Thân Tú Vân thầm chửi rủa trong lòng, thằng nhóc thâm sâu này.
“Những người trong đơn vị dì chú ghét những tên tội phạm mua bán trái phép nhất. Nếu gặp những kẻ khả nghi, cho dù có gây ra hiểu lầm phải vào đồn cảnh sát thì ở đồn cũng không ngại. Tiểu Khải, cháu biết rõ trong lòng dì chú chỉ có lương thiện và tốt bụng mà phải không?”
“Thật đáng tiếc, năng lực của cháu có hạn.” Trâu Khải thở dài: “Bây giờ bỗng nhiên có một tên đội trưởng xuất hiện ở đội an ninh, trực tiếp nhảy lên đầu cháu. Mặc dù cậu ta chỉ là đội trưởng tạm thời, nhưng có một số việc mà đội phó cháu đây vẫn phải nghe người ta. Nếu sau này xác định là như thế, đội an ninh sẽ do người đó quyết định.”
Sau khi nghe xong, Thân Tú Vân đột nhiên trở nên lo lắng. Mặc dù không được tiết lộ nhiều hơn, nhưng bà ta cũng đã hiểu được tình hình ở cái miếu cũ rồi. Ngoại trừ việc bà ta là người của Sở công thương, có một số chuyện có thể biết trước, quan trọng hơn là đội trưởng đội an ninh là con rể tương lai của bà ta.
Hầu hết những ai bắt người đột xuất cũng đều là cảnh sát an ninh.
Nếu thay đổi người, Trâu Khải sẽ không có quyền quyết định khi nào điều động và thời gian xuất phát nữa. Nếu bị bắt, Trâu Khải cũng sẽ không có quyền quyết định người đó sẽ bị buộc tội gì, bị giam bao nhiêu ngày.
Chỉ một người ở Sở công thương còn lâu mới có thể dễ dàng khiến những người ở chợ đen tuân theo sự kiểm soát của mình.
“Chắc chắn là người mới sẽ không thể so sánh với cháu, cháu gia nhập đội an ninh năm mười lăm tuổi, đã công tác ở đó hơn mười năm, những người trên đường Phục Mậu vẫn luôn công nhận cháu.”
“Cháu mười lăm tuổi vào đội an ninh, còn cậu đội trưởng này đã được tuyển chọn vào trường quân đội từ năm mười hai tuổi rồi. Năng lực của cậu ta không thua kém gì cháu, mà sĩ quan mới nhận chức thì hăng hái muốn lập công, cậu đội trưởng này bận rộn bắt người ở chợ đen cả đêm cả ngày. Còn thật sự bắt được một đám để lập công mà bên cháu lại không có tiến triển gì, danh tiếng của người ta đã vang xa nên khó có thể nói vị trí đội trưởng thuộc về ai.” - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel.net chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tყt.
Thân Tú Vân và Ổ Thiện Bình liếc nhìn nhau, nghiến răng nghiến lợi hỏi: “Cháu cũng chẳng thua kém gì cậu ta. Không phải là gần đây Sở các cháu đang mắc phải một vấn đề khó giải quyết sao, đến bây giờ xăng vẫn chưa được bổ xung, xe không thể di chuyển. Nếu như cháu thay mặt Sở giải quyết chuyện này, chiếm được lòng dân, chức đội trưởng nhất định sẽ thuộc về cháu.”
Trâu Khải thở dài: “Làm sao có thể giải quyết dễ dàng như vậy? Phiếu xăng là loại phiếu khó kiếm nhất. Người lái ô tô, phiếu đều ở trong xưởng nên có thể trực tiếp đến đổ xăng bằng tiền nhưng rất ít người có thể làm như thế.”
“Dì Thân làm việc ở Sở công thương, chắc chắn có nhiều mối quan hệ hơn những người khác.” Trâu Khải nở một nụ cười: “Thành thật mà nói, cứ cho là cháu không thể giúp Sở giải quyết khó khăn, cũng không phải là cháu không thể làm đội trưởng .”
Mọi người trong nhà ngạc nhiên nhìn Trâu Khải.
Thân Tú Vân không khỏi kích động hỏi: “Thật sao?”
Gia đình bọn họ đã tốn rất nhiều tiền để mua phiếu xăng, bây giờ chợ đen đã bán hết, nếu muốn lấy lại những phiếu tương tự thì lại phải tốn rất nhiều tiền mà có khi còn không có cái nào.
Trong hai ngày qua, tóc của họ đã bạc đi vì nó thực sự quý hiếm.
Nếu Trâu Khải có thể trở thành đội trưởng mà không cần phiếu xăng thì đó quả là một điều bất ngờ mà ông trời ban xuống!
Ổ Thiện Bình hài lòng nhìn Trâu Khải: “Từ nhỏ cháu đã thông minh, có thể làm được những việc mà người bình thường không thể làm được. Chú biết cháu sẽ không thua kém cậu đội trưởng kia.”
Ổ Lâm Lâm vui mừng khôn xiết, cô ta cảm thấy Trâu Khải thực sự thích mình từ tận đáy lòng. Chắc chắn anh ta đã nhận ra rằng cha mẹ cô ta không thể tìm được nên anh ta đã sớm nghĩ ra cách, chẳng những không phớt lờ cô ta mà còn chạy tới an ủi cha mẹ cô ta nữa: “Vậy anh tính làm thế nào?”
“Cậu đội trưởng kia muốn nổi bật, trấn áp những phần tử xấu phá hoại mua bán trái phép, không ai có thể làm điều đó dễ dàng hơn cháu cả.” Trâu Khải vẫn mỉm cười: “Cháu không chỉ có thể bắt được người mà còn có thể nhổ tận gốc.”
Thân Tú Vân đột nhiên rùng mình, toàn thân dựng hết lông lên, khuôn mặt tươi cười của Trâu Khải lúc này trở nên nguy hiểm như sắp lấy mạng trong mắt bà ta.
Đây là điều khiến bà ta lo lắng nhất.
Nếu không lấy được phiếu xăng thì ngoài cuộc hôn nhân của con gái, điều bà ta lo sợ và đắn đo nhất chính là Trâu Khải sẽ trở mặt, lấy tính mạng của gia đình họ để làm đệm chân rồi leo lên.
Lớp da dưới quần áo của Ổ Thiện Bình cũng nổi da gà: “Cháu và Lâm Lâm là vợ chồng chưa cưới.”
Ổ Lâm Lâm sợ đến mức muốn nôn, cô ta là người thân thiết nhất với Trâu Khải. Trong lòng trở nên lạnh băng, ngoại trừ sự đau đớn, còn có cả sự sợ hãi đến mức không dám nói một lời.
“Hôn thê có một thì cũng có thể có hai, mà có hai thì cũng có thể có ba.” Trâu Khải không để ý nói. Nhắc tới chuyện này, anh ta lại nghĩ đến chuyện khác, sau đó anh ta nói: “Nhưng có điều Lâm Lâm khác biệt, cho nên cháu không chọn người nổi bật nhất. Nghĩa là, không thể khác được nên mới như vậy.”
“Không có gì là không thể khác cả!” Sự lạnh lẽo trong lòng Ổ Lâm Lâm bị câu Lâm Lâm khác biệt kia hun nóng lên: “Chắc chắn mẹ em sẽ mang cả Thượng Hải đến đặt ở đây, giúp anh thăng chức.”
“Đúng đúng đúng.” Thân Tú Vân cố không lau lau mồ hôi lạnh, gật đầu như búa bổ rồi hứa hẹn: “Dì nhất định sẽ chuẩn bị xong thật tốt trước tháng 4.”
Trâu Khải nhìn căn phòng có nội thất đẹp nhất trong nhà, ánh mắt anh ta từ từ rời khỏi cửa sổ. Nhớ lại xem ngày xưa ngôi nhà này khang trang và lộng lẫy đến thế nào. Anh ta tựa người vào sô pha, cuối cùng cũng cầm ly cà phê đã nguội lên thưởng thức, trông giống như chủ nhân trở về chốn cũ.