“Ôi trời, xin lỗi, xin lỗi chị dâu.” Một người trong đó có hơi lo lắng, không nghĩ rằng Thủy Lang lại uống nhiều như vậy.
Người còn lại thì cười trong lúc hỗn loạn, bởi vì dáng vẻ lo sợ của Thuỷ Lang trông hơi hài hước. Họ muốn khiến Chu Quang Hách tức giận, Chu Quang Hách vẫn còn chưa biết có chuyện gì xảy ra với vẻ mặt sốt ruột, dáng vẻ như bà già lẩm cẩm thì lại càng khôi hài hơn: “Chị dâu, ăn mấy miếng đồ ăn vào đi, ăn sẽ không cay nữa.”
Chu Quang Hách vội vàng gắp một đũa thịt băm xào với rau cần, đưa tới bên miệng Thủy Lang. Thủy Lang muốn đẩy anh ra lần nữa. Lại thấy được màu xanh lá cây trên đũa trong lúc hỗn loạn nên há miệng ăn, rau cần xanh mơn mởn nhẹ nhàng khoan khoái, làm cô dịu hẳn.
Nhai rồi nuốt xuống, miệng cũng không còn cay nữa. Cô lại ăn thêm một đũa rau anh đưa tới, thời gian bị cảm giác cay xè chiếm giữ cuối cùng cũng đi qua.
Tuy rằng người còn rất nóng, nhưng không còn nóng như bị nhét vào trong thùng dầu rồi châm lửa đốt nữa.
“Anh không rót rượu vào trong chén, sao chén lại có rượu vậy?”
Còn đổ đầy như vậy nữa!
Sự chú ý của Chu Quang Hách đều tập trung hết ở trên mặt Thủy Lang: “Em đỡ hơn chút nào chưa? Muốn ăn thêm đồ ăn không?”
“Em tự gắp.” Bây giờ Thủy Lang không tin anh, cầm lấy đũa tự mình gắp rau khoai lang ăn.
Một người trong đó nói nhỏ: “Chị dâu, xin lỗi xin lỗi, vừa rồi bọn tôi phạt rượu hơi quá.”
Thủy Lang liếc anh ta một cái, ha ha.
Hai người bạn từ bé kia lập tức bị Thủy Lang chọc cười, vừa nhìn thấy ánh mắt Thủy Lang liếc ngang qua, họ lập tức nín cười, cúi đầu khom lưng tiếp tục xin lỗi.
Chu Quang Hách cũng dần nhận ra những chuyện vừa mới xảy ra ban nãy, nhưng hôm nay là ngày đại hỷ, bạn bè lại là khách được mời tới nên anh cũng khó có thể nói được, cho dù muốn nói cũng chỉ có thể nói chính anh.
Sau đó Chu Quang Hách cũng không nói gì về vụ chúc rượu này của hai người bạn kia, hai người “hại” cô dâu, đạt được mục đích rồi nên cũng không lôi kéo chú rể rót rượu nữa, sợ bị phát hiện.
Lúc tiệc chúc cưới kết thúc, mặt Thủy Lang đã đỏ bừng, người cũng bắt đầu mê mê nóng nảy, rất nhanh đã không thể tập trung nữa, thần trí không rõ, cả người mất hết sức lực, đi đường cũng nghiêng ngả mãi không thôi.
Chu Quang Hách đỡ cô đi vào phòng cưới.
Thủy Lang lại không muốn nôn, chỉ muốn ngủ nhưng cô còn biết rõ ngủ là sẽ có mộng xuân kỳ lạ, lập tức ngây ngất chống đỡ không dám ngủ.
Nhưng mà một ly rượu Mao Đài sức thật sự quá nặng, cô không chống đỡ được mấy phút đã ngã xuống giường. Trước khi ý thức biến mất, cô còn không quên chiếm lấy giường duy nhất.
“Của tôi.”
“Cái gì?”
