“Hỏi mấy người đó, có người trộm đồ sao?”
Ổ Lâm Lâm nhìn về phía mẹ cô ta, Thân Tú Vân liếc liếc đối phương: “Mấy người là công an Phục Mậu sao? Mấy người có biết đội trường của các người là con rể nhà chúng tôi không?”
Ba viên công an nghe vậy hết sức bất ngờ, nhìn về phía đội trưởng.
Chu Quang Hách nghe vậy, khẽ nhướng mày và chiếu ngược đèn pin vào mặt anh: “Tôi là con rể của mấy người?”
Thân Tú Vân cùng những người khác đồng loạt sửng sốt, nhìn chằm chằm vào chùm sáng bao phủ khuôn mặt hết sức tinh xảo, rất lâu không kịp phản ứng.
“Đây là đội trưởng của chúng tôi.” Công an Lý Hoa hỏi: “Không phải vừa nói đội trưởng chúng tôi là con rể mấy người sao? Bây giờ đội trưởng chúng tôi đứng trước mặt mấy người rồi, sao không nói gì đi? Nhìn lại xem đây có phải là con rể mấy người không.”
Gương mặt này họ còn chưa từng nhìn qua, trong lòng vẫn còn rất nhiều nghi ngờ.
“Chẳng lẽ mấy người không phải là công an Phục mậu sao?”
“Chúng tôi là ai thì liên quan gì, ngoài bấu víu vào mối quan hệ với người làm cán bộ thì không còn chiêu gì khác sao?” Lý Hoa tắt đèn pin, nghiêm túc nói: “Vừa nãy nhìn mấy người rất khả nghi. Đi, chúng ta cùng nhau về đồn công an một chuyến, đêm hôm khuya khoắt chạy ra ngoài làm cái gì.”
“Ai bấu víu quan hệ! Con rể của chúng tôi chính là đội trưởng công an Phục Mậu các người đó!”
Khi Thân Tú Vân nghe tin sắp phải đến đồn công an, bà ta lại căng thẳng và vô thức hét lên.
“Nói thật đi!” Lý Hoa càng thêm nghiêm túc: “Về đồn rồi tha hồ hét.”
“Đối tượng của tôi là…”
Ổ Lâm Lâm vừa định nói ra lại bị Ổ Thiện Bình cản lại: “Đồng chí, thật sự là chúng tôi đang đuổi theo kẻ khả nghi, không phải làm việc bất chính. Vừa rồi người đó chạy đến chỗ kia xong lập tức biến mất.”
“Chúng tôi vừa đến từ hướng đó, làm gì có ai.”
Chu Quang Hách xuống xe, rút còng tay ra: “Mấy người mới là kẻ khả nghi nhất trên phố này, đi đến đồn công an!”
Đồ bị lấy đi, người thì không đuổi kịp mà cả nhà bốn người còn bị đưa về đồn công an.
Ổ Lâm Lâm lo lắng đến mức bật khóc dọc đường. Khi đến đồn công an, cô ta bắt đầu khóc nức nở, không ai có thể dỗ được.
Đồ vật đêm nay làm mất chính là nửa đời còn lại của cô ta. Đồng hồ bên trong đó có thể giúp cô ta chính thức đến làm ở Sở Bất động sản. Phiếu dầu bên trong có thể khiến Trâu Khải kết hôn với cô. Mấy thứ này đều mất đi, cô ta không biết phải làm thế nào. - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel.net chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tყt.
Nghĩ đến mấy thứ này, nước mắt thương xót không ngừng rơi lã chã. Thêm vào đó, còn không biết giải thích thế nào nên bị đưa đến đồn công an Phục Mậu. Cứ như vậy sẽ không biết nhìn mặt Trâu Khải như thế nào. Chính vì vậy, càng lo lắng đến độ ngoài khóc, không biết phải làm gì cho đúng.
“Mấy người bị mất cái gì?”
Chu Quang Hách ngồi sau bàn thẩm vấn, trước mặt anh là giấy bút để ghi chép. Nghe thấy tiếng khóc ồn ào liền cau mày, quay đầu liếc nhìn: “Đưa một mình cô ta đến phòng khác thẩm vấn đi.”
Ổ Lâm Lâm nghe vậy thì vô cùng sợ hãi và nguwfg khóc: “Đồng chí công an, tôi sẽ hợp tác. Không cần phải sang phòng khác thẩm vấn riêng.”
Cô ta đã nhiều lần nghe tới việc nếu bị thẩm vấn một mình sẽ bị hành hình.
Hiện tại cô ta không dám nói đối tượng của mình là Trâu Khải, mấy người trực đêm lúc nãy cũng không biết cô ta là ai. Nếu trong trường hợp xấu nhất họ hành hình thì cô biết làm thế nào bây giờ.
Ô Sơn Bình nói: “Đồng chí, chúng tôi không đuổi theo trộm, chỉ là có người cứ lén lén lút lút trước cổng nhà nên chúng tôi mới chạy ra ngoài xem.”
Lý Hoa chất vấn: “Vậy thì nhà các người nhiệt tình thật đấy. Cả nhà chạy ra ngoài đuổi theo dọc đường cái trong khi vẫn mặc đồ ngủ và đi dép lê.”
Ổ Thiện Bình nhìn bộ đồ trên người mình và con trai, không biết nói gì.
“Đồng chí, tôi làm việc ở Sở Công thương, trước đó thường phối hợp với đội công an để trấn áp và truy nã tội phạm buôn bán ngoài vòng pháp luật.”
Thân Tú Vân lấy lại bình tĩnh giải thích. Bây giờ đồ vật đã không còn quan trọng, giờ bị đưa đến đồn công an rồi, tốt nhất là phải xóa hết quan hệ. Quyết không được thừa nhận mình bị trộm đồ. Nếu không công an thật sự đi tìm người kia và phát hiện đồ bên trong thì công việc của bà ta cũng khó mà giữ được.
Chu Quang Hách hơi cúi đầu và nhanh chóng ghi chép lại: “Cho nên các người nghi ngờ có người phạm tội sao?”
Thân Tú Vân gật đầu: “Không sai.”
Chu Quang Hách: “Có người thực hiện giao dịch trái phép ở số gần số 2 đường Phù Nam sao?” ( truyện đăng trên app TᎽT )
Thân Tú Vân đứng hình, bình tĩnh nói: “Không phải.”
Mới nói được một nửa, Chu Quang Hách đang ghi chép ngẩng đầu lên và dùng ánh mắt bình tĩnh nhìn bà ta chằm chằm. Chỉ một lúc, Thân Tú Vân lập tức cảm thấy ánh mắt đó đã xuyên thấu tất cả ý nghĩ đang cất giấu của bà ta. Nếu không phải do tuổi tác, thì sự bình tĩnh trên khuôn mặt cũng khó mà duy trì được.
Tim đập thình thịch, lần đầu tiên Thân Tú Vân gặp được người tài giỏi đến vậy. Bà ta nhớ lại lời con gái nói về việc đội an ninh sẽ có một đội trưởng thay thế, lúc đó vẫn còn nghĩ không ai có thể so sánh được với con rể. Nhưng vào lúc này, thật tâm bà ta cảm thấy để con rể tương lai cạnh tranh vị trí đội trưởng này cũng thật nguy hiểm.