong thành phố hay không, cũng sẽ có người xếp hàng gả cho cậu, cậu nói xem?”

Mọi người ngây ra, quay sang nhìn Chu Quang Hách.

Nhìn thêm vài lần, không thể không thừa nhận Kim Xảo Chi nói rất có lý, trong đó có rất nhiều phụ nữ bắt đầu dao động, muốn gả con gái cho Chu Quang Hách.

Con người này, dáng vẻ này, căn nhà này, quan trọng nhất là nhiều tiền như vậy!

5.000 - 6.000 tệ! Ai có thể có nhiều tiền như vậy!

Dù có nuôi một chị cả tàn tật cùng với ba con bé, mặc dù bọn họ đều không có hộ khẩu ở thành phố, không có khẩu phần ăn nhưng có nhiều tiền như vậy, họ cũng sẽ không khổ sở trong cuộc sống!

“Quang Hách, cậu xem!”

“Tôi chỉ cần cô ấy.”

Vừa có phụ nữ rục rịch, Chu Quang Hách lập tức khẳng định thái độ như đinh đóng cột.

Thủy Lang âm thầm thở phào nhẹ nhõm, cô cũng chưa từng quên rằng vị hôn phu này là người biết nhìn thời nhất, cho dù biết anh vì tài sản sau này mới đồng ý kết hôn với cô nhưng trong khoảnh khắc vừa rồi, đúng là cô sợ anh nhất thời thay đổi chủ ý, muốn cưới người khác.

Dù sao, 5.000 - 6.000 tệ ở niên đại này cũng thật sự là một khoản tiền lớn.

Kim Xảo Chi oán hận nhìn thoáng qua Thủy Lang, thầm mắng con hồ ly câu người này ở đâu ra vậy.

Một giây sau, Thủy Lang không để cô ta còn tâm thế đó nữa: “Được, vậy giờ chia việc làm. Hai người đi lấy tiền, chúng tôi chia nhà trước.”

Chu Phục Hưng còn đắm chìm trong sợ hãi mất việc, vội phối hợp nói: “Theo như em trai nói, hai người ở tầng dưới, anh chị ở tầng trên.”

Nói xong còn cười lấy lòng với Chu Quang Hách, ai cũng hiểu được ý tứ trong nụ cười, chính là hy vọng Chu Quang Hách không nhắc lại chuyện thay thế công việc của bọn họ.

Kim Xảo Chi rất không tình nguyện, nhưng dù không tình nguyện cũng không có cách nào, công việc là thể diện của bọn họ, là vốn liếng để bọn họ có thể kiêu căng trong đám bạn bè thân thích, là tài nguyên cuồn cuộn không ngừng trong cuộc sống của bọn họ, thà rằng trước mắt bị vét sạch, họ cũng không thể mất mặt, để em trai đến làm loạn ở đơn vị, nhưng!

Hiện tại bọn họ thật sự không có 6.500 tệ!.

“Em trai, chị đi lấy toàn bộ tiền tiết kiệm trong sổ cho cậu trước, và chị cả nữa, hẳn là cũng vừa đủ 1.500 tệ, còn lại 5.000 tệ thì đưa cho cậu trong vài tháng tiếp theo được không?”

Chu Quang Hách không trả lời, lại nhìn về phía Chu Phục Hưng: “Anh trai, anh nói xem?”

Hai tay Chu Phục Hưng nắm thành nắm đấm: “Ba ngày, cho tôi thời gian ba ngày, tôi sẽ đưa đủ cho cậu!”

“Anh điên à!” Kim Xảo Chi trừng to mắt kêu lên: “Anh bán cả nhà chúng ta cũng không thể có nhiều tiền như vậy!”

“Cô im miệng!” Chu Phục Hưng trách mắng: “Với tính tình của em trai, cô cho rằng nó nói đến đơn vị là để đùa, để doạ cô sao!”

Kim Xảo Chi câm miệng, đương nhiên cô ta biết em trai sẽ không nói chơi, cho nên cô ta mới nói sẽ lấy toàn bộ ra, còn lại thì sẽ đưa dần dần, chưa từng nghĩ tới việc thương lượng lại hoặc là trực tiếp không cho.

Bọn họ thật sự không có nhiều tiền như vậy.

Bọn họ đi đâu kiếm nhiều tiền như vậy đây?

Đi đâu kiếm? Thủy Lang mới không quan tâm, cô đã đi xem một gian phòng khác, gian phòng này rất đơn giản, có một cái giường cao một mét năm, một cái tủ quần áo lớn có kính, một cái tủ năm ngăn, một cái bàn viết, không bài trí dư thừa, từ cái bọc màu xanh lá cây bên giường, xem ra đây là chỗ ở của Chu Quang Hách.

Nhưng từ dấu vết kéo dài trên mặt đất xi măng, cô lại nhìn ra có lẽ là họ không giữ gian phòng này cho Chu Quang Hách, bình thường có người đang ở.

“Đồ dùng trong nhà rất đầy đủ, cũng không cần di chuyển, chị cả và ba đứa con gái ở phòng đối diện, gian này giữ lại làm phòng cưới cho chúng tôi.”

Kim Xảo Chi bấm móng tay vào trong thịt, nhịn tiếng thét chói tai xuống, không cần di chuyển?!

