Cách bày trí căn nhà lớn này là một trong những tác phẩm khiến Thân Tú Vân hài lòng nhất.
Nó giữ lại được các vật liệu trang trí nhập khẩu từ nước ngoài, đèn chùm pha lê sáng lấp lánh, khung cửa đồng sáng bóng cùng cửa sổ kính rực rỡ. Bao gồm phòng chính, phòng khách, phòng làm việc, phòng cho trẻ, phòng sinh hoạt chung, phàm là những nơi có tường bao quanh thì đều được sơn một màu trắng, rất trang nhã mà không phô trương, mỗi phòng đều có ban công hình bán nguyệt để lấy đón ánh sáng.
Tiêu chuẩn của bà ta rất cao, từ màu sắc của rèm cửa hay màu của ghế sô pha, ngay vỏ chăn trên giường cũng được phối cho phù hợp.
Chẳng những không lo lắng bị Trâu Khải coi thường mà ngược lại còn mong chờ vẻ mặt kinh ngạc của con rể.
“Sao lại là lần đầu tiên đến đây được, sinh nhật từ sáu tuổi đến mười tuổi tôi đều tổ chức tiệc ở đây.”
Trâu Khải nhìn mái vòm duyên dáng bên ngoài, bên cạnh là chậu cây mẫu đơn được tráng men, bánh xà phòng đã dùng quá nửa còn dính sợi tóc, dưới bồn là chiếc phích nước bằng trúc, đi đến gần cửa sổ, nhìn thấy sân vườn hỗn độn bên dưới, chắc hẳn vốn là sân cỏ, trên cỏ còn tạo hình những tác phẩm điêu khắc của Ý cùng đài phun nước thiên sứ phía xa xa.
“Ngay ở chỗ này.”
Sắc mặt Thân Tú Vân trở nên cực kỳ khó coi, hồi lâu không có phản ứng gì.
“Ngồi đi.” Ổ Thiện Bình giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, khách sáo nói: “Tiểu Khải, chú nhớ rằng cháu thích ăn bánh ngọt. Hôm qua Lâm Lâm đến cửa hàng đặt bánh, sáng sớm nay mới nhận được. Đáng tiếc ở nhà không có cà phê, cháu có muốn uống trà không?”
“Con đã sang nhà dì Vương bên cạnh để mượn một ít cà phê để pha rồi.” Ô Lâm Lâm bưng một cái khay bước vào, bình cà phê trong khay còn đang bốc khói: “Trâu Khải, tới đây ngồi đi. Anh có thể yên tâm dùng bữa ở nhà mình, không ai nhìn thấy đâu.”
Trâu Khải đi đến ghế sô pha rồi ngồi xuống: “Chú và dì, thật ngại quá. Tối qua cháu làm ca đêm bận đến tận sáng, thấy thời gian cũng muộn rồi nên chỉ vội qua đây mà không mua quà gì cho hai người.” - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel.net chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tყt.
“Hai ngày nay anh đều làm ca đêm à?” Ổ Lâm Lâm kinh ngạc hỏi, thấy Trâu Khải gật đầu, cô ta cuối cùng cũng buông bỏ suy nghĩ vớ vẩn suốt hai ngày qua, cô ta đắc ý liếc nhìn cha mẹ mình.
Cô ta đã nói rồi, Trâu Khải không thể nào mặc kệ cô ta! Anh ta hoàn toàn không thể nào là kiểu người mà cha mẹ cô ta nói được, chắc chắn là anh ta không biết chuyện nên mới không xuất hiện.
Chắc hẳn hai ngày nay anh ta rất bận nên mới chưa đến gặp cô ta, chứ nào có chuyện trốn tránh cô ta.
“Đúng vậy, gần đây trong sở rất nhiều việc.” Trâu Khải xoa xoa lông mày: “Tối qua cháu cũng ngủ không được bao nhiêu.”
Ổ Lâm Lâm lập tức cảm thấy đau lòng, muốn xoa bóp cho anh ta nhưng lại bị Trâu Khải đưa tay lên ngăn lại: “Trưởng bối đều đang ở đây.”
Một câu “trưởng bối” đã khiến Thân Tú Vân cảm thấy mình được tôn trọng, sắc mặt tốt hơn ngay lập tức: “Trong nhà mình thì con sợ cái gì chứ. " ( truyện đăng trên app TᎽT )
“Đúng vậy.” Ngoài miệng Ổ Lâm Lâm nói vậy nhưng lại không dám tiếp tục. Cô ta rót cà phê, cắt một miếng bánh kem đưa đến trước mặt Trâu Khải: “Bận đến tận bây giờ, anh chắc còn chưa ăn sáng, mau ăn đi.”
Trâu Khải chưa ăn gì, ngẩng đầu nhìn trưởng bối trong phòng: “Cháu nghe nói hôm kia ở nhà xảy ra chuyện, gây náo loạn đến cả đồn cảnh sát. Cháu hỏi dì Thân thì nghe được là bắt kẻ trộm ạ? Ở nhà có mất thứ gì không?”
Không khí vui vẻ trong phòng bỗng trở nên ngượng ngùng.
Ổ Thiện Bình bình tĩnh nói: “Không phải trộm, là dì Thân của cháu nhìn thấy có người lén lút ở gần nhà nên đuổi theo. Người ở đồn cảnh sát đi tuần tra lại là đội trưởng đội cảnh sát, gần đây đang điều tra nghiêm ngặt, trấn áp hành động vi phạm pháp luật. Tất cả chỉ là hiểu lầm, hiểu lầm thôi.”
“Là đội phó của đội an ninh.” Trâu Khải cười nói: “Không thể nhần đội trưởng và đội phó được.”
Ánh mắt Ổ Lâm Lâm lại tràn ngập si mê, cô ta lại nhìn vị hôn phu của mình: “Anh sẽ được lên làm đội trưởng thôi!”
Trâu Khải không nói gì, chỉ mỉm cười với cô ta.
Ổ Lâm Lâm ngây ngẩn một lát. Sau khi tỉnh táo lại, cô ta cắn môi liếc nhìn mẹ mình: “Gần đây kiếm phiếu xăng khó quá.”
Cơ mặt Trâu Khải hạ xuống rõ ràng, còn Ổ Lâm Lâm thì lo lắng nói: “Nhưng chắc chắn là cha mẹ em sẽ kiếm được!”
Vẻ mặt của Thân Tú Vân mới tốt hơn được chút lại đột ngột rơi xuống đáy, trở lên rất khó coi trong nháy mắt. Sau vài giây, bà ta gắng mỉm cười: “Đúng vậy, dì đã đã cố gắng hết sức để đi thu thập, nhất định sẽ có thể lấy được trước tháng tư.”
“Dì Thân, Lâm Lâm không hiểu chuyện, dì đừng hùa theo cô ấy làm loạn.” Từ đầu đến cuối Trâu Khải không đụng đến bánh ngọt và cà phê trên bàn: “Gần đây chúng cháu đang siết chặt điều tra, trấn áp hành vi buôn lậu, triệt phá mua bán trái phép. Mọi người đã đến đồn cảnh sát một lần rồi, đừng gây ra hiểu lầm lần thứ hai.”