Từ khi sinh ra tới giờ Chu Mẫn chưa từng phải trải qua cảm giác đau như vậy, da gà nổi lên hết do đau, từng lỗ chân lông giống như là bị châm, lập tức tê đến mức kêu lên thành tiếng.
“Đau quá!!”
Tiếng gào thảm thiết phát ra từ nội tâm như vậy hoàn toàn không giống với tiếng kêu giả vờ vừa rồi, Kim Xảo Chi cảm thấy cả trái tim mình đang bị Thủy Lang túm lấy, xông lên muốn bắt lấy tay nàng nhưng Thủy Lang lại tránh được, lôi theo cả con bé Chu Mẫn đi.
Chu Mẫn kêu càng ngày càng đau đớn hớn, nước mắt nước miếng chảy theo khi theo Thủy Lang xoay mình, phun từ giữa không trung xuống đất.
“Cô dám ra tay với cả một đứa bé à! Cô có chút lòng thương nào không thế!” Kim Xảo Chi đau đến mức mắt nổi máu, xông lên muốn xé rách tóc Thủy Lang ra nhưng lại bị Chu Quang Hách ngăn cản, cô ta tức giận: “Em trai! Cậu không nhìn thấy cô ta đối xử với Tiểu Mẫn như vậy sao!”
“Bỏ tay ra! Cô bỏ tay ra cho tôi!” Chu Phục Hưng cũng đau lòng muốn chết, đi lên bắt lấy Thủy Lang nhưng ngay sau đó anh ta nhìn thấy Thủy Lang trực tiếp cầm tóc con mình nhấc lên cao hơn, khi ngũ quan của con bé sắp bị kéo méo đi thì anh ta mới vội vàng dừng bước.
Anh ta nhận ra bọn họ càng tiến lên bảo vệ thì cô em dâu này càng ra tay tàn nhẫn hơn: “Cô là người lớn đấy! Sao có thể đối xử với một đứa bé như vậy!”
Chu Hủy cùng ba cô bé đều sợ hãi, không kịp phản ứng.
Chu Linh cũng sợ hãi đứng ở bên cạnh, cho tới bây giờ bé nó chưa từng thấy có ai đối xử với em gái như vậy.
Khắp phòng đều là tiếng kêu thảm thiết của Chu Mẫn, nó giãy dụa muốn chạy trốn. Sau khi phát hiện càng giãy dụa càng đau, tứ chi dần dần trở nên ngoan ngoãn. - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel.net chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tყt.
Thủy Lang buông tay ra, ném nó qua một bên.
Kim Xảo Chi vội vàng xông lên ôm lấy con bé đang khóc oe oe, đau lòng kiểm tra da đầu của con bé. Sau khi phát hiện da đầu sưng lên, tóc cũng bị rụng mất mấy sợi, cô ta mắng mất cả lý trí: “Con ác ôn này từ đâu tới vậy! Không có chút lòng thương nào, tôi đã ngần này tuổi rồi mà chưa từng thấy ai ra tay như thế với một đứa trẻ con, sao lại có người kinh khủng như thế chứ!”
“Đúng đấy, tôi là kiểu người sẽ ra tay với cả trẻ con.” Thủy Lang chỉ vào Chu Mẫn: “Tao cảnh cáo mày một lần nữa, sau này ngoan ngoãn ở trên tầng, im mồm ở yên trên đấy cho tao. Nếu dám làm ồn đến tao, tao rút cả đầu lưỡi của mày ra, để mày không lên tiếng được cả đời.”
Nói xong, Thủy Lang dẫm nát bét con búp bê trên mặt đất trong một cái.
Con búp bê này bị dẫm vẫn còn kêu, chợt phát ra tiếng kêu chói tai dọa người.
Chu Mẫn sợ tới mức khóc nấc cục, hai mắt nhìn Thủy Lang tràn đầy sợ hãi, miệng co rút một cái, sợ hãi không dám phát ra bất kỳ âm thanh nào.
Người lớn khác đe dọa nó, nó không sợ vì nó biết họ sẽ không thật sự đánh nó.
Nhưng mà mợ hai, mợ dám đánh, thật sự dám đánh nó.
Hơn nữa khi đã đánh, cả cha và mẹ đều không ngăn được.
Nó rất sợ.
Chu Phục Hưng và Kim Xảo Chi tức giận đến đỏ cả mắt, ánh mắt kia hận không thể đi lên chém chết Thủy Lang nhưng cuối cùng lại cắn răng không làm gì, ôm Chu Mẫn trong lòng rồi đi lên tầng.
