"Tôi ở tầng trên, ngày nào cũng lên xuống xem, sao có thể không biết được." Bà nội Lư lắc đầu: "Quang Hách vừa mới ra riêng, mới được có hai ngày đầu, mấy người Tiểu Hủy ở chung một phòng, đợi tới khi mấy người tin nó là người tốt, há chẳng phải nó sẽ đuổi Chu Hủy ra ngoài ngay lập tức à."
"Đuổi ra ngoài? Đuổi đi đâu?"
"Không thể nào, vừa nãy khi tôi ra ngoài, tôi còn nhìn thấy Tiểu Hủy đang ngồi trong hiên đan áo len."
"Cô bé đó không phải là người như vậy. Người ta đòi vợ chồng Phục Hưng chia tiền, cũng chỉ để cho Chu Hủy có được phân tiền."
"Khi chia nhà cũng đưa căn phòng tốt nhất cho Tiểu Hủy ở. Trong căn phòng đó có ghế sofa và tủ mới, giường còn có nệm lò xo!"
"Các người tới đó xem lại đi, giường vẫn còn đó sao, ghế sofa còn đó không? Đã chuyển đi hết rồi." Lời nói của bà nội Lư lập tức làm dấy lên những tiếng kêu ngạc nhiên, rồi nói tiếp: "Chiếc nệm lò xo đó hẳn là đã chuyển đến phòng riêng của nó rồi. Hôm qua, nó có để một chiếc giường trong phòng khách, hôm nay nó đã phá chiếc giường kia rồi. Thử nói coi nó xấu xa thế nào."
"Phá bỏ cái giường á? Đuổi Tiểu Hủy ra ngoài thật rồi sao?"
"Không thể nào, giường bị phá rồi thì Tiểu Hủy sẽ sống ở đâu?"
"Có cần phải ngủ trên sàn không? Tôi nhớ rất rõ là Phục Hưng đã mua sàn nhà."
"Nó không dựa vào cái sàn đó rồi thừa cơ sử dụng tất cả nệm và tủ đó xài riêng đâu đúng chứ?"
"Ui trời, sao có thể thâm hiểm như vậy chứ? Nếu vẫn tiếp tục như vậy, nói không chừng nó sẽ không đuổi Chu Hủy ra ngoài, cũng phải để cô ấy sống trong căn phòng không có sàn nhà đó." - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel.net chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tყt.
"Chắc chắn rồi." Bà nội Lư rất vui khi thấy tình thế đã bị mình đảo ngược, lập tức vui vẻ không thôi, tiếp tục châm dầu vào lửa nói: “Bà nói coi, nếu một kẻ mưu mô như vậy mà trở thành cán bộ quản lý ngõ, không biết sau đó chúng ta phải ăn bao nhiêu khổ cực đây.”
“Đúng vậy, tôi cũng không thích những người hai mặt như vậy.”
“Chúng tôi thực sự không thể đối phó với một người như vậy. Có lẽ cổ có bán tôi bị cổ bán mà còn đi đếm tiền giùm ấy chứ.”
“Dù sao cũng sẽ bỏ phiếu, đến lúc đó, nếu chúng ta không bỏ phiếu cho cổ thì cô ấy có tham gia cũng vô ích.”
"Trong số những người tham gia, ngoại trừ cô bé này, tôi thực sự không cảm thấy có ai tốt cả. Haizz thật đáng tiếc, sao cô ấy có thể là người như thế này chứ."
"Tôi không biết mình sẽ bầu chọn cho ai, tôi sợ biết người biết mặt nhưng chẳng rõ lòng.
Bà nội Lư thở dài: "Nếu mọi người thực sự không biết bỏ phiếu cho ai thì hãy bỏ phiếu cho tôi, tôi sẽ vì mọi người mà chèo chống làm việc thêm hai năm nữa.”
Những người vốn đang buồn rầu lập tức lên tiếng ủng hộ.
Thủy Lang vừa đi tới, nhìn thấy bên đó có một đám bà già đang lao nhao thì lập tức tránh xa, không đi tới góp vui.
