Kim Xảo Chi tránh ánh mắt của chồng rồi đẩy cô con gái nhỏ đang la hét: "Kêu gì mà kêu? Lên lầu đi!"
Cú đẩy này khiến Chu Mẫn cảm thấy oan ức đến mức bật khóc, kéo dài giọng ra thét lên.
"Khóc đi, con cứ khóc đi!" Kim Xảo Chi chỉ vào phòng khách: "Được thì khóc cho thím út con ra đây đi."
Chu Mẫn lập tức ngừng khóc, giơ bàn tay nhỏ bé lên che miệng, cẩn thận ngẩng đầu lên nhìn vào phòng khách, tình cờ nhìn thấy thím út đang nhìn sang, lập tức sợ đến mức ợ hơi, nhấc đôi chân ngắn ngủn leo lên cầu thang.
Kim Xảo Chi thở phào nhẹ nhõm, chợt phát hiện da đầu mình hơi lành lạnh, phát hiện chồng mình đang lạnh lùng nhìn mình, lúc leo cầu thang lên lầu còn phát ra tiếng "đùng đùng".
Lập tức cảm thấy cuộc đời mình giống như đang bước đi trên lớp băng mỏng vậy.
Cô ta không ngờ rằng cô ta thề non hẹn biển khi đi về nhà mẹ đẻ sẽ được chào đón nồng nhiệt, kết quả là trừ ngày đầu tiên được chào đón bằng một bữa cơm nồng nhiệt ra, những bữa cơm sau chỉ có thể nhìn thấy lá bắp cải, nếu không phải hai ngày qua ăn cơm trưa trong đơn vị thì ngay cả một mẩu thịt cũng không nhìn thấy.
Dù thế nào đi chăng nữa, cô ta cũng không ngờ gia đình bên ngoại lại như thế này.
Bây giờ cô ta đang tự hỏi liệu bữa cơm chào đón nồng nhiệt vào đầu tiên ấy, đến cuối cùng là làm cho gia đình chị gái hay nó được làm để chào đón gia đình họ trở về.
Phát hiện mình thật sự có suy nghĩ như vậy, Kim Xảo Chi lập tức lắc đầu, rũ bỏ mọi suy nghĩ khủng khiếp vừa rồi đi.
Tất nhiên là dành cho cô ta rồi, làm sao có thể dành cho chị gái được.
Cô ta mới là đứa con gái được cha mẹ coi trọng và quan tâm nhất!
Chắc chắn là chị đã ở nhà quá lâu nên cha mẹ mới cố tình nấu đồ ăn không ngon rồi đuổi chị cùng gia đình đi.
“Canh gà ngon quá.”
Bụng Thủy Lang tròn như trái banh, không muốn đi lại, chỉ muốn nằm bẹp trên ghế. Nếu như không dành cả ngày trời làm mộc rồi còn chưa đi tắm, chắc cô đã leo lên giường ngủ rồi.
“Thịt gà ngon quá đi.” Tam Nha tiếp tục gặm chiếc đùi gà sạch bách chỉ còn xương: "Mợ hai nấu nấu cơm ngon nhất.”
Thủy Lang rất đồng tình với cậu nói này. Nồi canh gà hầm buổi tối nay, vàng ươm, đậm đà, mọng nước mềm vừa đủ. Khi chia đồ ăn, cô không kiêng dè mà tự gắp cho mình một cái đùi gà, cái đùi gà còn lại bị họ đẩy qua đẩy lại rồi cuối cùng đưa ra quyết định, cái đùi gà dư lại ngày hôm nay sẽ dành cho Tam Nha bé nhất ăn. Sau này khi hầm đùi gà nữa, Đại Nha và Tam nha sẽ chơi kéo búa bao, đứa nào thắng sẽ được ăn trước, cứ thế mà tính tiếp. - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel.net chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tყt.
Cả nhà nhất trí Thủy Lang sẽ luôn có một chiếc đùi gà.
Thủy Lang rất thích nấu ăn nhưng không thích rửa bát nên giao công việc rửa bát buổi cơm tối cho Chu Quang Hách. Đại Nha và Nhị Nha đã có thể làm việc nên sẽ đảm nhiệm rửa bát buổi trưa, Tam Nha không với tới bàn bếp nên tạm thời ngồi chơi.
Chu Quang Hách nhìn tấm ván gỗ đã được dỡ bỏ ở ngoài hiên, sau đó đi vòng quanh phòng khách kiểm tra một lần, sau lại đi vào phòng, cuối cùng kìm lòng chẳng đặng hỏi: "Buổi tối tôi ngủ ở đâu?"
"Khung giường ở bên ngoài, lát khiêng vào rồi trải mùng mền sau."
Thủy Lang đi vào phòng, lục lọi bộ quần áo mới may, cô định vào nhà tắm táp một cái. Sau một ngày bận rộn, cả người cô dính đầy mùn cưa và bụi, chỉ rửa nước thôi chưa đủ sạch, muốn sử dụng bồn tắm lớn phải đun sôi nước rồi đổ vào nhiều lần, tắm xong phải vệ sinh bồn tắm. Chi bằng vô nhà tắm rồi đứng dưới vòi sen còn cảm thấy thoải mái hơn.
Chu Quang Hách đi theo sau Thủy Lang: "Còn cô ngủ ở đâu?”
"Cái gì?" Thủy Lang bỏ tất cả quần áo, xà phòng và dầu gội vào giỏ bện rồi nhìn người đàn ông đang ngập ngừng, nói: "Anh có chuyện gì sau?"
"Không có."
"Vậy anh đừng có đứng chặn cửa, tôi muốn đi ra ngoài."
Chu Quang Hách từ từ đi ra, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào Thủy Lang, nhìn người đang đi ra ngoài: "Chờ đã, tôi cũng muốn đi tắm."
Thủy Lang quay lại nói: "Vậy anh chuẩn bị nhanh đi."
“Được!” Chu Quang Hách bước nhanh vào phòng, mở tủ lấy đại hai bộ quần áo, sau đó bước nhanh ra ngoài, định bỏ vào giỏ Thủy Lang đang cầm.
"Này, anh đang làm gì đó?" Thủy Lang ôm giỏ tránh đi: "Hai ta đâu có vào cùng một chỗ, anh bỏ vào chỗ này của tôi là định tắm xong trần chuồng đi ra sao??"
Anh sững người.
Chu Quang Hách gần như không thể tin được mình lại mắc phải sai lầm ngu ngốc như vậy, ho khan một tiếng nói: "Trên đường đi tôi sẽ để nó ở chỗ cô, trước khi vào nhà tắm tôi sẽ lấy ra. "
Thủy Lang nói "ồ" lên, kêu anh đặt quần áo của anh vào, phủ lên trên quần áo của cô: "Giặt khô sao? Xà phòng dầu gội đồ cũng không cần à?"
Chu Quang Hách quay ngược về phòng lấy xà phòng trong chậu rửa mặt của mình ra: "Lát nữa trước khi vào trong, cô cho tôi xin miếng dầu gội đầu, tôi bôi thẳng lên tóc luôn."
"..."
Thủy Lang không nói nên lời: "Đi thôi."
"Mợ hai!!!"
Tiếng của Nhị Nha vang lên từ trong phòng khách, chưa kịp nghe thấy sau đó là đang nói cái gì, Thủy Lang đã bị Chu Quang Hách kéo ra khỏi cửa.
"Anh đi nhanh thế làm gì?" Thủy Lang vùng ra khỏi tay anh: "Tí nữa tôi đã bị trẹo chân vì bị anh kéo rồi."
Chu Quang Hách quay lại nhìn cánh cửa nhà mình cách đó vài mé, hài lòng, sau đó cúi đầu nhìn chân Thủy Lang: "Không sao chứ? Có cần tôi cõng cô không?"
"Tôi cũng nghĩ vậy." Thủy Lang đưa giỏ cho anh: "Anh không sợ nếu anh trở thành “tấm gương” à?"
"Sợ." Chu Quang Hách bản thân cũng không sợ: "Tôi sợ cô xấu hổ."
Thủy Lang mỉm cười quay đầu lại nhìn: "Hình như vừa rồi tôi có nghe thấy ba đứa nhỏ đang gọi mình."
“Không có.” Chu Quang Hách xách giỏ đi về phía trước: "Đi nhanh lên, đi trễ nhà tắm sẽ đóng cửa.”
“Không phải đâu lúc trước anh nói rằng nhà tắm mở cửa 24 giờ sao?
"..."
"Mợ hai! Đợi bọn con với!"
Ngay khi Chu Quang Hách đang không nói nên lời, đã xảy ra chuyện khiến anh lại càng không nói nên lời.
Ba đứa nhỏ ôm giỏ chạy theo.
"Bọn con cũng muốn đi tắm."
"Mợ vừa nói có người vừa gọi cho mợ mà. Mang theo đủ đồ chưa?"
"Có mang theo quần áo với xà phòng, không mang dầu gội đầu."
"Mợ có này, đi thôi."
Ba đứa nhỏ vui vẻ vây quanh mợ hai, Đai Nha Nhị Nha mỗi đứa ôm một cánh tay của mợ hai, Tam Nha đánh vòng tròn, cố gắng túm lấy góc áo, đi lại gặp khó khăn nên nhóc muốn mợ hai bế, nhưng mợ hai ‘hết’ tay rồi nên đành phải đòi người thứ hai, nhóc quay lại nhìn cậu hai, giang hai cánh tay ra. ( truyện trên app T Y T )
Chu Quang Hách bế Tam Nha lên bằng một tay, để cô bé ngồi lên cánh tay, một tay cầm giỏ, nhìn người vợ không thể chạm vào ở trước mặt, lặng lẽ thở dài.
...
"Tiểu Khải, đây là lần đầu tiên con đến nhà dì đúng không?"
Thân Tú Vân đi xuống lầu để chào con rể tương lai. Ngoài sự vui mừng xuất phát từ nội tâm ra, thì cũng có một chút chột dạ, muốn chào đón anh ta trước với thái độ không thể chê trách được, xem sau này có thể xoa dịu được chút nào hay không: "Mời vào."