Tam Nha nhảy nhót giơ hai tay lên: “Con rảnh!”
Nhị Nha đi theo cũng lập tức giơ tay: “Con cũng...”
Nói được một nửa, Nhị Nha nhìn về phía mẹ, nuốt mấy chữ định nói lại, Đại Nha đẩy bả vai của con bé: “Chị ở nhà trông mẹ, hai đứa đi đi.”
Trên mặt Chu Hủy xuất hiện sự sầu não rồi lại bất lực, không nói nên lời.
“Chỉ một người có thể đi thôi.”
Dẫn một đứa đi vẫn đỡ hơn đưa hai đứa, Thủy Lang cũng không có kinh nghiệm dẫn trẻ nhỏ đi chơi, đưa hai đứa đi thì không bằng đưa một đứa: “Mấy đứa tự bàn với nhau đi.”
…
Trung lộ Hoài Hải là nơi phồn hoa nhất Thượng Hải sau đường Nam Kinh, Nhị Nha ở trên đường đã hoa mắt, xe buýt lui tới không ngừng, tiếng chuông xe đạp vang lên “tinh tinh”. Trạm xe buýt dưới tán cây ngô đồng, túi da thời thượng, bảng hiệu khách sạn to lớn, đồ ăn nóng hổi. Đang lúc Nhị Nha mải nhìn, một tốp mặc đồng phục học sinh thắt khăn quàng đỏ, đeo cặp sách có bình nước đi qua. Đứa trẻ không cao hơn con bé bao nhiêu va phải tầm mắt con bé.
Thủy Lang nhận ra ánh mắt của con bé, phát hiện bước chân của con bé chậm lại nên nhìn qua theo tầm mắt con bé: “Con từng đi học sao?”
Nhị Nha vội vàng thu tầm mắt lại, không rõ tại sao mình phải lo lắng, cũng không rõ tại sao phải gấp gáp nói: “Chưa ạ, con không muốn đi học.”
Thủy Lang nở nụ cười một tiếng, không nói tiếp: “Con mấy tuổi?”
“Tám tuổi ạ.” Nhị Nha theo sát bên cạnh mợ hai, đi theo cô: “Nhưng mẹ nói con bảy tuổi rưỡi.”
Thủy Lang chưa từng tiếp xúc với trẻ con, không thể suy đoán chính xác mấy con bé nghĩ gì từ tuổi tác. Nhưng nghe được cái tuổi này thì có vẻ là nhỏ hơn so với con bé một chút: “Đại Nha với Tam Nha bao nhiêu tuổi?” - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel.net chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tყt.
“Chị cả chín tuổi, Tam Nha bốn tuổi rưỡi ạ.”
“Đại Nha có từng đi học chưa?”
“Không ạ, bọn con đều chưa từng đi học.” Nhị Nha do dự: “Trẻ con trong thôn đều không đi học, tất cả mọi người nói đi học là chuyện vô dụng. Nhưng mẹ dạy chúng con biết chữ, dùng cành cây để viết trên mặt đất.”
Thủy Lang gật đầu, cô không nói nữa, đi vào cửa hàng bán đồ chữa bệnh.
“Ôi, chị dâu tới rồi.” Tống Khởi Ba đi ra từ phía sau quầy thủy tinh: “Nhị Nha cũng tới à.”
Thủy Lang đã chuẩn bị tâm lý rằng cửa hàng sẽ không có nhiều xe lăn tốt vì là niên đại bảy mươi, nhưng sau khi nhìn được đám đồ chữa bệnh trong cửa hàng xe lăn, cô vẫn thở dài.
Bánh xe cồng kềnh, đệm gỗ tự chế tác, người bình thường ngồi ở phía trên cũng không đẩy được bánh xe lâu, huống chi cơ thể chị cả còn tàn tật nghiêm trọng.
Xe lăn như vậy, bởi vì dùng khung thép nên giá cả còn bằng một chiếc xe đạp.
“Chị dâu không vừa ý sao?” Tống Khởi Ba chỉ vào bên kia, bề ngoài có thái độ nhiệt tình, mang theo vẻ gần gũi thuộc về người thành thị, rất mịt mờ, không dễ bị người ta phát hiện: “Bên kia còn có hàng cao cấp, giá cả đắt hơn. Tôi cảm thấy dùng cũng giống nhau, kiểu này rẻ hơn một chút.”
Thủy Lang đi tới, thấy được “xe lăn cao cấp”, nhếch khóe miệng lên, nếu mấy chục năm sau thì thêm hơn 100 tệ là có thể mua được cái rẻ nhất, đó lại chính là xe lăn cao cấp nhất trong tiệm.
Huống chi một trăm tệ ở mấy chục năm sau cũng không cùng cấp bậc với một trăm tệ hiện tại.
