Bánh bao hấp.

Vỏ trắng, có thịt!

Hơn nữa vỏ trắng còn trong suốt long lanh, đây chính là bánh bao hấp!

Là bánh bao hấp mà Tiểu Mẫn nhà cậu cả nói tới.

Lúc vừa tới nhà cậu cả, Tiểu Mẫn cười nhạo mấy đứa nhỏ rằng ngay cả bánh bao hấp cũng chưa từng được ăn. Tam Nha hỏi bánh bao hấp là cái gì thì Tiểu Mẫn mới biết được rằng chẳng những mấy đứa chưa từng được ăn, ngay cả nhìn cũng chưa từng nhìn. Con nhỏ lập tức nói chuyện này cho các bạn nhỏ khác trong thôn. Sau khi nghe xong, mấy đứa trẻ trong ngõ đều biết bọn chúng là người nhà quê, vướng víu nên không ai chơi với chúng, hơn nữa mỗi lần nhìn 

Nhị Nha không thích những ánh mắt này. Con bé hỏi mẹ, mẹ miêu tả, nói là một lồng có vài cái, vỏ trắng, nho nhỏ nhưng không giống bánh bao trắng lắm. Mặt trên bánh bao trắng bóng loáng trơn nhẵn, mặt trên bánh bao nhỏ có nếp nhăn, nếp gấp giống như quạt giấy được mẹ gấp lại.

Bây giờ nhóc ấy đã nhìn thấy nó! Nhớ kỹ bề ngoài của bánh bao hấp, khi về gặp lại Tiểu Mẫn và mấy bạn nhỏ trong ngõ đã khinh bỉ khinh thường bọn chúng thì con bé cũng không buồn nữa, bởi vì con bé đã nhìn thấy rồi!

Nhìn nụ cười đột nhiên xuất hiện trên mặt Nhị Nha, nó gợi lên lòng hiếu kỳ của Thủy Lang: “Cười cái gì?”

Nhị Nha vội vàng lắc đầu: “Không có gì ạ.”

Con bé ngượng ngùng nói với mợ hai.

Đột nhiên, một lồng bánh bao hấp với hơi nóng được đặt lên bàn, Nhị Nha ngây người, ngẩng đầu nhìn một chút rồi hỏi: “Mợ hai, mợ gọi cái này ạ?”

“Không gọi thì sợ con chạy theo lồng bánh bao hấp của người ta mất.”

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Nhị Nha lập tức nóng lên rồi đỏ bừng, con bé cúi đầu ngượng ngùng ngoắc ngón tay. - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel.net chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tყt.

Thủy Lang cầm đĩa chấm, đổ dấm gạo đặt trước mặt Nhị Nha: “Ăn đi, của con hết đấy.”

Nhị Nha trừng mắt như chuông đồng: “Của con hết ạ?”

“Nếu không thể ăn hết thì cũng đừng cố.” Thủy Lang thật sự không ăn nổi nữa, chủ yếu là vì đã ăn rất nhiều vào buổi sáng, ăn hai cái bánh quẩy với bánh nướng lớn, không lâu sau lại ăn thêm một bát bánh trôi ủ rượu và trứng ốp la. Tuy rằng đã đi khỏi nhà được tiếng, đi bộ nhiều nhưng cũng vẫn không xuôi, không ăn nổi gì nữa.

Nhị Nha gắp một cái bánh bao hấp từ trong lồng ra, lần đầu tiên còn không gắp lên được, đũa trượt khỏi nếp nhăn ở trên. Con bé phát hiện ra rằng bánh bao hấp chẳng những mềm mà còn dính rất chặt, con bé thử lại thêm một lần, cẩn thận gắp lên, da bánh vừa trắng vừa mềm vừa bốc hơi nóng, có thể nhìn thấy một nắm thịt rơi bên trong, mùi thịt khiến Nhị Nha nuốt nước miếng. Thấy bánh bao lại sắp trượt xuống, con bé lập tức vươn đầu về phía chiếc đũa, cắn một miếng bánh bao.

“A…”

Bánh bao bị cắn vào một cái, nước thịt nóng hổi văng khắp nơi. Nhị Nha không phòng bị, cũng hoàn toàn không nghĩ tới sẽ xảy ra như vậy, trên cằm, trên cổ áo, trên bàn, trước mặt… tất cả đều dính đầy nước, vẻ mặt con bé lập tức lộ vẻ sợ hãi.

Thủy Lang lấy khăn tay ra, giúp con bé lau sạch cằm: “Nóng không?”

Nhị Nha cắn chặt bánh bao, hít hương nóng lên rồi gật đầu.Sau đó con bé lại gật đầu một cái nữa, nửa miếng nhân thịt rơi từ trong miệng xuống, rơi vào trong đĩa dấm chua, dấm gạo lại văng ra bốn phía, cái bàn trước mặt hoàn toàn hỗn loạn.

“Sau này khi gặp cái gì lạ, dù thích cũng phải nhớ quan sát trước, không thể gấp gáp, nếu không sẽ khiến mình bị thương, làm mọi thứ loạn lên.”

Thủy Lang kéo ghế bên cạnh ra: “Ra ngồi chỗ sạch sẽ bên này để ăn đi.”

Nhị Nha nhai bánh bao, giơ đũa trong tay vòng qua bên cạnh mợ hai rồi ngồi xuống. Im lặng ăn một hồi lâu rồi lại nhìn về phía cái bàn không biết đã nhìn bao nhiêu lần, lần này nhìn lại không giống với lúc trước. Con bé để ý rằng bọn họ gắp bánh bao lên cắn một miếng da ngoài trước, sau đó thổi thổi vào bên trong rồi lại hút miếng thịt, cuối cùng là chấm dấm ăn. Người còn lại thì gắp toàn bộ bánh bao nhỏ lên, bỏ vào trong đĩa dấm, hai giây sau mới gắp lên nhét vào miệng.

Nhị Nha chọn kiểu thứ nhất, gắp bánh bao lên thổi, để nguội chút rồi mới chấm dấm chua ăn. Lần này không có một giọt nước thịt nào rơi ra, con bé ăn sạch sẽ, cũng hoàn toàn thưởng thức được bánh bao hấp ngon cỡ nào, đồng thời còn nhận được ánh mắt mang nụ cười của mợ hai.

Một lồng bánh bao nhỏ có tám cái, Nhị Nha chăm chú ăn hết. Khi nhận ra bụng nó rồi thì lồng đã trống không, con bé cũng ngây ra: “Con ăn xong rồi!”

Thủy Lang cười khẽ ra tiếng, không nhịn được mà đưa tay sờ sờ vào bụng của con bé, phát hiện nó phồng lên: “Thấy khó chịu sao?”

“Không khó chịu ạ.” Nhị Nha còn đang lo lắng khi ăn hết một lồng bánh bao: “Con quên để lại cho mẹ.”

“Mợ mua bánh sống rồi.”

Thủy Lang đứng dậy cầm lấy giấy sáp gói thức ăn. Khi đi ra khỏi quán ăn, nhìn thấy người khác cầm hộp cơm ra mang về, cô nhớ kỹ lần sau cũng mang theo hộp rồi mới đi.

Mua đồ ăn như thế trong hai ngày, phiếu đồ ăn nhanh chóng giảm xuống nhưng lại thiếu đồ ăn. Ăn quán bánh quẩy liên tục mấy ngày, sáng ăn trưa ăn như thế cũng hơi ngán.

Đi qua khách sạn quốc doanh một lần, lúc mới đến hoàn toàn không thể chen vào. Đợi vãn rồi mới vội vàng chạy vào thì người ta cũng mua hết, một bữa cơm mua hơn mấy tệ, sáu phiếu thức ăn, bốn tấm phiếu thịt… Một bữa ăn nhiều như vậy, chính Thủy Lang cũng cảm thấy đắt, dù sao nhập cũng không bằng xuất, không phải tháng nào vé trên tay cũng được phát đúng hạn. Tuy rằng không ít đi, nhưng đây là thứ Chu Quang Hách tích góp được trong nhiều năm như vậy, tiêu hết sẽ thật sự đói mấy, không thể lúc nào cũng đi mua ở khách sạn được.

