Cuối cùng Thủy Lang cũng trợn trắng mắt ra.
Mặc dù bà nội Lư nói cái gì cũng đúng.
Trong mười năm ra đi đó của Thủy Lang, đúng thật là cô chưa từng ăn được chút bột mì trắng nào, thịt cũng vậy.
“Nào, ăn nhanh đi.”
Bà nội Lư vẫn nói tiếp: “Bà đã xơi năm cái rồi, mấy con chia ra ăn là vừa đủ.”
Thực ra một cái cũng không nhiều không ít chi, Thủy Lang biết ơn từ tận đáy lòng, nhưng vẫn luôn thiếu một chút chân thành thật lòng.
Cô cũng rất muốn ăn, nhưng tạm thời vẫn chưa ăn.
Quả nhiên, sau khi ba đứa nhỏ vừa cắn một miếng hoành thánh xong, bà nội Lư đã lên tiếng: “Không ngờ các con lại ra riêng. Tiểu Hách hay đi sớm về khuya nên bà không bao giờ gặp mặt được, thế là bà nghĩ rằng bà sẽ đến bàn chuyện trực tiếp với mấy con luôn."
Chu Hủy cũng không đụng đũa giống như Thủy Lang: "Bà nội Lư, nếu có chuyện gì bà cứ nói đi."
"Đêm qua Xảo Chi đã nói với bà là từ giờ trở đi, gia đình nó sẽ sử dụng một nửa sân thượng trên tầng ba." Bà nội Lư chỉ vào sân thượng và nói: "Ngay từ đầu chúng ta đã đồng ý rằng con sẽ sử dụng nhà bếp ở tầng trệt, nhà bà sẽ sử dụng sân thượng trên tầng ba. Nhà bà đã xây bếp rất nhiều năm rồi, giờ đây hai vợ chồng Phục Hưng đột nhiên lại nói muốn chia đôi, con nói coi, sao có thể làm vậy được đây?"
Chu Hủy ngạc nhiên, cô ấy không ngờ bà nội Lư lại đi xuống nói lời như vậy, cô ấy liếc mắt nhìn Thủy Lang, nhận ra vẻ mặt như thể đã đoán được từ trước của cô, cô ấy dừng lại một chút, trả lời: "Bà nội Lư, chuyện này không liên quan gì đến bọn con cả, hai nhà gắng bàn bạc đi."
"Cái gì?" Bà nội Lư ngạc nhiên nhìn Chu Hủy: "Tiểu Hủy, sao con có thể nói chuyện như vậy chứ? Dù sao Phục Hưng cũng là anh em của con, sao có thể không liên quan gì đến con được? Con nói như vậy là sai, cha mẹ con đã mất rồi, anh chị em con là những người thân thiết nhất, không thể chia cắt được."
"Con không có ý này." Chu Hủy lo lắng nói: "Ý con là, hai bên hãy tự bàn bạc chuyện trên tầng hai tầng ba."
"Anh chị em muốn xa nhau không phải là điều dễ dàng đâu. Dù có ra riêng đi nữa cũng phải thường xuyên qua lại với nhau." Bà nội Lư với hiền lành khuyên nhủ: "Nếu hai vợ chồng Phục Hưng muốn phơi quần áo, mấy con có thể để nó phơi ngoài sân, như vậy thì nhà bếp phía sau vẫn là của nhà các con, bà không dính vào cái gì cả, hai nhà vẫn cứ thoải mái rõ ràng rành mạch với nhau như trước, cách này là tốt nhất, con nghĩ thế nào?"
Thủy Lang tò mò hỏi: "Bà không dính dáng gì vậy ngày thường bà lên đó bằng cách nào?"
Vẻ mặt của bà nội Lư đanh lại: "Ôi trời, nhà bà chỉ cần quá giang qua cửa sau thôi, không chiếm dụng diện tích sau phòng bếp đâu."
Thủy Lang gật đầu: "Trong trường hợp này, nhà con sẽ để đồ đạc ra lối đi nhỏ đằng sau bếp, sau này để anh hai và chị dâu đi qua bằng cửa trước, đến đi thường xuyên." - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel.net chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tყt.
Bà nội Lư mở miệng không nói nên lời. Thật lâu sau mới quát lên: "Sao một cô bé lại có thể như thế này chứ? Mặc dù nhà mấy con đang sử dụng nhà bếp, nhưng đó là không gian công cộng, vốn dĩ nhà bà cũng có một phần. Tại sao mấy con có thể chiếm hết nó rồi ngăn cản người nhà bà đi ngang qua?"
"Tôi tưởng bà nội Lư không biết đâu không gian công cộng gì, đâu là không gian riêng tư nữa chứ." Thủy Lang cười nói: "Đã biết như vậy, bà còn muốn biến không gian riêng tư của người khác vào không gian công cộng à, bà chỉ suy nghĩ đến sự tiện lợi của nhà mình thôi sao?"
Bà nội Lư im lặng, vẻ mặt từ từ trở nên khó coi hơn, bà ta cầm chiếc đĩa còn dư một cái hoành thánh lên nói : "Bà là người chứng kiến ba đứa con nhà họ Chu lớn lên, lúc nào bà cũng có ý tốt hết.”
Thủy Lang lại tò mò hỏi tiếp: “Bà nội Lư, bà vẫn luôn ở tầng trên sao?”
"Đúng vậy." Bà nội Lư tỏ vẻ tự hào: "Nhà bà đã sống ở đây từ khi con hẻm này vừa được xây dựng, đã sống ở đây ba mươi năm và chưa từng rời khỏi nơi đây dù chỉ một ngày."
Thủy Lang nói "Ồ" một tiếng: "Vậy thì tại sao vào mấy ngày trước khi chị cả về đây, tại sao tôi lại không thấy bà có ý tốt đứng lên nói với anh hai rằng, anh chị em một nhà nên giúp đỡ lẫn nhau vậy?"
Bà nội Lư bị nói thế thì mặt mày đỏ bừng lên, vẻ kiêu ngạo biến mất.
Bà ta không nói một lời mà chỉ cầm lấy đĩa đựng hai cái hoành thánh rồi quay người đi về phía phòng khách.
Lúc bước đến cửa phòng, bà ta dừng lại một chút nhìn nhà bếp một cái rồi tiếp tục lên lầu.
"Trong ngõ vẫn có tình người nhưng cũng rất phiền phức." Chu Hủy cười nói: "Ai cũng muốn lợi dụng một chút, bình thường mọi người đều nhìn thấu nhưng không ai nói ra, dù sao cũng phải sống cùng nhau mà."
"Mẹ ơi, có phải tụi con không nên ăn hoành thánh không?"
Lần đầu tiên ba đứa nhỏ ăn hoành thánh, nhai nhai nuốt vào bụng, nhưng rồi không còn nhớ mùi vị của chúng như thế nào nữa.
"Là bà nội Lư một hai bắt con ăn nó." Tam Nha duỗi ngón tay chỉ vào người đã biến mất trong phòng khách, vẻ mặt đầy tủi thân.
"Không liên quan tới mấy đứa."
Thủy Lang an ủi rồi nhìn mặt trời: "Đã gần trưa rồi, đúng là trễ nải mọi chuyện, em cũng chưa làm được việc gì."
"Đã làm rất nhiều việc rồi." Chu Hủy chỉ vào bó củi trong sân: "Những việc này thợ mộc phải mất cả ngày làm, còn em chưa đến nửa ngày đã làm xong hết. Mà vừa hay là rất có thể lão ranh ma sẽ ở nhà vào giữa trưa, trễ hơn hay sớm hơn gì cũng chưa chắc anh ta sẽ có ở nhà."
"Nấu cơm ăn trước, ăn xong rồi lại nói."
Đúng là Thủy Lang bước vào giai đoạn nghiện nấu ăn, nhưng hôm nay cô chỉ tập trung vào công việc nên không dành thời gian cho nấu nướng. Cô đun sôi nước rồi cho mì vào, bỏ một mớ tùm lum tùm la vào, rưới thêm một lớp trứng chảy, đun sôi rồi chia ra.
Vừa hay hôm nay trời có hơi lạnh, bốn người ngồi trong sân, mỗi người một tô mì trứng rau xanh gồm súp, nước, mì trắng và trứng, ăn đến toát mồ hôi, cả người thoải mái dễ chịu.
Lão ranh ma có mái tóc màu cà rốt, thân hình gầy gò, làn da cũng có màu cà rốt, trông anh ta thực sự giống một cái bánh quẩy, hơn nữa bởi vì anh ta khoảng bốn mươi tuổi nên cũng không còn quá trẻ, có thể nói là điệu bộ trong giống hệt lão ranh ma trăm phần trăm.
"Mua gỗ? Mua mấy ký?"
"Một chiếc giường một mét hai mét nặng từ năm mươi đến tám mươi cân." Thủy Lang mở sổ tay đưa bản vẽ thiết kế căn phòng cho anh ta xem: "Nghe nói anh đã từng học nghề mộc. Ngoại trừ gỗ trong sân này ra, mua thêm năm mươi cân nữa có đủ không?”
Lão ranh ma đi tới thò đầu vào nhìn, một giây tiếp theo, anh ta giật lấy cuốn sổ với tốc độ ánh sáng rồi nhìn về phía Thủy Lang, sau đó lại nhìn cuốn sổ, ngó qua ngó lại mấy lần, càng nhìn, đôi mắt anh ta càng mở to: "Cô tự vẽ cái này à?"
"Thím hai tự vẽ đó." Nhị Nha giành trả lời trước: "Cừ lắm đúng không?"
Lại bị dọa sợ!
"Có thật hay không!" Lão ranh ma không dám tin nhìn Thủy Lang: "Kỹ năng vẽ của cô còn giỏi hơn phó xưởng Thạch nữa! Còn tốt hơn rất nhiều!" ( truyện đăng trên app TᎽT )
Không đợi Thủy Lang trả lời, anh ta đã tiếp tục luyên tha luyên thuyên: “Còn nữa, tôi chưa từng thấy bản thiết kế này bao giờ, cũng chưa từng nghe đến! Thiết kế không đơn giản, nhưng lại trông có vẻ rất dễ thực hiện. Cô là nhân tài nơi đâu xuất hiện mà vẫn chưa có việc làm vậy hả?!"
Thủy Lang lấy lại cuốn sổ, nhưng lần đầu tiên không lấy lại được, dồn thêm chút sức lực rồi kéo mạnh mới lấy lại được: "Năm mươi ký gỗ có đủ không?"
"Chắc được rồi.” Vẻ khiếp sợ trên gương mặt lão ranh ma vẫn chưa nguôi đi chút nào, trên mặt vẫn có một chút gì đó phấn khởi: "Vậy đi, chúng ta không đi đến xưởng gỗ quốc hữu trước mà hãy đi tìm phó xưởng Thạch, xem xem anh ta có thể lấy gỗ không cần phiếu hay không. Làm vậy không chỉ tiết kiệm được một ít tiền mà còn có thể tiết kiệm phiếu."
"Tìm phó xưởng Thạch? "
Chu Hủy đột nhiên liếc nhìn lão ranh ma: "Bây giờ anh và Phó xưởng Thạch có quan hệ tốt không?" Nếu như cô ấy nhớ không lầm thì trong nhiều năm nay, hai người họ vẫn luôn là đối thủ một mất một còn.
“Từ trước đến nay quan hệ của bọn tôi vẫn luôn tốt.” Lão ranh ma thúc giục Thủy Lang: “Đi thôi, đi ngay bây giờ, nếu không khi hết giờ nghỉ trưa, anh ta sẽ phải đi làm.”
Thủy Lang nhìn chị cả, Chu Hủy gật đầu: "Phó xưởng Thạch sống ở căn nhà số 16."
Mấy ngày trước, Nhị Nha đi theo thím hai mình ra ngoài chơi làm hai đứa nhỏ còn lại ghen tị muốn chết. Hôm nay đi ra ngoài ngõ một chốc cũng không sao, thế nên ba đứa nhỏ đều chạy theo sau mợ hai ra ngoài chơi.
"Phó xưởng Thạch đang ở nhà sao?"
"Ai vậy ạ?"
Cánh cửa trước sân mở ra, một cậu bé mặc đồng phục học sinh màu xanh trắng, nét mặt rất đẹp trai xuất hiện sau cánh cửa, một bên vai vác cặp đi học, trông bộ dáng như đang định đi học, nhìn thấy người nên lập tức quay lại nói: "Lão ranh ma."
"Thằng quỷ nhỏ, chú mày cũng dám kêu lão ranh ma à!" Lão ranh ma kêu Thủy Lang đi vào: "Xe vẫn đang đậu trong sân, phó xưởng Thạch vẫn chưa đi làm."
"Sao anh lại đến đây?"