“Cái này bao nhiêu tiền?”
“Loại này là nhập khẩu, cần hơn ba trăm tệ.” Tống Khởi Ba đẩy xe lăn trên tay: “Cái này nhẹ hơn, toàn bộ đều là vật liệu thép nhập khẩu chế tạo, vải đệm là vải bạt, người ngồi lâu sợ nhất là việc oi bức sinh hoại tử, đây cũng là nguyên nhân nó đắt hơn ván gỗ, tôi đề nghị mua cho chị cả loại này là đủ rồi.”
Tống Khởi Ba âm thầm đánh giá Thủy Lang, cho rằng cô sẽ thuận nước đẩy thuyền mà đồng ý, dù sao xe lăn cũng là một khoản phí không nhỏ, không nghĩ rằng Thủy Lang lại cau mày hỏi: “Không có gì khác?”
“Hết rồi.”
Thủy Lang đi lên phía trước, ngồi vào xe lăn. Mặc dù không đến mức khó chịu, nhưng ngồi dậy cũng không thoải mái lắm, đẩy bánh xe hai bên, đi trên mặt đất bằng xi măng cũng coi như là vững vàng. Cô cố ý đụng vào cửa chính, phía sau truyền đến tiếng kêu lo lắng của Tống Khởi Ba “ơ ơ ơ!”. Khoảnh khắc xe lăn bị tác động ngược, đẩy lui về phía sau, cả người cô cũng bị bắn ngược xóc nảy lảo đảo, đụng vào lưng ghế ngồi. Vải bạt mỏng manh không có tác dụng bảo vệ gì, sau lưng đụng vào lưng ghế thép, Thủy Lang rên rỉ một tiếng, kéo thắng tay trên xe lăn, người lại nhẹ nhàng lảo đảo một chút mới ngồi vững được.
Nhị Nha vội vàng đuổi theo đỡ lấy mợ hai.
“Đây là lực lượng người bình thường có chân, nếu như là chị cả, ngay lúc không cẩn thận va vào cửa lớn, toàn bộ nửa người trên sẽ trượt ra hết vì không có đệm cản, phản tác dụng đụng vào khung thép thì người sẽ như thế nào, ai cũng không biết. Tóm lại, rất nhiều nguy cơ.”
Tống Khởi Ba đuổi theo cũng nhìn ra, tim như muốn nhảy ra ngoài, thở phào vài hơi mới nói: “Chị dâu, chị thật cẩn thận thật đấy. Tôi vốn còn tưởng rằng…”
Thủy Lang đứng lên khỏi xe lăn: “Có giấy bút không?”
“Có.” Tống Khởi Ba lấy một quyển sổ và một cái bút chì từ trên quầy thủy tinh đưa cho Thủy Lang, vuốt đầu cười cười: “Tôi vốn tưởng rằng chị kết hôn với Quang Hách thật sự là vì tiền, chắc chắn trong lòng sẽ ghét bỏ nhà chị cả.”
Nhị Nha nhìn thoáng qua Tống Khởi Ba, nhăn cái mũi nhỏ.
Làm sao có thể chứ? Mợ hai cũng không phải mợ cả.
Thủy Lang không nói gì, mở trang trắng ra, cầm bút chì vẽ ở phía trên.
“Nhưng chắc chắn bây giờ không có ý nghĩ như vậy, vừa rồi chị đụng vào cửa, dọa tôi nhảy dựng lên.” Tống Khởi Ba giơ ngón tay cái lên: “Chị thật sự suy nghĩ cho chị cả, không phải chỉ thể hiện ở vẻ bề ngoài. Chị hoàn toàn không phải loại người như mấy người kia. Chị dâu, từ nay chị có việc gì cần giúp thì cứ bảo tôi, tôi nhất định sẽ giúp đỡ hết mình.”
Thủy Lang nghe xong không có bất kỳ phản ứng gì, cứ vẽ với vẻ mặt chăm chú.
Vẻ mặt Tống Khởi Ba không được tự nhiên, tưởng là thái độ trước kia làm cho Thủy Lang mất hứng, đang nghĩ xem nên giải thích hiểu lầm như thế nào thì đột nhiên nhìn thấy bức tranh trên sổ, cậu ta lập tức trừng to hai mắt tiến lại gần.
Theo từng tiếng “sột soạt” của bút chì, miệng Tống Khởi Ba lại há to ra, dùng sức giơ tay dụi mắt theo bản năng rồi lại nhìn kỹ. Sau khi phát hiện trên quyển sổ thật sự không có thước, cậu ta không khống chế được mà phát ra tiếng thán phục: “Chị dâu, cái này… chị còn có tài này cơ à!”