Buổi sáng, Chu Quang Hách mang bình sữa đậu nành nóng về, phát hiện thứ nghênh đón anh không phải ánh mắt vui vẻ muốn ăn ngay mà là một tiếng thở dài: “Làm sao vậy?:

Thủy Lang dùng hai tay chống cằm, ngồi ở cạnh bàn: “Không thích buổi trưa không có anh, muốn anh ở nhà.”

Như vậy có thể có rất nhiều món ăn đếm không hết, còn ngon hơn cả nhà hàng quốc doanh.

Chu Quang Hách mạnh mẽ dừng bước, cả người còn dừng lại ở tư thế bước nhanh, màu hồng chậm rãi lan ra từ bên tai.

Lại là một tiếng thở dài, Thủy Lang cầm lấy từ bút trong bàn sách lấy ra: “Đầu bếp, có thể viết quá trình nấu cơm của anh vào đây không?”

Đầu bếp không lên tiếng.

Thủy Lang quay đầu nhìn sang, người đàn ông bên cạnh mặc bộ cảnh phục màu lam trắng, đưa lưng về phía cửa chính, ánh mặt trời chiếu vào cơ thể anh, khiến cả người anh gần như trong suốt, khuôn mặt hoàn mỹ dưới vành nón làm cho người ta choáng váng.

Tiếng bình nước rơi trên bàn vang lên thì Thủy Lang mới hoàn hồn, cô lại nhìn ra ngoài cửa: “Hôm nay ánh mặt trời đẹp thật.”

Tiếng “Ừ” trầm thấp như có như không lại giống như là không yên lòng hơn.

“Anh viết trình tự nấu ăn lên sổ đi.” Thủy Lang bưng sữa đậu nành anh vừa rót lên uống một ngụm: “Mua ăn mãi không được, tôi định học nấu bữa sáng!”

Đầu bếp vẫn không lên tiếng.

Thủy Lang khó hiểu đẩy đẩy anh: “Anh không để ý tới tôi là có ý gì? Không muốn truyền tay nghề cho tôi à?”

“Em muốn làm cơm?” Chu Quang Hách chậm nửa nhịp: “Không muốn đi ra ngoài mua, mỗi buổi tối tôi cũng nấu hết đồ ăn cho trưa hôm sau. Mọi người làm lại là được ăn nóng, nhưng có thể rau dưa sẽ không tươi.”

Thủy Lang kinh ngạc nhìn anh, nhất thời không thể nói ra lời.

Không thể không nói, anh làm chồng thật là mẫu mực.

“Không cần rắc rối như thế.”

Công an bận rộn như vậy, hai ngày nay anh mang cơm tối về, ăn xong phải đạp xe ra ngoài đến sau nửa đêm mới về. Nếu không phải là nhìn thấy chăn bên cạnh có sự dịch chuyển vào buổi sáng, cô còn cho rằng anh không về ngủ.

Cô không biết nấu cơm là bởi vì trước kia không cần phải làm, hoàn cảnh không giống nhau. Hoàn cảnh bây giờ như vậy, chỉ có thể thích ứng.

Chu Quang Hách nhìn ra quyết tâm của cô, anh không nói thêm: “Vậy em muốn ăn món gì? Anh viết cho.”

Thủy Lang thấy anh ghi một ít dấm chua ngọt, ướp tươi, nhìn anh viết đầy cả một trang giấy: “Bằng không thì vẫn nên viết chút đồ ăn đơn giản, dễ bắt đầu, đỡ để người mới như tôi lãng phí nguyên liệu nấu ăn.”

Chu Quang Hách lại viết vài món ăn gia đình đơn giản, từ làm sao đi chợ mua thức ăn. Mua rau, dưa, thịt cá, trứng cá, như thế nào đến chọn thức ăn, chuẩn bị thức ăn cho vào nồi, lấy ra như thế nào cũng viết tỉ mỉ. Nếu không phải đã đến giờ làm việc, ngay cả ăn như thế nào anh cũng có thể viết ra.

