Nhận Nhầm Chồng Sau Khi Xuyên Vào Niên Đại Văn

CHƯƠNG 13: CHẲNG LẼ CẬU KHÔNG NHẬN RA TÔI LÀ AI?


1 tháng

trướctiếp

Thủy Lang nhíu mày, đang cùng người bên cạnh leo núi trong mộng, đây chính là thời điểm để phân thắng bại.

Chu Quang Hách cảm nhận được mùi thơm không còn là như có như không rất nhanh, nó tràn vào toàn bộ chóp mũi, thân thể mềm mại ấm áp tiến vào trong chăn của anh. Không đợi anh phản ứng lại, một chân cô đã giẫm ở trên đùi của anh, ngón chân mềm mại dẫm mạnh lên xương hông của anh, chân kia còn không ngừng cố gắng cũng muốn đạp lên trên.

“Đừng cử động.”

Bàn chân nhỏ không nghe, di chuyển vào tận trong.

Bàn tay to nắm chặt mắt cá chân mảnh khảnh, anh kịp thời ngăn cô lại.

Trong đầu hiện lên cảnh cô nhảy xuống từ cửa sổ của xe lửa, bị gió thổi vào chiếc quần đen mỏng manh, mắt cá chân trắng trẻo nhỏ bé, lúc này lại càng trở nên đối lập hơn khi ở trong bóng tối, chẳng những khiến người ta chói mắt mà con khiến lòng người rung động hơn.

Quá trình leo núi bị người ngăn cản, người đanh mạnh mẽ phân thắng bại nào chịu dừng lại.

Người đang cố gắng nằm ngang trên giường, cô bé gầy gò lại khoẻ hơn nhiều so với tưởng tượng của Chu Quang Hách. Nhận thấy được đó là sự không chịu thua sinh ra từ trong máu cô, anh than nhẹ một tiếng, ôm lấy cô đặt ở trên bụng, đè lên lưng cô thật mạnh.

Cô gái nhỏ đã dịu đi rất nhanh, bám vào người anh chặt giống như một con túi gấu ôm cây. Lần này tiếng thở đều đặn cũng vang lên rất nhanh, nhưng lại cứ phả vào cổ vào mặt không ngừng, tựa như lúc cô ôm chăn cọ cọ vào tối hôm qua, cứ cách hai giây lại muốn dùng mặt cọ sát vào cổ của anh.

Lòng bàn tay Chu Quang Hách ướt đẫm mồ hôi, cánh tay nâng lưng cô cũng không dám dùng sức, cố chịu đựng loại tra tấn này.

Thật sự không thể nhịn được, cũng không có hơi nghiêng đầu né tránh, bàn tay kiên nhẫn nhẹ nhàng vỗ sau lưng cô gái nhỏ từng chút từng chút một. - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel.net chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tყt.

Muốn dỗ cô ngủ sớm một chút.

Đột nhiên, gân xanh trên mu bàn tay lớn sau lưng nổi lên, khớp xương ngón tay nhô lên, móng tay trở nên trắng bệch.

Chu Quang Hách mở to hai mắt, hô hấp đột nhiên ngừng lại, trên môi còn vương lại cảm xúc mềm mại.

Anh không nghĩ rằng, còn có sự tiếp xúc có thể khiến cho anh trở nên nóng hơn so với việc cô dán vào anh như vậy.

Khoảnh khắc đó nhẹ như lông vũ bay nhẹ qua, lại cũng giống như gặp phải sét đánh gió lộng.

Anh không phân biệt được rốt cùng đó là trách phạt hay là khen thưởng.

Vài giây, mấy chục giây, mấy trăm giây, ý thức hoàn toàn biến mất, một lúc lâu cũng chẳng thể quay về. Nhiệt độ thân thể dần dần leo lên cao, anh cảm nhận được máu mình như thiêu như đốt, vượt qua cả điểm nhiệt độ sôi rồi vẫn cứ tăng lên liên tục như cũ, anh muốn nổ tung.

“Rầm rầm…”

Đêm khuya yên tĩnh, Đại Nha nghe được có tiếng nước vang lên trong phòng vệ sinh. Con bé mơ hồ nghĩ thầm, là cậu hai hay là mợ hai nhỉ, nước nóng mà được đun nhanh như vậy sao?

Trong vòng vài phút, hình như tiếng nước vang lên bảy tám lần.

“Đồng chí Quang Hách, đã đợi được cậu đến đây rồi!”

“Cục trưởng Nguỵ, phó cục trưởng Liễu.”

Cục trưởng phân cục công an đường Phúc Mậu, Ngụy Triệu Quang thân thiết kéo tay Chu Quang Hách: “Mười năm qua, nhiều lần biên cương truyền tin về thành phố, mấy năm đầu khi công an vừa được đầu tư tôi đã nghĩ, ngày nào đó nếu bộ công an chúng tôi có thể có nhân tài như anh, vậy thì sẽ không bao giờ phải lo lắng việc trị an Thượng Hải nữa. Không ngờ, có một ngày giấc mộng sẽ trở thành sự thật.”

Chu Quang Hách: “Bắc Cương có thể thắng lợi là do công lao của các chiến hữu ở Bắc Cương.”

“Đừng coi thường bản thân thế chứ!” Ngụy Triệu Quang vẫn cầm lấy tay Chu Quang Hách không buông như cũ: “Đoàn các anh đến bây giờ vẫn chưa từng hoà hảo với tôi, cũng bởi vì tôi bên này tranh nhau sắp xếp công việc cho cậu, nhân tài đứng đầu hai mảng kỹ thuật trinh sát và vũ trang như cậu chuyển nghề, không khác gì khoét thịt bọn họ. Nếu cậu kiên định, chúng tôi sẽ chẳng có hy vọng nào mất.”

Nhắc tới đoàn, Chu Quang Hách hơi cụp lông mi dài xuống. Bất kỳ một quân nhân nào, chuyện cả đời này mà họ không muốn làm nhất chính là rời khỏi quân đội, nhưng sau khi lỗ tai của anh bị thương, không thể tác chiến dưới luồng khí lạnh của Bắc Cương, càng không thể đảm đương chức vụ chỉ huy.

“Đồng chí Quang Hách gia nhập cơ quan công an chúng tôi, cũng là vì đất nước, vì nhân dân mà tỏa sáng.”

Phó cục trưởng Liễu ở bên cạnh lên tiếng ngăn cục trưởng đang thao thao bất tuyệt trong hưng phấn vì lấy được nhân tài về, cục trưởng Nguỵ vỗ vỗ bả vai Chu Quang Hách, bảo anh ngồi xuống chiếc sô pha trong văn phòng.

“Mặc dù cậu ở Bắc Cương xa xôi, nhưng quốc gia vẫn luôn luôn thay đổi. Nói vậy rồi, trong lòng cậu cũng hiểu rõ, còn mấy lời vô nghĩa thì tôi không nói nhiều nữa, căn cứ vào kết quả của hội nghị mấy năm nay, sự hạn chế bao năm nay có thể sẽ được giải phóng, thậm chí còn có khả năng rất lớn là thời đại cũ sẽ được thời đại mới thay đổi.”

Chu Quang Hách nghiêm mặt, ngồi thẳng người nghe tiếp.

“Từ xưa đến nay, thời đại thay đổi, tất nhiên sẽ khiến mọi thứ rung chuyển. Bây giờ chính sách vừa buông lỏng, các án kiện đã tăng hơn so với năm ngoái gấp gần mười lần, với tình hình trước mắt, sau này chỉ biết gia tăng theo từng năm từng tháng từng ngày. Từ hôm nay trở đi, cậu thay mặt đội trưởng sở trị an đường Phúc Mậu nhậm chức, phải nhanh chóng quen hết công xưởng đường phố trong khu. Trọng điểm là đặc biệt phải chú ý tới chợ Nguyên Hoa Điểu và khu vực chùa cũ ở chợ đen, phạt những phần tử mua bán bất hợp pháp thật nặng, nhất định phải làm tốt việc trị an phòng ngự, bảo đảm ổn định đại cục ở Thượng Hải.”

Cục trưởng Nguỵ thở dài một tiếng: “Muốn nhìn thấy sáng sớm, phải trải qua đêm sâu, nhưng đường đêm khuya không dễ đi, cậu…”

Chu Quang Hách đứng dậy, giơ tay phải lên cúi chào, nghiêm túc nói: “Nghịch nan tiến lên, nghĩa bất dung từ*.”

(*) Tiến về phía trước bất chấp khó khăn.

Cục trưởng Ngụy nở nụ cười tán thưởng.

Phó cục trưởng Liễu nói: “Đồng chí Quang Hách, cục sắp xếp cho cậu tạm thời thay thế đội trưởng đội trị an là để cậu nhậm chức nhỏ lẻ trước, để cho các đồng chí khác phục năng lực của cậu, tránh trường hợp sẽ mang lại phiền toái không cần thiết cho cậu. Cậu là binh chỗ khác về, đãi ngộ cũng sẽ giống như khi cậu ở quân khu, cậu là nhân tài hiếm có trong cục công an, cũng là nhân tài có thể mang lại tương lai cho chúng ta.”

Chu Quang Hách lại kính lễ với phó cục trưởng, anh cũng không nói gì.

Nhưng trong lòng anh đã hiểu rõ.

Anh vốn là người ở doanh trại, điều đến đây mà đãi ngộ cũng giống thế thì khi khấu trừ tiền ăn uống, một người còn có thể có được tiền lương gấp ba lần công nhân bình thường. Tuy rằng khẩu phần lương thực chỉ có một phần, nhưng những năm này anh cũng tích góp được không ít tiền gửi ngân hàng, hơn nữa còn được anh cả bên kia chia tiền, tạm thời thì gánh nặng nuôi gia đình sẽ không lớn như vậy.

Hai ông cục trưởng vỗ vỗ bả vai anh liên tục, không nói gì nữa.

Đồn công an đường Phục Mậu.

Cục trưởng Nguỵ muốn tự mình đưa Chu Quang Hách tới nhưng bị Chu Quang Hách từ chối, cục trưởng Nguỵ lại bảo phó cục trưởng Liễu đưa đi, lần này cũng được Chu Quang Hách khuyên nhủ, anh tự mình cầm thư giới thiệu tới nhậm chức.

“Lam Sở, đồng chí này chính là đại đội trưởng mới được điều tới à?”

Một giọng nói cuốn hút vang lên.

Chu Quang Hách quay đầu, nhìn thấy ba đồng chí nam đang cầm hộp cơm nhôm trên tay, mặc cảnh phục màu xanh trắng đi tới. Người đi đầu cũng chính là người vừa nói chuyện, ánh mắt của anh ấy khi nhìn thấy anh hơi giật mình rồi lập tức lộ ra nụ cười kinh ngạc: “Ơ! Tôi không nhận nhầm đâu đúng không?”

“Không nhận nhầm rồi.” Đồn trưởng Lam cười giới thiệu: “Người này chính là đội trưởng đội trị an chúng tôi mới điều tới, đồng chí Chu Quang Hách, ba người này đều là người của đội trị an, cậu ấy là đội phó Trâu của đội trị an.”

“Thật sao!” Trâu Khải đang mở hộp cơm lạch cạch bước nhanh tới, nụ cười kinh ngạc biến thành nụ cười vừa vui vẻ vừa bất ngờ: “Không ngờ đội trưởng mới lại là cậu. Chờ chút, chẳng lẽ cậu không nhận ra tôi là ai?”

Chu Quang Hách nhìn chằm chằm đối phương trong chốc lát rồi tìm kiếm trong ký ức. Sau khi tìm được khuôn mặt non nớt tương tự, trong mắt xuất hiện ý cười: “Trâu Khải à?”

Một nắm đấm bay vào vai trái của Chu Quang Hách, Trâu Khải cười tươi hơn: “Bạn học cũ, bạn cùng bàn cũ, tôi còn tưởng cậu không nhớ tôi, tôi liếc mắt một cái đã nhận ra cậu.”

“Bạn học cũ?” Đồn trưởng Lam nở nụ cười: “Vậy thì tốt rồi. Có đội phó Trâu, chắc hẳn đội trưởng Chu sẽ nhanh chóng quen với tình hình của mấy đồng chí trong đội.” ( truyện đăng trên app TᎽT )
“Cứ giao cho tôi.” Trâu Khải còn đang đánh giá Chu Quang Hách: “Lúc ấy cậu được trường quân đội chọn đi ngay ngày mùng một. Toàn trường chỉ chọn một mình cậu, mấy năm đầu tôi vẫn hỏi thăm cậu đi đâu, kết quả là không nghe được chút tin tức nào. Mấy năm nay thấy nhà cậu luôn được đưa huân chương lập công trong quân đội, hẳn là cậu rất được coi trọng khi ở đó. Sao lại về đây thế?”

“Vì bị thương mà chuyển nghề.” Chu Quang Hách chào hỏi hai cậu công an ở phía sau.

“Đội trưởng Chu là nhân tài mà cục trưởng Nguỵ của chúng ta dùng trăm phương ngàn kế, năm năm mới điều về được.” Đồn trường Lam nói với vẻ mặt hớn hở: “Đồng chí Quang Hách, sau này thời gian ôn chuyện của bạn học cũ các cậu rất nhiều, bây giờ còn phải theo tôi đến văn phòng làm việc.”

Trâu Khải giành nói trước: “Các cậu cứ làm việc đi.”

Chu Quang Hách gật đầu với Trâu Khải, đi vào văn phòng với đồn trưởng.

“Đang nhìn ai thế?”

“Sao cô lại tới đây?”

Hai cậu công an nhìn thấy cô gái đi vào, biết điều rời đi trước.

Ổ Lâm Lâm nhìn chằm chằm vào hành lang, phát hiện bóng lưng cao lớn thẳng tắp đã đi xa mới thở phào nhẹ nhõm. Cô ta quay lại nhìn nhưng không thể rời khỏi bóng lưng kia, nhìn thêm cái bóng vai rộng chân dài kia vào lần mới chuyển sang vị hôn phu có dáng người giống nhau trước mặt, nói với khuôn mặt anh tuấn vô cùng của anh ta: “Không phải anh nói muốn ăn bánh rán sao? Em đặc biệt đi xếp hàng mua đưa tới cho anh đây.”

Trâu Khải không hề để ý tới hộp cơm trước mặt, chỉ nhìn chằm chằm vào bảng hiệu trước cửa phòng làm việc của đồn trưởng, trên mặt đã không còn nụ cười vừa rồi: “Kia là đội trưởng đội trị an, mới được điểu tới.”

“Cái gì!” Ổ Lâm Lâm lại quay đầu nhìn, trong hành lang đã không còn bóng người nào: “Đội trưởng không phải là anh…”

Câu nói tiếp theo đã bị ánh mắt lạnh nhạt cắt đứt. Ổ Lâm Lâm im lặng, đi theo người đàn ông đến khúc quanh ngoài cửa, nhìn anh ta lấy điếu thuốc ra châm lửa, thở ra một vòng khói. Cô ta phát hiện sắc mặt anh ta vẫn không dịu đi, cẩn thận nói: “Không phải phải đến tháng tư mới thay đổi chức vụ sao?”

“Hiện tại thì cậu ta là đội trưởng.” Trâu Khải nghiêng người dựa vào tường, gạt tàn thuốc rồi liếc mắt nhìn cô gái.

Cái nhìn uể oải này lại khiến Ổ Lâm Lâm sợ hãi, nhỏ giọng nói: “Mẹ em đã tìm người đi lấy vé rồi, hôm qua đồn trưởng Lam còn đang mượn vé xăng mà không mượn được.”

“Tôi không cần mấy người bày mấy trò này sau lưng.” Trâu Khải cắn tẩu thuốc, cuối cùng đưa tay cầm lấy một cái bánh rán: “Xếp hàng vất vả rồi.”

Ổ Lâm Lâm lập tức lắc đầu, hai mắt si mê nhìn anh ta: “Không vất vả, là em muốn làm, muốn giúp anh.”

“Chủ nhật tôi về nhà thăm dì.” Trâu Khải ném tàn thuốc xuống đất, nhấc chân giẫm nát rồi đến gần hai bước, đút bánh rán vào miệng cô ta: “Tôi ăn rồi, cô ăn đi.”

Ổ Lâm Lâm há mồm cắn bánh rán, trái tim vì hành động của anh ta mà đập thình thịch, mặt đỏ bừng, ánh mắt càng si mê anh ta hơn: “Mẹ em bên kia tuyệt đối không thể phạm sai lầm, bà ấy còn giúp em chuẩn bị đồng hồ La Mã cho phó cục trưởng Hứa. Khi anh thăng chức rồi, em vào cục bất động sản làm việc, chúng ta kết hôn luôn được không?”

“Việc này chờ tôi đi gặp chú dì rồi nói.”

Trâu Khải sửa lại cảnh phục: “Đến giờ làm việc rồi.”

Ổ Lâm Lâm xoa miệng, nhìn người đàn ông đi vào, nhớ lại sự ngọt ngào vừa rồi.

Tuy rằng Thủy Lang có sự tự tin không tầm thường, nhưng mấy mẹ con Chu Hủy vẫn lo lắng cả đêm, sợ Chu Phục Hưng và Kim Xảo Chi đưa người nhà mẹ đẻ tới gây phiền toái.

Sáng hôm sau, người ta đến thật.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp