Thủy Lang theo Chu Quang Hách đi qua con phố trồng đầy cây ngô đồng, rẽ một đoạn thì thấy một khung vòm, trên viết ba chữ “Thôn Ngô Đồng” bằng chữ trắng nền đen, chính giữa bên phải treo một tấm bảng ghi Đường Phục Mậu 99, từ số 1-36.
Cửa lớn chạm trổ hoa văn màu đen mở rộng, hai người một trước một sau đi vào, phòng ốc bên trong được thiết kế theo kiểu nhà ba tầng, tầng trên cùng là sân xi măng, gạch đỏ ngói trắng kiểu mới, trước cửa là sân nhà, sau cửa là phòng bếp nhỏ.
Thủy Lang từng phải sống rất khó khăn, từng ở những căn phòng tương tự thế này, cũng không xa lạ gì với những con ngõ nhỏ tương tự như thế nữa.
Đường đi vào bên trong có những hạt dưa hấu mọc ra chồi non trong khe nứt xi măng của con ngõ nhỏ, trong khe gạch có mấy gốc cỏ xanh nhô ra, xanh biếc tươi mới đến mức khiến hai mắt Thủy Lang tỏa sáng.
Nếu không phải vừa rồi cô mới uống một bát sữa mặn, hai cái bánh quẩy, một cái bánh ngọt, cộng thêm nửa chén mì thịt băm dưa muối thì chắc chắn cô sẽ nhổ cái mầm dưa hấu và cỏ dại này lên nhai.
Cuối cùng thì người thành phố vẫn có cuộc sống rất tốt, hoàn toàn không đặt hai thứ này vào mắt, còn đặt nó ở trên nền tuyết Bắc Đại Hoang, đây chính là của quý mà hơn trăm người muốn tranh đoạt.
Thủy Lang nhớ kỹ địa điểm, nghĩ bữa sau đến rồi nhổ, nhổ vào thời gian này để ăn là tươi ngon nhất!
Đang lúc Thủy Lang tự hỏi cỏ xanh sẽ có mùi vị gì, nhận thấy được người bên cạnh ngừng lại, cô quay đầu nhìn lại, hai hàng lông mày rậm rạp của anh đang hơi nhíu lại, lập tức thay đổi phương hướng, đi vào ngõ bên phải.
“Quang Hách về rồi à, con mau đi khuyên nhủ đi, chú của con sắp đánh chết Tiểu A Mao rồi!”
Cửa ngõ bên phải chật ních người, tiếng kêu thảm thiết của trẻ con truyền ra từ cửa trước của gia đình đầu tiên, kèm theo tiếng khóc của phụ nữ.
Chu Quang Hách quay đầu vẫy vẫy tay với Thủy Lang, đến gần cô rồi mới nói: “Cô ở đây chờ tôi.”
Thủy Lang gật gật đầu, nhìn người đàn ông đẩy đám người đi vào.
Trong trí nhớ của nguyên chủ, cô ấy không có ký ức gì nhiều về vị hôn phu này, vả lại trước khi xuống nông thôn, hai người cũng chưa từng gặp mặt, chỉ nhớ rõ anh là nhân vật nổi tiếng trong trường học.
Lần đầu tiên chính thức gặp mặt là khi mười ba tuổi, năm ấy mẹ anh gặp chuyện không may, buổi tối trước khi anh bị đưa đi, mẹ cô đưa cô và một rương vàng thỏi đi đến nhà vị hôn phu, vội vội vàng vàng nhắc tới hôn ước, cho thấy có thể đưa Thủy Lang và vị hôn phu đi Hương Cảng Cửu Long học cùng nhau, có đầy đủ tài sản và quan hệ, bảo hai người sẽ bình an.
Đêm đó cả nhà vị hôn phu không đồng ý, ngày hôm sau cửa lớn của nhà họ Trâu đóng chặt không mở, sau khi mẹ cô bị đưa đi, họ phái người cảnh cáo Thủy Lang rằng không được truyền linh tinh về hôn sự.
Trở mặt không nhận người, cũng không trả rương vàng thỏi về.
