Thủy Lang cũng rất ngon miệng với thịt kho tàu trong hộp cơm, nóng lòng muốn mở ra, bên trong có nước sốt đặc sệt màu đỏ, còn có hai quả trứng được bóc vỏ ngấm nước sốt đỏ: “Các món ăn nấu trong căng tin của đơn vị anh so với món anh nấu kém xa.”
“Nếm thử đi.” Chu Quang Hách cầm bát tráng men lên, nếm thử bát cơm với trứng xào cà chua trước, vừa đưa vào miệng, lông mày đã hoàn toàn buông lỏng, cả vị giác và tâm hồn của anh đều được hưởng thụ.
Thủy Lang gắp một miếng thịt kho tàu anh mang về, to bằng khối mạt chược, phần mỡ chiếm 3 phần, phần thịt nạc chiếm bảy phần, đầu năm nay thịt mỡ luộc mới là báu vật, phần thịt cháy ngon hơn cô tưởng tượng, thịt nạc hầm mềm nát, mùi thịt nồng đậm.
“Ăn ngon quá.”
Chu Quang Hách không nói gì, cúi đầu ăn cơm.
Mặc dù anh vùi đầu ăn rất nhanh, vẻ mặt cũng hài lòng, nhưng không phải kiểu tám trăm năm chưa được ăn, mà là có một cảm giác rất hấp dẫn, như thể tinh thần của anh đang hạnh phúc. - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel.net chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tყt.
Nhìn như thế này, không cần hỏi cũng biết vị nó như thế nào.
Ngon muốn xỉu nha!
Thủy Lang chia thịt cho bốn mẹ con, tự mình ăn hai miếng, đẩy phần còn lại đến trước mặt Chu Quang Hách để anh ăn sạch.
Sau bữa trưa, Chu Quang Hách rửa bát trước khi rời đi.
Buổi tối đi làm về, đêm đã khuya, nghĩ rằng Thủy Lang có thể đã ngủ nên nhẹ nhàng bước vào.
Thầm nghĩ rằng buổi sáng chị cả đã dạy dỗ Nhị Nha một trận, tối nay cô gái nhỏ hẳn phải ngủ một mình.
Đêm qua, sau khi chờ đợi nửa đêm, cô gái nhỏ đã quay lưng lại với cô một cách tàn nhẫn, cho dù cô ngủ cũng không thành thật nhưng vẫn ôm chặt lấy Nhị nha, Nhị Nha so với cô còn ngủ không thành thật hơn, anh không những không vào được ổ chăn cô gái nhỏ lên giường, mà còn bị hai người đá xuống giường.
Đêm nay cuối cùng cũng trở lại bình thường.
Chu Quang hách thở phào nhẹ nhõm, đẩy cửa phòng ra với vẻ mong đợi.
Sau đó, cả người đóng băng.
Một, một, ba, bốn
Hôm qua chỉ có một đứa, hôm nay có thêm ba đứa nữa trên giường, còn có một tấm nệm trên sàn nhà, trong đó cũng có một người đang nằm.
Đột nhiên, anh nhìn thấy một mảnh giấy dán trên cửa, nương theo ánh trăng đọc n
【Anh ngủ ở phòng khách】
Tối hôm qua thì anh bị đá xuống giường, hôm nay ngay cả phòng cũng không vào được!
-
“Trợ lý Thân, sao bà tìm được chỗ này vậy?”
“Nếu tôi không đến, không lẽ phải ăn mệt từ cậu sao?”
Thân Tú Vân bước vào gác lửng trong ngõ, khi nhìn thấy tình hình trong nhà, bà ta cau mày, lấy tay che mũi: “Cậu kiếm được chút tiền, tiêu hết vào mấy người lộn xộn đó, đúng là không sợ bị nắm chóp."
“Có bà ở đây thì tôi cần gì phải lo lắng chứ.” Người thanh niên mỉm cười lắc lắc tấm ga trải giường nhàu nát, từ trong người rơi ra một chiếc quần lót màu đỏ hồng, thoạt nhìn không phải của anh ta, cũng không quan tâm nhặt lên ném vào ngăn kéo bên cạnh: “Trợ lý Thân, sao hôm nay bà lại đích thân đến cửa giao khoản còn lại vậy?”
“Khoản còn lại?” Thân Tú Vân cười lạnh một tiếng: "Trần Vệ, bây giờ cậu dối trá lừa đến trên đầu tôi rồi! Cậu còn dám hỏi tôi khoản còn lại, tôi cũng phải hỏi lại cậu mấy thứ kia đâu rồi!"
Vẻ vui mừng trên mặt Trần Vệ đột nhiên biến mất, bỗng nhiên từ trên giường đứng dậy: “Trợ lý Thân, ý của bà là gì, mấy thứ kia tôi đặt đúng giờ đúng chỗ cũ rồi.”
“Không có.” Thân Tú Vân nghiêm mặt nói: “Tôi đợi cả đêm mà không thấy cậu đến, tôi đã đợi trong hang mèo kia nhưng chẳng nghe thấy bất kỳ động tĩnh nào, Trần vệ, cậu nhận tiền nhưng không làm việc, cậu có từng nghĩ tới nhờ ai mà cậu mới đến chỗ miếu cổ đó không hả!”
“Không thể nào!” Trần Vệ vỗ ngực nói: “Tôi đã tìm được tất cả những thứ trong danh sách, không nhiều hơn cũng không ít hơn, nếu tôi nói dối, tôi nhất định sẽ bị sét đánh!”
Thân Tú Vân lạnh lùng nhìn anh ta.
Một là muốn kiểm tra xem Trần Vệ có đang giở trò hay không, đồng thời bà ta cũng muốn xác nhận xem có phải anh ta đã lấy những thứ kia đi hay không. ( truyện trên app T Y T )
Nếu hai cái đều không phải thì cũng không liên quan.
Hôm nay chính là giao cho anh ta phụ trách lô hàng đó.
“Trần Vệ, nếu cậu gặp khó khăn, cậu có thể nhờ tôi giúp đỡ, nhưng đừng giở trò như vậy, lúc trước tôi có thể nâng một Trần vệ lên, bây giờ tôi có thể nâng lên thêm mười Vệ Trần nữa, cậu nên nhanh chóng giao đồ ra cho tôi.”
“Tôi thật sự không giở trò với bà!” Trần Vệ lo lắng nói: “Trợ lý Thân, tôi đã làm bao nhiêu việc cho bà, còn mang về cho bà bao nhiêu thứ, trước là nhà ở của bà, công việc của bà, công việc của phó trưởng phòng Ô, lần nào bà thăng chứ là lần đấy tôi tụt dốc, bà phải tin tôi, tôi thực sự đã đặt nó ở đó.”
Thân Tú Vân cười lạnh, không nói nửa lời.
Trần Vệ lo lắng đến mức thẳng cả tóc, đột nhiên trong đầu lóe lên một linh cảm, anh ta hiểu ra điều gì đó, chậm rãi xoay người lại: “Trợ lý Thân, hôm nay bà đến đây, không phải để trả khoản cuối cùng mà là để giết tôi thêm lần nữa, đúng không?”
“Tôi giết cậu?” Thân Tú Vân chỉ vào anh ta nói: “Tôi mà cần giết cậu, nhiều năm như vậy, tôi đã trả tiền cho cậu trước, sau đó mới để cậu làm việc, trên đời này làm gì có một người tốt bụng như tôi, cậu mới là đồ không có lương tâm, còn dám cắn ngược lại tôi. Tôi nói cho cậu biết, nếu hôm nay cậu không giao đồ cho tôi, sau này đừng liên lạc với tôi nữa!”
Trần Vệ ma sát gáy, nhìn đối phương với ánh mắt nham hiểm: “Tôi làm việc luôn giữ chữ tín, cho bà thì chính là cho bà, nếu anh không tin thì có thể đến chợ đen kiểm tra, đối với đồng hồ La Mã, tôi đã giao đất cho Đao Ba Nhãn chợ tranh hoa điểm cũ, để lấy vé xăng, tôi đã lục soát tất cả mười tám điểm chợ đen ở Thượng Hải, bây giờ bà muốn trả khoản còn lại như nào?”
Sắc mặt Thân Tú Vân tái nhợt.
Dù biết những thứ này rất khó lấy, nhưng không ngờ lần này chúng lại khó như vậy.
Nhưng bà ta không nhận được gì cả.
“Nhiều năm qua, tôi đã chỉ cho cậu chỗ đứng vững chắc trong khu miếu cổ, nhưng lợi nhuận của chợ đen, mỗi năm đều có lòng biếu tặng với cậu không ít, lòng người không đủ như rắn nuốt voi, hôm nay, cậu lại muốn qua cầu rút ván sao?”
Trần Vệ nhẹ nhàng đóng cửa gác lửng lại.
Thân Tú Vân tỏ ra tức giận nói: “Cậu muốn làm gì?”
“Cho dù hôm nay chúng ta qua cầu rút ván, bà cũng phải để lại khoản còn lại là 600 tệ.”
Căn gác không bật đèn, cửa sổ thì đóng chặt, chỉ có ánh sáng yếu ớt len lỏi từ vết nứt chiếu vào, đôi mắt Trần Vệ vốn đã nham hiểm lại càng đáng sợ hơn.
“Cái gì, cậu tính giở trò lưu manh với tôi?” Thân Tú Vân nắm chặt tay: “Đừng quên, lúc cậu còn chưa tự mặc quần tôi đã chơi chán trò này rồi, cậu có gan thì cứ thử xem!”
Lúc đầu Thân Tú Vân bị đè lên sàn bê tông, bà ta vẫn còn sững sờ, khi cảm thấy một đôi tay chạm vào mình, đầu bà ta hoàn toàn nổ tung, bà ta lập tức giãy giụa mắng: “Tên súc sinh này! Cậu mau buông tôi ra!”
“Súc sinh! Tôi đã năm mươi tuổi rồi! Á! Mau bỏ bàn tay bẩn thỉu của cậu ra!”