Mọi người đều nói cô là cỗ máy kiếm tiền ở sau lưng.
Cũng chỉ khi đến nơi này, cô bất đắc dĩ phải hợp tác, không thể không tiếp xúc với mấy đứa trẻ này.
Cô rất muốn nói, ăn thì ăn thôi có gì mà phải cảm thấy tội lỗi. Chỉ là một bữa ăn mà thôi, tại sao phải hy sinh quyền lợi của bản thân vì người khác. Nhưng cô biết mình không giống họ, điều này có thể đúng vào thời đại của cô, nhưng trong những năm 1970 thì cách suy nghĩ này hoàn toàn không phù hợp.
Suy nghĩ một hồi cô mới nói: “Nếu con thật sự cảm thấy tội lỗi hãy nhớ thật kĩ tâm trạng đêm nay, tương lai cố gắng làm việc để mẹ cùng các chị em được ăn uống tốt hơn.”
Tiếng khóc của Nhị Nha ngày càng nhỏ, bộ dạng khóc thút tha thút thít hết sức đáng thương.
Thủy Lang vuốt nhẹ mái tóc nhóc ấy: “Đừng chỉ vì ăn nhiều hơn một chút mà cảm thấy tội lỗi như vậy. Lần sau còn cảm thấy như hôm nay, hãy biến cảm giác tội lỗi thành động lực. Tiền có thể tiết kiệm, nhưng cũng có thể kiếm ra được.”
“Kiếm tiền ạ?” Một tia sáng lóe lên trong đôi mắt đẫm lệ của Nhị Nha: “Con có thể kiếm điểm và tiền trong thành phố sao?”
“Trong thành phố không thể kiếm điểm hay tiền, nhưng trong thành phố còn rất nhiều cách khác để sống.” Thủy Lang lấy khăn lụa lau sạch khuôn mặt nhỏ nhắn của Nhị Nha: “Thời đại thay đổi mỗi ngày, nếu con muốn kiếm được tiền thì phải học. Đây chính là cơ hội đầu tiên để phát triển năng lực bản thân.”
Hai mắt Nhị Nha sáng lên, cũng không nói là không muốn học nữa: “Mợ hai, con muốn được đi học có được không ạ?”
“Đương nhiên, không phải con hơn bảy tuổi rồi sao? Hàng ngày không đi học thì làm gì?”
Thủy Lang cười nói: “Nhưng bây giờ việc đi học trong thành phố cũng chẳng dễ dàng. Chờ mợ hai về hỏi mấy chuyện sổ hộ khẩu cho các con, giải quyết xong thì có thể đi học ngay lập tức.”
“Nhưng mà muốn đi học phải có tiền.” Nhị Nha cúi đầu xuống dần: “Bọn con không có tiền để đi học.” - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel.net chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tყt.
“Chú và mợ còn nợ tiền các con, quên rồi sao? Trong ba năm tới, tiền lương của hai người họ đều cho các con. Không chỉ mình con có thể đi học mà cả ba đứa đều có thể đi học.”
Sau đó Thủy Lang ngã xuống giường và ngáp một cái, giãn cơ bắp đã căng cứng.
Không thấy được đôi mắt Nhị Nha đột nhiên lóe sáng, hâm mộ nhìn cô.
Mợ giúp mấy nhóc ấy lấy tiền!
Mẹ nói rằng có mợ giúp đỡ thì sau này mấy nhóc ấy sẽ không lo đói bụng!
Mợ cho mấy nhóc ấy đồ ăn, cho quần áo, còn chuẩn bị đưa họ đi học. Nhóc ấy thật sự yêu mợ vô cùng.
“Mợ hai, con có thể ngủ cùng mợ được không?”
Thủy Lang quay đầu nhìn đứa trẻ nằm úp trên giường, câu hỏi bất ngờ khiến cô hơi nghi hoặc: “Ngủ cùng mợ sao?”
“Con muốn ngủ cùng mợ.” Nhị Nha ôm lấy cánh tay Thủy Lang: “Con đã tắm rửa sạch sẽ với xà phòng, đầu cũng gội rồi nên rất thơm. Vả lại mẹ với các chị em giờ này đều ngủ rồi, con vào sẽ đánh thức họ. Mợ, mợ có thể cho con ngủ chung được không?” ( truyện đăng trên app TᎽT )
“Được thôi.”
Thủy Lang ra hiệu: “Đi vào ngủ đi.”
Nhị Nha nhanh chóng chui vào trong chăn, hai mắt vẫn còn ươn ướt vui vẻ nhìn mợ hai nhóc ấy đã biết là nhất định mợ hai sẽ cho nhóc ấy vào ngủ cùng.
Thủy Lang liếc nhìn chiếc túi dệt dưới gầm giường, cơ thể kiệt sức liền tràn trề sinh lực. Cô lập tức quay lại nhìn Nhị Nha: “Nhắm mắt lại, không được nhìn.”
Dù Nhị Nha không biết tại sao mợ hai yêu cầu như vậy, nhưng nhanh chóng nhắm mắt lại và không dám hé ra chút nào.
Thủy Lang mở túi dệt ra và nhìn vào trong đó, ồ!