Phó xưởng Thạch nhìn thấy lão ranh ma, không thèm nở nụ cười khác sáo nào, nhưng cũng không cảm thấy chán ghét, vẻ mặt xám ngắt, nhìn tới Thủy Lang đứng ở phía sau: "Đây là?"

"Vợ mới cưới của Quang Hách." Lão ranh ma không kiêng dè ngồi xuống ghế, ngó tới ngó lui ngó thấy đĩa hoa quả trên bàn vuông, cũng không dè chừng cầm một quả táo xanh lên cắn: “Anh đã làm việc trong nhà máy rất nhiều năm, đồ nội thất được làm theo kiểu cổ điển, hôm nay tôi đã mang một ‘bậc thầy’ đến cho anh, cho anh có thể nghiên cứu và mở mang tầm nhìn của mình. "

"Anh nói cái gì?"

Một người phụ nữ bước ra từ căn phòng phía đông, mái tóc đen nhánh buộc ra sau đầu, mặc áo sơ mi Doliang trắng, khoác bên ngoài một chiếc áo len cashmere màu nâu: "Anh tìm thầy cho Thạch Canh á? Anh không sợ thầy đội mồ sống lại tìm anh phá sao?!”

"Hở mở miệng ra cái là ma với quỷ, tôi sợ là cha tôi còn chưa đội mồ sống dậy, phiền phức đã gõ cửa tìm anh trước rồi!" Lão ranh ma quay lại nhìn Thủy Lang: “Tiểu Thủy, đây là phó xưởng Thạch. Hãy cho anh ta xem bản thiết kế cô vẽ hồi nãy đi, xem xong rồi, anh coi coi liệu có thể lấy được hàng chục cân gỗ ra khỏi xưởng hay không. "

"Ngồi đi, ngồi nhanh lên.” Người phụ nữ có vẻ không kiên nhẫn với lão ranh ma, quay mặt về phía Thủy Lang, mỉm cười hiền lành nói: “Hình như ba đứa nhỏ đã mập lên rồi, mợ hai đối xử tốt với mấy đứa lắm có đúng không.”

Ba đứa nhỏ núp sau lưng Thủy Lang, gật đầu.

"Chào cô.” Phó xưởng Thạch nói với Thủy Lang: "Chúc cô tân hôn vui vẻ. Cô cần dùng gỗ làm đồ nội thất sao? Tại sao không mua thành phẩm?”

Khi người dân kết hôn, họ có thể ra đường nhận phiếu mua hai chiếc giường bông, một phiếu mua nguyên bộ nội thất, một chiếc bàn làm việc, một khung giường hoặc một chiếc giường, một bàn ăn, hai chiếc ghế dựa và hai chiếc ghế đẩu, đỡ phải lo lắng hơn chỉ mua độc một bó củi nhiều.

“Tôi muốn tự tay làm nó." Mặc dù Thủy Lang có thể nhìn ra mối quan hệ giữa hai người họ, nhưng cô cũng không để ý đến những khúc mắc vòng vo giữa họ. Hiện tại đúng là cô không có phiếu gỗ, nếu có thể lấy phiếu ở ngay đây thì tốt quá.

“Cô vẽ à?” Ánh mắt của phó giám đốc Thạch đầy kinh ngạc: “Cô cũng làm nghề mộc á?” "

Thủy Lang cười nói: "Biết làm chút chút thôi. ”

"Tôi chưa bao giờ thấy đồng chí nữ nào làm nghề mộc cả." Vợ của phó xưởng Thạch cũng ngạc nhiên nhìn Thủy Lang, hai ngày trước họ không nhìn thấy chuyện xảy ra trong ngõ vì phải đi làm, nhưng sau khi tan ca họ đã nghe nói đến chuyện đó vài lần, cũng biết người vợ Quang Hách tìm được vừa thông minh lại ưa nhìn. "Định tính làm gì sao? Đặt mua đồ nội thất làm đồ cưới sao?" - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel.net chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tყt. ( truyện đăng trên app TᎽT )

"Không phải, tôi đang định làm một chiếc giường tầng."

"Ồ, định làm cho Chu Hủy à?" Vợ của phó xưởng Thạch nhìn ba đứa nhỏ: "Tụi nhỏ thật đáng thương, cô có tấm lòng nhân hậu. Tất cả chúng ta đều sống chung một con ngõ, cô không cần tự làm xằng làm bậy. Lão Thạch, anh giúp đỡ lấy ra một chiếc giường tầng đã bị loại bỏ do chất lượng kém trong xưởng ra đi, giúp sửa chữa lại chút ít rồi bán rẻ cho họ."

Phó xưởng Thạch suy nghĩ một lúc, gật đầu, đột nhiên một tràng cười vang lên.

"Uông Tú, giúp đỡ cái gì chứ, ai thèm những món đồ chất lượng kém bị đào thải này của cô chứ? Bản thiết kế của cô bé này còn tốt hơn gấp ngàn lần bản thiết kế của phó xưởng Thạch nhà cô đấy!"

Uông Tú có ý tốt nhưng lại bị người ta chê cười, lập tức không vui nói: “Tôi hiểu rồi, hôm nay anh tới đây là để gây rắc rối cho bọn tôi, qua biết bao nhiêu năm, anh lại đổ đốn thành ra thế này, vậy mà vẫn chưa chịu thua. Vậy cũng được, lấy cái đó ra đây cho chúng tôi xem, anh không sợ xấu mặt thì bọn tôi không có gì phải sợ cả."

Thái độ ‘khoan dung’ trên gương mặt Uông Tú, với vẻ không để bụng của phó xưởng Thạch khiến dây thần kinh của Lão đau nhói, anh ta giật lấy cuốn sổ trong tay Thủy Lang, mở ra đưa cho hai người họ: “Nhìn đi, nhìn cho kỹ vô, có phải là tốt hơn bản vẽ của lão Thạch nhà cô cả ngàn lần không?” 

Phó xưởng Thạch thản nhiên liếc nhìn nó, sau đó dừng lại rồi nhìn chăm chú vào bản vẽ thiết kế trên sổ tay đó.

Uông Tú không hiểu biết về thiết kế, nhưng khi thấy vẻ mặt của chồng mình không đúng, cô ta cũng liếc nhìn vài cái thì phát hiện những đường nét trên sách khá thẳng, sau khi nhìn kỹ hơn, cô ta cầm lòng chẳng đặng thốt lên:

"Ôi trời! Sao có thể có thiết kế đẹp như vậy chứ!"

"Cô thiết kế à?" Vẻ mặt phó giám đốc Thạch trở nên nghiêm túc, nhìn Thủy Lang: " Cô bé, cô không được nói dối, Đến tận bây giờ tôi mới có thể miễn cưỡng đạt đến trình độ như vậy. Đó là ai? Có phải đó là một nhà thiết kế nổi tiếng đã giúp cô thiết kế nó không?”

"Không có kỹ thuật chuyên môn, chỉ là vẽ các đường nét thẳng hơn mà thôi.” Thủy Lang không để ý lắm nói: “Điều quan trọng là kết quả khái niệm được tạo ra bởi ý tưởng thiết kế và thẩm mỹ cá nhân. Dù kỹ năng vẽ tranh có tốt đến đâu mà vẽ bài nào như bài nấy, nhìn bầu vẽ gáo thì có ích gì."

Ánh mắt của phó xưởng Thạch chững lại, anh cảm nhận được sự tự tin đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi truyền đến từ cô bé ở trước mặt, sự nghi ngờ trong lòng anh ta lập tức tan biến.

Không còn nghi ngờ gì nữa, bức tranh này chắc chắn là do cô ấy vẽ ra, nó là phần nổi của tảng băng chìm trong thực lực của người ta!

Cô hoàn toàn không hề đặt cái bản vẽ khiến bọn họ hoảng loạn này vào mắt, nó đơn giản như uống một hớp nước vậy.

"Mọi chuyện thế nào rồi?" Lão ranh ma nhìn vẻ mặt của đàn em mình, thầm vui mừng: "Hẳn là tốt hơn anh cả ngàn lần nhể?"

Phó giám đốc Thạch nghiêm túc gật đầu: "Cả về kỹ năng cơ bản hay các khái niệm thiết kế, đều tốt hơn tôi năm đó rất nhiều."

Lão ranh ma ‘xì’ một tiếng: "Nếu nó đã làm anh mở mang tầm mắt rồi thì các anh chị lấy gỗ trong xưởng ra, xem xem bán rẻ lại cho đồng chí Tiểu Thủy đi."

"Cô thật sự muốn tự mình làm một căn phòng như thế này à?"

Uông Tú vẫn đang nhìn chằm chằm vào bản vẽ thiết kế rồi tưởng tượng ra căn phòng của con mình trông như thế này.

Có giường riêng, tủ quần áo riêng, bàn làm việc riêng, không còn phải tranh giành qua lại, oán trách về việc đẻ hai thằng con rồi bỏ chung một phòng làm cái gì.

Mấu chốt là khi thiết kế như thế này thì ở giữa vẫn còn rất nhiều không gian để hoạt động nên không cần phải chen chúc chút nào.

Không chỉ hai thằng con trai có được không gian riêng của mình, mà việc muốn có thêm một đứa con nữa cũng không phải là không được.

Tim của Uông Tú đập thình thịch, đẩy nhẹ chồng: "Không phải tháng này vừa nhập về một mẻ gỗ mới sao? Anh có thể tìm cách lấy ra một ít gỗ mà, ."

Thạch phó đạo diễn không biết hắn đang suy nghĩ gì cũng không nói gì, đúng lúc Thủy Lang đang định nói có thể đổi lấy vé khác thì lại nghe hắn nói: “Như vậy ngươi có thể đi.” cứ làm trước đi. Dù bạn có dùng bao nhiêu gỗ, tôi cũng sẽ hỗ trợ miễn phí cho bạn. túm lại là phải dành cho người nhà.”

Không biết phó xưởng Thạch đang cân nhắc gì mà vẫn im lặng không lên tiếng, vừa lúc Thủy Lang chuẩn bị nói có thể lấy phiếu khác đổi thì nghe anh ta nói: “Vậy đi, cô cứ mạnh tay làm, dù cho xài nhiều hay ít gỗ thì tôi đều cung cấp miễn phí cho cô.”

Phòng khách im lặng một lúc.

Thủy Lang ngạc nhiên hỏi: "Điều kiện là gì?"

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play