“Đánh ai, lại đánh ai rồi?”
Chu Phục Hưng vội vàng chạy vào trong nhà, kiểm tra ba cô bé: “Mợ hai đánh con ở đâu?”
Ba con bé thấy nhiều người như vậy thì có vẻ hơi sợ hãi, rụt cổ không dám lên tiếng.
Trưởng phòng Dư dẫn đầu liếc mắt một cái, nhìn thấy Chu Hủy ngồi ở bên cạnh bàn thì lập tức đi tới, nhìn chằm chằm vào chân cô ấy một hồi, trong mắt có ánh lệ: “Con chịu khổ rồi.”
Chu Hủy nở nụ cười: “Dì Dư, đã nhiều năm không gặp dì, dì vẫn ổn chứ?”
“Dì khỏe, khỏe lắm. Đúng hôm nay đến vùng lân cận làm việc, nghe Phục Hưng nói con đã về.” Trưởng phòng Dư đánh giá hai gian phòng dưới lầu: “Quang Hách kết hôn à? Phục Hưng nói cô gái đó đối xử với con và ba đứa con gái không tốt?”
“Đại Nha!” Chu Hủy còn chưa trả lời đã bị Kim Xảo Chi đột nhiên cất cao giọng kéo về: Có phải mợ hai đánh con không? Con bé đó lấy đồ đánh con, lấy cái gì đánh? Nói ra đi, ở đây toàn là trưởng bối, không phải sợ.”
Mọi người trong phòng đều kinh ngạc nhìn Đại Nha, lập tức bàn tán ầm ĩ:
“Mới cưới có vài ngày mà vợ Quang Hách tìm đã bắt đầu đánh mấy con bé rồi?”
“Không thể nào, nhìn cô bé kia rất tốt, không giống kiểu người sẽ ra tay đánh người.”
“Trước khi kết hôn thì phải giả bộ chứ, ai mà không lộ mặt thật sau kết hôn? Mấy con bé này khổ rồi.”
“Tôi còn cảm thấy cô gái kia có đầu óc thông minh người, trượng nghĩa nữa. Không ngờ là còn kinh khủng hơn cả gia đình Lưu Khúc với Phục Hưng, bọn họ còn chưa từng đánh đập nhà Tiểu Huỷ bao giờ.” - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel.net chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tყt.
“Có thể từ Bắc Đại Hoang gả đến thôn Ngô Đồng thì sẽ là người đơn giản thật sao? Tôi đã nhìn ra con bé kia không ổn từ lâu rồi, chỉ muốn ở lại thành phố thôi.”
“Lúc ấy con bé đó cũng nói chính vì tiền vì nhà cửa nên mới gả cho Quang Hách nên việc đánh mấy con bé này không hề lạ đâu, nằm trong dự liệu!”
“Ôi! Thế thì không được rồi.” Bà mợ vội vàng lại gần nói với Chu Hủy: “Cháu nhìn xem, bây giờ mới được vài ngày đã không chịu được mà đánh nhà con, tiếp tục như vậy làm sao còn được! Đại Nha, con nói đi, không cần sợ hãi, ông bà đều ở đây hết, con bé đó đánh con như thế nào thì cứ nói ra hết, chúng ta nhất định sẽ đánh lại con bé đó như thế giúp con!”
“Quá đáng thật!” Lưu Khúc vỗ bàn: “Hôm đó ở riêng, vậy mà tôi còn giúp hai vợ chồng Quang Hách nói chuyện, đúng là biết người biết mặt mà không biết tâm!”
“Đại Nha, cậu cả ở đây, không cần phải sợ.” Đáy mắt Chu Phục Hưng toàn là sự hưng phấn, nóng lòng muốn thể hiện trước mặt lãnh đạo nên lập tức nhìn vào ánh mắt của ba con bé, có thể nói đó là ánh nhìn yêu thương y hệt như khi nhìn Tiểu Mẫn nhà mình: “Cậu cả tuyệt đối không để yên khi con bị bắt nạt như thế, nó đối xử với con thế nào thì cậu cả sẽ trả lại gấp đôi!”
“Mợ hai cầm một xấp vải dày màu đỏ như vậy ném lên người cháu.” Đại Nha vươn hai tay ra so độ dày: “Thì ra là mợ hai mua vải kết hôn, mợ hai nói không thích, bảo chúng cháu cầm đi làm quần áo nên cậu hai lập tức cầm đi làm ba bộ, chính là quần áo trên người chúng cháu.”
Chu Phục Hưng: “...”
Kim Xảo Chi: “...”
Tôn Thải Hà: “...”
Lưu Khúc: “...”
Trong sân nhà yên tĩnh trong chốc lát, không ai lên tiếng.
Trưởng phòng Dư nhìn quần áo đỏ mới tinh trên người ba con bé, đột nhiên nở nụ cười: “Thì ra là như vậy, xem ra vợ Quang Hách là một cô gái mạnh miệng mềm lòng.”
Chu Phục Hưng và Kim Xảo Chi có bị đánh chết cũng không nghĩ rằng Đại Nha sẽ nói ra lời như vậy, Kim Xảo Chi túm chặt Đại Nha, chưa từ bỏ ý định hỏi: “Không có gì khác sao? Vừa rồi mặt con trông rất tủi thân, vừa nhìn đã biết chuyện không đơn giản, có phải sợ mợ hai đuổi con đi hay không? Không phải sợ, sau này có cậu mợ cả, không ai đuổi con đi đâu nên con cứ nói đi, dũng cảm nói ra!”
Đại Nha chớp chớp mắt, nhìn về phía cậu cả bên cạnh: “Cậu cả, mợ hai đối xử với cháu thế nào, lúc cậu trả gấp đôi thì nhớ đừng mua màu đỏ, mợ hai không thích.”
Chu Phục Hưng như suýt ghẹn chết trông chốc lát, bị nhét không nói nên lời, sắc mặt tái mét.
“Còn có cả bà.” Đại Nha lại nhìn về phía Tôn Thải Hà: “Lúc bà dùng phương thức tương tự để trút giận cho bọn cháu, cũng phải nhớ không nên mua màu đỏ, mợ hai thích áo sơ mi trắng, cháu cảm thấy mua vải màu nhạt thì mợ sẽ thích.”
“Mày!”
Tôn Thải Hà tức giận, muốn nói rất nhiều nhưng không nói nổi một chữ nào. Bà ta cảm thấy có hơi quen thuộc, cẩn thận nghĩ lại thì nghĩ ra, đây không phải là lời mà ngày đó Thủy Lang trả lại cho Kim Xảo Chi, bà ta học theo mà trả đũa sao!
Lúc ấy bà ta học được, sắc mặt Kim Xảo Chi càng lúc càng xanh, bà ta cảm thấy vui vẻ cực kỳ.
Không nghĩ rằng hôm nay bà ta lại bị Đại Nha đâm một cái, hơn nữa tốc độ còn nhanh hơn cả bà ta vào hôm đó. Bà ta còn chưa chiếm được chút lợi ích nào đã bị Đại Nha đâm cho một cái tức chế người, nhất quyết không thể không lấy mạng ra ngăn cản phần lợi ích thuộc về Thủy Lang!
Chu Phục Hưng dùng hết sức khi bị chặn miệng, không quên ngoại trừ phải khiến chị cả đồng ý ở với họ, điều quan trọng nhất vẫn là phải thể hiện thật tốt trước mặt lãnh đạo, anh ta vội vàng túm Tam Nha bên cạnh qua: “Tam Nha, vừa rồi con nói mợ hai ăn một mình, không cho con ăn, bữa nào con cũng đói bụng đúng không?” ( truyện đăng trên app TᎽT )
“Không phải.” Tam Nha lắc đầu: “Sau khi mợ ăn xong, mợ quay lại để cho chúng cháu ăn.”
Khuôn mặt tươi cười của Chu Phục Hưng cứng đờ: “Cho các con ăn?”
“Ăn thật nhiều thật nhiều thật nhiều.” Tam Nha bẻ ngón tay: “Cháu ăn rồi, chị hai ăn rồi, chị cả còn chưa ăn. Mợ hai bảo chị cả đi ăn, rồi lại ăn tiếp thức ăn trên bàn, ăn cá rán giòn rất ngon, giòn giòn, thơm ngon, dầu mỡ, mợ hai…!”
“Đuọc rồi!” Chu Phục Hưng thở hổn hển, lời vừa rồi có ý cố dẫn dắt Tam Nha, cho rằng Tam Nha sẽ không giống với Đại Nha, cho dù không phải con bé nghĩ đến chuyện đó cũng sẽ gật đầu theo lời anh ta. Kết quả là Tam Nha lại rất có chủ kiến, nói ra điều anh ta hoàn toàn không muốn nghe, đặc biệt là hoàn toàn không muốn để cho lãnh đạo của đơn vị nghe được.
Sớm biết thế thì vừa rồi đã không hỏi!
Không biết thì còn có thể làm bộ như không biết rõ ràng, không đến mức không thể đối mặt với các lãnh đạo phía sau.
Kim Xảo Chi và Chu Phục Hưng tâm linh tương thông, cô ta nóng lòng muốn giúp Chu Phục Hưng gây ấn tượng ở trước mặt lãnh đạo, vội vàng kéo Nhị Nha qua, lấy một viên kẹo sữa từ trong túi ra: “Nhị Nha, con còn chưa ăn kẹo sữa đúng không? Đây là kẹo sữa, vừa thơm vừa ngọt, con nói xem mợ hai ích kỷ thế nào, nói ra thì mợ cho con ăn ngay.”
Ánh mắt Chu Phục Hưng sáng lên, nhìn về phía Nhị Nha.
Hai vợ chồng Lưu Khúc cũng ôm kỳ vọng, nhìn về phía Nhị Nha.
Nhị Nha lấy một đống kẹo sữa thỏ trắng từ trong túi ra: “Sau khi mợ hai thử ăn kẹo sữa xong thì còn nhất định phải cho bọn cháu ăn. Mợ hai nói ăn ít là chứng tỏ chúng cháu không ủng hộ mợ kết hôn với cậu, chuẩn bị một túi lớn kẹo sữa thỏ trắng ở trên bàn. Chúng cháu và mẹ đành phải ăn mãi, ăn đến mức no cả bụng, thật sự không ăn nổi nữa nên chia ra nhét đầy vào túi mới làm cho mợ hai hài lòng.”
Kim Xảo Chi: “...”
Chu Phục Hưng tức giận đến mức lồng ngực cũng phập phồng, sắc mặt đỏ bừng.
Hai vợ chồng Lưu Khúc cũng hoàn toàn câm miệng.
“Tôi đã nói rồi, cô gái kia cũng dũng cảm đứng ra vào thời khắc mấu chốt, cứu nhà Tiểu Hủy trong nước sôi lửa bỏng, làm sao có thể đánh ba con bé trong khi mới về ở không tới hai ngày.”
“Ha ha, vừa rồi tôi thật sự tin rồi. Hai vợ chồng Phục Hưng này thật là, làm cái gì mà lại đi hắt nước bẩn lên con gái người ta.”
“Bà quên rồi sao? Con bé đó vừa mới mở miệng đã khiến hai vợ chồng Phục Hưng phải nhả ra nhiều tiền như vậy, chúng nó có thể cam tâm tình nguyện sao?”
“Tiền chai ra một nửa, nhà ở cũng chia một nửa, bọn họ nhớ thù, muốn quỵt nợ.”
“Thế thì có gì tốt đẹp chứ? Nhà ở thì đương nhiên là phải chia rồi, không phải cũng chỉ bắt bọn họ nhả ra một nửa, có 5.000 sao? Có ba anh chị em, Phục Hưng, cậu chiếm một nửa rồi còn có ý kiến à?”
Sắc mặt Chu Phục Hưng xanh đỏ đan xen, đã sắp không ngẩng lên nổi trước mặt lãnh đạo mà còn không ngờ vấn đề chủ chốt lại ném tới chỗ anh ta, ánh mắt của người trong phòng cũng đang nhìn chằm chằm vào anh ta khiến anh ta hận không thể lập tức đào một cái lỗ chui ra ngoài.
Kim Xảo Chi vội nói: “Không phải, không có ý đó.”
Trưởng phòng ủy ban hỏi: “Vậy hai người đang làm gì? Tại sao lại hắt nước bẩn vào người ta? Tin vợ Quang Hách đánh người khác bị hai người truyền khắp ngõ rồi.”
“Tôi cũng muốn biết.”
Một giọng nói đột nhiên truyền ra từ căn nhà Tây, Chu Phục Hưng và Kim Xảo Chi đồng thời sợ giật cả mình, trơ mắt nhìn cửa bị mở ra, Thủy Lang đi ra từ bên trong.
Chẳng phải cô đã ra ngoài vào sáng sớm sao?
Rõ ràng đã thấy cô đi từ khỏi tầng trên nên bọn họ mới vội vàng tới đây mà!
“Không có gì hết!”
tục xua tay: “Cậu mợ cũng chưa đi ra ngoài bao giờ, vẫn luôn ở đây, không hề đi ra ngoài làm thanh danh cháu bại hoại!”
Kim Xảo Chi oán hận nhìn bà mợ, bà ta vội vàng giãy khỏi mọi chuyện, cứ thế mà coi như xong, cuối cùng còn không quên bổ sung thêm một câu làm cô em dâu kia tức giận thêm.
Sao cô ta lại có họ hàng như vậy chứ!
“Hiểu nhầm, là hiểu nhầm thôi!” Chu Phục Hưng giải thích cho Thủy Lang với khuôn mặt trắng bệch, thật ra trong lòng anh ta đang bồn chồn, không biết cô đã nghe được bao nhiêu khi ở trong phòng, lỡ như cô đã nghe được hết điều họ bịa đặt nói xấu vào tai thì…
Sắc mặt Chu Phục Hưng trắng bệch, trên trán xuất hiện một tầng mồ hôi.
Cũng không biết bản thân nói xấu sau lưng người ta nên chột dạ hay là họ phục cô em dâu này từ tận đáy lòng.
“Em dâu, thật sự đều là hiểu lầm.” Kim Xảo Chi kiên trì nở nụ cười: “Anh chị mới nghe Đại Nha nói một nửa nên hiểu lầm, vậy là vội vàng không có chừng mực, tuyệt đối không cố ý khiến em phải mang tiếng xấu.”
“Đúng đúng.” Chu Phục Hưng tìm được người hiểu ý mình: “Không phải cố ý, tuyệt đối không phải cố ý.”
Thủy Lang đi tới bên cạnh bàn, rót một ly nước: “Sáng sớm hai người tới đây làm gì?”
Nhìn sắc mặt bình thường của Thủy Lang, trong lòng Chu Phục Hưng và Kim Xảo Chi bồn chồn, không rõ rốt cuộc cô có nghe được lời khuyên dành cho chị cả hay không nên không dám nói chuyện trong phút chốc.
Thủy Lang đặt ly xuống, liếc xéo hai người một cái.
Da đầu Kim Xảo Chi căng lên, nổi da gà toàn thân, còn không rõ vì sao uy lực của cô em dâu này lại mạnh thế, lập tức thốt lên: “Tới đưa tiền!”
Lời vừa ra khỏi miệng, Kim Xảo Chi hối hận đến xanh ruột.
Thủy Lang nhìn về phía túi da trong lòng chị cả, lạnh nhạt “à” một tiếng, hất cằm lên: “Đặt ở trên bàn đi.”
Ánh mắt mấy người trong phòng nhìn chằm chằm vào Kim Xảo Chi, lời lại là chính cô ta nói ra. Lo sợ xanh ruột cũng chỉ đành đi lên, miễn cưỡng đặt túi da đựng 3.000 tệ lên trên bàn.
Thủy Lang kéo khóa ra nhìn một chút, chậm rãi nhìn túi da: “Trong này có 6.000 tệ à?”
“3.000” Kim Xảo Chi đau lòng muốn khóc, cố nén nước mắt nói: “Anh chị chỉ có 1.500 tệ gửi ngân hàng. Nói thẳng ra thì tối hôm qua phải đến nhà mẹ đẻ chị gom 1.500, khó khăn lắm mới gom được. Bây giờ chỉ có 3.000 nên trả lại cho em trai trước, còn chị cả thì anh chị sẽ nghĩ cách sau…”
Người ở đây, còn có một người đau lòng hơn cả Chu Phục Hưng và Kim Xảo Chi. Cậu mợ mới nhìn thấy số tiền này vào buổi sáng, còn tưởng rằng sẽ vào tay Chu Hủy, khi bọn họ đón Chu Hủy về nhà, 3.000 tệ này chính là của nhà bọn họ, không nghĩ rằng Kim Xảo Chi vừa nhìn thấy Thủy Lang đã chột dạ sửa lại, nói tiền này là của Quang Hách.
Chỉ có chút can đảm như vậy!
Thật sự không có tiền đồ!
Bà mợ khinh bỉ mắng từ tận đáy lòng, người lại không ngừng lui về phía sau cùng ông cậu, hận không thể giấu mình vào trong đám người, không để Thủy Lang nhìn thấy bọn họ.
Thủy Lang lấy một cục tiền được buộc vào nhau ra rồi đặt trên bàn, trả chiếc túi da trống không lại cho chị dâu: “Mới sáng sớm, hai người còn có một ngày để gom đủ 3.000 còn lại.”
Khuôn mặt hai vợ chồng Chu Phục Hưng lập tức cắt không còn giọt máu, khó xử nói không ra lời.
Qua một lúc lâu Chu Phục Hưng mới nói: “Em dâu, anh chị thật sự không nói dối. Ở đây có trưởng phòng Dư của đơn vị anh, còn có rất nhiều đồng nghiệp, anh có bao nhiêu tiền, bọn họ tra sổ tiết kiệm là rõ. Thật sự đã lấy hết sạch, ngay cả một đồng một cắc cũng lấy ra hết, trong túi anh chị cũng không còn đồng nào, tiền cho bữa ăn tiếp theo cũng còn thiếu.”
Thủy Lang thản nhiên nói: “Ý của hai người là mười năm nay hai người tiêu tiền như nước, không tiết kiệm được tiền đều là lỗi của chị cả và Chu Quang Hách?”
Vẻ mặt Chu Phục Hưng đau đến không muốn sống, anh ta ngẩn ra: “Không phải, anh không có ý này.”
“Vậy sao anh lại chạy đến khóc than với nạn nhân?” Thủy Lang nhìn chị cả, lắc đầu nói: “Chị thấy chưa? Không thể mềm lòng được đâu. Chị xem, lúc ấy em nói lấy một nửa là 9.000, Chu Quang Hách thấy anh trai khó xử, nói chỉ lấy 5.000 cũng được rồi, để cho anh và chị lời 4.000 tệ. Vậy mà kết quả là gì đây? Đã ăn hời còn muốn tẩu hết 3.000 tệ còn lại.”
Những lời này cùng với ánh mắt khác thường của đồng nghiệp trong đơn vị khiến khuôn mặt của Chu Phục Hưng nóng bừng, anh ta xấu hổ cúi đầu: “Em dâu, anh không có ý đó.”
Trưởng phòng Dư nhíu mày nói: “Phục Hưng, hẳn là nhà cậu không chỉ có chút tiền gửi ngân hàng này nhỉ?”