Những người già này tụ tập trong ngõ, ngoài việc bàn tán về việc làm ăn của mỗi gia đình, họ còn suy đoán nói bóng nói gió tin đồn của mỗi gia đình, một khi cô đi tới, đề tài cuộc trò chuyện sẽ chuyển sang cô ngay khi cô vừa rời đi.
Mì ăn trưa cử tiêu hóa nhanh, khi nhìn thấy gà, cá, thịt, trứng, rau dưa bán trên sạp chợ, cũng đã đói bụng rồi, lúc nhìn thấy con gà mái già mập mạp, nước miếng lập tức tuôn trào.
Đã lâu rồi chưa ăn canh gà.
Cô lập tức lấy phiếu và tiền ra mua hai con gà mái, đưa một con cho lão ranh ma.
Lão ranh ma mừng muốn chết, ôm lấy con gà mái liên tục cảm ơn: “Cô bé, cô thật tốt bụng, tôi chưa làm gì mà cô còn khách sáo như vậy. A, cô muốn mua rau thì mua giúp tôi một bó luôn được không? Cô cũng biết cách phối hợp thật, tôi còn không nghĩ đến việc cho rau xanh vào canh gà nữa.”
Thủy Lang đứng cách quầy rau ít nhất ba mét, mà cô cũng chỉ liếc nhìn củ khoai tây trên quầy hàng đằng kia: " ?” ( truyện đăng trên app TᎽT )
Thì ra khi lớn lên, anh ta không chỉ có vẻ ngoài giống như cái bánh quẩy, mà tính cánh cũng giống một lão ranh ma!!!
Thủy Lang đi đến quầy bán rau, cầm một nắm rau đặt lên chiếc cân do người bán hàng đưa cho, cân xong cho vào giỏ rồi quay người rời đi.
Lão ranh ma ngó thấy thế, không hề trơ tráo đòi lấy, chỉ nói: "Thật ra thì không cho gì vào, hương vị nguyên bản là ngon nhất."
Ba đứa nhỏ bịt miệng lại và cười khúc khích.
Buổi tối về nhà nấu canh gà, ăn cùng bánh bao hấp mà Chu Quang Hách mang từ căng tin cơ quan về.
Đặt nồi đất lên bàn, vừa mở nắp vung ra, mùi thơm lập tức lan khắp phòng khách, ba đứa nhỏ khịt khịt mũi một cái, khụt khịt xong thì nói "A" một cái, nuốt nước miếng, sốt ruột chờ đợi mợ hai chia đồ ăn.
Lúc này, phía sau bếp cũng vang lên một tiếng khụt khịt.
Chu Mẫn vừa từ nhà bà ngoại về, đứng ở bếp sau không chịu rời đi, ngẩng đầu nhìn mẹ nói: “Mẹ ơi, canh gà, con cũng muốn húp canh gà.”
Buổi tối bà ngoại chỉ nấu rau khô chan canh, là cơm thừa của bữa trưa, không có thịt, không có rau, thậm chí cả bánh bao hấp cũng không có.
Bé muốn ăn bánh trứng gà nhưng bà ngoại không cho.
Kim Xảo Chi cũng nuốt nước miếng: "Ngày mai bà ngoại sẽ hầm cho con ăn."
"Con muốn ăn ngay bây giờ." Chu Mẫn không chịu lên lầu, vươn đầu nhìn vào phòng khách tầng trệt, càng đến gần, mùi hương càng nồng, nước miếng lập tức tràn ra, nhưng bé không dám đi tới vì khi nhìn thấy thím út, sợ bị đánh nên đẩy cha mẹ mình ra: "Mẹ, cha, hai người đi tìm chú út xin cho con một bát canh gà đi, con đói."
Vẻ mặt của Chu Phục Hưng vốn đã khó coi, nhìn thấy đứa con gái nhỏ ngay cả canh gà cũng không được ăn, hôm nay không không ăn được thì không biết sau này khi nào mới có thể ăn được, gương mặt ấy càng trở nên khó coi hơn, nhìn chằm chằm vào vợ mình.