Đại Nha dẫn hai đứa em đưa nửa bát cá hun khói do cậu hai của con bé mang về cho bà.
Trên đường về, nhìn chiếc bát trống rỗng trong tay, trong chiếc bát trống rỗng vẫn còn nước tương của cá hun khói. Khi gió thổi qua, mùi cá cháy ngọt ngào xộc vào mũi Tam Nha, con bé nuốt nước miếng không kịp, cuối cùng không nhịn được mà cầm cái bát trong tay chị cả lên, vùi cả mặt vào đó liếm, nước sốt ngọt vừa vào miệng, con bé lập tức cười lớn nói: “Oa”
“Vừa ngọt vừa thơm.”
“Đồ nhà quê!”
Khi Đại Nha và Nhị Nha đang định mắng em gái mình, một tiếng khịt mũi khinh thường đột nhiên vang lên từ bên cạnh con bé.
“Đúng là người nhà quê, chưa từng được ăn cái gì cả.”
“Trông vừa quê vừa hèn, đen như cái bánh quẩy, gầy như cái xào phơi quần áo.”
“Này, mấy cậu biết cái này là cái gì không!”
Một vài đứa bé tụ tập lại với nhau, cầm đủ loại thức ăn ngon trên tay, nhìn ba con bé với vẻ mặt khinh thường. Đứa cuối cùng lên tiếng là một đứa đầu to đi giày da, một đứa trẻ mập mạp ngang ngang tuổi Nhị Nha, nắm chặt tay đi đến trước mặt Tam Nha: “Chưa bao giờ thấy qua nhỉ?”
Xoè năm tay ra, trong lòng bàn tay là những hạt nhỏ trông giống hạt gạo màu vàng nhạt nhưng lại không dài và mảnh giống như gạo. Chúng ngắn ngủn và tròn tròn, giống như hạt kê dùng để nấu cháo kê ở nhà bà ngoại. Ba cô nhóc chưa từng nhìn thấy thứ gì như thế này, Đại Nha và Nhị Nha vẫn im lặng không trả lời, Tam Nha không phục nói: “Là hạt kê!” - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel.net chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tყt.
“Hahahahahahaha!”
Tam Nha tự tin trả lời, trong ngõ vang lên tiếng cười trẻ con, tiếng cười tuy hồn nhiên nhưng lại chứa đựng sự châm chọc giễu cợt.
“Tao biết ngay mấy đứa nhà quê này sao mà biết đến mạch nha được cơ chứ, đừng nói đến việc được chạm vào, có mang qua cũng không nhận ra được đâu.” Thằng nhóc cao hơn, tóc để kiểu chữ bát, da ngăm trông có vẻ là lớn tuổi nhất trong đám này, nhìn vẻ mặt không phục của Tam Nha nói: “Mới đến đây được mấy ngày… Mà không phải, lúc mới đến thôn Ngô Đồng thậm chí còn không dám ngẩng đầu lên. Bây giờ lại dám bày ra vẻ không phục với bọn tao. Đồ nhà quê, chúng mày nghĩ chúng mày ở thành phố rồi thì chúng ta sẽ giống nhau à?”
Nhị Nha bước nhanh tới kéo Tam Nha ra phía sau, tuy thấp hơn thằng bé một cái đầu, trong lòng cũng rất sợ hãi nhưng nghĩ đến mợ hai nhà mình, bắt chước khí thế của mợ hai mà nhìn thẳng vào người đối diện.
Thằng bé giật mình trước động thái của Nhị Nha, sau khi phản ứng lại thì phát hiện ra mình thực sự bị Nhị Nha làm cho sợ hãi. Nó cảm thấy xấu hổ trước mặt những đứa trẻ khác nên lập tức đẩy Nhị Nha, khiến cho hai cô nhóc lảo đảo một lúc mới cảm thấy mình đã lấy lại được mặt mũi, tiến lên hai bước: “Đồ nhà quê, dám hung hãn như vậy!”
Nhị Nha lao tới đẩy thằng bé lùi lại, đẩy thằng bé mà bản thân cũng lảo đảo theo.
Một đám trẻ con choáng váng trước phản ứng của Nhị Nha.
Đại Nha đỡ hai em gái, nhìn số người của đối phương rồi lại nghĩ đến ở nhà mọi người vẫn đang đợi về ăn tối nên kéo hai em gái định rời đi.
Nhóc ấy vừa di chuyển đã bị mấy đứa trẻ chặn lại.
“Muốn chạy sao? Không có cửa đâu!”
“Mày còn dám đẩy tao, hôm nay tao không dạy cho mày một bài học thì mày thật sự không biết đại ca thôn Ngô Đồng là ai à!”
Thằng bé tức giận đuổi theo, đuổi đến nơi, đang định giơ chân về phía Nhị Nha, định gạt ngã nhóc ấy.
Kết quả là chân của thằng nhóc bị bắt được.
Ba cô nhóc nhìn cậu trai lớn đột nhiên xuất hiện, tóc ngắn, áo sơ mi trắng, dáng người cao, vai trái đeo cặp sách, tay phải giơ cao cái chân thằng bé kia đang định đá lên.
Trước mặt là đại ca thực sự, Tiểu Bá Vương này sợ hãi đến mức khóc “oa oa”: “Anh Tiểu Quang, đau quá đau quá, em không thể đứng được nữa, em sắp ngã rồi!”
Chân của Tiểu Bá Vương bị giơ cao lên, đứng bằng một chân rồi nhảy loạn trên mặt đất. Mỗi khi đại ca giơ tay lên cao hơn một chút, tiếng kêu của Tiểu Bá Vương lại lớn hơn.
“Lần sau còn dám bắt nạt người khác nữa không?”
“Đau quá, đau quá, a…a…”
“Còn bắt nạt nữa không?”
“Không bắt nạt nữa, em không dám… bắt nạt nữa, đau quá a!”
Thằng nhóc ôm lấy cái chân được thả ra của mình rồi ngồi bệt xuống đất khóc lớn, cơ thể thằng nhóc không còn đau nữa nhưng trước mặt đám bạn, thằng nhóc đã mất hết mặt mũi, có lẽ sau này sẽ không có ai nghe lời nó nữa, đó mới chính là điều khiến nó khổ sở khóc to.
“Anh Tiểu Quang, anh đang bênh vực người ngoài, anh đang giúp đỡ người ngoài!”
“Các em ấy cũng sống trong thôn Ngô Đồng, vậy tại sao các em ấy lại là người ngoài?” Thạch Dao Quang quay lại nhìn ba cô nhóc: “Mấy đứa đều nhỏ hơn em, vẫn còn là những cô gái nhỏ, em lại thật sự ra tay với các em ấy, nếu được thả ra ngoài tự do thì em có thể làm loạn đến mức nào nữa.”
Tiểu Bá Vương không ngừng gào, khóc nức nở và nhìn vào ba cô nhóc: “Họ là đồ nhà quê, không phải người thôn Ngô Đồng.”
“Chúng nó chưa từng được thấy bất kể cái gì thì sao có thể là người thôn Ngô Đồng được.”
“Bọn em không chơi với chúng nó đâu, không chú ý vệ sinh, đến khăn tay chúng nó cũng không có.”
“Chúng nó lớn như vậy rồi mà còn chưa từng đi nhà trẻ nữa cơ.”
“Chúng nó còn để chân trần, để mông trần chạy khắp nơi nên bọn em không muốn chơi với chúng nó.”
Nhị Nha, người vừa rồi rất khí thế, lúc này lại không thể ngẩng đầu lên sau khi bị nói như vậy. Khi các cô nhóc mới được bà ngoại đưa đến thôn Ngô Đồng, đúng là bọn họ đi chân trần, để mông trần, không ngừng bị bạn bè ở thôn Ngô Đồng cười nhạo. Nhìn anh trai bên cạnh, nhóc ấy càng xấu hổ hơn, đỏ mặt cúi đầu, mất đi khí thế lúc vừa rồi.
“Ai trong số các em chưa từng đi chân trần, chưa từng để mông trần?” Thạch Dao Quang mỉm cười và nói với đám trẻ với vẻ mặt hơi mất kiên nhẫn: “Trên thế giới ai sinh ra cũng đi chân trần và để mông trần hết. Các em đang muốn ghét bỏ chính bản thân mình, cười nhạo cha mẹ mình sao? Anh đã từng nhìn lúc mấy em đi chân trần để mông trần rồi đấy, anh cũng có thể coi thường bọn em đúng không?”
Mấy đứa trẻ không nói gì, nghĩ đến mình lúc còn nhỏ, đúng thực là rất nhiều lần không mặc quần áo.
“Chúng nó muốn chơi búp bê, máy bay và ô tô của bọn em, cũng muốn ăn bánh quy kem và bánh mì của bọn em nữa, nhưng chúng nó chẳng có gì cả.”
“Dù sao thì bọn em cũng không chơi với chúng nó.”
“Đúng, bọn mình không thèm để ý đến chúng nó.”
“Bọn em không chơi.” Tam Nha ngước nhìn đại ca: “Bọn em cũng không ăn.”
“Mày chạm vào nó rồi! Bẩn chết đi được, búp bê của tao bị mày sờ bẩn rồi có giặt thế nào cũng không sạch.”
Cô bé đối diện tỏ vẻ chán ghét, nói xong còn lùi lại một bước, Thạch Dao Quang mỉm cười và nói : “Các em chơi với ai, không chơi với ai là việc của các em nhưng các em không thể bắt nạt người khác được, nếu để anh nhìn thấy các em bắt nạt người khác nữa…”
Lời cuối cùng là nói với Tiểu Bá Vương đang lăn trên đất, Tiểu Bá Vương rùng mình, ngay lập tức nói: “Em không bắt nạt chúng nó nữa.”
Nói xong lại thấp giọng lầm bầm: “Bọn em cũng sẽ không bao giờ chơi chung với chúng nó.”
Thạch Dao Quang mỉm cười hài lòng quay đầu nhìn ba cô nhóc: “Mau về nhà ăn cơm đi.”
“Cảm ơn đại ca.”
Tam Nha ngẩng đầu cảm ơn.
Đại Nha và Nhị Nha cũng nhỏ giọng cảm ơn và cầm bát đi về nhà.
Nhị Nha vừa chạy vừa nhìn lại, thấy đại ca vẫn đang dạy dỗ kẻ bắt nạt và những đứa trẻ khác.
Ngoài bà ngoại, cậu hai và mợ hai, hóa ra trong thành phố cũng có người tốt.