Hôm nay cũng là ngày giao tiền, không biết cuối cùng là họ tới đưa tiền hay là tới gây chuyện.
Thủy Lang đang ngủ nướng trong phòng.
Chu Hủy giữ vững tinh thần, quyết định ôm hết trách nhiệm về phía mình, chuẩn bị sẵn sàng nói là cô ấy bảo Thủy Lang làm.
Hai bên gặp nhau, bên này chờ đợi lâm trận.
Chu Phục Hưng và Kim Xảo Chi đột nhiên nở nụ cười, cầm một hộp bánh đa cua vàng, một hộp bánh trôi sống: “Chị à, hôm qua thật ngại quá. Hai ngày nay Tiểu Mẫn ở nhà bà ngoại, chưa kịp nói chuyện trong nhà với con bé cho nên vừa về nhà, thấy nhà thay đổi, đồ đạc ít đi nên mới làm loạn.”
“Đúng vậy chị cả, chị cũng hiểu tính tình của Tiểu Mẫn, từ nhỏ đã được chúng em cưng chiều.” Kim Xảo Chi mở hộp ra, cầm lấy một miếng đưa cho Tam Nha: “Tam Nha, cháu ăn cho bớt giận, đừng tức giận với chị Tiểu Mẫn nữa, chị Tiểu Mẫn đã đồng ý cho cháu áo len và những con búp bê khác rồi.”
Tam Nha thích ăn uống xoay người đi: “Cháu không ăn đâu.”
Chu Hủy dù ngu dốt cũng biết em trai và em dâu không bình thường.
Tiểu Mẫn chính là mạng của hai người bọn họ, ai động một chút thôi cũng phải lấy dao liều mạng với người đó. Nếu Tiểu Mẫn động ai, bọn họ chỉ quan tâm Tiểu Mẫn có bị thương hay không, đổ hết trách nhiệm lên người khác, che chở Tiểu Mẫn, tuyệt đối không cho rằng đó là lỗi của Tiểu Mẫn chứ đừng nói đến việc xin lỗi ngược lại.
Mặt trời mọc ở phía Tây cũng không thể như thế.
Trong lòng Chu Hủy hiểu được, nhưng không thể nghĩ ra. Mặt trời mọc đằng Tây cũng là chuyện không thể, vì sao bây giờ hai con người này lại như vậy?
Chu Phục Hưng mở hộp bánh trôi ra: “Chị cả, chị ăn mấy cái bánh trôi lớn nhé? Hay là ăn bánh trôi nhỏ?” - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel.net chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tყt.
“Hay anh đi nấu đi.” Kim Xảo Chi cười nói: “Chỉ cả và ba con bé còn chưa ăn sáng. Cứ nấu hết lên, bỏ rượu vào, đánh vài quả trứng ốp la, pha thêm chút đường trắng.”
Chu Hủy không có gì, thứ duy nhất cô ấy có chính là kiên nhẫn.
Bình thường cô ấy có thể nhịn được, cứ dây dưa không nói rõ với hai người này. Nhưng bây giờ họ muốn đưa đồ cho cô ấy ăn, ai biết ăn xong sẽ xảy ra chuyện gì? Cô ấy chắc chắn không dám mở miệng, vì thế nói: “Em trai và em dâu này, các em có chuyện gì thì cứ nói ra, không cần phải làm thế này.”
“Không có chuyện gì đâu ạ, chúng em thì có chuyện gì chứ.” Kim Xảo Chi ngồi ở bên cạnh Chu Hủy: “Chỉ là nghĩ tới trước đó, chúng em như bị úng não, đối xử không tốt với chị. Bây giờ bọn em tỉnh táo rồi nên muốn xin lỗi chị, muốn bồi thường cho chị nhiều hơn, chăm sóc chị với ba đứa nhỏ nhiều hơn.”
Chu Phục Hưng ở bên cạnh gật đầu: “Chị cả, chị chịu khổ nhiều rồi.”
Hốc mắt Chu Hủy ướt át, sự quan tâm của người nhà khiến nước mắt của cô ấy tuôn ra. Cho dù biết đây là những biểu hiện giả dối, nhưng trong khoảnh khắc nghe những điều này, cô ấy vẫn không nhịn được: “Em trai, có phải là vì không lấy được nhiều tiền không? Nên muốn bàn bạc với chị một chút?”
Chu Phục Hưng và Kim Xảo Chi không lên tiếng.
Nếu là trước kia, Chu Hủy sẽ nói không sao, cô ấy là chị cả, có thể nhường cho hai em.
Nhưng sau khi trải qua sự chỉ điểm ngày đó của Thủy Lang, nó làm cho cô ấy hiểu được không thể chỉ đứng ở trong suy nghĩ của mình mà làm. Nếu không sẽ khiến lòng tốt muốn giúp đỡ người khác của mình trở thành thứ khiến người thật sự muốn tốt cho mình trợ thất vọng đau khổ.
Cho nên cô ấy không nói tiếp về điều này nữa.
Chu Phục Hưng đột nhiên nói: “Không phải đâu chị cả, chị đừng nghĩ nhiều.”
“Đúng vậy.” Kim Xảo Chi nói: “Nên là của em trai, chúng em sẽ không thiếu của cậu ấy một đồng nào. Sáng nay đã gom đủ tiền, mượn của nhà mẹ đẻ em, chị xem, ở trong túi da hết đây.”
Chu Hủy nhận lấy cái túi trong tay Kim Xảo Chi, thấy được một túi tiền mặt toàn là tập tiền mười nhân dân tệ, nhét được đầy một túi. Thấy thế, cô ấy lại trở nên nghi ngờ, thật sự không hiểu nổi bọn họ muốn làm gì: “Vậy hai em…”
Kim Xảo Chi nghiêm túc nói: “Chúng em thật sự tỉnh táo rồi.”
Chu Hủy không dám tin, nhưng tiền trước mắt lại không thể không làm cho cô ấy tin tưởng.
Đang lúc cô ấy hơi dao động, một giọng nói truyền từ ngoài cửa vào: “Tiền cũng chỉ đủ cho một mình Tiểu Hách đúng không?”
Mặt Kim Xảo Chi và Chu Phục Hưng sượng trân, trở nên cứng đờ, nhìn bà mợ đi tới, oán hận tự hỏi sao vừa rồi không đóng cửa lại!
Chu Hủy càng khó hiểu hơn: “Một mình Tiểu Hách?”
“Đúng vậy.” Bà mợ đi tới cùng ông cậu: “Mợ dự đoán được từ lâu. Bọn nó cảm thấy con dễ nói chuyện, số tiền kia nhất định phải đưa cho Tiểu Hách. Chúng nó không có đủ khả năng xoay được số tiền lớn như vậy, sức lực sẽ không đủ mà bọn nó lại biết con dễ nói chuyện nên mới đưa đồ, giả vờ đáng thương. Con rủ lòng thương, chúng nó có thể tiết kiệm được mấy ngàn.”
Phản ứng của Chu Hủy sau khi nghe xong cũng rất bình tĩnh, vừa rồi cô ấy đã nghĩ đến chuyện này.
“Tao tuyệt đối không thể nhìn chúng mày chèn ép Tiểu Hủy như vậy.” Ông cậu bước vào cửa, chỉ vào chiếc túi da của Kim Xảo Chi rồi nói: “Đưa tiền này cho Tiểu Hủy trước, nếu không tao đến đơn vị của chúng mày tố cáo.”
Lúc trước nhắc tới đơn vị, hai người này giống như bị giẫm lên đuôi. Ông cậu biết bọn họ sợ cái này, cho nên coi đây là điểm yếu của bọn họ.
Nhưng không ngờ rằng hôm nay hai người họ nghe xong lại không có phản ứng gì, biểu cảm trên mặt cũng không thay đổi.
“Cậu đi đi.” Thậm chí Kim Xảo Chi còn chỉ vào cửa lớn nói: “Cậu, cậu không chột dạ, cậu đi ngay đi.”
