Nhận Nhầm Chồng Sau Khi Xuyên Vào Niên Đại Văn

CHƯƠNG 4: CẬU THẤY CÔ GÁI NÀY RẤT PHÚC HẬU


1 tháng

trướctiếp

Sắc mặt hai vợ chồng Chu Phục Hưng tái mét, Kim Xảo Chi nói: “Cô có đồng ý gả hay không?”

“Ôi trời, sao chúng mày là anh trai chị dâu mà có thể bày ra bộ dáng này.” Bà mợ chống nạnh chỉ chỉ trỏ trỏ: “Tao nói chứ, Quang Hách đưa Tiểu Huỷ đi thì sau này ai sẽ dám gả con gái cho thằng bé đây, ai sẽ can tâm tình nguyện cưới thằng bé? Khó lắm mới có một cô gái đồng ý cưới, chúng mày làm anh trai chị dâu sao lại kéo chân thằng bé lại được!”

“Đúng vậy đó, đi đâu để tìm được một cô gái tốt như thế này đây.”

“Phòng lớn ở trên tầng hai là để cho hai đứa ở, thế thì có gì không vừa lòng? Sao lại không đồng ý?”

“Nhà có bốn phòng, trước khi Phục Hưng kết hôn thì vốn là cha mẹ một phòng, Phục Hưng và Quang Hách một phòng, Tiểu Huỷ một phòng, còn lại là phòng của bà nội Phục Hưng, bây giờ chia hai phòng ra cho Quang Hách và Tiểu Huỷ đi.”

“Phục Hưng, cậu cũng không thể không chia như thế được, chẳng có ai làm anh trai như thế đâu.”

“Có nói là không chia đâu!” Chu Phục Hưng cắn răng nói: “Nhưng tôi không thể cứ nhìn em trai bị liên lụy như thế được.”

“Anh không cần quan tâm điều này đâu.” Thuỷ Lang xua xua tay: “Hai gian phòng giống nhau ở phía Nam đều có sân vườn phải không?”

“Đúng vậy.” Chu Quang Hách gật đầu, ánh mắt nhìn Thuỷ Lang đã thân thiết hơn trước: “Nhà trong thôn Ngô Đồng có nhà vệ sinh và than đầy đủ, nhà vệ sinh không dùng chung, than thì có, hai gian phòng phía Nam ở tầng dưới có sân, phòng bếp phía sau thì có bốn nhà gồm năm người ở tầng ba dùng chung. Căn nhà này của chúng ta, tính hẳn ra thì chỉ có hai gia đình, tầng một và tầng hai là một nhà, tầng ba là của bà nội. Bởi vì có số người rõ ràng, cho nên cha mẹ anh đã bàn với bà nội khi còn sống rằng phòng bếp tầng dưới thì để chúng ta dùng chung, sân thượng phơi đồ để cho nhà bà nội dùng. Thế nên trước mắt thì sẽ không dùng chung nhà vệ sinh và than mà dùng riêng biệt.”

“Chà chà chà.” Bà mợ lại mở miệng nói: “Cả thôn này làm gì có ai sống dư dả thoải mái được như nhà anh cả cháu, sống thoải mái nhiều năm như vậy rồi, nếu vẫn có suy nghĩ ích kỷ thì chúng ta sẽ không thể bỏ qua cho chúng nó!”

“Nhà người khác có bốn người thì ở chung một phòng, cả những gia đình năm sáu người ở một nhà cũng có. Nhà hai người chỉ có hai đứa con gái, mà còn mỗi người một phòng.” Ông cậu phụ hoạ: “Ở đâu để sống tốt như thế này chứ?”

Mặt Kim Xảo Chi tái đi, nếu không có điều kiện như vậy thì làm sao năm đó một cô con gái của uỷ viên chính trị như cô lại gả vào nhà họ Chu. Cô ta không thể nói được lời nào, đành phải đưa mắt ra hiệu cho chồng.

Chu Phục Hưng thấy đã chẳng còn chút hy vọng nào từ phía em trai, anh ta lập tức quay sang chỗ Chu Huỷ: “Chị cả, em trai đối xử không hề tệ bạc với bọn chị, chị sẽ không thật sự để em trai chia nhà rồi chăm sóc thêm chị đâu chứ nhỉ?” - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel.net chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tყt.

Áp lực lại đổ dồn về phía Chu Huỷ, Chu Huỷ vội vàng lắc đầu lia lịa: “Không, chị cũng không muốn. Chị… Ngày mai chị sẽ đi.”

Trong lòng Chu Phục Hưng và Kim Xảo Chi nhẹ nhõm hơn một chút, sau đó giọng nói của Thuỷ Lang lại làm lòng họ run lên: “Có phải là nên chia cả công việc không nhỉ?”

“Công việc của tôi!?” Kim Xảo Chi nâng cao tông giọng trong vô thức, nói xong mới cảm thấy giống như mình đang có tật giật mình, giấu đầu lòi đuôi nên ngay sau đó cô ta cũng không lùi bước nữa, tiến lên nói thật rõ ràng: “Lúc đó tôi thay mẹ đảm nhiệm công việc, không phải tôi cướp việc của ai, chính sách đã thế, tôi không mạo danh, cũng không thể để cho chị cả và em dâu làm nên sao lại có chuyện chia ở đây?”

“Ồ.” Thuỷ Lang gật đầu, nhìn về phía Chu Quang Hách: “Vậy phải đưa tiền ra đây chứ nhỉ?”

Chu Quang Hách “Ừ” một tiếng: “Vừa nãy chị dâu đã nói rồi, đó là thứ cha mẹ để lại. Họ để lại tiền cho anh, để lại hết cho anh sau khi kết hôn.”

Ngực Kim Xảo Chi muốn nổ tung, tất cả những lời nói trước đó quay lại đập vào chính trái tim cô ta như những chiếc boomerang, đập đến muốn hộc cả máu nhưng cô ta chỉ có thể nuốt ngược những ngụm máu đó vào trong. Lời đã được nói trước mặt nhiều người như vậy, dù không muốn thừa nhận thì cũng chẳng thể qua mắt được tất cả những người đó.

Chu Phục Hưng thở hắt ra một cái, nói không hề khách khí: “Em trai, cậu tìm nửa kia kiểu gì vậy? Toàn nhắm vào nhà cửa và tiền bạc.”

“Không lấy nhà, không lấy tiền thì ai sẽ gả con gái cho đây?” Thuỷ Lang nói với vẻ tự nhiên.

“Cô!” Kim Xảo Chi nghẹn họng, lúc này cô ta chỉ hận không thể tự tát vào mồm mình một cái!

“Anh trai chị dâu, tôi nhất định sẽ chăm sóc cho chị cả và chắc chắn là tôi cũng sẽ kết hôn. Tôi và cô ấy sẽ lấy hai gian phòng có sân nhà ở tầng dưới trước, căn phòng hướng Nam ở tầng hai có nhà vệ sinh, vậy thì bọn em sẽ dùng nhà vệ sinh ở tầng dưới còn phòng bếp phía sau thì chúng ta sẽ dùng chung, sân nhà sẽ theo hai gian phòng tầng dưới, trên bản chứng nhận đã chia như vậy.”

Chu Quang Hách nói không ngừng nghỉ, lập tức sắp xếp phòng ở, không đợi hai người phản đối, anh nói tiếp: “Lúc ấy mẹ đi trước, để lại 2.300 tệ, chị cả luôn không ở đây nên anh cũng không gửi cho bọn họ. Tôi ở quân đội, lúc ấy cũng không mang đi, anh trai thay tôi giữ hết, tiền thì phải chia thành ba phần, anh trai một phần, chị cả một phần, tôi một phần, mỗi người chúng ta lấy 766 tệ.”

Người xung quanh âm thầm hít vào một hơi lạnh lẽo, đã biết hai vợ chồng Lão Chu có cấp bậc cao, chức danh cao, nhưng không nghĩ rằng họ đã có thể giữ lại hơn hai vạn tệ từ mười năm trước!

Thôn Ngô Đồng hiện tại, có khi chẳng thể tìm thấy mấy nhà có hai vạn tệ tiết kiệm.

Kim Xảo Chi cũng cảm thấy khí mình hít vào lạnh chẳng kém gì đám đông xung quanh, khi cô ta được gả vào nhà này, chẳng ai nói số tiền đó còn phải chia cho hai người khác nữa.

Sau khi kết hôn hai người bọn họ vẫn luôn ăn no sống đủ với mọi thứ, sau khi có con, chi tiêu cho một nhà bốn người lại tăng lên gấp bội, chỉ sợ có trong tay đống tiền lương cao hơn mọi người một chút cũng không còn lại bao nhiêu tiền, lần này phải lấy ra 1.500 tệ, chẳng khác gì đào rỗng tiền mà bọn họ tiết kiệm được!

Mặt Chu Phục Hưng bắt đầu trở nên trắng bệch trắng bệch: “Nào có nhiều tiền như vậy!”

“Anh trai, lúc ấy mẹ đã viết thư cho tôi.” Chu Quang Hách không lạnh nhạt nói: “Là tổng cục bưu điện, trưởng phòng Dư chấp bút thay, bây giờ trưởng phòng Dư sở trưởng ngân hàng tiết kiệm của hai người, nếu anh không thừa nhận, anh có thể mời bà ấy đi theo.”

Trưởng phòng sư? Chẳng phải là lãnh đạo đứng đầu ở chỗ anh ta sao?

Sắc mặt Chu Phục Hưng như thể vừa bị quét màu trắng xanh lên, anh ta không dám nói tiếp.

“Không cần tìm lãnh đạo.” Trong lòng Kim Xảo Chi biết rõ chồng mình đang ở trong khoảng thời gian mấu chốt để bình chọn lại chức danh, nhân cách chính là trọng điểm, không thể để đơn vị biết bọn họ có suy nghĩ ích kỷ như vậy: “Anh trai cậu không nhớ rõ là bởi vì lúc đó anh ấy không thấy, lập tức đưa tiền cho chị để chị cất giữ nên mới nhiều như vậy.”

“Vậy bây giờ đưa lại cho chúng tôi đi.” Thuỷ Lang nói tiếp: “Cha mẹ để lại nhiều như vậy, hai người nhận tiền cha mẹ chi, tiền lương cũng sẽ không thiếu nên chắc đưa tiền còn lại cho chúng tôi kết hôn cũng sẽ không thiếu nhiều đâu nhỉ?”

Kim Xảo Chi siết chặt áo khoác, xiết đến mức móng tay đỏ lên: “Khi anh chị thay cha mẹ đảm nhiệm chức vụ, năng lực không tương xứng với chức vị nên bị điều xuống bốn cấp, mãi cho đến hiện tại tiền lương cũng chỉ có sáu mươi tệ hơn, vừa rồi mợ cũng nói, cả hai anh chị cộng lại thêm thắt cũng chỉ có 150 tệ, hơn nữa còn phải nuôi hai đứa nhỏ nên chi tiêu rất nhiều.”

“Nhiều năm trôi qua như vậy rồi, tiền lương vẫn giống lúc ấy à?”

“Không sai!”

“Vậy hai người cũng vô dụng quá đấy.” Thuỷ Lang nói một câu khiến mặt hai người tái đi: “150 tệ một tháng, lấy ra chi tiêu, mười năm qua có thể dưa ra bao nhiêu?”

Bà mợ vỗ đùi: “Phải được mấy chục nghìn chứ!”

“Trời!!!”

Sân nhà của nhà họ Chu như thể lạnh lẽo hơn trong phút chốc, khí lạnh đầy nhà, mấy chục nghìn tệ!!! Đời này mọi người còn chưa gặp được ai nhiều tiền như vậy!

“Sao có thể có!” Cả chính Kim Xảo Chi cũng bị dọa: “Tổng cộng thì chúng tôi cũng chỉ có mấy nghìn tệ tiền tiết kiệm thôi!”

Chu Phục Hưng là người bất ngờ nhất, cô gái này không nói thì không biết, chỉ nói tính toán giản lược như vậy đã khiến anh ta nhận ra trong mười năm đó chắc chắn họ phải có bằng đó tiền, sao giờ lại chỉ còn hơn một nghìn tệ tiền tiết kiệm?

Nhận thấy được ánh mắt hoài nghi của chồng, Kim Xảo Chi vội vàng nói: “Một cọng hành trong thành phố cũng phải dùng tiền mua, gạo, mì, nước tương, dấm, học phí của con, ăn mặc ngủ nghỉ, đặc biệt là Tiểu Mẫn của chúng tôi, phương diện nào cũng phải dùng tiền để bồi dưỡng, căn bản là mỗi tháng không thể thừa được nhiều tiền!” ( truyện đăng trên app TᎽT )

Thuỷ Lang không nói chuyện, ánh mắt nhìn về phía bốn mẹ con ở bên kia.

Ánh mắt mọi người đi theo Thuỷ Lang.

Thiếu hai chân, đầu bù tóc rối, chiếc áo trên người đã chẳng còn thấy được màu sắc ban đầu, có đầy vải chắp vá. Nó còn không phải vải mà là may từ lá cây khô đã rụng, không có bụi bẩn che đi sắc mặt vàng vọt. Từ chỗ người phụ nữ trông có vẻ có tuổi lớn hơn tuổi thật này, một cô bé trắng trẻo hiện lên, mặc chiếc váy liền áo trắng tinh, giày da màu đen, hai búi tóc đuôi ngựa được bện hai bên, ngồi ở trên ghế sau xe của cha, vui sướng đạp hai chân.

Một ísố người phụ nữ đột nhiên tràn nước mắt: “Vừa rồi tôi bị điên sao? Sao lại có thể đi trách bà cụ Tống chứ?”

“Hai đứa có nhiều tiền như vậy, hoa này hoa kia mà chẳng hề nghĩ đến việc giúp đỡ Chu Huỷ một tay!”

“Mặc dù hai đứa không cho tiền lương thì cha mẹ cũng để lại nhiều tiền như vậy. Tiểu Huỷ trở về thành phố đã thành ra thế này, vậy mà cũng không lấy ra!”

“Xem ba con bé đi, còn phải đi chân đây!”

“Mau giao tiền ra đây ngay lập tức! Không giao ra thì chúng ta đi đơn vị tìm lãnh đạo!”

“Phải giao tiền của cha mẹ ra đây, cả tiền lương mười năm của hai người cũng phải đưa ra một ít.” Ban nãy Thủy Lang thấy vừa rồi anh trai và chị dâu chẳng nói rốt cuộc là em trai được để lại bao nhiêu tiền để cưới, cứ ở kia khóc than, cô mặc kệ sắc mặt của bọn họ mà nói thẳng: “Một nửa tiền lương, rất hợp lý rồi đúng không?”

Tròng mắt Kim Xảo Chi trừng lớn, trực tiếp vặn chiếc áo trên tay thành bánh quẩy: “Nào có nhiều tiền như vậy!”

“Trò cười gì vậy!” Trái tim Chu Phục Hưng nổ “bùm bùm” kinh hoàng, tuy rằng anh ta công tác, tiết kiệm ở ngân hàng nhưng chính anh ta cũng chẳng thể có nhiều tiền như vậy cho tới tận bây giờ: “Quá không hợp lý!”

“Không hợp lý chỗ nào?” Ông cậu hừ lạnh một tiếng: “Trong thành phố làm gì có nhiều nhà được sống thoải mái, có vợ chồng là công nhân viên thế này, một người xài 30 tệ mỗi tháng, hai người nhân lên là 60 tệ, xài cũng không xài hết. Nhà người ta còn nuôi năm sáu đứa con, chúng mày có hai người rồi thêm hai đứa con gái, phúc lợi của cục bưu chính và khu hội nghị chính trị hiệp thương tốt như vậy mà tiêu xài thế nào lại lãng phí vậy? Căng nhất có thể tiêu 50 đến 60 tệ một tháng, ít nhất thì tiền tiết kiệm cũng phải hơn mấy chục nghìn, lấy ra một nửa của tiền lương trong mười năm là quá hợp lý rồi!”

“Đúng vậy, vừa rồi khi xem nhà, hai đứa chúng mày cũng nói ngày thường không quá phô trương như vậy.” Bà mợ hát đệm: “Nếu không phô trương như vậy, chắc chắn có rất nhiều tiền tiết kiệm, muốn bồi dưỡng cho con thì mất bao nhiêu tiền chứ? Bây giờ đi học thì ai cũng học tiểu học, còn có thể học cái gì? Tiểu Mẫn nhà hai chúng mày ăn mặc khá sang chảnh nhưng vẫn không bằng Tiểu Linh, tính toán đâu ra đấy, tiền giấy của hai đứa chúng mày lại nhiều, mỗi tháng còn chi tiêu nhiều như vậy, công việc đều là cha mẹ cho, chia một nửa cho em trai em dâu là quá hợp lý rồi, mọi người nói xem có đúng không?”

“Hợp lý rồi!”

“Không hề vô lý, tuyệt đối không hề vô lý, tiền lương tiền thưởng của hai người nhân lên là có thể có 150 tệ một tháng, vừa rồi nói có hơn nghìn tệ là thiếu.”

“Tôi tính lại cẩn thận một chút, 150 tệ thừa lấy 12 tệ, 1800 tệ, mười năm là 18.000 tệ!”

“Ôiii!!!”

Âm thanh xuýt xoa lại vang lên tới.

Lúc này Chu Phục Hưng cũng không thể nhịn nổi nữa, mạnh mẽ hít vào rồi thở hắt ra.

“Tiền chị tao để lại là cho tất cả các con, không phải chỉ cho mỗi mày đâu Phục Hưng.” Ông cậu lại trịnh trọng nói lần nữa: “Cậu thấy cô gái này rất phúc hậu, con bé mới nói một nửa, cũng chưa nói ra hai phần ba.”

Phúc hậu?!

Kim Xảo Chi nhìn Thuỷ Lang, đây là con su tử dã tâm thì có! Vừa mở miệng đã lấy mạng cả nhà bọn họ, thế này có liên quan gì đến hai chữ phúc hậu đâu???

 

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp