“Trưởng phòng Dư, cháu thật sự không còn nữa!” Chu Phục Hưng vội la lên: “Tuy rằng hai người chúng cháu cộng lại có lương là hơn 1.500 tệ nhưng chúng cháu phải chi tiêu nhiều. Ngoại trừ phí tiêu hằng ngày, bởi vì chúng cháu đều phải đi làm, không ai chăm Tiểu Mẫn nên phải đưa đến nhà bà ngoại Tiểu Mẫn, như vậy mỗi tháng phải cho nhà bà ngoại Tiểu Mẫn một nửa số tiền lương.”
“Một nửa số tiền lương?”
Đồng nghiệp trong đơn vị Chu Phục Hưng ai nấy đều rất kinh ngạc.
“Nuôi một đứa bé phải mất hơn 70 tệ tiền lương?”
“Làm gì phải cho nhiều tiền như vậy?”
“Bảo sao không đưa cho Chu Hủy được, hóa ra là cho nhà mẹ vợ hết.”
“Không phải!” Kim Xảo Chi liếc mắt trừng Chu Phục Hưng: “Nhà mẹ đẻ cháu tự nguyện trông Tiểu Mẫn nhà cháu, chỉ là bọn cháu muốn bồi dưỡng mọi mặt cho Tiểu Mẫn nên mới tiêu một nửa tiền lương cho Tiểu Mẫn, không phải cho nhà mẹ đẻ cháu. Cả nhà chúng cháu ở nhà mẹ đẻ hết thì nhà mẹ đẻ cháu cũng nuôi nổi, hơn nữa còn chăm sóc rất tốt, không cần một xu nào của chúng cháu.” - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel.net chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tყt.
“Đúng rồi, là như vậy.” Chu Phục Hưng gật đầu: “Vừa rồi cháu nói không rõ ràng lắm, đó là tiêu cho Tiểu Mẫn, không phải cho bố mẹ chồng cháu.”
“Đã như vậy thì…”
Thủy Lang nhìn về phía Chu Phục Hưng: “Số tiền còn lại, hai người trả góp theo kỳ 6.000 tệ cho chị cả. Tiền lương sau này của hai người, được phát cái là phải đưa cho chị cả ngay, về nhà mẹ đẻ ở ba năm là có thể trả hết.”
“Trả góp theo kỳ?” Vừa hỏi xong, Chu Phục Hưng lập tức phát hiện trọng điểm không phải điều này, Kim Xảo Chi cất cao giọng nói: “Sao lại phải trả 6.000 tệ?”
“Chu Quang Hách nhân nghĩa, hai người lại được voi đòi tiên.” Thủy Lang nhìn hai người, không khách khí nói: “Đã giữ mặt mũi cho hai người, là hai người tự khiến bản thân mất mặt. Kể cả có trả 9.000 tệ thì hai người cũng vẫn lời, vốn là phải trả cả tiền lương trong mười năm, một năm có 18.000 tệ chia làm ba phần, hai người phải trả ra đây thêm 12.000 tệ mới là công bằng nhất.”
Hai vợ chồng lập tức im lặng, không dám nói một lời nào nữa.
“Cách trả góp từng kỳ này ổn đấy!” Trưởng phòng ủy ban nhân dân nói: “Con bé nói thẳng thắn nhưng lại có lý, điều kiện nhà mẹ đẻ Xảo Chi tốt, vừa rồi cũng nói là còn thích các con về ở cùng. Thật ra cũng không cần ở cùng, có ăn có dùng là được, cũng chỉ ba năm, trả hết tiền cho Chu Hủy, hai đứa vẫn có thể sống cuộc sống ban đầu.”
Chu Phục Hưng nhìn vợ rồi lại nhìn em dâu, trên mặt chẳng những không sợ hãi như trước mà ngược lại còn lộ ra vẻ vui mừng: “Sao cháu lại không nghĩ ra cách này nhỉ? Như vậy cũng được, chúng cháu cũng không cần đi vay tiền nữa mà vẫn có thể trả tiền từng kỳ cho chị cả. Giờ cả lãnh đạo đơn vị và cán bộ dân cư của cháu đều ở đây làm chứng, chốt 6.000 tệ, không thay đổi nữa.”
Kim Xảo Chi mím môi, nghĩ tới căn nhà nhưng cuối cùng không nói gì nữa, gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
Sớm biết vậy đã không nghe lời cha mẹ, lăn qua lăn lại nhiều như vậy, chẳng những không có nhà ở, 3.000 cũng mất không. Đấu tranh một hồi, cuối cùng vẫn thiếu 6.000 tệ!
“Quang Hách có tầm nhìn thật.” Trưởng phòng Dư đột nhiên cười nói với Chu Hủy: “Như vậy là dì yên tâm rồi. Tiểu Hủy, lúc mẹ cháu đi, bà ấy lo lắng cho cháu nhất. Dì và mẹ cháu có quan hệ tốt nhất, nếu sau này có vấn đề gì thì cũng đừng ngại, cứ tìm dì giúp.”
“Dì Dư, dì yên tâm, em trai và em dâu đối xử với chúng con thật sự rất tốt.” Chu Hủy nhìn về phía cậu mợ trốn ở trong đám người, vừa rồi mắt họ còn sáng lên khi nghe được việc trả góp 6.000 tệ: “Sau này con sẽ ở cùng em trai, nơi này vốn là nhà của con. Ngoại trừ em trai, con không ở cùng người khác, sẽ không ở cùng em trai cả, cũng sẽ không ở cùng nhà cậu mợ với bà ngoại.”
Mặt ông cậu và bà mợ đỏ lên, ánh mắt mọi người xung quanh như trở nên khác thường, họ cúi gằm mặt, biết mình hoàn toàn chẳng còn hy vọng gì với nhà và tiền.
Trưởng phòng ủy ban nhân dân cười nói: “Chu Hủy, cháu nghĩ thông suốt rồi đấy.”
Chu Hủy nhìn thoáng qua Thủy Lang, cũng nở nụ cười.
“Đây có phải là nhà của Chu Phục Hưng không?”
Một giọng nói lớn vang lên trong sân nhà có đám đông chật chội, truyền vào trong phòng.
Không đợi người bên trong trả lời, hàng xóm đã mồm năm miệng mười trả lời.
“Đây là nhà của Chu Phục Hưng, nhưng hiện tại bọn họ ở tầng hai nên nơi này là nhà của Chu Quang Hách.”
“Trên xe chở cái gì đó? Gạch lát sàn sao?”
“Ngửi được mùi gỗ, không phải sàn nhà thì là tủ, Phục Hưng và Xảo Chi mua?”
Chu Phục Hưng và Kim Xảo Chi giật nảy, lập tức nghĩ đến đúng là cô ta đặt sàn gỗ, trên mặt lập tức có chút vẻ hối hận bởi vì đã trả hết tiền sàn nhà, vốn còn muốn hoàn rồi lấy lại tiền, kết quả là hai ngày nay quá bận rộn, thế là cô ta quên mất.
“Là nhà tôi.”
Một công nhân mặc đồng phục nhà máy màu xanh đậm bước vào, tay cầm hóa đơn, vừa đi vừa rút bút chì từ trong túi áo ra: “Kiểm tra xem số miêng sàn nhà có đúng không, ký vào đây.”
“Cái này…” Kim Xảo Chi kiên trì đi về phía trước, các lãnh đạo đơn vị của chồng đều ở đây, cô ta biết chồng cô ta sẽ khó nói: “Chúng tôi định…”
“Định mua thêm mười mét vuông nữa.”
Thủy Lang đột nhiên cắt đứt lời chị dâu, thành công khiến sắc mặt hai vợ chồng vốn đã khó coi lại tái thêm.
Rốt cuộc em trai đã tìm được người vợ kiểu gì thế này!
Được voi đòi tiên!
Không biết vừa lòng, được rắn nuốt voi!
Lấy một con ma cà rồng về!
Máu của bọn họ đều bị con nhỏ này hút khô, đã còn muốn ăn sạch tuỷ của người nhà bọn họ!
Kim Xảo Chi quay mặt lại, đang định nói cô đừng quá đáng! Con thỏ cũng sẽ cắn người khi tức giận, cùng lắm thì không còn ngày mai nữa, một nhà bốn người bọn họ sẽ ngồi xe đến bến Thượng Hải nhảy sông Hoàng Phố!
Cô ta chưa nói được chữ nào, chỉ thấy Thủy Lang nói với các lãnh đạo cục bưu chính: “Anh trai chị dâu đã suy nghĩ cẩn thận, biết tầng dưới toàn xi măng. Chị cả đi lại trên nền xi măng không tiện nên đặt sàn nhà, lát giúp chị cả vào căn phòng phía Đông.”
“Ồ? Vậy sao?” Trưởng phòng Dư kinh ngạc nhìn Chu Phục Hưng: “Quả là Phục Hưng vẫn là một người em trai tốt.”
Chu Phục Hưng và Kim Xảo Chi đồng thời ngẩn ra, tiếp theo lại đồng thời sáng mắt, trăm miệng một lời nói: “Đây là việc nên làm!”
Không nghĩ tới, thật sự không nghĩ tới.
Khi bọn họ đều đang lo lắng thanh danh sẽ bị phá hoại hoàn toàn, lãnh đạo của đơn vị hôm nay đều ở đây, chẳng những việc thăng chức sau này trở nên vô vọng, thậm chí ở đơn vị cũng bị nói, không thể ngẩng đầu làm việc, vậy mà cô em dâu mới này lại nói giúp bọn họ!
Nội tâm hai vợ chồng vô cùng kích động, cướp lời nói:
“Sàn nhà đã đặt từ lâu, hơn nữa còn đặt riêng gỗ tếch, bóng loáng chịu mài mòn, không có mùi, chúng cháu đã trả hết tiền rồi.”
“300 tệ! Phí lắp đặt đều đã trả hết, mỗi năm còn đánh sáp hai lần!”
“Đừng nói đến 300 tệ, kể cả là 3.000 tệ, chỉ cần chị cả thoải mái, chúng cháu đều sẵn sàng bỏ ra!”
Nói xong, họ nhìn thấy trên mặt trưởng phòng Dư xuất hiện ý tán thưởng, hai người lại càng kích động hơn, cái này gọi là cái gì, cái này gọi là hy vọng nở hoa trong tuyệt vọng!
“Mua!” Chu Phục Hưng đi tới trước mặt công nhân giao sàn nhà, còn không kiểm tra số lượng và chất lượng của sàn nhà đã cầm bút lên ký tên: “Mua thêm mười mét vuông sàn nhà, lát cả phòng khách tầng dưới!”
“Phục Hưng, cậu như vậy là đúng rồi”.
“Đúng vậy, cha mẹ đều không còn, anh chị em phải giúp đỡ lẫn nhau.”
“Tôi đã bảo mà, hai người bọn họ cũng đâu phải tán tận lương tâm.”
Hàng xóm vừa nói, Chu Phục Hưng và Kim Xảo Chi càng kích động hơn, có trời mới biết hai ngày nay bọn họ đều nhân lúc trong thôn không có ai mới dám đi ra ngoài. Vừa đi ra ngoài, hàng xóm đã lập tức bàn tán to nhỏ, thậm chí có người còn không để tâm, dùng lời nói đâm vào tim bọn họ, cho nên vừa rồi anh ta mới chạy ra ngoài, gọi toàn bộ người trong thôn lại đây.
Kết quả không nghĩ tới, danh tiếng càng xấu.
Bọn họ không nghĩ rằng em dâu còn nói giúp để vãn hồi giúp bọn họ.
Hai vợ chồng vô cùng kích động, dùng ánh mắt cảm kích nhìn về phía Thủy Lang.
Thật ra cô em dâu này cũng rất tốt!
Thủy Lang đi qua kiểm tra sàn nhà: “Khi nào thì bắt đầu lắp đặt?”
Một câu nói có thể khiến phòng khách có sàn, cớ sao lại không làm?
Hơn nữa, sau này tiền lương ba năm hai người đều phải giao cho bốn mẹ con chị cả, đây chính là hai con trâu già làm việc không công. Lỡ như bị đơn vị từ chối, giáng chức phân vào vị trí khác thì không phải mỗi tháng chị cả sẽ được lấy ít tiền hơn sao.
Hai vợ chồng Chu Phục Hưng cũng không biết Thủy Lang nghĩ gì, đang cởi áo lông cừu đắt tiền, xắn tay áo lên dỡ sàn nhà, khiêng sàn nhà, liều mạng thể hiện trước mặt ban lãnh đạo và hàng xóm.
“Em dâu, chị cả, công nhân sẽ lắp đặt sàn nhà, chị xem hôm nào tới lắp thì được?”
“Chờ đưa tới rồi nói sau.”
“Ồ!”
Trong từng tiếng khen ngợi, nhất là dưới ánh mắt khen ngợi của lãnh đạo, hai vợ chồng Chu Phục Hưng vui vẻ tiễn khách như chủ nhân, khi tiễn gần hết rồi, hai người cũng định lên lầu.
“Chờ một chút.”
Thủy Lang gọi hai vợ chồng toét miệng cười, chỉ chỉ vào đống bánh trôi trên bàn: “Anh chị nấu bánh trôi lớn với bánh trôi nhỏ đi, đặt rượu ủ, đánh mấy quả trứng ốp la, rồi đặt đường trắng nhé.”
Đại Nha và Nhị Nha cười trộm một tiếng, Chu Hủy cúi đầu cong khóe miệng cười, giúp Tam Nha sửa tóc.
Hai vợ chồng đang vui vẻ, cũng không nói gì nhiều, lập tức cầm bánh trôi lên phòng bếp nấu. Sau khi nước sôi, họ phát hiện không có trứng gà, thế là bọn họ lại lên tầng lấy trứng gà chia ra vào ngày hôm qua. Cầm tám quả trứng gà xuống, đập hết vào trong nồi hấp rồi lại đổ rượu ủ mới mua ra, đun sôi xong thì bưng nồi đến phòng khách.
Kim Xảo Chi bưng một chồng bát đi theo phía sau, sau khi tách ra thì mở ra cân đường trắng mới, dùng thìa tách ra bỏ vào trong bát nhỏ, dùng lượng vừa đủ, bánh trôi ủ rượu phải có nhiều đường mới ngon.
Thủy Lang đột nhiên nói: “Làm gì vậy?”
Hai vợ chồng đang bận múc bánh trôi ngây người: “Sao vậy em dâu?”
“Chúng ta chỉ có bốn người, lấy sáu cái bát làm gì?” Thủy Lang kéo ghế ngồi xuống, đặt chiếc bát vừa múc xong trước mặt chị cả rồi nhìn về phía ba đứa nhỏ, “Không đói bụng sao? Ăn đi.”
Hai vợ chồng không ngốc, nghe cái đã hiểu ý của Thủy Lang.
Một người chậm rãi buông muỗng canh xuống, một người lại không nỡ cất hai cái bát đi.
Mua bánh trôi rượu ủ đường trắng, đưa 3.000 tệ, cuối cùng lại trả 3.000 tệ, ba năm tiền lương cũng phải đưa hết mà còn làm cu li, làm bảo mẫu. Cuối cùng chủ nhân dùng cơm, hai người bọn họ phải thắt lưng buộc bụng, nuốt nước miếng mà lui ra.
Một ngụm canh cũng không được uống!
Tam Nha cầm cái bát nhỏ, cầm thìa ăn chiếc bánh tròn nhỏ ngọt ngào mềm mại rồi lại múc một muỗng trứng gà trắng, vui vẻ nói: “Mẹ nhìn kìa, mây trên trời.”
Chu Hủy cười nói: “Mau ăn đi.”
Hít một hơi, đám mây lập tức đi vào miệng. Nó cũng rất mềm, còn mềm hơn cả bánh trôi, mềm mại trơn nhẵn, hương thơm ngọt ngào, ăn quá là ngon. Tam Nha ghi tạc trong lòng, đây là đồ ăn ngon thứ ba mà mợ hai cho con bé ăn.
Đầu tiên là kẹo sữa thỏ trắng.
Thứ hai là sườn xào chua ngọt.
Thứ ba là bánh trôi ủ rượu!
Tam Nha nhìn về phía mợ hai đang thổi miếng bánh: “Mợ hai, mợ thích ăn đám mây này hay là bánh trôi?”
Thủy Lang cắn một miếng trứng ốp la, trứng ốp la vàng óng ánh lập tức chảy ra, trượt xuống theo thìa sứ trắng. Cô vội vàng nhét nửa thìa còn lại vào trong miệng, không để nước trong trứng chảy ra, mùi thơm tràn đầy cả khoang miệng. Lông mày cô giãn ra, thưởng thức nó. Sau khi nuốt xuống cô mới nhìn về phía Tam Nha nhìn cô ăn đến chảy nước miếng: “Mợ thích ăn bánh trôi lớn.”
Bánh trôi lớn có nhân vừng đen, cắn một cái là có vừng đen trào ra, hương vị thanh thanh ngon miệng. Nấu cùng với gạo nếp trắng, hương vị lại càng tuyệt hơn, cô uống thêm hai ngụm canh rượu ủ ngọt, đó thật sự là chuyện đẹp nhất, hạnh phúc nhất trong thời đại thiếu ăn thiếu mặc này.
Mà ở niên đại này, ba cô bé thiếu ăn thiếu mặc này ăn được bát bánh trôi ủ rượu, cảm giác hạnh phúc còn nhiều hơn gấp trăm lần so với nhiều người!
Buổi sáng Chu Quang Hách đi ra ngoài mua bánh quẩy và sữa đậu nành về, mấy người đều ăn hết rồi. Lúc này lại được ăn thêm một bát bánh trôi, một quả trứng ốp la nên no nê, trong nồi còn dư lại bốn quả trứng ốp la và bánh trôi, Thủy Lang đậy nắp nồi lại.
“Em phải đi ra ngoài một chuyến.”
Chu Hủy cầm khăn lau bàn: “Không cần lo lắng cho nhà chị, trong nồi còn một nửa số bánh trôi.”
Ý của Thuỷ Lang cũng là như thế: “Hôm nay Chu Quang Hách đến đơn vị báo cáo.”
Chu Hủy kinh ngạc dừng hành động đang dở tay lại, buổi sáng em trai đi gấp cũng không có nhắc tới việc này. Ba con bé mới vừa ăn no, vỗ bụng nhìn về phía mợ hai đều cảm thấy mợ hai có lời muốn nói.
“Chúng ta mở một cuộc họp nhỏ đi.”
Thủy Lang lấy phiếu tiền Chu Quang Hách đưa cho cô ra: “Sau này mợ sẽ phụ trách việc cơm trưa của các con, cơm tối thì Chu Quang Hách sẽ phụ trách. Mợ sẽ không nấu cơm, cậu bảo mợ cứ đến quán ăn và cửa hàng mua, sau này mấy đứa muốn ăn gì thì nói cho mợ biết, có bất cứ thứ gì cần thiết cũng có thể nói trước cho mợ, nhiệm vụ của mợ là chăm sóc tốt cho mấy đứa.”
“Không, không cần khách khí như vậy.” Chu Hủy bị thái độ nghiêm túc của Thủy Lang làm tỉnh táo lại: “Em có chuyện gì thì cứ giải quyết đi, không cần lo lắng cho nhà chị, cũng đừng để nhà chị làm em chậm chân hay kéo em lại, nhà chị cũng không cần ăn gì nhiều.”
Tuy rằng Thủy Lang mới tới mấy ngày nay, đó cũng là những ngày bọn bọ có bữa cơm ngon nhất trong mười năm qua nhưng Chu Hủy đã chuẩn bị tốt hết cho nhà mình từ lâu. Đầu năm nay, hầu hết mọi người đều như vậy, mặc dù là ở trong thành phố, cũng không ai có thể ăn thịt, ăn cơm trắng hay mì trắng.
Đặc biệt là dân số đông, rau dại khó tìm nhưng cũng giống như ở nông thôn, họ ăn khoai lang, ăn kết hợp ngũ cốc với hoa màu với nhau để lấp đầy bụng.
“Em nói rõ là lúc Chu Quang Hách không ở nhà, chị với mấy con bé có gì cần đều có thể tới tìm em, đừng ngại.”
Thủy Lang không hề có kinh nghiệm gì trong việc họp gia đình thế này, nói xong trọng điểm cũng không biết nói cái gì nữa: “Em đi bây giờ, đi bằng trung lộ Hoài Hải, nhanh thì một tiếng, chậm thì hai tiếng là về. Mọi người cứ ở nhà, không có vấn đề gì chứ?”
“Không có vấn đề gì.”
Chu Hủy nói xong, ba con bé đi theo cũng đồng thời gật đầu, lớn tiếng nói: “Không có vấn đề gì!”
Thủy Lang đứng dậy chuẩn bị đi, đột nhiên lại nhạy cảm nhận ra được khát vọng nóng bỏng. Cô lại quay đầu nhìn về phía mấy ánh mắt sáng đứng ở bên cạnh bàn, tuy rằng ba con bé trốn rất nhanh nhưng cô vẫn bắt được sự nóng bỏng từ đáy mắt chúng.
“Mấy đứa, ai rảnh rỗi để đi ra ngoài nào?”
Ba cái đầu nhỏ quay lại “vèo” một cái, ánh mắt lấp lánh nhìn chằm chằm vào mợ hai.