Trong lòng Lưu Khúc vang lên tiếng lộp bộp: “Tao chột dạ cái gì chứ? Tao giúp đỡ cháu gái của mình, không để chúng mày bắt nạt con bé, có gì mà sai?”
“Đúng vậy, bọn tao là trưởng bối, không thể nhìn chúng mày ích kỷ được.” Mợ ưỡn ngực nói: “Bọn tao không chột dạ gì cả. Cậu mày nói đúng, đưa tiền đã chuẩn bị trả Tiểu Hách cho Tiểu Hủy trước đi, nếu không tao sẽ đến đơn vị tố cáo chúng mày.”
Chu Phục Hưng cười lạnh một tiếng: “Nếu bọn tôi đưa số tiền này cho chị cả, ngày mai hai người sẽ đưa chị cả về nhà đúng không?”
“Mày nói bậy bạ gì đó!”
Cậu mợ lập tức kêu lên như bị giẫm phải đuôi.
“Tôi đã nói từ lâu rồi, đừng tưởng rằng chỉ có hai người thông minh, người khác đều là kẻ ngốc.” Kim Xảo Chi kéo “rẹt” một tiếng, đóng chiếc túi da lại: “Từ lúc biết em trai được chia nhiều tiền như vậy từ chỗ chúng tôi, hai người thay đổi như thế nào? Chúng tôi đều biết tất, hai ngày đầu cứ chạy quanh chị cả giống như con chó xù, làm người có ai không nhìn ra mấy người suy nghĩ gì.”
Cậu mợ bị nói đến đỏ mặt.
Ông cậu dứt khoát không diễn nữa, đi tới bên cạnh Chu Hủy: “Tiểu Hủy, cậu mợ có ý này. Cũng đúng là thấy con có thể được chia nhiều tiền như vậy mới có nhiều suy nghĩ như thế, vì sao ư? Tất cả là bởi vì bà ngoại con nhớ các con, lo lắng cho các con, con cũng thấy được. Không biết Quang Hách còn tìm được một cô bé ở đâu để kết hôn, lợi hại ghê gớm. Cậu, mợ, còn có hai đứa này, nhìn đều rất lợi hại đúng không? Tất cả đều không phải đối thủ của con bé đó, ngày nào đó nếu con bé đó đối xử không tốt với con, chúng ta không thể đấu lại con bé đó, chỉ có thể nhìn con bị bắt nạt.”
“Đúng vậy.” Bà mợ lại gần: “Con bé kia mở mồm một cái là chúng ta không nói nên lời điều gì nữa. Đầu óc, miệng lưỡi tất cả mọi thứ đều lợi hại. Ngày hôm qua con bé cũng nói là hướng đến tiền và nhà nên mới gả cho Quang Hách, bây giờ đã kết hôn, con bé đó đạt được mục đích, không tới vài ngày nữa là sẽ không kiên nhẫn với mấy người kéo dài thời gian như con. Nói thật lòng, họ hàng thân thích chúng ta lúc ấy đều đối xử với con như vậy, con còn có thể trông cậy vào một người ngoài mới vào cửa đối xử tốt với con sao?”
Chu Hủy vốn có lo lắng như vậy, nhưng hết lần này tới lần khác, kể cả có tìm như thế nào cũng không thể lo lắng về những điều này từ tận đáy lòng.
“Nếu phải nói trên đời này ai là người tốt với con nhất, người đó không phải là bà ngoại sao?” Bà mợ nhìn biểu cảm không thể cười nổi của Chu Hủy, vẫn tiếp tục khuyên nhủ: “Bây giờ con chia tiền, mấy con bé sẽ không thiếu ăn, đưa con mấy con bé cùng nhau đến nhà bà ngoại ở, sống trong hòa thuận thoải mái. Quá tốt, không cần đợi đến khi người ta tiêu hết tiền rồi lại đổi con ra khỏi cửa, để con chịu nhiều đau khổ.”
Lời nào cũng rất có lý.
Chu Hủy nghe qua cũng dễ bị thuyết phục.
Chu Phục Hưng và Kim Xảo Chi sốt ruột, vội vàng chen lên.
Chu Phục Hưng: “Chị cả, chị không nên nghe mợ. Bà ấy là ai? Trong bụng toàn toan tính điều xấu, ngày ngày âm mưu quỷ kế, ngoài mặt còn muốn giả làm người tốt với chị, chị không nên mắc mưu của bà ấy.”
“Đúng vậy chị à, hẳn là chị còn cảm nhận được rõ hơn cả em.” Kim Xảo Chi chỉ chỉ vào ba con bé: “Nói thẳng ra chị mà làm vậy thì nghĩa là đưa cả ba con bé nhảy vào hố lửa. Tiểu A Mao có đánh nhau thì đó cũng là không biết nặng nhẹ. Chị ngồi ở trên ghế, sao có thể làm gì? Bà ngoại sẽ che chở chị, nhưng chị đừng quên bà ngoại đã bảy mươi mấy tuổi, bà còn có thể sống được mấy năm? Sau này nhốt chị ở trong phòng hay không cũng do mợ định đoạt, chỉ cần suy nghĩ một chút đã biết cuộc sống của chị sẽ khổ rồi.”
Chu Hủy khó hiểu quay đầu, nhìn hai người đang sốt ruột không rõ nguyên do: “Vậy ý của hai đứa là để chị ở đây?”
Cậu mợ cũng bị hai người này quay cho không hiểu ra sao, có dọn đi hay không thì liên quan gì đến hai người bọn họ.
Chu Phục Hưng gật đầu: “Đương nhiên là ở đây, nhưng không phải ở với em trai mà là ở với chúng em.”
Chu Hủy kinh ngạc giương mắt, bà mợ đột nhiên cười ra tiếng: “Tao thấy chúng mày không chỉ không muốn trả tiền cho Tiểu Huỷ đâu mà còn không muốn chia cả nhà cho Tiểu Huỷ đấy, làm như vậy vừa có thể tiết kiệm tiền, trên giấy chứng nhận nhà đất còn có được nhiều hơn một chút. chúng mày còn tính toán hơn cả tao! Dơ bẩn!”
“Làm gì dơ bẩn bằng hai người được! Làm gì có ai không biết ngoài việc nghĩ đến tiền của bọn tôi ra, hai người còn nghĩ đến cả nhà ở của chúng tôi, giả bộ là một trưởng bối tốt làm gì!” Tâm tư bị vạch trần, Kim Xảo Chi cũng vạch trần mọi thứ đối phương toan tính mà không hề khách khí, nói ra hết tất cả, cô ta quay đầu nói với Chu Hủy:
“Chị cả, cậu cũng không phải người tốt nhưng bọn họ vừa mới nói mấy câu rất đúng. Em trai cưới vợ, bây giờ con bé đó đối xử tốt với chị đều là giả thôi! Noa không tốt với chị được bao lâu đâu, qua mấy ngày nữa là sẽ lộ ra bộ mặt thật. Chị đừng nghĩ nó cho chị chút gì đó để ăn, cho vài bộ quần áo đã là người tốt. Con bé đó chính là con giả tạo ác độc, dám ra tay với cả người trong gia đình. Hôm qua chị cũng thấy nó rồi đấy, ra tay với Tiểu Mẫn nặng như vậy, khuôn mặt kia thật sự dọa người ta, sợ tới mức khiến Tiểu Mẫn nửa đêm hôm qua còn phát sốt, dắt đi cầu thang cũng không dám mang giày da mà phải mang giày vải, nói sợ ầm ĩ đến mợ hai. Chị nói xem như thế có đáng sợ không?” ( truyện trên app T Y T )
Tam Nha lắc đầu: “Không đáng sợ.”
Mặt Kim Xảo Chi nghệt ra, nhìn về phía hai đứa lớn, nhìn chằm chằm vào cái áo sơ mi đỏ trên người hai đứa chúng nó một lúc rồi nói: “Đại Nha và Nhị Nha, Tam Nha không hiểu chuyện nhưng chắc chắn hai đứa sẽ hiểu chuyện. Đừng để người ta vừa mới bày ra tí lương thiện giả bộ đã bị người ta lừa gạt, lại càng không nên bởi vì được ăn được mặc một chút đã mê mẩn không dứt ra được. Nhìn người, muốn xem lòng người thì không thể nhìn vào vẻ bề ngoài, hiểu được chưa?”
Đại Nha với Nhị Nha không nói lời nào, vẫn nhìn chằm chằm vào mợ cả.
Kim Xảo Chi bị hai đứa nhìn đến bất giác sợ hãi: “Hai đứa cứ nhìn chằm chằm vào mợ làm gì?”
Đại Nha Nhị Nha đồng thanh nói: “Biết rồi.”
Kim Xảo Chi lộ ra hài lòng nụ cười, tiếp tục dỗ dành: “Ngoại trừ lấy lòng các cháu, bình thường nó có chỗ nào không tốt với các cháu không?”
Nhị Nha: “Mợ hai ăn kẹo chỉ lo ăn một mình.”
Kim Xảo Chi ngây ra rồi lập tức nở nụ cười, những người khác trong phòng cũng lộ ra nụ cười tương tự.
Xem ra con bé nhà quê này chẳng những không ngụy trang giống như bọn họ nghĩ mà còn chẳng ngụy trang, đã bí mật đối xử không tốt với mấy con bé từ lâu.
Nói mà xem, ai sẽ đối xử tốt với bốn người vướng víu, ai sẽ không ghét bỏ bọn họ.
“Tam Nha đâu? Mợ hai bắt nạt cháu sao?” Kim Xảo Chi kéo Tam Nha qua, Tam Nha nhìn chị hai, chậm rãi nói: “Mợ hai ăn cá cũng chỉ lo ăn.”
Nhận thấy được mục tiêu đã tạm thời nhất trí, mợ cả vọt tới trước mặt Đại Nha, biết con bé con này nhà Chu Hủy hướng nội nhạy cảm, cái gì cũng để ý nhưng không bao giờ nói mà chỉ giữ trong lòng: “Đại Nha, mợ hai không tốt đúng không? Có bắt nạt mấy đứa sau lưng mọi người không?”
Đại Nha không gật đầu cũng không lắc đầu: “Mợ hai ném một xấp đồ lên người cháu.”
Ánh mắt mấy người trong phòng đột nhiên sáng ngời cùng lúc.
Đây là có ra tay với Đại Nha rồi!
Đây là bạo lực gia đình!
Kim Xảo Chi kích động túm lấy Đại Nha hỏi: “Nó đánh cháu à? Dùng cái gì để đánh cháu? Cán phơi quần áo? Chổi lông gà? Hay là giống như ngày hôm qua, ném bát lên người cháu?”
Không đợi Đại Nha trả lời, Chu Phục Hưng đã chạy ra ngoài hô:
“Chờ chút, chờ anh gọi mọi người trong ngõ lại đây rồi nói!”
Thủy Lang ngáp một cái, vươn vai một cái, xuống giường đi tới trước cửa sổ, nhìn thấy một đám người đi theo phía sau Chu Phục Hưng vào sân trước. Ngoài hàng xóm cũ và các cán bộ ủy ban ra, còn có một đám người thoạt nhìn giống lãnh đạo.
Chu Phục Hưng đi trước mặt vài người mặc trang phục cảnh sát, lòng đầy căm phẫn mà nói gì đó với người dẫn đầu.
Kim Xảo Chi nhận ra đó là ban lãnh đạo đơn vị của chồng, người dẫn đầu vẫn là trưởng phòng Dư. Trong lòng cô ta vui vẻ sắp điên rồi, đây thật sự là cơ hội tốt từ trên trời rơi xuống, phải biểu hiện tốt để thăng chức tăng lương!
Đám người vừa đến gần, họ lập tức lộ ra vẻ khổ sở quan tâm, ôm mấy con bé rồi nói: “Đại Nha, Nhị Nha và Tam Nha. Mợ hai đánh mấy đứa thế nào? Cứ dũng cảm nói ra, cậu cả và mợ cả sẽ không tha cho nó!”