Lão ranh ma hét lên: "Chả nhẽ anh định dùng mấy khúc gỗ để đạo thiết kế của cô bé này à? !"
"Đừng có tưởng rằng ai cũng giống anh." Cuối cùng phó xưởng Thạch cũng không nhịn được mà nói móc lại lão ranh ma, sau đó nói với Thủy Lang: "Không có điều kiện, cô cho tôi xem bản thiết kế, tôi không thể nhìn không công."
Thủy Lang ngạc nhiên nhìn anh ta, về sau sẽ có vô số người ùn ùn đạo văn bắt chước cô, bọn họ muốn nhìn trộm ý tưởng thiết kế của cô. Người hoàn thành trước cũng có thể đi nửa vòng trái đất. Ngoại trừ Túy Ông chẳng phải say vì rượu* mà là vì muốn nhân cơ hội ấy để tặng quà ra, từ trước đến nay chưa từng gặp phải người nào đó chỉ nhìn thoáng qua mà đi trả phí bản quyền cả.
(*)醉翁之意不在酒 (Túy Ông chi ý bất tại tửu): Túy ông: tên hiệu của Âu Dương Tu đời Tống. Ban đầu câu thơ này ám chỉ lời tuyên bố của tác giả rằng ý định thực sự của ông khi đến gian hàng không phải là để uống rượu mà là để thưởng thức phong cảnh trên núi. Hiện nay, câu này có nghĩa là ý định ban đầu không phải ở đây mà ở những khía cạnh khác, hoặc có động cơ thầm kín .
...
"Chỉ vậy thôi sao? Chứ không phải là đang tính toán trước cho các các sản phẩm tương tự được sản xuất tại nhà máy của mình trong tương lai sao?"
"Đến khi cô thực sự có thể tạo ra thành phẩm, nếu nhà xưởng của chúng tôi muốn sản xuất các sản phẩm tương tự, nhất định phải nhận được sự đồng ý của cô."
Phó giám đốc Thạch nói rất hay, nhưng Thủy Lang đã hiểu ý nghĩa sâu xa, đây là muốn bán chạy trước.
Phải nói rằng, cách làm này khiến mọi người rất thoải mái.
Trước đây, Thủy Lang có thể không cần, thậm chí có cho cũng chẳng thèm quan tâm, nhưng giờ hoàn cảnh thời đại đã khác, ngày nay mỗi mũi kim đường chỉ đều thuộc về quốc gia. một người muốn làm gì đó đều phải đội đủ các loại mũ khác nhau để che đậy bản thân, dù bạn có mạnh mẽ đến đâu cũng vô ích.
"Cảm ơn Phó xưởng Thạch đã hỗ trợ. Làm phiền anh hãy gửi cho tôi hai trăm cân gỗ trước."
Lão ranh ma phá lên cười: "Cô bé, cô không kiêng dè chút nào."
"Ban đầu không có gỗ nên phải tháo dỡ đồ đạc để tiết kiệm chút đỉnh. Bây giờ với sự hỗ trợ của phó xưởng Thạch, tôi có thể hoàn thiện nó tốt hơn nữa."
Nghe thấy Thủy Lang nói thế, hai mắt phó xưởng Thạch Đôi rực sáng, không hề có chút miễn cưỡng nào: "Bây giờ tôi đến nhà xưởng, sáng mai tôi sẽ sắp xếp người mang qua cho cô." - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel.net chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tყt.
"Tôi không có dụng cụ gì cả. Anh có thể cho tôi mượn một bộ dụng cụ làm mộc trong nhà máy sang chung luôn không?
"Không thành vấn đề."
Không ngờ sau một chuyến đi, không những lấy được gỗ không cần phiếu, thậm chí còn không phải trả tiền mà còn được nhiều hơn một trăm cân gỗ.
Lúc này, gỗ thông thường có giá từ 50 hào đến một tệ năm một cân, nếu lấy loại rẻ nhất, sẽ tiết kiệm được ít nhất 100 nhân dân tệ, nếu nhiều hơn, sẽ tiết kiệm được hơn 200 nhân dân tệ.
Lập tức tiết kiệm được một chiếc xe đạp!
…
Sau khi ra khỏi nhà phó xưởng Thạch, Thủy Lang dẫn ba đứa nhỏ đi chợ nông sản quốc hữu, cũng gọi lão ranh ma theo.
Mặc dù hôm nay lão ranh ma chỉ quan tâm đến việc trút giận lên phó xưởng Thạch, nhưng có thể tiết kiệm được một trong ba món đồ lớn thì cũng nhờ vào người ta, vì không có người ta, đến cái cửa nhà của phó xưởng Thạch ở đâu họ cũng không biết.
Lúc này, Thủy Lang nhớ ra lúc đó ông chủ nhiệm ủy ban khu phố đã nhờ cô làm cán bộ quản lý ngõ, đúng như lời chị cả nói, khi cô làm cán bộ, cô sẽ làm quen với mọi người trong con hẻm, người ta đều sẽ cho cán bộ quản lý ngõ một chút mặt mũi, cứ vậy, sẽ có được mối quan hệ sâu rộng trong các ngành nghề khác nhau.
"Các ứng cử viên cho chức cán bộ quản lý ngõ được đường phố lựa chọn lần này thực sự rất giỏi." ( truyện đăng trên app TᎽT )
"Tôi coi trọng nhất là người vợ mới cưới của Quang Hách. Cô bé đó có đầu óc linh hoạt, miệng lưỡi sắc bén, cực thông minh."
"Tôi cũng coi trọng cô ấy. Cô bé đó rất thích hợp làm cán bộ ở thôn Ngô Đồng."
"Tôi thấy mấy ông già lẩm cẩm cả rồi, không thể mở mắt to ra nhìn rõ mọi người."
Trước cổng chợ nông sản quốc hữu, một nhóm người đang tán dóc dưới hành lang, người cuối cùng lên tiếng là bà nội Lư ở tầng 3 tòa nhà số 6.
"Phải làm sao? Cán bộ Lư không phục sao?”
"Tôi không phục cái gì? Tôi đã bao nhiêu tuổi rồi hả? Có muốn đi cũng chẳng đi được, lần này con ngõ lại bầu chọn cán bộ quản lý ngõ thêm lần nữa. Sau khi tôi từ chối ủy ban khu phố thêm lần nữa, ủy ban khu phố mới chịu để tôi nghỉ ngơi." Bà nội Lư ỷ vào việc mình hơn tuổi người ta mà nói: "Chỉ là tôi không ngờ rằng họ lại chọn một cô bé ở tầng dưới, lại dính cái người giỏi ra vẻ nhất."
"Sao bà có thể nói những điều này chứ?"
"Tôi nghĩ cô bé đó là người ngay thẳng, trông không giống một người biết giở trò."
"Làm sao bà biết người ta là người hay ra vẻ chứ?”