Cụ thể là nhà họ Trâu đã làm những gì, Thủy Lang cũng không rõ lắm nhưng lúc ấy có thể đính hôn với Thủy Lang, nghĩ thì có lẽ cũng không phải nhà Miêu Hồng, tuy rằng những thứ này không liên quan đến cô, nhưng cuối cùng cô vẫn phải tự mình rõ ràng những yêu cầu kết hôn của Chu Quang Hách, đáy lòng vẫn rất tò mò.
Lúc nãy cô không nghe thấy anh bảo đứng đó nên đi về phía trước, chen vào trong đám người, đi tới trước cửa số mười tám.
Người đầu tiên Thuỷ Lang nhìn thấy đã dọa cô nhảy dựng.
Đó là một người phụ nữ quỳ rạp trên mặt đất, đầu bù tóc rối, nửa người trên mặc một chiếc áo bông có đầy miếng vá vẫn ố vàng như cũ, một đôi tay gầy trơ xương, mọc đầy vết sẹo nứt nẻ, vết sẹo nứt nẻ trên ngón giữa giống như bị rách, đang chảy đầy máu đỏ, tay như chân gà đen bò trên mặt đất. - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel.net chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tყt.
Thủy Lang trừng mắt nhìn, xác định người phụ nữ trước mắt thật sự đang bò, người phụ nữ thiếu mất hai chân đang bò!
Quần lót dưới mông không có!
Hai chân từ đùi trở xuống đến hai chân cũng trống không!
“Đừng đánh nữa!” Một bà lão lảo đảo ngăn cản người đàn ông trung niên cường tráng.
Nhưng không có tác dụng gì.
Người đàn ông trung niên lại còn cầm chổi lông gà, đuổi theo cậu bé chân trần kia để đánh, không kiêng nể gì mà hướng lên phía trên đầu cậu bé, quất vào mặt, vào cổ, quần chúng thấy vậy thì kinh hồn bạt vía, đây cũng không phải là hù doạ bình thường, giống như là thật sự tức giận mà ra tay.
“Lưu Khúc, đây là con ruột của anh, không thể đánh thằng bé như vậy!”
“Đúng là hết nói nổi cậu Lưu Khúc này, bình thường hai vợ chồng yêu chiều Tiểu A Mao che chở trong lòng bàn tay, lần này lại vì con bé ở nơi khác mà đánh Tiểu A Mao thành như vậy.”
“Đó là do Tiểu A Mao không hiểu chuyện, dù nhỏ thì thằng bé cũng là trưởng bối của mấy con bé kia, sao có thể cướp trứng gà ăn cùng mấy con bé đó.”
“Nói nhảm! Tiểu A Mao đã chẳng bao giờ thiếu trứng ăn từ lúc sinh ra, rõ ràng là ba đứa con nhà quê này tới cướp trứng gà của Tiểu A Mao.”
“Nói mát làm gì chứ, Chu Hủy cũng đã vậy rồi, mọi người không thương à!”
Nhắc tới Chu Hủy, quần chúng bênh vực kẻ yếu nhất trí không nói gì nữa, đồng loạt nhìn về phía người phụ nữ nằm úp sấp mất đi hai chân dưới đất.
Thủy Lang thấy Chu Quang Hách bế người phụ nữ đó lên, đặt ở một chiếc ghế ngồi bên cạnh, cùng lúc đó cô cũng thấy rõ mặt người phụ nữ kia, liếc mắt một cái là có thể nhìn ra gương mặt đó đã phải chịu đủ sự tra tấn, là sự tra tấn thân thể và tinh thần song song, từ làn da cổ có thể nhìn ra cô ấy còn rất trẻ, nhưng còn chưa quá ba mươi đã bạc đầu.
Cô không ngừng đẩy Chu Quang Hách, ý bảo anh ngăn cản ông cậu còn đang đuổi theo đánh người.
Chu Quang Hách vươn tay phải đè ông cậu lại, nói với giọng hờ hững: “Cậu, đã xảy ra chuyện gì?”
Người đàn ông trung niên không kiềm chế được vẻ mặt tức giận: “Quang Hách, cháu tránh ra, hôm nay cậu nhất định phải đánh chết cái thằng không biết điều này!”
“Anh hai! Trước kia em ăn trứng gà cũng không sao, chỉ có khi bọn họ tới, vừa ăn trứng gà là cha đã đánh em!” Tiểu A Mao đột nhiên chạy ra ngoài, một tay đẩy con bé nhỏ nhất trong bọn vừa tới bên ngoài xuống đất: “Em ghét bọn họ! Anh hai mau đưa nó ra chỗ khác đi!”
Cây chổi lông gà đặt ở trên đầu Tiểu A Mao lần nữa, “vút” một tiếng, người nghe được hết hồn hết vía, Thủy Lang nhìn thấy tay ông cậu này cũng hơi run rẩy theo một chút, giây tiếp theo, một tiếng thét chói tai truyền vào từ bên ngoài: “Lưu Khúc! Hôm nay tôi sống mái với ông, tên ăn cháo đá bát này!”
Một bóng người mập mạp vọt vào trong nhà, hai cánh tay vung về phía ông cậu kia mà cào cấu, không bao lâu đã khiến mặt của người đàn ông trung niên rách ra: “Tôi lại để cho ông đánh con trai tôi vì mấy đứa họ hàng bên ngoài kia được chắc! Ông là kẻ vô luơng tâm, đã bị hồ ly tinh xúi giục rồi, hôm nay vì con trai tôi, tôi sẽ sống mái với ông!”
“Bà đang nói hươu nói vượn cái gì thế!” Lưu Khúc tát một cái vào mặt người phụ nữ kia.
Còn chưa kịp phản ứng, Tiểu A Mao đã xông tới, dùng đầu đẩy ông ta ngã trên mặt đất: “Không cho phép ông đánh mẹ tôi!”
“Ông điên rồi, vì người ngoài mà vừa đánh con trai vừa đánh vợ!” Người phụ nữ béo khóc trời kêu đất: “Mọi người trong thôn xem xem, làm sao để tiếp tục cuộc sống này đây!”
“Lưu Khúc thật sự quá đáng!”
“Đúng vậy, sao có thể đối xử với người trong nhà mình như vậy.”
“Bình thường đánh thằng bé là coi như xong, lại còn đánh cả vợ của mình, thật sự là không thể để cho những người thân thích nghèo nàn vào ở.”
“Vậy sao được, dù là thân thích có nghèo, dù là của nợ thì cũng là do mẹ ông ta đón về.”
“Bà cụ Tống thật sự càng già càng lú, đón cháu gái bên ngoại bao nhiêu năm không liên lạc về, để nhà con trai mình loạn hết cả lên.”
“Đúng vậy, giúp đỡ thì cũng là họ hàng xa, cháu gái đáng thương cũng không thể phá hỏng cuộc sống của con trai.”
Cảnh ngộ của mợ và Tiểu A Mao khiến cho quần chúng vây xem đồng tình, họ dùng ánh mắt khiển trách nhìn về phía bà lão muốn ôm Tiểu A Mao nhưng lại bị Tiểu A Mao hất cánh tay ra rồi nhìn chằm chằm.
Chu Quang Hách đột nhiên nghiêng người chắn ở trước người bà lão, ngăn cách ánh mắt của người ngoài rồi cúi đầu hỏi: “Bà ngoại, không phải hôm trước cháu đã đón chị cả về rồi sao? Sao giờ lại ở chỗ bà rồi?”
Bà cụ rưng rưng nước mắt lắc đầu: “Hai vợ chồng Phục Hưng nói là muốn đến nông thôn làm việc nên đưa tới đây từ sáng sớm.”
Trong mắt Chu Quang Hách hơi lộ vẻ tức giận, rất nhanh đã khôi phục lại bình thường, anh quay đầu nói với cả nhà đang túm lại một chỗ đánh chửi khóc rống: “Cậu này, con sẽ đón chị cả về, sau này chị cả sẽ không xuất hiện làm phiền mọi người nữa.”
Thủy Lang nhìn thấy hành động của ba người bên kia dịu đi rõ ràng, tiếng khóc rống nhỏ đi, ngay sau đó bên ngoài lại truyền đến một giọng nói: “Em trai, đừng nói linh tinh như thế.”
Mọi người nhìn về phía phát ra tiếng, họ tránh đường, một nam một nữ đi tới, khoảng chừng hơn ba mươi tuổi, quần áo là phẳng phiu gọn gàng, áo sơ mi và quần đều sạch sẽ tinh tươm, bên ngoài còn mặc áo lông cừu đắt tiền, trên tay cầm áo khoác đặt may.
Người phụ nữ nói chuyện dịu dàng nhỏ nhẹ: “Cậu mợ, không phải là bọn con chỉ nhờ mọi người chăm sóc chỉ cả nửa ngày thôi à? Sao phải diễn trò thế này cho người ta chê cười?”
“Sao cháu lại nói vậy?” Mợ kéo Tiểu A Mao qua: “Cháu xem xem đứa nhỏ này bị đánh, ai đang diễn trò ở đây, cháu nói ai diễn trò?”
“Mợ, đừng tưởng rằng ai cũng ngốc, chỉ có mợ thông minh.” Người phụ nữ mở bánh ngọt trong tay ra, đưa cho người phụ nữ thiếu mất đôi chân cùng với ba bé gái phía sau: “Chị cả, em trai mình nói thế mà chị cũng không ngăn cản, nếu không phải hôm nay bọn em về thì gánh nặng này của chị sẽ đặt hết lên vai em trai sao? Làm người, không thể ích kỷ như vậy chứ.”
Ba bé gái vừa định nhận bánh ngọt, đứa nhỏ nhất còn đang nuốt nước miếng, hai đứa lớn nghe hiểu, tay cứng giữa không trung, quay đầu nhìn mẹ, mắt rưng rưng xấu hổ cúi đầu: “Chị không muốn làm liên lụy đến em trai.”
Người phụ nữ nở nụ cười, đó là nụ cười trào phúng, nụ cười này của cô, người phụ nữ thiếu chân sắp vùi đầu vào ngực, "Tôi thật sự không nghĩ tới liên lụy ai.
“Mày chưa từng nghĩ tới thì sao lại xuất hiện ở đây?” Mợ đột nhiên xoay mũi tên, dường như không thể nhịn được nữa mà nói với người chị cả kia: “Chiếm lợi mà còn muốn lập đền thờ.”
Chu Quang Hách nhướng mày, ông cậu bên cạnh giành mắng trước: “Bà câm miệng!”
Bà mợ mấp máy miệng, cuối cùng cũng không cãi nhau với cậu nữa, người phụ nữ lại nói: “Cậu nói đúng đó. Mợ, mợ phải kín miệng về chuyện này, bởi vì người này là người bà ngoại Tân Tân khổ sở đón về. Căn nhà mọi người ở cũng là do năm đó bà ngoại khổ sở làm việc cố gắng đạt được, mặc dù hiện tại mọi người đã thay bà ngoại làm việc, nhưng cái nhà này vẫn do bà ngoại định đoạt, bà ngoại muốn chiếu cố ai, muốn cho ai ở, người bên ngoài không có tư cách nói, mọi người nói xem có đúng không?”
Cuối cùng, người phụ nữ quay đầu sang hỏi đám đông xung quanh.
Thủy Lang ngồi ở trên chiếc bao lớn màu lam, vừa xuýt xoa vì quá lâu không ăn ngon, ăn no quá nên bụng không thoải mái vừa nhìn cả nhà này đánh qua đập lại.
Thật sự là một gia đình lắm trò.
Thấy mọi người xung quanh bị người phụ nữ này lôi kéo, lúc này cô lập tức nhìn ra bà mợ kia không phải đối thủ của cô ấy, ngoại trừ mắng vài câu thô tục không lọt vào tai thì bà ta nói không nên lời.
Sáng sớm giả bộ rộng lượng, ông cậu vì việc lớn quên tình nhà cũng không giả bộ nữa, ông ta chỉ vào người phụ nữ và nói: “Kim Xảo Chi, có phải nhà mẹ đẻ mày không dạy mày nói chuyện với bậc cha chú như thế nào không!”
Kim Xảo Chi lại nói ra những lời trào phúng mà trước đó ai cũng có thể nghe ra nhưng lại dễ nghe đến bật cười: “Ơ cậu? Con chỉ trình bày sự thật, một là không mắng chửi thô tục, hai là không nói những câu từ bất kính với bậc cha chú, sao tự nhiên cậu lại nói đến nhà mẹ đẻ của con? Không lẽ… Cậu muốn nói chuyện với nhà mẹ đẻ của con sao?”
Lưu Khúc tức giận trừng mắt, cũng không dám nói tiếp, biết nhà mẹ đẻ cô ta không hề tầm thường nên lại nói: “Mày cũng đừng tưởng rằng tất cả mọi người không biết mày đang suy nghĩ gì, làm người không nên ích kỷ như vậy. Bọn tao làm việc thay cho bà ngoại mày, và mày thì làm việc thay cho cha mẹ chồng không phải sao? Chiếm nhà của bọn họ, lúc ấy bọn họ tặng những thứ này cho chúng mày là để cho hai người chúng mày chăm sóc cho hai đứa em trai em gái còn lại, bây giờ chúng mày có bốn phòng, không lẽ không thể tặng cho Tiểu Hủy một phòng sao?!”
“Đúng vậy, trong cả thôn này thì nhà của Phục Hưng và Xảo Chi là lớn nhất, hẳn là có chỗ cho Chu Hủy ở.”
“Lúc trước chỗ tốt nhất cũng là của hai vợ chồng Lão Chu, có tương lai nhất, hai gian lớn dưới tầng có sân nhà ở phía Nam, tầng hai hướng Nam cộng thêm gian chính, tất cả đều là của bọn họ.”
“Xảo Chi, Phục Hưng, hai người các cháu nên đón Chu Hủy về, xem cô ấy đáng thương biết bao.”
Kim Xảo Chi nghe xong cũng không tức giận, chậm rãi bình tĩnh nói: “Đúng vậy, mấy cô mấy chú nói đúng, lúc trước chủ cả chủ động xuống nông thôn, để bọn con ở lại trong thành phố, bọn con nên gánh vác trách nhiệm chăm sóc chị ấy và em trai cả đời. Chị cả thành ra thế này thì nên đón về ở, chị ấy không có hộ khẩu, đồ ăn thức uống thì hai bọn con có thể lo cho chị được, nhưng ba con nhóc này thì làm sao bọn con gánh hết?”
Nhìn thấy ba con bé xanh xao vàng vọt, mọi người không nói lên lời.
Kim Xảo Chi chiếm thế thượng phong: “Tiền lương của bon con cao, có một chút tiền gửi ngân hàng, cha mẹ cũng để lại một ít tiền nhưng em trai còn chưa kết hôn, đó là tiền tiết kiệm cho em trai. Cứ nói đến là con không thể hiểu nổi, vì sao bà ngoại phải đón ba con bé này về, dù nói thế nào cũng là cháu gái ruột nhà bọn họ, lớn hơn chút nữa là có thể làm lụng kiếm tiền, có nhà nào không cần chứ? Đón vào thành phố, một là không có hộ khẩu, hai là không thể đi học không thể đi làm, đi theo ai thì phải ăn cơm trắng nhà người đó, nhà ai có thể nuôi nổi chứ.”
Mọi người liên tục gật đầu, năm nay khẩu phần ăn đều là cố định, một người chỉ có ba mươi cân, tiền lương cũng chỉ đủ trong nhà miễn cưỡng chi tiêu, nuôi thêm một người, thắt lưng buộc bụng ăn ít một bữa cũng không sao nhưng có nhiều hơn ba đứa bé thì có thắt lưng buộc bụng hơn nữa có khi cũng khiến người ta xanh cỏ.
Mọi người mồm năm miệng mười thảo luận, thay vào nhà mình, tất cả đều đứng về phía Kim Xảo Chi, cũng bắt đầu đồng tình với cả nhà Lưu Khúc, bà lão không suy nghĩ gì mà làm như vậy, thật sự là bỏ cả nhà vào trong hố lửa nóng.
“Điều quan trọng nhất là, em trai!” Nụ cười trên má Kim Xảo Chi biến mất, sau đó cô ta nói với bà lão: “Bà ngoại, bọn con liều mạng ngăn cản cũng không được, bà gọi điện thoại cho em trai, bà thật sự không hề suy nghĩ qua xem sau này em trai sẽ lấy vợ như thế nào sao? Bây giờ vẫn ổn, em trai muốn giải ngũ, về chăm sóc chị cả như ý của bà thì bà cũng chẳng hề nghĩ đến việc việc giải ngũ là sẽ không được sắp xếp công việc, như thế thì thằng bé về chăm sóc thế nào đây? Con nói hơi khó nghe một chút, còn phải vác theo bốn cục nợ này nữa thì ai dám gả con gái cho em ấy? Bà nghĩ em ấy sẽ phải phục vụ chị cả hơn nửa đời người sao?”
Bà lão nhìn đứa cháu trai nhỏ bên cạnh mà bật khóc: “Tiểu Huy ở quê khổ quá.”
Chu Quang Hách: “Em gọi điện, em xuất ngũ là do bị thương, không phải vì chị cả.”
“Cho dù lý do là gì, anh cũng không đồng ý để em chăm sóc chị cả.” Anh lớn nhà họ Chu đứng ở bên cạnh cuối cùng cũng lên tiếng: “Cha mẹ đã mất, anh chị sẽ có trách nhiệm với em. Ngày mai chị cả sẽ được đưa về, em hãy quay lại quân khu càng sớm càng tốt.”
“Không được đưa về!” Bà nội bỗng nhiên òa khóc, nhìn hai mẹ con tội nghiệp rồi lại khóc: “Chúng ta không thể đưa bọn họ trở về hang quỷ!”
“Bà nội…” Chu Huỷ nước mắt đầm đìa, trộn lẫn bùn đất và vết máu: “Cháu về, cháu phải về, cháu không thể làm gánh nặng cho mọi người được.”
Ba đứa bé che cái miệng nhỏ nhắn, im lặng rơi nước mắt, dáng vẻ thê thảm vô cùng quả thực khiến người ta đau lòng, nhưng cũng chẳng thể làm mấy người thân duy nhất ở đây động lòng.
“Chia nhà.”
Chu Quang Hách đột nhiên nói ra hai chữ, rõ ràng đã khiến sắc mặc Chu Phục Hưng và Kim Xảo Chi thay đổi, giống như là chuyện đáng sợ nhất đã rơi xuống đầu.
“Nói bậy bạ gì đó!” Chu Phục Hưng trách mắng: “Anh tuyệt đối sẽ không trơ mắt nhìn em bị liên lụy cả đời!”
“Anh em nói đúng đấy!” Kim Xảo Chi nghiêm mặt nói: “Anh chị tuyệt đối không thể nhìn chị cả kéo em xuống. Em trai, một khi em khơi mào trọng trách này dành cho chị cả, đời này em sẽ chẳng thể lập gia đình đâu! Ai sẽ tự nguyện cùng em bơi trong cục diện rối rắm này, ai có thể cam tâm tình nguyện gả cho em chứ!”
Đám người khuyên nhủ theo, suy bụng ta ra bụng người, ai cũng không muốn nhìn thấy tương lai tốt đẹp, chẳng nỡ nhìn thằng bé lớn lên từ nhỏ nhảy vào hố lửa như vậy.
Có người lấy thân phận là bậc chu chú tận tình khuyên bảo giảng giải đạo lý cho Chu Quang Hách nghe, có người trực tiếp nói lời khó nghe với Chu Hủy, bà cụ cũng không thể may mắn thoát khỏi.
Khi khung cảnh vô cùng hỗn loạn, Chu Phục Hưng và Kim Xảo Chi ở đối diện âm thầm thở phào nhẹ nhõm, trong mắt đều hiện lên ý cười vì đã thực hiện được.
Đột nhiên, một giọng nói vang lên từ đám đông: “Tôi đồng ý gả cho anh ấy!”