Thủy Lang cảm thán về sự thận trọng của anh.

Chu Quang Hách ăn cơm tối xong đã đi luôn.

Nửa đêm mới về, đối với Thủy Lang mà nói, cô rất hài lòng.

Có thể được sử dụng phòng một mình trước khi ngủ.

Hai là tối chủ nhật này đi nhà Tây cũng không cần tìm lý do giải thích nữa.

Đêm khuya, trăng như móc câu.

Trong ngõ nhỏ không có đèn đêm, ánh trăng yếu ớt cũng không thể soi rõ bóng người, càng không thể thấy rõ trong tay người ta cầm cái gì.

Thủy Lang trốn ở sau tường, âm thầm quan sát. Nhìn thấy bóng dáng mở cửa nhỏ dưới tường, sau khi đặt đồ vật cũng không đợi người ta phản ứng, người kia lập đứng lên vội đi bộ ra ngoài.

Trong căn nhà lớn, ánh đèn còn sáng, cô nghe được tiếng cãi nhau lúc có lúc không.

Chân tường vẫn không có động tĩnh gì.

Cô nghĩ hẳn là tranh chấp trong nhà làm cho mụ đàn bà kia không dám xuống.

Thủy Lang không nhìn thấy hai người đang giao dịch gì đó giống như trong dự đoán nên có hơi không cam lòng, cô tự hỏi vài giây, đứng dậy men theo chân tường, khom lưng đi về phía trước.

Đi tới chỗ lỗ mèo, cô mở cửa nhỏ ra rồi vuốt ve. Từ cảm giác, cô đoán rằng đó là một cái túi dệt. Cô nắm chặt muốn rút ra thì đột nhiên, đồng tử Thủy Lang co rụt lại, tiếng tim đập trở nên đinh tai nhức óc trong giây lát.

Đối diện cũng có người đang nắm đầu kia của túi dệt!

 

CHƯƠNG 16: TÔI LÀ CON RỂ CỦA MẤY NGƯỜI?

Thủy Lang nhất thời bị dọa sợ, cả người cứng đờ không thể nhúc nhích.

Rất nhanh chỉ khoảng hai giây lại cảm thấy lực kéo ở đầu còn lại không còn. Rõ ràng người đối diện cũng giật mình, đúng lúc đó thả cái túi ra.

“Ai!”

Một câu hỏi được đè nén phát ra từ bên kia căn phòng gỗ, giọng có vẻ trấn tĩnh nhưng cũng không thể che giấu nổi sự hoảng loạn.

Nhip tim Thủy Lang đập như trống dồn, nhưng cô không hề quay lưng bỏ chạy mà lấy đèn pin ra chiếu sáng mạnh nhất vào lỗ mèo thì nhìn thấy một đôi giày da màu đen.

Chủ nhân của đôi giày da còn bị dọa sợ hơn vừa nãy giống như là lùi lại về phía sau và quay người chạy mất.

Thủy Lang lập tức giơ đèn pin lên cao phát hiện người đối diện chính là người dì tiểu tam đang chạy hết sức đến chỗ bậc thang thì quay đầu nhìn lại để xem ai là người rọi đèn pin. Không ngờ vừa quay đầu lại đã thấy ánh đèn chói vô cùng, còn có thể làm lộ mắt. Thấy vậy, lập tức che mặt và chạy trốn trong sự hoảng sợ tột cùng. Chạy được nửa đường thì trượt chân ngã sõng soài trên đất, bám vào bậc thang tiếp tục leo lên.

Thủy Lang vẫn ôm chặt túi đan dệt, cũng không tắt đèn pin mà lui từng bước nhỏ, ra khỏi ngõ nhỏ.

“Không xong rồi!”

Tiếng hét sợ hãi làm ba cha con đang đánh cờ trong phòng khách phải đồng loạt quay đầu lại nhìn. Thấy sắc mặt Thân Tú Vân thì giật nảy.

“Me, mẹ sao lại thế này!”

“Đã có chuyện gì xảy ra vậy?”