Trên sổ đã xuất hiện hình dáng ban đầu của một chiếc xe lăn, trọng điểm không phải Thủy Lang có thể vẽ xe lăn mà là dưới mỗi nét bút của cô, từng đường thẳng có thể thẳng ngang thước lập tức hiện ra trên giấy. Thậm chí còn thẳng hơn, chuẩn hơn so với đường thẳng bằng vẽ thước, ngòi bút vừa di chuyển, bánh xe của hai chiếc xe lăn cũng xuất hiện. Chỉ trong nửa giây, không cần sửa chữa gì, còn chuẩn hơn so với đồ án trong sách giáo khoa.
Cậu ta nhớ lúc đi học, giáo viên vẽ hình tam giác, hình tròn trên bảng đen đều phải cầm một cái thước gỗ, tỉ mỉ sửa chữa mới có thể đạt tới tiêu chuẩn này.
Chưa từng thấy có người có thể vẽ thoải mái tự nhiên như vậy, còn giỏi hơn cả người học sâu mấy chục năm.
Nhị Nha sáp thật gần, miệng há thật to, nhìn mợ hai hạ bút như có thần.
Tống Khởi Ba đang thán phục đường nét dưới ngòi bút của Thủy Lang thì đột nhiên phát hiện từng chữ nhỏ vây quanh xe lăn, cũng là chữ nhỏ nhưng không phải kiểu chữ xinh đẹp mà đại đa số bạn học nữ thích viết, mà đó là chữ nhỏ nhưng mạnh mẽ, lực in vào trang giấy, đường nét in vào giấy chỉ có hơn chứ không có bằng.
Sau khi thấy hết chữ, Tống Khởi Ba khó hiểu: “Bánh trung tâm làm bằng cao su, bánh sau viền nhôm, nằm phẳng 180 độ, có bộ kéo, hình dạng mủ cao su có thể nghiêng sang một bên.”
“Không phải chữ U, mà là chữ U, chữ U trong tiếng Anh.” Thủy Lang buông bút chì, đẩy quyển vở ra trước mặt Tống Khởi Ba: “Kể cả mấy loại bình thường hay cao cấp, bánh xe cũng làm bằng vòng thép. Một khi đụng vào cửa trên tường, chỉ có vải bạt cũng không có hiệu quả giảm xóc. Nhà máy sản xuất vật tư y tế sẽ không thiếu cao su, hẳn là có thể đổi bánh xe rắn thành bánh xe cao su. Như vậy có thể giúp lực phản lại giảm xuống mức thấp nhất khi xe lăn va chạm, đạt được sự cân bằng, ổn định, an toàn và hiệu quả giảm xóc cao. Về phần đệm latex hình chữ U, anh có sản phẩm đệm latex không?”
Tống Khởi Ba còn giật mình thất thần. Cho tới bây giờ, cậu ta chưa từng nghe đến xe lăn dùng cao su làm phần bánh trung tâm, nhưng tín hiệu trong đầu đã vang lê “lách cách lách cách”, đáy lòng cũng hoàn toàn đồng ý với đề nghị của Thủy Lang. Cùng lúc đó cũng có suy nghĩ mơ hồ nhảy nhót hiện lên, cậu ta cố kìm nén tâm trạng lại, cũng không tỏ ra xa cách như lúc trước: “Có găng tay cao su, sản phẩm đệm latex, là cao su kiểu vậy sao?”
“Là kiểu cao su như vậy, phiền anh hỏi một chút xem có thể dùng mủ cao su chế tạo thành đệm và chỗ dựa hay không.” Thủy Lang dừng lại: “Nếu anh không biết nguyên tắc sản xuất, anh có thể đến nhà máy sản xuất giường ngủ của nhà nước để hỏi. Để thay đổi gối cao su thành đệm ngồi, như mô hình đệm tôi vẽ, ở giữa mở ra thành hình chữ U, có thể rút ra được hoặc lật sang một bên, phía dưới đặt bô, có thể đi nặng và đi tiểu cùng một lúc, làm chậm quá trình sinh ra vết loét và cong xương sống, cao su thoáng nhất và có thể bao được toàn bộ, anh có thể cố gắng làm tốt nhất cho tôi không?”
Trong đầu Tống Khởi Ba kích động, bắt được một chút khác thường trong những lời nói này. Mồ hôi lập tức chảy đầy trán, Quang Hách tìm được cô vợ thế này thật sự không tầm thường, thái độ của cậu ta chỉ mới hơi không tốt như vậy mà cô đã phát hiện: “Tôi nhất định sẽ cố hết sức, chị dâu, chị cứ yên tâm.”
Thủy Lang nhướng mày: “Hết sức?”
Tống Khởi Ba lập tức nói: “Là cố gắng bằng hết sức của mình!”
Thủy Lang gật đầu: “Dùng sức mà anh bảo tôi uống rượu Mao Đài hôm đó đi, hẳn là không khó.”
Sắc mặt Tống Khởi Ba trở nên lúng túng, hoá ra chuyện là từ đây, cậu ta còn tưởng rằng khi vừa mới bắt đầu thái độ của cậu ta không tốt. Cậu ta nói sang chuyện khác: “Chị dâu, sao chị nghĩ đến chiếc đệm cao su thế này? Ngoài ra còn có bô bên dưới, làm sao có thể thiết kế hợp lý như vậy? Đây có phải tấm chắn không? Cái này dùng để làm gì, cái băng này thì sao?”
“Không phải động não một chút là nghĩ ra rồi sao.” Thủy Lang cúi đầu móc phiếu tiền ra.
Tống Khởi Ba yên lặng, cầm những thứ này đến nhà xưởng là lập tức có thể sản xuất được xe lăn cao cấp hơn cả xe lăn nhập khẩu. Mà sao đối với Thủy Lang, sao cái này lại có thể trở nên dễ dàng đến thế?
Chị dâu mới hơi động não một chút đã giỏi hơn cả mấy ngàn người trong công xưởng của cậu ta???
Thủy Lang đưa phiếu đồ dùng chữa bệnh cho đối phương: “Đưa cho anh cái phiếu này trước, phải trả tiền đặt cọc trước sao?”
“Không, không cần.” Tống Khởi Ba liên tục khoát tay, khép quyển sổ lại ôm ở trước ngực như bé con yêu quý, trên mặt tràn đầy sự phấn khởi: “Chị dâu, tôi phải lấy lại để cho kỹ sư trong xưởng xem cái đệm cao su này, xem lại xem có thể sửa lõi thép sửa lõi cao su hay không?”
“Vậy tôi đi đây.”
Thủy Lang rất lễ phép phất tay ra hiệu chuẩn bị đi, Nhị Nha chạy theo “bịch bịch” ở phía sau, âm thầm ghi thề ánh mắt không thể khinh thường và đắc tội với cô nữa của Tống Khởi Ba.
Ánh mắt sùng bái mãi không biến mất, Thủy Lang cúi đầu nhìn Nhị Nha: “Nhìn mãi không mệt sao?”
Nhị Nha ngây người: “Không mệt ạ.”
“Nhìn cái khác đi.” Thủy Lang thấy bên ngoài khách sạn quốc doanh có rất nhiều người nên biết sắp đến giờ cơm, rất nhiều công nhân đều đến khách sạn quốc doanh ăn cơm. Nhìn cái biển người kia, đi qua cũng rất khó chen để lên phía trước, huống chi đưa một đứa bé theo nên cô chuyển đến cửa hàng ẩm thực.
Quán ăn bán điểm tâm đồ ăn vặt, buổi sáng nhiều người, buổi trưa người vãn hơn một chút.
Tuy rằng bây giờ không đói bụng nhưng qua giờ cơm trưa, đến buổi chiều sẽ có thể đói bụng ngay nên không mua bây giờ thì không biết là còn có thể mua vào buổi chiều hay không. Thủy Lang mua bốn cái bánh nướng lớn, hai cái ngọt, hai cái mặn, nghĩ không có thịt nên lại lấy phiếu ra. Định mua một thầu bánh bao lớn, một thầu có bốn cái, mỗi người một cái, ăn với bánh nướng lớn thì hẳn là có thể để bụng đợi đến khi Chu Quang Hách về.
Đang định nói, cô thấy Nhị Nha nhìn nhân viên phục vụ bưng bánh bao hấp còn nóng hôi hổi đi về phía bàn khách, cái cổ kia cũng sắp vặn 180 độ theo nhân viên phục vụ, nhìn người ta gắp một cái bánh bao hấp da mỏng trong suốt lên, con bé vô thức nuốt nước miếng.
“Một lồng bánh bao hấp.”
Thủy Lang cầm bánh bao chiên, lại đưa thêm phiếu và năm hào, vỗ vỗ gáy Nhị Nha: “Đến đó ngồi đi.”
Nhị Nha nhìn đến mức ngây cả người, còn chưa kịp phản ứng, mê mang ngẩng đầu lên: “Cái gì cơ ạ?”
Thủy Lang chiếm bàn người ta vừa ăn xong, chờ nhân viên phục vụ tới dọn dẹp.
Nhị Nha thấy thế nên vội vàng đi tới: “Mợ hai, mợ muốn ăn ở đây sao?”
Thủy Lang “Ừ” một tiếng, hất cằm về phía chiếc ghế tròn đối diện. Nhị Nha ngồi vào, ánh mắt còn không tự giác nhìn về phía bàn có hai lồng bánh bao hấp.