Bị náo loạn như vậy, Thủy Lang hoàn toàn tỉnh, sau khi phòng khách lấy lại được sự yên tĩnh, họ ngồi lại ăn sáng.
Cháo hành, bánh quẩy, trứng luộc, dưa muối.
Thủy Lang ăn một bát cháo hành rồi lại múc một bát, bỏ bánh quẩy vào trong cháo hành, ngâm mềm để ăn, một miếng rồi lại một miếng, không hề bị chuyên kia ảnh hưởng đến dáng vẻ thèm ăn.
Chu Hủy do dự nói: “Thủy Lang, thật sự xin lỗi em.”
“Xin lỗi gì vậy chị?” Thủy Lang nhìn chị cả với ánh mắt khó hiểu rồi lại nhìn nhìn ba con bé đang chen chúc nấc cụt ở bên cạnh: “Bát của mấy đứa còn chưa vơi kìa, no rồi à?”
Ba con bé cùng nhau lắc đầu.
Trên mặt Tam Nha vẫn còn nước mắt, nhỏ giọng nói: “Mợ hai, con sợ.”
“Sợ cái gì?” Thủy Lang ăn bát cháo hành xong, cô lại nhận quả trứng gà mà Chu Quang Hách đã bóc, cắn một nửa rồi thoải mái mà nheo mắt lại.
Trứng gà ngon quá.
Chu Hủy cúi đầu: “Em mới kết hôn mà hôm sau đã ầm ĩ với anh rể chị dâu như thế, sợ là sau này không dễ ở chung.”
Thủy Lang nhai trứng gà: “Trước khi kết hôn một ngày không ầm ĩ hơn thế này à?”
Chu Hủy ngây ra, thấy trên mặt Thủy Lang không có một tia lo lắng nào mới phát hiện ra cô thật sự không thèm để ý: “Không nhẹ hơn, nhưng không giống nhau. Tiểu Mẫn là ruột thịt, là trái tim của hai vợ chồng bọn họ, ở nhà bà ngoại con bé cũng rất được cưng chiều, chị sợ bọn họ tới tìm em…”
“Sẽ không đâu.”
Thủy Lang tự tin nói lời này, làm cho Chu Quang Hách cũng không nhịn được mà hỏi: “Vì sao?”
Ánh mắt của tất cả mọi người trên bàn đều nhìn về phía Thuỷ Lang, nhìn cô nuốt hết quả trứng gà rồi định nói chuyện, họ không tự chủ được mà rời mắt đi.
“Mọi người cứ ăn từ từ, em ăn xong rồi.”
Chu Quang Hách: “...”
Chu Hủy và ba con bé nói không ra lời, trơ mắt nhìn Thủy Lang ngáp một cái rồi đi vào trong phòng, thật sự không giải thích một câu nào.
….
Buổi tối, Thủy Lang bưng ba chậu hoa mẫu đơn màu đỏ thẫm được tráng men mới mua đi vào nhà vệ sinh.
Cho dù thôn Ngô Đồng đã xem như là nơi có điều kiện khá tốt nhưng vẫn không thể tắm rửa trong phòng vệ sinh. Thượng Hải là thành phố phía Nam, không có lò sưởi, không có lò hơi truyền thống, cũng không có máy nước nóng năng lượng mặt trời nhưng lại có máy nước nóng khí than. Đây cũng không phải thứ người dân bình thường dùng được, hơn nữa hiện giờ gia đình thành phố dùng được khí than cũng không có bao nhiêu, mặc dù dùng được cũng vẫn phải dùng khí than thật tiết kiệm, lò than tổ ong. Đốt bếp củi thay phiên nhau, chỉ để có thể tiết kiệm chút tiền gas.
Tuy rằng không có máy nước nóng, nhưng hai vợ chồng Chu Phục Hưng và Kim Xảo Chi vẫn lắp bồn tắm lớn trong nhà vệ sinh, bình thường sẽ đun nước nóng đổ vào tắm.
Thủy Lang không dùng bồn tắm lớn, thứ nhất là do còn chưa cẩn thận vệ sinh lại nó lần nào, thứ hai là đun nhiều nước nóng như vậy cũng phiền toái. Cứ đánh răng rửa mặt trước sau đó đổ nước nóng vào, bỏ khăn lông nhỏ mới mua được giặt sạch phơi khô vào buổi chiều, rửa phía dưới rồi cuối cùng lại đổ nước nóng của chậu rửa mặt vào trong chậu rửa chân, so ra không thoải mái hơn mỗi lần tắm rửa trước kia bao nhiêu nhưng cũng nhẹ nhàng sảng khoái hơn hẳn.
Thủy Lang đi vào nhà thì không nhìn thấy ai, nhìn ra ngoài từ cửa sổ cũng không thấy ai trong sân. Kéo rèm cửa sổ lên, cô nằm trên giường, mới vừa đắp cái chăn bông màu xanh của quân đội duy nhất lên thì nghe được có động tĩnh ở phía cửa lớn. Không bao lâu sau, có người ôm một cái chăn gấm dệt màu đỏ thẫm đi vào.
Không đợi cô hỏi, Chu Quang Hách đã nói: “Chăn mới, cho em đắp.”
“Ở đâu ra thế?” Chăn bông mềm mại to lớn, vừa nhìn đã biết là được may bằng bông mới, ấm áp vô cùng. Thủy Lang rất cảm động, thế nhưng cô cũng chưa cần đến: “Anh đắp đi, tôi đắp cái này.”
Chu Quang Hách đặt chăn ở nửa bên trái trống không, rõ ràng thuộc về phần giường ngủ của anh: “Vừa kết hôn là có thể ra đường phố lĩnh vé, lĩnh tám cân vé bông, có thể làm chăn bông cho hai giường. Buổi chiều tôi bảo người ta làm một cái mới, ban đêm lạnh lắm đấy, em đắp đi.”
“Anh đắp đi.” Thủy Lang chui vào trong chăn rồi bọc lại, làm bộ không muốn nhiều lời.
Chủ yếu là do cô đã ngủ với cái chăn này, trên đó đã có mùi của cô nên cô không muốn cho anh đắp theo bản năng.
Chu Quang Hách ôm lấy chăn, trải trên giường bên trái mình, vỗ vỗ chăn bông mềm mại, nhìn cô gái đang bọc cái chăn quân đội của mình như con tằm rồi cười hỏi: “Thật sự không thích à?”
“Dài dòng quá.”
Thủy Lang trở mình, đưa lưng về phía anh rồi nhắm mắt lại.
“Sáng mai tôi phải về đơn vị báo cáo, em cầm số tiền này đi.”
Thủy Lang “lăn lộn” rồi lại trở mình: “Đơn vị? Anh đi làm à?”
Không phải là giải ngũ rồi sao? Vậy là không sắp xếp công việc?
Uỷ ban sắp xếp công việc nhanh như vậy à?
Chu Quang Hách vòng qua cuối giường đi một vòng, lấy một một xấp tiền phiếu đặt ở bên tủ đầu giường cạnh Thủy Lang: “Lương cơ bản cũng đưa cho em. Chỗ phiếu gạo, phiếu mì, phiếu lương thực, phiếu thịt này hẳn là cũng đủ cho mọi người ăn cơm trưa. Tôi dậy sớm, có thể mua đồ ăn sáng về cho mọi người, giữa trưa thì có khả năng là không về được. Còn cơm chiều thì… ngày mai tôi đến đơn vị xem thử căn tin, thuận tiện thì mang cơm chiều về luôn nhưng công việc của tôi hơi đặc thù, không thể chắc là sẽ luôn luôn mang về được…” ( truyện trên app T Y T )
“Anh làm việc gì?” Thủy Lang từ trong chăn chui ra, tựa vào đầu giường tò mò nhìn anh.
Chu Quang Hách né khỏi cổ áo sơ mi lộn xộn của cô, không nhìn mảng tuyết trắng trên cổ: “Cụ thể thì chưa biết, ngày mai đến cục công an báo cáo trước.”
“Công an?” Dường như đây không giống như là công việc mà uỷ ban sắp xếp, Thủy Lang nhìn kỹ cơ thể của anh từ trên xuống dưới một lần: “Cơ bắp này của anh, vừa nhìn là biết có do chăm chỉ luyện tập. Anh làm cảnh sát… thì có khi người ta sẽ cảm thấy vô cùng an toàn.”
Vừa nghe đến cơ bắp, Chu Quang Hách lập tức nghĩ tới tối hôm qua, may là chiều nay mới mời vài cô dì làm chăn mới với dọn giường rồi.
Thủy Lang nhìn xấp tiền dày cộp trên tủ đầu giường: “Ý của anh là… sau này lúc anh đi làm, tôi phải phụ trách vấn đề ăn uống của chị cả và ba con bé?”
Phát hiện vẻ mặt khác thường của cô, Chu Quang Hách nói: “Ăn cơm, em không biết nấu thì đi mua ngoài. Quán ăn trưa có bán đủ loại mì sợi, còn có cả bánh bao hấp, muốn ăn sáng thì đi xa hơn chút, đến khách sạn quốc doanh trên đường Hoài Hải, ở đó bán mọi món ăn, vé đủ cho em mua.”
Qua một lúc lâu, Thủy Lang gật gật đầu.
Anh có tiền có vé, cô còn lo lắng gì nữa.
Chu Quang Hách lại móc một tờ vé từ trong ngực ra, cả một xấp mười đồng xu: “Tôi còn muốn nhờ em một việc.”
“Chuyện gì thế?”
Thủy Lang nhận lấy vé rồi nhìn lướt qua, mặt trên viết [Phiếu phát đồ chữ bệnh]: “Đi mua xe lăn cho chị cả sao?”
Ánh mắt Chu Quang Hách đầy sự kinh ngạc, tiếp theo chuyển thành tán thưởng: “Đúng rồi, cửa hàng đồ chữa bệnh ở ngay trên trung lộ Hoài Hải. Chúng ta có đi qua khi mua kẹo cưới, em còn nhớ không?”
“Nhớ.” Quả thật đêm khuya trời trở lạnh, Thủy Lang mặc áo sơ mi mỏng nên bả vai dần lạnh hơn trong chốc lát, cô kéo chăn lên đắp: “Ngày mai tôi qua xem, anh cảm thấy có thể mua luôn với giá nào?”
“Bạn nối khố của tôi, chính là người ăn cơm với chúng ta hôm qua có đưa cho chúng ta một cặp bình nước ấm làm quà cưới, để kiểu tóc chia 8/2. Cậu ta tên là Tống Khởi Ba, em còn nhớ không?”
Thủy Lang không nói gì: “Tôi không bị mất trí. Một ngày mới trôi qua, anh hỏi có nhớ hay không làm gì.”
Chu Quang Hách không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm vào Thủy Lang, thấy Thủy Lang không hiểu ra sao mới cụp hàng mi dài xuống, anh không giải thích: “Trước mắt thì cậu ta làm việc ở cửa hàng đồ chữa bệnh trên trung lộ Hoài Hải, là nhân viên bán hàng tạm thời ở đó. Sau khi em đi, em cứ nhìn cho kỹ, tìm cậu ta hỏi giá là được rồi.”
“Được, nhất định sẽ hoàn thành cho anh.”
Thủy Lang rõ ràng rằng mặc dù cô đã được ở lại thành phố, nhưng nếu không có việc, hộ khẩu cũng vẫn chẳng thay đổi gì.
Vậy cũng chỉ có thể ở phòng của anh, ăn của anh, sống dựa vào anh.
Anh cũng nhận ra điều này, hơn nữa lại không có bất kỳ ý tứ ghét bỏ nào, ngược lại còn rất hào phóng.
Lúc anh đi làm, nhiệm vụ của cô chính là chăm sóc tốt cho bốn người này.
Đây mới là điều kiện kết hôn của anh.
Hợp tác lấy lợi ích, Thủy Lang nhất định sẽ làm tốt bổn phận của mình, sẽ không để đối phương có ý kiến gì.
Tắt đèn, tiếng thở của Thủy Lang khi ngủ say đều đặn dần, không có chút phòng bị hoặc lo lắng nào đối với người đàn ông nằm ở bên cạnh.
Nhưng Chu Quang Hách lại rất lo lắng khi cô nằm bên cạnh, anh vểnh tai lên, chú ý đến hơi thở của cô, nếu có chút động tĩnh nào, anh sẽ quay đầu lại nhìn ngay lập tức.
Có lẽ vì hạ nhiệt nên cô quấn chăn ngủ ngon lành, không có dấu hiệu của việc cử động tay chân.
Chu Quang Hách dần dần cảm thấy nhẹ nhõm.
Lúc lâu sau, Chu Quang Hách vẫn chưa buồn ngủ. Trong lòng nhẹ nhõm nhưng vẫn luôn không thành thật, mùi thơm vừa lạ vừa quen cứ phả vào từ bên phải, vương trên đỉnh mũi, dẫn vào trái tim khiến lòng anh bồn chồn.
Sau khi nhận thấy mình đang chờ mong chút hành động tương tự như ngày hôm qua, Chu Quang Hách thầm mắng mình một tiếng, nhấc chăn lên che nửa cái mũi, mạnh mẽ nhắm hai mắt lại.
Đêm xuân, mèo trong ngõ kêu to, một tiếng rồi lại một tiếng nữa, ồn ào không ngừng.
Một bàn tay nhỏ bé đột nhiên chui vào trong chăn bông mới may rồi sờ soạng, không tới hai giây đã bị anh nắm chặt lấy, giống như là chờ mãi và cuối cùng cũng đợi được.