Hai mươi năm sóng gió, chỉ cần liếc mắt một cái bà ta lập tức có thể nhận ra người nay không phải người dễ nắm bắt.
“Lúc đi làm tôi nghe thấy mọi người nói rằng gần đây kiểm tra rất gắt gao tình trạng chợ đen, nhiều người có thể không đến chợ đen nhưng ngầm giao dịch bất hợp pháp. Bởi vậy, là người của Sở Công thương, tôi không thể không để ý đến những người khả nghi xung quanh.”
Chu Quang Hách: “Đã như vậy thì tại sao khi gặp chúng tôi bà lại nói là con rể của bà?”
Thân Tú Vân cạn lời.
Ổ Lâm Lâm cũng không biết nói gì. Bây giờ nghĩ lại cô ta mới hiểu được phần nào tại sao khi bị chiếu đèn pin vào người, mẹ cô ta lại lập tức bỏ chạy như vậy.
Đó là do có tật giật mình!
Nó xuất hiện từ thâm tâm, không cách nào có thể kiểm soát được!
“Không nói?”
Chu Quang Hách đóng bút lại nói: “Cũng đã mặc đồ ngủ cả rồi, vậy thì cứ ngủ lại ở đồn công an một đêm để suy nghĩ, ngày mai chúng ta lại nói chuyện.”
Cả gia đình đồng loạt lo lắng mà ngay trước mặt công an lại không thể bàn bạc. Mặc dù lo lắng và không muốn ở lại đồn công an qua đêm, nhưng họ đành lựa chọn giữ im lặng và bị tạm giam một đêm.
Đến lúc công an vừa rời đi.
Ổ Lâm Lâm không kiềm được cơn tức giận nãy giờ, nghiến răng nghiến lợi nói với mẹ: “Mẹ, mẹ thật sự đã hại cả nhà chúng ta rồi!”
“Mẹ làm gì con sao? Mẹ vì ai mà phải làm như vậy? Con là người không có lương tâm!” Thân Tú Vân cũng thấp giọng mắng: “Con thông minh, nếu không phải do con nói bắt tên trộm thì tại sao chúng ta lại trở thành nghi phạm và bị nhốt ở nơi này được?”
“Nếu không phải do mẹ chạy trước thì có thể bị nhốt ở đây sao?”
Thủy Lang ôm túi dệt trong tay, tim đập thình thịch vừa chạy vào gốc cây sung vừa nhìn qua nhìn lại để đảm bảo không còn ai đuổi theo cô. Chắc chắn rằng không còn ai đuổi theo, cô đi qua cổng đen được chạm khắc tinh xảo.
Đi thẳng lên tầng 6 mới chính thức an toàn về đến nhà.
Cô đúng cửa trước dẫn vào sân và tựa cửa thở hổn hển.
Thật sự không ngờ dì tiểu tam bị dọa sợ đến mức chạy lên lầu rồi lại chạy xuống đuổi theo. Nếu không phải do cô lần này ăn no, có sức mà chạy thì đúng là rất dễ bị bắt được.
Thủy Lang vuốt ngực cho dễ thở, cảm giác khát nước vô cùng mới chậm rãi lết cơ thể kiệt sức đi vào phòng khách.
Kiệt sức đến như vậy không chỉ là tinh thần bị đe dọa mà còn là phản ứng bản năng của thân thể.
Bây giờ chính sách vẫn chưa được ban hành chính thức, đội ngũ trí thức khắp nơi vẫn chưa được khôi phục hoàn toàn, chứ đừng nói đến những người có gốc tư bản.
Nếu hôm nay cô bị bắt, đồ bị lấy đi chỉ là chuyện nhỏ, nhưng nếu để người và dì tiểu tam cặn bã phát hiện cô đã trở về mới là vấn đề quan trọng. Lại thêm mấy thứ đồ này vừa nhìn đã biết là từ chợ đen, nói không chừng còn bị cắn ngược và đưa đến đồn công an.
Giả mạo chứng cứ là việc mà họ đã làm hơn mười năm trước.
Nếu chuyện đó xảy ra một lần nữa, người cha cùng dì tiểu tam cặn bã kia lại được tung hô là “chính trực”.
Thủy Lang vào nhà rót một ly nước, uống ừng ực nhưng vẫn còn thấy khát, lại sờ soạng rót thêm nửa ly nữa và uống hai ngụm. Sau đó mới ngồi xuống để ổn định nhịp tim còn đang đập loạn. - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel.net chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tყt.
Ánh mắt liếc về phía túi dệt trên bàn, thứ mà cô ôm chạy cả một quãng đường dài. Nó tương đối nặng, vừa chạy vừa nghe thấy tiếng lạch cạch. Chắc chắn trong đó phải có nhiều hơn một món đồ.
Vừa định cầm cái túi lên để về phòng thì lại đột nhiên nghe thấy tiếng động nhẹ làm tóc gáy dựng đứng, cô cảnh giác nhìn ra ngoài cửa.
Chắc là không phải có người đuổi tới đây chứ!
Thủy Lang muốn giấu đồ đang cầm trên tay đi, lập tức bước nhanh vào phòng bếp. Nhưng càng chạy lại cảm thấy tiếng bước chân càng gần hơn, cô dừng lại và cầm lấy đèn pin bên hông chiếu xuống bậc thang.
Một cô bé mặc váy đỏ, ôm chân co ro trong góc cầu thang giống như bị ánh sáng làm cho sợ hãi. Khi ngẩng đầu thì cả khuôn mặt đẫm nước mắt, đôi mắt hoảng sợ và đáng thương.
“Nhị Nha?”
Đôi vai căng thẳng của Thủy Lang hơi buông lỏng, cô thở nhẹ một hơi và không còn lo lắng nữa. Nhưng sau đó nhíu lông mày: “Con làm sao vậy? Sao lại trốn ở đây khóc?”
“Mợ hai.”
Thủy Lang nghe không rõ lời nói mấy lời sau đó do ngập ngừng, nhìn lên tầng: “Có người bắt nạt con sao?”
Nhị Nha lắc đầu, vẫn ngập ngừng nói không rõ ràng, nước mắt vẫn rơi lã chã.
“Ra đây, đi theo mợ.”
Thủy Lang đợi đến khi nhóc ấy có động tĩnh mới quay người đi về phòng.
“Chuyện gì vậy?”
Thủy Lang tạm thời đặt túi dệt lên đầu giường, xử lý chuyện của bọn trẻ trước: “Xảy ra chuyện gì thế?” ( truyện trên app T Y T )
“Bánh bao hấp của con.”
“Nói to lên.”
“Bánh bao hấp tận năm mươi xu.” Nhị Nha khóc thút thít: “Con đã ăn nguyên năm mươi xu.”
Thủy Lang nghe xong một hồi mới có phản ứng: “Bánh bao hấp?”
Nhị Nha vừa khóc vừa nhẹ gật đầu vừa khóc, nhóc không dám khóc lớn mà thấp giọng nói: “Con ăn hết năm mươi xu, một mình con ăn hết năm mươi xu.”
Đây không phải là chuyện hôm trước sao.”
Thủy Lang lập tức hiểu ra, đứa trẻ này hôm đi mua xe lăn ăn bánh bao nhưng không có phản ứng gì, mãi đến hôm nay lại òa khóc giữa đêm không biết vì sao: “Ăn thì ăn rồi, có cái gì mà khóc?”
Câu nói này như chạm vào tuyến nước mắt của Nhị Nha, nhóc ầy càng khóc lớn hơn, tay thì nắm ướt góc quần áo: “Năm mươi xu, con không biết bánh bao hấp tận năm mươi xu. Bà Lư nói năm mươi xu có thể mua năm cân gạo trắng đủ để ăn trong nửa tháng. Không ngờ một mình con lại ăn hết năm mươi xu bánh bao hấp.”
Thủy Lang trầm mặc.
Hồi lâu không nói gì.
Thấy Nhị Nha ngày càng buồn và lại chuẩn bị khóc, cô nói: “Con khóc là do cảm thấy tốn tiền hay khóc vì cảm thấy có lỗi do đã ăn hết đồ ăn của mẹ và chị gái, em gái?”
Nhị Nha ngẩng đầu làm lộ cặp mắt khóc đến sưng đỏ như thỏ con: “Cả hai ạ.”
Thủy Lang thở nhẹ một hơi, không biết nên nói thể nào cho phải. Cô hiểu nhưng không thể thật sự đồng cảm.
Bởi vì cô là trẻ mồ côi, từ bé đến lớn chỉ có thể tranh giành đồ ăn. Chỉ cần chậm một chút thì sẽ phải chịu đói, một người ăn no rồi cả nhà không đói, không để ý gì.
Trải qua thời gian đó.
Khi lớn lên thì cuộc sống của cô chỉ có công việc, cô không có bạn bè và mọi người xung quanh đều là đồng nghiệp. Nhưng trong mắt cô, dù hơi khó nghe nhưng đồng nghiệp cũng chỉ là công cụ. Bởi vì lựa chọn hàng đầu của cô luôn là khả năng hợp tác chứ không bao giờ đặt tình cảm lên trên.