Hai đứa con thì nghi ngờ, còn Ổ Thiện Bình ngoài vẻ nghi ngờ đáy mắt còn có chút vội vã. Cảm giác vội vã lo lắng như vậy chỉ xuất hiện mười năm về trước, lúc đó vô tình để lại bóng ma tâm lý. Nên dù là quá khứ mười năm trước vẫn vẹn nguyên, nhưng bị ông ta cắn răng cho qua, giờ nhìn thấy một cọng rơm đã hồn bay phách lạc.

“Không lấy được đồ!” Thân Tú Vân lết đôi chân què đi tới vừa nhìn hành lang đen dài bên ngoài và hướng xuống cầu thang. Ở đó đã không còn thấy ánh đèn pin chiếu rọi, nhưng trái tim vẫn đập mạnh liên hồi giống như muốn nhảy vọt ra ngoài: “Bị người ta phát hiện và lấy đi rồi!” - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel.net chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tყt.

“Cái gì ạ!” Khuôn mặt Ổ Lâm Lâm còn khẩn trương hơn cha cô ta gấp bội: “Sao lại không lấy được? Là ai! Là ai cầm đồ của chúng ta đi rồi!”

“Không biết, không biết là ai!” Thân Tú Vân che giấu cảm giác trái tim sắp thoát khỏi lồng ngực và chịu đựng nỗi đau đớn trên chân, đi tới ghế sô pha ngồi xuống. Còn chưa kịp kiểm tra vết thương đã bị con gái hỏi, tiếng rít chói tai đập thẳng vào mặt.

“Sao lại không biết! Không phải mẹ nói là bị phát hiện sao!”

“Con nói nhỏ tiếng đi!” Thân Tú Vân mắng: “Muốn cho hàng xóm biết nhà này đang cãi nhau sao?”

Ổ Lâm Lâm đè nén cơn tức giận cùng vội vã trong lòng, nhẹ nhàng ngồi xuống cạnh mẹ: “Mẹ, mẹ mau nói đi. Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra, đồ không còn thì chuyện đại sự, hôn nhân của con coi như tan tành mất!”

“Lúc mẹ cầm vào nó thì đúng lúc người đối diện cũng cầm vào.” Thân Tú Vân dù đã an tọa nhưng vẫn rùng mình, khiếp vía khi nghĩ đến cảnh vừa nãy: “Mẹ bị dọa nên buông lỏng, hỏi người đó là ai. Ai ngờ người đó cũng chẳng sợ gì cả, ngược lại còn chiếu đèn pin vào người mẹ. Thấy vậy, mẹ lập tức tranh thủ thời gian chạy lên nhà.”

“Mẹ buông tay sao?” Ổ Lâm Lâm trừng mắt không dám tin: “Mẹ, sao mẹ lại buông tay! Làm sao mẹ có thể buông tay như vậy!”

Thân Tú Vân dừng lại, mấp máy môi nói: “Đó là bản năng khi bị bất ngờ, sau đó mẹ lập tức hỏi người đó.”

Ổ Lâm Lâm tức đến nghẹn ngào, một giây sau liền đạp mạnh xuống sàn ầm ầm: “Vậy tại sao mẹ lại chạy! Người khác cầm đồ của chúng ta, người ta không chạy thì thôi, tại sao mẹ lại chạy!”

“Đứa nhóc này!”

Thân Tú Vân tức giận trừng mắt nhìn con gái, khí thế thì rất lớn nhưng thật ra nội tâm lại yêu đuối. Dù sao lời con gái bà nói cũng có lý, nhưng bà không thể thừa nhận điều đó được: “Cái này không phải là mua bán hợp pháp, nhỡ là tiểu Hồng binh hay công an thì làm sao nhà chúng ta sống được.”

小红兵: tiểu Hồng binh ( chỉ những người thuộc lực lượng Hồng vệ binh là danh xưng dùng để chỉ các thanh thiếu niên Trung Quốc được giáo dục tôn sùng chủ nghĩa Marx-Lenin và tư tưởng Mao Trạch Đông.)