Đồ đạc trong nhà đều là của mấy người, vậy chúng tôi phải làm sao bây giờ?!

Tường phòng dưới vừa mới quét vôi, cửa sổ cũng vừa mới sơn dầu, sàn nhà giá tốt cũng đang trên đường giao tới, tủ ở trong phòng ngủ chính cũng là bọn họ mới đổi vì nhất thời nổi hứng, một cái sô pha thôi cũng mua mất hơn 300 tệ, vải mềm như nhung đấy!

Còn có bàn trong phòng khách, ghế, tủ kính, đúng rồi, còn có nệm lò xo của cô ta!

Làm sao có thể để cho chị cả và ba con bé ở nông thôn ngủ!

Kim Xảo Chi nhanh chóng tức đến nổ tung, nhưng trước mắt còn thiếu tiền, còn bị người ta lăm le công việc quan trọng, chẳng những không dám nói nửa để phản đối mà còn phải bồi thường với khuôn mặt tươi cười: “Em trai, còn không hài lòng chỗ nào sao?”

“Há há!” Bà mợ không nhịn được mà cười ra tiếng, vui vẻ muốn chết: “Mợ thấy còn thiếu cái giường đấy, phòng chúng nó vốn không có giường nhưng không chen bốn người được. Tiểu Hủy lại không có chân, chắc cũng không chen được.”

Cuối cùng Kim Xảo Chi cũng không nhịn được mà nói, ngoài cười nhưng trong không cười: “Đúng vậy, con cũng cảm thấy như vậy nhưng bây giờ bọn con còn nợ tiền, hai ngày nay phải bận rộn vay tiền khắp nơi. Vừa rồi mợ cũng nói đó, mợ là trưởng bối, không thể để chị cả chịu thiệt, nói vậy thì buổi tối hôm nay mợ cho chị cả và ba đứa nhỏ một cái giường để ngủ đi.”

Nụ cười trên mặt bà mợ cứng đờ rồi chậm rãi biến mất, cuối cùng cũng được giải quyết mối họa lớn trong lòng, tâm trạng lại rất tốt, lúc này cũng không keo kiệt: “Nên làm mà, tao cũng định đề nghị rồi, cũng định thực hiện luôn. Chúng ta cũng không giống một số người, cất giấu nhiều tâm tư dưới bụng như vậy, mặt ngoài còn phải giả bộ tốt”.

Kim Xảo Chi ngoài cười nhưng trong không cười, nhìn qua quả thực dọa người.

Chia nhà rất đơn giản, đồ đạc phía dưới, ngoại trừ quần áo và đồ dùng cá nhân, tất cả đều là của Chu Quang Hách, chủ nhiệm dân cư đi theo đến hóng hớt, lên tầng nhìn gian phòng hướng Nam và cùng gian phòng chính, nhớ kỹ từng đồ vật rồi lại nhớ kỹ tất cả ở hai phòng ở tầng dưới cùng, lối đi nhỏ, phòng bếp phía sau, đồ đạc trong nhà vệ sinh rồi đóng dấu đăng ký.

Hai anh em nhà họ Chu đã chia nhà hoàn toàn.

Sau khi đám người đi hết rồi, Chu Hủy còn mơ hồ, trên mặt toàn là nước mắt, ngẩn ra nhìn Thủy Lang.

Cô ấy đã lớn như vậy, nhưng chưa từng được thấy cô gái nào mạnh mẽ như thế.

Từ đầu tới cuối chỉ mở miệng nói vài lần, dăm ba câu đã khiến em trai và em dâu xẹp lép, chẳng những lấy được từ trong tay họ hai gian phòng tiện nghi này, phòng tầng trệt hướng Nam và sân trước gian phòng, lợi hại hơn là còn có thể moi được hơn 6.000 tệ!

Không ai có thể hiểu rõ cậu em cả và em dâu hơn cô ấy, cô ấy đã từng viết thư cho gia đình khi tuyệt vọng không chỉ một lần, thậm chí là khi trên người chẳng có xu dính túi nào đi vào thành phố, bởi vì cậu em cả và em dâu xa lánh cô ấy nên cô ấy chỉ có thể trở về nơi địa ngục kia trong sự đói bụng và bất lực.

Chu Hủy dùng ánh mắt vô cùng kính nể nhìn Thủy Lang trong vô thức.

Đương nhiên là Thủy Lang nhận ra ánh mắt này, ngoại trừ chị cả ra, ở phía sau còn có ba ánh mắt sợ hãi rụt rè nhưng lấp lánh ngưõng mộ dừng lại ở trên người cô.

Mấy ánh mắt này quá chói chang, cô thấy nhưng không thể trách, cũng không quá chú ý đến mấy người này.

Dù sao lên tiếng hỗ trợ cũng là điều kiện kết hôn của vị hôn phu, cô không phải người thân thật sự của họ, tương lai cũng không thể là người thân, ở chung thì giữ quan hệ tốt là được, không cần phải có sự tương tác dư thừa, sinh ra tình cảm không cần thiết.

“Cô bé, em yên tâm, sau khi em kết hôn với em trai, chị sẽ trở về nông thôn, sẽ không làm liên lụy đến cuộc sống của hai em.”

 

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp