Nhận Nhầm Chồng Sau Khi Xuyên Vào Niên Đại Văn

CHƯƠNG 3: VẬY TÔI KHÔNG GẢ NỮA!


1 tháng

trướctiếp

Sáu chữ đơn giản này đã khiến nụ cười đắc ý ẩn hiện trong đáy mắt của Chu Phục Hưng và Kim Xảo Chi cứng đờ, nụ cười trên môi của vợ chồng Lưu Khúc cũng trở nên gượng gạo, ánh mắt của tất cả mọi người đều đổ dồn về phía Thủy Lang, người vừa lên tiếng.

“Cô là ai?” Chu Phục Hưng nhướng mày, liếc mắt nhìn Thuỷ Lang với ánh mắt không mấy thiện chí.

Thuỷ Lang xách túi đồ rồi bước vào cửa lớn: “Tôi là người đồng ý gả cho em trai anh, chia nhà đi.”

Chu Quang Hách nhìn Thủy Lang với ánh mắt bất ngờ, đáy mắt hiện lên cảm xúc không biết tên, tiếp theo còn có ý cười nhè nhẹ: “Đây là vị hôn thê của tôi.”

Sắc mặt Chu Phục Hưng xanh mét: “Cậu có vị hôn thê lúc nào? Tôi không đồng ý!”

Thủy Lang khó hiểu nói: “Bây giờ hôn nhân tự chủ, chẳng lẽ anh còn muốn để anh trai lo liệu?”

Kim Xảo Chi biến sắc: “Đương nhiên không phải!”

Tuy rằng thời cuộc thay đổi nhưng không ai dám gánh vác những danh hiệu nhạy cảm này.

Chu Phục Hưng bị câu nói này chặn họng, không mở miệng được nữa, sắc mặt lại càng xanh hơn, trong mắt sắp phun ra lửa.

Trong lòng Thủy Lang hiểu rõ vì sao sắc mặt anh ta lại xanh lét đến thế, vì sao trong mắt lại sắp phun ra lửa, cô nói như đổ thêm dầu vào đó: “Cha mẹ đều không còn, nào đến phiên anh trai chị dâu lên tiếng. Hơn nữa, người lớn nhất cũng không phải là anh đâu anh cả, không phải còn có chị cả sao? Không sớm thì muộn, tôi thấy người của ủy ban cư dân vừa chạy tới, bây giờ chúng ta chia nhà luôn đi.”

“Chia nhà?” Chủ nhiệm ủy ban dẫn người đi vào sân: “Ai muốn chia nhà?”

“Không ai cả.” Kim Xảo Chi vừa lộ ra khuôn mặt tươi cười đã bị Chu Quang Hách cắt ngang: “Tôi muốn ở riêng, chủ nhiệm Trương, phiền anh làm minh chứng.”

“Chu Quang Hách!” Chu Phục Hưng không đè nén được sự tức giận: “Còn chưa tới lúc cậu quyết định!”

“Chia nhà vì Chu Hủy sao?” Chủ nhiệm Trương chớp chớp mắt, mới vừa đứng ở bên cạnh nghe mãi: “Quang Hách, cậu thật không hổ là quân nhân vì dân của chúng ta, giải cứu nhân dân khỏi nước sôi lửa bỏng, giải cứu nhân dân khỏi cực khổ, còn có cô nữ đồng chí này, hai người đều là những đồng chí gương mẫu ở khu chúng ta. Cá nhân tôi đại diện, bày tỏ lòng kính nể đến hai người, uỷ ban cư dân chúng tôi cũng rất sẵn lòng làm minh chứng cho hai người. Vậy đi, mọi người bàn bạc xem nên chia thế nào cho ổn thỏa trước, bàn bạc ổn rồi thì liệt kê danh sách ra, lúc đó đến ủy ban đóng dấu là được.” - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel.net chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tყt.

Kim Xảo Chi giận dữ, quên cả việc duy trì nụ cười trên mặt: “Chủ nhiệm Trương, anh không nên hại người như thế chứ!”

“Tôi hại ai chứ?” Chủ nhiệm Trương chỉ vào Kim Xảo Chi và một đám vây xem nói: “Lâu rồi khu mình không có khoá học tư tưởng nhỉ? Bây giờ mấy người ăn sung mặc sướng rồi mà còn không bằng một cô gái nhỏ nữa.”

Người vốn muốn giúp nhà họ Chu khuyên nhủ Chu Quang Hách và cô gái nhỏ này cũng không lên tiếng nữa.

“Nhanh lên.” Thủy Lang không kiên nhẫn thúc giục nói: “Nắm bắt thời cơ mà chia nhà đi, nếu không chia thì tôi sẽ không kết hôn với anh đâu.”

“Đừng!” Mặt Chu Quang Hách lập tức xuất hiện sự vội vàng: “Anh trai, chị dâu, em biết chắc chắn là anh chị là vì muốn tốt cho em. Bây giờ có một cô gái nguyện ý gả cho em, hai người cứ yên tâm, hôm nay chia nhà xong, hai người cũng coi như đã hoàn thành lời dặn của cha mẹ, chuyện sau này của em, chuyện của chị cả đều không liên quan gì đến hai người nữa. Cô gái nhỏ giờ đang sốt ruột, hai người nhanh chóng phối hợp một chút nhé?”

Một ý khác của lời nói này là, đã đến lúc hai người nên thật sự suy nghĩ cho tôi rồi.

Lúc trước ăn nói đàng hoàng, lúc này phải có hành động cho toàn bộ người trong thôn xem hai người thật sự là anh trai chị dâu tốt thật sự suy nghĩ cho em trai mình.

Nếu không, việc lên tiếng nói chị cả, mợ và bà ngoại trước đó chỉ xuất phát từ lợi ích của chính mấy người, hoàn toàn không phải vì suy nghĩ cho em trai.

Chu Phục Hưng và Kim Xảo Chi nhìn nhau, sắc mặt xanh mét biến thành màu đen.

Chuyện đã đóng đinh trên ván lại bị một con bé đột nhiên xuất hiện phát tan nát, khiến bọn họ đâm lao phải theo lao!

Hai người cực kỳ cay đắng trong lòng nhưng lại chưa thể nghĩ ra cách gì ngay.

Bà mợ đứng bên cạnh đột nhiên nở nụ cười, trong nụ cười còn có sự trào phúng trước đó Kim Xảo Chi thể hiện ra mỗi khi cười, rõ ràng là học cô ta: “Đúng đó, Quang Hách nói đúng, bây giờ là lúc để anh trai chị dâu chúng mày thể hiện đấy, con gái nhỏ nhà người ta đang chờ đây, chúng mày còn đứng sững ở chỗ này làm gì, chẳng lẽ là không muốn Quang Hách kết hôn, muốn chiếm lấy hẳn bốn phòng trong một nhà đấy chứ?”

Chu Phục Hưng và Kim Xảo Chi đồng thời nhìn bà mợ bằng ánh mắt căm ghét.

“Ôi trời, hù chết người rồi!” Mợ ôm ngực lui về phía sau: “Không phải diễn sao? Không phải giả bộ à? Vậy mà còn nói bọn tao, chúng mày chiếm công việc của anh chị em, tổng lại là chúng mày có thể lấy được một trăm năm mươi tệ một tháng, ở tầng dưới có bốn gian phòng, bên ngoài có một cái sân nhà, một cái phòng bếp phía sau, toàn bộ ngõ nhỏ… Không, cả Thượng Hải cũng chẳng tìm thấy mấy người giàu sang hơn chúng mày, đừng cho rằng tao không biết chúng mày đang nghĩ gì, cũng đừng tưởng rằng chỉ có chúng mày thông minh, tất cả mọi người đều là kẻ ngốc.”

Mợ trả lại lời Kim Xảo Chi vừa nói, Kim Xảo Chi tức giận đến mức ngực không ngừng phập phồng, hàm răng cũng nghiến chặt lại, miệng luôn luôn lanh lẹ, lúc này lại không thể mở ra được, bên cạnh còn có Thủy Lang, không ngừng phát ra tiếng thúc giục không kiên nhẫn: “Có kết hôn hay không thế? Còn định không chia nhà sao? Không chia nhà thì em không gả cho anh đâu!”

Chu Quang Hách vừa làm dịu Thủy Lang đang không ngừng nóng nảy vừa ném ánh mắt “nhìn thấu hai người rồi nhé” lên người hai vợ chồng Chu Phục Hưng.

Lưu Khúc: “Phục Hưng, Xảo Chi, nếu hai người bọn bay không lên tiếng, tao phải đi tìm người nhà mẹ đẻ mày nói chuyện vậy.”

Lại một con dao quay về đâm vào người Kim Xảo Chi, Kim Xảo Chi tức giận, ngoài cười nhưng trong không cười: “Cậu, bây giờ cậu được xem như là bậc cha chú rồi.”

“Đó là điều đương nhiên.” Lưu Khúc nói với vẻ mặt chính nghĩa: “Lúc chị tao qua đời, tao cũng hứa là sẽ chăm sóc tốt cho mấy đứa chúng mày. Bây giờ Chu Quang Hách muốn kết hôn, tao không thể cho chúng mày cứ tuỳ tiện chiếm hết nhà như thế, không chia cho Quang Hách.” 

“Phục Hưng, mày cũng không thể làm như vậy.”

“Đúng vậy, căn nhà đó không phải của một mình mấy đứa, ít nhất có một nửa là của Quang Hách.”

“Xảo Chi, nếu không phải có chính sách chỉ có thể giữ một người trong thành phố, công việc của cháu nên là của Tiểu Hủy.”

“Nếu không phải Quang Hách được trường quân đội tuyển đi lính thì nên là của Quang Hách.”

“Con người không thể tham lam như vậy, cũng không bảo cháu nhường công việc cho Tiểu Hủy, chỉ là chia nhà ra.”

“Đều là hàng xóm cũ, chúng ta không thể nhìn mấy đứa làm như vậy, thật sự không thể không chia, Quang Hách đến đơn vị của họ đi, tìm lãnh đạo đơn vị của họ nói.”

Sắc mặt Chu Phục Hưng và Kim Xảo Chi đang bị nói biến thành màu đen, vừa nghe đến đơn vị thì lập tức thay đổi hoàn toàn.

Kim Xảo Chi vội nói: “Các ông các chú các dì, mọi người nói cái gì vậy, chúng con chỉ mới nghe thấy Quang Hách muốn kết hôn, cũng không kịp phản ứng ngay, sao có thể chụp cho chúng tôi cái mác sẽ không chia nhà được.”

“Nhà cha mẹ để lại, ngoại trừ cho con kết hôn, vốn là có một nửa cho Quang Hách.” Chu Phục Hưng liếc xéo mợ: “Chúng con sẽ không giống như những người khác.”

“Vậy đi thôi.”

Chu Phục Hưng vừa dứt lời, Thủy Lang lập tức vắt chiếc túi lớn màu lam lên vai, nói với Chu Quang Hách: “Cõng chị cả lên chia nhà.”

Cơ mặt hai vợ chồng Kim Xảo Chi không ngừng run rẩy, thầm oán hận nhìn Thủy Lang.

Rốt cuộc là con bé hỗn xược này từ đâu xuất hiện vậy!

Thủy Lang đi nhanh ra ngoài, Chu Quang Hách cõng chị cả, phía sau còn có ba con bé chân trần chạy theo.

Mợ vểnh mông đuổi theo, còn gọi mọi người: “Đều là hàng xóm cũ, đi một chút đi, đều phải đi xem, cũng không thể để Quang Hách chịu thiệt.”

Bà ta có thể nhớ rõ vừa rồi bà ta bị Kim Xảo Chi chặn đến nói không ra lời, nếu không có Quang Hách mở miệng, những thứ này sẽ còn lề mề tiếp tục ở lại nhà bà ta mất.

Giải quyết bốn mẹ con Chu Hủy vướng víu, tất cả những gì bà mợ dành cho Chu Quang Hách bây giờ đều là sự chân thật xuất phát từ nội tâm, muốn thể hiện thân phận bề trên, không thể để cho gia đình phân chia không công bằng.

Hai vợ chồng Chu Phục Hưng còn chưa nói gì, một đám người đã đến nhà bọn họ, hai người không còn cách nào khác, chỉ có thể đè nén sự uất nghẹn và tức giận, đi theo về nhà.

Nhà họ Chu ở căn nhà số 6.

Đẩy cửa lớn màu đen ra, trong sân nhà có một cây gậy trúc, phía trên phơi vài bộ quần áo, bên tường bày một hàng chậu hoa, mà có lẽ cũng không phải hoa mà là trồng hành tây xanh, cửa sổ hai gian phòng hướng Nam đối diện với sân nhà.

Cửa sổ gỗ mới vừa sơn xanh, đi từ cửa chính ở hiên vào thì sẽ phát hiện đây không tính là hiên, chỉ là một lối đi nhỏ, miễn cưỡng đặt được một cái bàn bốn chân, bây giờ chẳng có gì trên bàn, trên tường treo một cái lồng rau màu đỏ, bên cạnh đặt một cái tủ thủy tinh, trong tủ đặt bát đũa, cửa tủ phía dưới đóng lại. ( truyện đăng trên app TᎽT )

Hai bên trái phải hướng Nam của gian phòng chính đóng cửa, Thủy Lang đẩy ra không chút khách khí, trông như chủ nhân của ngôi nhà: “Trên lầu còn có hai gian đúng không?”

“Phòng lớn hướng Nam cũng giống như phòng này, thật ra tầng hai ổn hơn tầng một, không ẩm ướt, không có chuột bọ hay kiến.” Bà mợ nhiệt tình giải đáp, đi theo Thủy Lang vào cửa, nhìn thấy cách bài trí trong phòng, trong mắt hiện lên sự ghen tị: “Ôi chao, cuộc sống của hai người này giàu sang thật.”

Một cái giường lớn một mét năm, phía trên trải ga giường kẻ caro màu hồng nhạt, gần giường đặt một cái sô pha lò xo, phía trên phủ vải nhung, bên cạnh sô pha có một cái bàn tròn nhỏ, trên bàn tròn phủ vải ren màu trắng, phía trên là một khay thủy tinh tròn cỡ trung bình, trong khay đặt kéo cắt kim chỉ, tủ quần áo bằng gỗ còn nguyên bộ, giống như là vừa mới thay, mợ lấy tay ấn giường: “Chà! Đây còn là giường lò xo thép!”

“Rèm cửa sổ này mềm như nhung vậy? Thật sự theo phong cách phương Tây.”

“Bình thường nhìn cách ăn mặc của hai người khiến người ta hâm mộ, không ngờ nhà cũng sang đến thế.”

“Cái này thì sang gì, còn chưa lên tầng, phòng Chu Mẫn trên lầu mới là sang.”

“Đúng vậy, cái này tính là gì, tôi đoán quần áo trong tủ quần áo kia còn làm cho người ta ghen tị hơn.”

“Thật nhỉ?” Mợ bước nhanh tới tủ quần áo, nhanh chóng mở toàn bộ bốn cái cửa tủ ra, nhưng mà ngoại trừ vải và áo treo ở hai thanh thì cũng không có quần áo làm người ta ghen tị như hàng xóm nói.

Mới vừa đi vào đã nhìn thấy cửa tủ quần áo của mình bị mở ra, sắc mặt vừa ôn hòa hơn một chút lại đen xì, cũng may từ khi có người vào ở nhà thì họ đã thu dọn tủ quần áo từ lâu, mang đồ đạc về nhà mẹ đẻ, đáy lòng họ thở phào: “Nào có quần áo làm cho người ta ghen tị, quần áo để giữ thể diện cho chúng con cũng chỉ có hai bộ quần áo trên người này.”

Nếu không ngăn cản được việc chia nhà, chuyện quan trọng nhất bây giờ chính là khóc nghèo.

Chu Phục Hưng ăn ý hùa theo ý của vợ, nói với em trai: “Cậu mới về nhà vài ngày, trong nhà có gì cậu cũng rõ, cậu đã muốn kết hôn ở riêng, tuy rằng anh luyến tiếc nhưng tuyệt đối sẽ không ngăn cản, phòng hướng Nam trên tầng là phòng ổn nhất trong nhà, cậu kết hôn rồi ở phòng Tiểu Mẫn nhé.”

Chu Quang Hách còn chưa lên tiếng, bà mợ vội hỏi: “Vậy Tiểu Hủy đâu? Ở phòng nào?”

Chu Phục Hưng cắn chặt răng, không trả lời bà mợ, tiếp tục nói với em trai: “Em muốn kết hôn chia nhà, anh hoan nghênh, nhưng anh không đồng ý đón chị cả về ở, cha mẹ mất rồi, anh nhất định phải chăm sóc em.”

“Cầu thang này dốc đứng như vậy, tôi cũng không muốn leo.” Thủy Lang đi dạo một vòng rồi về: “Không phải là có bốn gian phòng sao? Nếu trên tầng tốt như vậy thì anh chị giữ lại ở, chúng tôi sẽ ở hai gian không tốt phía dưới.”

Chu Phục Hưng và Kim Xảo Chi vội vàng nói: “Không được!”

Thủy Lang nhướng mày: “Vậy tôi không gả!”

 

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp