“Hừ!” Trần Vệ đếm tiền trong tay, nói: "Bà hét lớn như vậy làm gì, tự tiểu ra một bãi rồi ngắm mình ở trong đó đi! Bà làm như bà sắp bị hiếp thế!"
Thân Tú Vân hoảng sợ chỉnh lại quần áo rồi ngồi dậy. Bởi vì ban nãy bà ta ngọ nguậy quá mãnh liệt nên mặt bà ta bị xi măng cọ trầy, rỉ máu. Bà ta liều mạng nuốt nước bọt, bị dọa sợ đến mức hồn vía lên mây.
“Còn chưa được ba trăm tệ!" Trần Vệ cầm trong tay một nắm tiền, đến cả một đồng cũng moi hết ra: “Khoản còn lại, cả thảy là 600 nhân dân tệ, tôi là người có uy tín, không lấy nhiều hơn, cũng không đời nào có vụ lấy ít hơn. Còn ba trăm nhân dân tệ nợ tôi này, nếu ngày mai bà không mang tới đây, tôi sẽ đến thẳng chỗ làm của bà để lấy!"
"Cậu!"
Đầu tóc Thân Tú Vân rối bù, nghiến răng nghiến lợi nhìn anh ta nhưng lại không nói được bất kỳ lời nào. Bà ta còn tưởng hôm nay bà ta đã nắm thóp được anh ta, nhưng bà ta lại không ngờ rằng Trần Vệ thà cạch mặt với bà ta, từ bỏ chợ đen, cũng không muốn chịu đắng nuốt cay, đã vậy còn dám động tay động chân với bà ta, thứ quan trọng nhất là, bà ta đã bị anh ta bắt chẹt ngược lại!!
Nếu anh ta thực sự tới Cục Công thương đòi tiền bà ta, bà ta sẽ mất hết tất cả.
Chuyện này không chỉ đơn giản là họ giả vờ không quen biết nhau mà trái lại, còn có thể kêu anh ta bôi nhọ bà ta. Hai người đã giao dịch với nhau rất nhiều năm, tuy rằng bà ta vẫn luôn rất cẩn thận và không để lại bất kỳ dấu vết gì, thế nhưng đối phương vẫn luôn nắm thóp được một vài điểm yếu của bà ta ở trong tay.
Nó cũng giống với việc bà ta đang nắm thóp anh ta vậy.
“Cậu cho rằng, tôi sẽ cho cậu ăn dễ vậy à? "
"Dễ hay không bà đều phải trả lại ba trăm nhân dân tệ còn lại cho tôi, nếu không…" Trần Vệ ngồi trên giường, lấy một điếu thuốc ra, châm lửa rồi rít vài hơi: "Thật ra Lâm Lâm khá hợp gu tôi. "
"Cậu dám!” Thân Tú Vân đột ngột đứng lên: "Nếu cậu dám có ý nghĩ gì đó với Lâm Lâm, tôi nhất định sẽ xử cậu!" - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel.net chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tყt.
Đôi mắt của Trần Vệ lộ ra vẻ buồn bã: "Bà là người muốn gây rắc rối đến bước này đấy. "
Suýt chút nữa Thân Tú Vân đã không thể nuốt trôi cục tức này xuống. Nhìn số tiền trên bàn, đầu óc bà ta chợt choáng váng, một cảm giác tanh tanh ập lên cổ họng.
Thằng ăn trộm quỷ tha ma bắt!
Bà ta đã trả một nghìn tệ, tất cả đều đi tong cả rồi, giờ bà ta lại lỗ thêm ba trăm tệ, còn nợ thêm ba trăm tệ nữa!
Mấu chốt chính là đã mất tiền mà cũng không nhận được món đồ nào, mà quan trọng hơn cả là hiện tại ta lại cần rất gấp những thứ này, bà ta giữ chức vụ chủ nhiệm, công việc của con gái tôi hay chuyện thăng chức của con rể đều là những chuyện cấp bách chờ đợi bà ta, vậy mà muốn làm lại làm không được!
Cho dù có lấy được thì cũng phải bỏ ra rất nhiều tiền, không, ít nhất cũng phải lấy ra gấp đôi số tiền đó.
Bởi vì giá vé mà Trần Vệ mua cho bà ta chỉ bằng một nửa giá chợ đen, nếu bây giờ bà ta phải tìm người đi làm, khả năng cao sẽ không có cái giá này.
Trong một thời gian ngắn, bà ta cũng không thể tìm được người nào có thể tin tưởng.
Vào lúc Thân Tú Vân bước xuống từ trên gác mái, trong lòng bà ta tràn ngập sự tức giận và hối hận, nếu không phải vì thằng ăn trộm quỷ tha ma bắt đó thì mắc cái quái gì bà ta phải trở mặt với Trần Vệ chứ? Nếu không phải vì thằng ăn trộm quỷ tha ma bắt đó, nói không chừng hôm nay con rể của bà sẽ đến thăm rồi tính đến chuyện kết hôn luôn rồi!
Mặc dù bà đã nói những điều không hay về Trâu Khải trước mặt con gái mình.
Tuy nhiên, ai đời lại không muốn có quan hệ với nhà họ Trâu chứ đừng nói đến việc trở thành sui gia.
Giờ đây mọi hy vọng đã tụt giảm đi rất nhiều! ( truyện đăng trên app TᎽT )
"Thằng ăn trộm khốp khiếp! Thằng ăn trộm chết tiệt! Thằng ăn trộm quỷ sứ!"
….
"Mợ hai, mợ đỉnh quá trời đỉnh!"
"Mợ hai, mợ cừ quá đi!"
Đại Nha, Nhị Nha nhìn mợ hai mình đang bận rộn đầy ngưỡng mộ. Sáng sớm vừa mới thức dậy, chỉ trong một chốc mợ hai đã tháo toàn bộ giường ngủ, tủ và bàn làm việc mà cậu hai để lại thành những tấm ván gỗ.
Thủy Lang bỏ cái cưa đang cầm xuống, lấy bút chì đánh dấu lên tấm ván gỗ đã xử lý xong: "Thiếu gỗ làm giường rồi, em cần phải đi mua gỗ. Mà chị cả này, trong ngõ có thợ mộc không chị? Em muốn đến đó mượn công cụ về làm."
Chu Hủy ngạc nhiên hỏi: "Em còn biết làm nghề mộc à?"
"Biết chút chút." Thủy Lang từng làm một bộ mô hình từ ván gỗ trước khi bắt đầu công việc. Cô đã từng thử cả kỹ thuật làm mộng và lỗ mộng* lẫn kỹ thuật đóng đinh bằng máy móc hiện đại với tốc độ cực nhanh. Nhưng ở thời đại này, đinh thực sự quá mắc nên người bình thường không ai mua nổ nó.
(*) Khi chế tác vật dụng, thợ mộc cần phải dùng đục để đục phần gỗ thừa tạo thành một bên lồi (凸) và một bên lõm (凹), khi đó đầu khúc gỗ sẽ được đóng và ôm khít lấy nhau, đây được gọi là "mộng" và "lỗ mộng".
"Có chứ. Có một số thợ mộc làm việc trong xưởng sản xuất đồ nội thất, một số thì làm việc trong xưởng gỗ, nhưng chị không quen biết họ." Chu Hủy ráng nhớ lại: "À đúng rồi, em có thể đến tìm lão ranh ma. Ngày nào anh ta cũng đến phố Thoán Hạng hết, mặc dù anh ta không có công việc đàng hoàng nhưng với những vật dụng trong nhà này anh ta đều đều làm được, vả lại cha anh ta vốn là một thợ mộc, anh ta cũng đã học qua nó."
"Lão ranh ma? Đây là tên riêng à?"
Thủy Lang cầm giấy bút đi tới một bên rồi ngồi xuống: "Lão ranh ma này sống ở thôn Ngô Đồng sao?"
"Anh ta và mẹ anh ta đang sống trong gác xép ở căn nhà số 7 sát vách." Chu Hủy chỉ vào tầng hai bên cạnh: "Có phải là em chưa từng đến xem căn gác xép đó hay không? Đó là căn phòng đầu tiên gặp phải đi thẳng lên cầu thang, đứng ở bên dưới là có thể nhìn thấy phòng của Tiểu Mẫn.”
“Em biết rồi, em đi qua đó hỏi một chút đây.”
“Tiểu Hủy ơi.”
Thủy Lang đang định rời đi thì một giọng nói kỳ lạ vang lên từ phía phòng khách, giọng nói đó làm cô ngẩn ra một lúc, tạm thời không hiểu tại sao lại có người lạ bước ra khỏi phòng khách: "Ai đó?"
"Hình như là bà nội Lư ở trên tầng ba." Chu Hủy nhìn về phía phòng khách cất tiếng nói: "Bà nội Lư, con đang ở ngoài hiên."
"Bà thấy rồi, ôi ôi, Tiểu Hủy à, không biết đã bao nhiêu lâu rồi bà chưa được gặp lại con nữa."
Một bà lão cử chỉ nho nhã bước ra khỏi phòng khách, ăn mặc lịch sự, gọn gàng sạch sẽ, mái tóc ngắn được cắt tỉa gọn gàng. Mặc dù từ dáng đi của bà ta cho thấy bà ta đã lớn tuổi, nhưng lại không thấy giống một bà cụ chút nào. Từ mái tóc đến đôi chân của bà ta đều tràn ngập ‘làn điệu’ Thượng Hải. Bà ta cầm theo một cái đĩa tráng men bước ra khỏi phòng khách, sau đó đi ra sân, lúc này hai cô mới biết chiếc đĩa đó đựng hoành thánh.
Chu Hủy mỉm cười hiền hậu: "Bà nội Lư, bà vẫn xinh đẹp như trước."
"Bà đã gần sáu mươi rồi, sao còn có thể gọi là xinh đẹp được?" Bà nội Lư bưng hoành thánh, đau lòng nhìn hai chân Chu Hủy: "Thật là tội nghiệp, nhớ lại lúc còn nhỏ, lúc nào con cũng múa ba lê hết, mặc một chiếc váy nhỏ, mang đôi tất trắng và giày ba lê, con trông giống như một con thiên nga trắng vậy. Giờ đây bộ dáng của con lại trở thành thế này, thật đáng tiếc mà!"
Tán dóc thật kìa!!!
Suýt chút nữa Thủy Lang đã trợn mắt trắng.
“Đây có phải là vợ của Tiểu Hách không?” Bà nội Lư tỉ mỉ nhìn Thủy Lang từ trên xuống dưới: "Nghe nói cô bé đối xử với Tiểu Hủy nhà bà rất tốt, tấm lòng vô cùng tốt bụng. Chào con, chào con nha."
"Chào bà ạ."
Thủy Lang bắt chước giọng điệu của bà ta, mỉm cười lịch sự.
“Nè, sáng nay bà có tới công ty lương thực xếp hàng mua vỏ gói hoành thánh, thịt, rồi một bó cây tề thái về gói hoành thánh.” Bà nội Lư đưa từng chiếc hoành thánh trong đĩa cho hai cô coi, chủ yếu là cho ba đứa nhỏ nhìn: "Muốn ăn không? Nhìn vỏ ngoài coi ngon không? Đi lấy đũa tới ăn đi. Thiệt là thương mấy đứa hồi dưới quê không có được ăn mấy món ngon như này."
Thủy Lang: "..."
Chu Hủy nhìn vẻ mặt của em dâu, cúi đầu cười nói: "Bà nội Lư, bà đang làm gì vậy chứ? Vỏ hoành thánh khó mua lắm, khó lắm mới tích cóp đủ phiếu để đổi, bà cứ giữ lại ăn chung ông nội Lư đi, không cần bưng đến cho bọn con đâu."
"Đúng vậy nha, cực kỳ khó mua. Lần cuối cùng bà ăn hoành thánh cũng là vào dịp Tết Nguyên Đán. Đã qua được vài tháng rồi, cuối cùng cũng có thể ăn lại thêm một lần nữa." Bà nội Lư ngồi trên ghế: "Cô bé, con cũng ăn đi. Nghe nói con đến từ Bắc Đại Hoang. Bắc Đại Hoang đó tính ra còn khổ hơn vùng quê nhiều lắm. Có phải là con chưa từng ăn bột mì trắng bao giờ phải không? Cũng chưa từng ăn được miếng thịt nào phải không? Mau, lại đây ăn đi."