Ổ Lâm Lâm giận điên lên, đi xung quanh bàn trà: “Dù là công an hay tiểu Hồng binh thì mẹ sợ cái gì? Không phải mẹ buông lỏng sao! Mẹ không cầm đồ gì thì khi người ta chiếu đèn pin mẹ chạy làm gì, mẹ không thể tiếp tục tra hỏi người đó sao!”

“Mẹ…”

Câu hỏi này làm Thân Tú Vân không nói nên lời, nghiêm mặt lại: “Đứa nhóc này, sao con nói dễ dàng vậy. Mẹ đã nói rồi, ban đầu quá bất ngờ  không kịp phản ứng. Lại nói trong trường hợp này, làm sao đơn giản như con nói được. Mẹ dù sao cũng là người của Sở Công thương, nếu để người ta phát hiện mẹ có quan hệ với chợ đen thì nhà chúng ta làm thế nào bây giờ. Con cũng sẽ thế nào, có thể suy nghĩ thấu đáo chút không!”

Ổ Lâm Lâm lo lắng đến mức dùng hai tay kéo tóc rối tung, ánh mắt tức giận như phun ra lửa: “Mẹ là người của Sở Công thương thì càng có thể đường hoàng tra hỏi người ta! Mẹ, có phải mẹ sợ đến mức loạn luôn sao!

Thân Tú Vân sửng sốt trong giây lát, cẩn thận suy nghĩ lại thì bà ta nhận ra kể cả người vừa rồi có là công an thì bà ta vẫn có thể ngang nhiên chất vấn đối phương.

Dù sao bà ta cũng là người của Sở Công thương mang nhiệm vụ được tin tưởng là triệt phá các chợ đen và là người ghét nhất hoạt động mua bán hàng hóa bất hợp pháp.

Nhưng vừa rồi bà ta thật ngu ngốc.

Đến cùng là do trong lòng lo sợ, lại còn nhiều đồ như vậy cũng chỉ quan tâm đến công việc của mình. Trong khi đó đối phương khẩu khí cũng rất lớn làm cho bà ta đứng không vững, lập tức bỏ chạy.

“Người đó đâu? Đã đi chưa?”

“Vừa nãy rồi, lúc mẹ trèo lên đúng lúc bị đèn pin chiếu cũng không chắc là đã đi chưa.”

“Mau xuống dưới kiểm tra!”

Ổ Lâm Lâm lập tức mở cửa chạy xuống.

 Vừa xuống dưới, đêm hôm khuya khoắt mà trong nhà đèn đều bị tắt hết. Vì vậy mà Ổ Lâm Lâm mới đi được một đoạn đã không thấy được đường. May mắn thay có cha mẹ cầm đèn pin đuổi theo.

Mới người chạy ra cổng, đi vào ngõ nhưng không còn ai.

Ổ Lâm Lâm dậm chân chạy về phía đường cái, vừa đến ngã tư liền thấy một người đàn ông khom lưng chạy chậm về phía trước: “Kia! Đuổi theo!”

Cả nhà chạy theo đường cái lại phát hiện người kia chạy rất nhanh, đúng đến đoạn cua thì biến mất. Thấy vậy, cả gia đình lo lắng đến cực độ, sử dụng toàn bộ sức mạnh và tăng tốc đuổi theo.

“Mấy người đang làm gì vậy!”

Đột nhiên, có vài chiếc xe đạp dừng lại chỗ Ổ Lâm Lâm và có mấy cái đèn pin chiếu vào người cô ta chói mắt đến mức cô ta buộc phải dừng lại.

“Chúng tôi đang đuổi theo kẻ trộm!”

Ổ Lâm Lâm lấy tay che mắt nên không nhìn rõ đối phương là ai.

Nhưng Ổ Thiện Bình nhận ra đó là công an với bộ đồng phục xanh trắng, lập tức sửa lại: “Không biết phải trộm hay không nhưng cứ lượn đi lượn lại trước cổng nhà tôi.”

“Là trộm đồ của các người sao?”

Cả nhà không ai lên tiếng.

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play