Chu Quang Hách đang giúp cô cởi giày, nghe được người đang nói chuyện, anh đến gần nghe một chút nhưng lại không nghe thấy cô mở miệng nữa.
Hai má cô đỏ bừng, đuôi mắt đặc biệt, ôm chăn màu xanh quân đội của anh, qua vài giây sẽ dùng má cọ vào một chút sau đó ôm chặt hơn nữa. Chu Quang Hách nhìn chằm chằm một lúc rồi chậm rãi cúi đầu, bắt lấy mắt cá chân nhỏ nhắn trắng như tuyết của cô, cảm giác nhẵn nhụi nóng rực, nóng đến mức tay anh co rút nhanh trong nháy mắt. Tiếng rên rỉ bất mãn truyền từ trên giường xuống, tinh thần mới buông lỏng, hơi thở bất ổn định, cả người cô thả lỏng.
Đêm đã khuya, Chu Quang Hách rút một nửa chăn từ dưới cánh tay Thủy Lang ra rồi đắp lên người cô, đứng ở bên giường nhìn vẻ ngoài lúc ngủ của cô cô thật lâu.
Thủy Lang mơ vài giấc mộng xuân, cái nào cũng có liên quan đến việc Chu Quang Hách không có ý tốt.
Có cảnh Chu Quang Hách và bạn nối khố của anh cùng nhau rót rượu cho cô, một ly rồi lại thêm một ly, chuốc say cô hoàn toàn sau đó nhân lúc cô say ngất, khiến cho cô càng thần điên trí loạn hơn.
Có cảnh Chu Quang Hách chuốc say chính anh, đè ở trên người cô không chịu dậy, nhân cơ hội sờ soạng đụng loạn.
Có cảnh chính cô uống rượu như bị nghiện, một ly rồi lại một ly, cuối cùng đã hoàn toàn biến thành một người khác khi uống xong, đặt Chu Quang Hách ở trên giường, vuốt cơ ngực và cơ bụng của anh.
Cơ bắp kia giống như cục gạch, một múi rồi lại múi nữa, hormone như bùng nổ.
Khi sờ lên, cô lập tức phát hiện ra nó khác mấy cục gạch hoàn toàn, thứ giống nhau chính là độ cứng rắn. Những cơ bắp kia có cảm giác trơn nhẵn, chắc khoẻ săn chắc, không có một chút thịt thừa nào. Đường cong kiểu kia khiến người ta yêu thích không buông tay, khiến người ta mê muội giống như bị nghiện. Hơn nữa cơ bụng còn gần hai bên xương sườn, đi thẳng xuống rồi quay vào nhau, tạo thành một cái khe hở trong mơ mơ màng màng. Trong lúc nửa tỉnh nửa mơ, cô đi cởi cúc trên của quần anh, cổ tay lại bị anh bắt được, bóp tay cô đau đến mức cô phải nhíu mày.
“Làm cái gì thế.”
Giọng nói của anh gần kề bên tai, khàn khàn đến mức không chịu nổi.
“Cho tôi xem đi.”
“...”
Thủy Lang muốn nhìn xem phần cuối sợi dây là gì, không ngừng lắc lắc cánh tay muốn giãy thoát, nhưng làm thế nào cũng không thoát được. Dục vọng đồi bại đột nhiên đi lên, cô xoay người đè lên cơ bụng của anh, kẹp lấy cánh tay đang khống chế cổ tay của cô, hai chân đạp vào quần, cô không thể không nhìn được.
Đột nhiên cả người không nhúc nhích được, bị người ta dùng sức giữ lại, một cánh tay siết chặt sau lưng cô, một tay bóp chặt chân cô. Sức lực lớn đến mức cô không thể giãy thoát, hơi thở hỗn loạn đè nén truyền đến hai bên gò má.
Rất ấm áp, cũng có cảm giác rất an toàn.
Thủy Lang chưa bao giờ cảm nhận được cảm giác an toàn bao lấy như vậy, cô dần dần tỉnh hơn rồi lại ngủ thật say.
Vốn tưởng rằng buổi tối hôm trước đã đủ khó chịu rồi, không ngờ sáng hôm sau khi thức dậy, lúc này cô mới trải nghiệm được cái gì gọi là khó chịu thật sự.
Nghĩ đến những đồng nghiệp trước kia, ăn liên hoan vào cuối tuần xong, thứ hai khi đi làm họ đều như bị sét đánh vào đầu, đầu đau đến mức không muốn sống, có khi bây giờ cô cũng chẳng khác cái bộ dạng quỷ quái kia là bao.
Điều duy nhất khiến cô dễ chịu chính là chất lượng giấc ngủ rất tốt.
Không biết có phải do sức khoẻ thay đổi hay không, mà kiểu mộng xuân kỳ lạ trước kia hay xuất hiện mỗi khi cô say rượu không còn hiện ra kỹ nữa.
Thủy Lang xoa huyệt thái dương, cuối cùng thấy được một chuyện khiến cô cảm thấy cần phải xem xét lại.
“Em trai đi nấu canh giải rượu cho em rồi.” Chu Hủy lo lắng nhìn Thủy Lang ngồi ở bên cạnh bàn, không ngừng xoa huyệt thái dương: “Chị bảo Đại Nha nấu cháo hành, em ăn một bát trước nhé?”
“Được ạ.” Nghĩ đến cháo hành nhẹ nhàng khoan khoái, mấy tháng nay cô còn chưa ăn, toàn ăn sáng ở quán ăn bên ngoài, lúc này cô đã muốn được ăn một ngụm cháo hành làm dịu thân thể mệt mỏi.
“Uống canh giải rượu trước đã.”
Chu Quang Hách đặt một bát canh ở trước mặt Thủy Lang, nhìn chằm chằm vào cô nhiều hơn hai lần rồi mới xoay người đi múc cháo trắng. - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel.net chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tყt.
“Đây là gì thế?” Trải qua tối hôm qua, sự tín nhiệm mà Thủy Lang dành cho anh lại quay về lúc vừa mới xuống xe lửa. Tuy rằng tối hôm qua dường như anh không lên giường ngủ, cũng không có lấy chăn của cô, càng không nhân lúc người gặp khó khăn làm chuyện xấu nhưng sự đau đớn trên người vẫn khiến cô sinh lòng cảnh giác: “Sao nhìn giống rượu vàng thế?”
“Là mật ong và chanh.” Chu Hủy dở khóc dở cười: “Em đã say thế rồi, khó chịu thế thì anh lại cho em uống rượu tiếp chứ.”
“Có chanh sao!”
Thủy Lang vui mừng bưng cái bát nhỏ lên, cảm nhận được nhiệt độ vừa phải, lập tức uống nửa nửa bát rồi nhẹ nhàng thở ra.
Chu Quang Hách không nói gì khác, tài nấu nướng này thật sự quá tuyệt vời!
Bát canh tỉnh rượu này còn tốt hơn so với trà chanh trước kia ngày nào cô cũng uống vô số lần.
Uống hết phần còn lại, dường như cảm giác khó chịu khi say rượu đã biến mất hết, tinh thần được khôi phục bảy tám phần, tâm trạng thoải mái hơn, không còn kém như trước nữa, chỉ còn lại một chút cảm giác choáng váng.
Đang lúc cảm thấy thân thể thoải mái, một cái bóng đột nhiên lao đến từ phía sau phòng bếp, vọt tới bên cạnh bàn, ánh mắt sáng như sóng đứng song song nhìn chằm chằm xuống đất.
“Con nhà quê này! Mày dám cướp quần áo của tao, còn dám cướp búp bê của tao!”
Con bé to béo giống như quả cầu đè Tam Nha trên mặt đất, tát vào mặt nhóc ấy liên tục. Tam Nha khi bị đẩy ngã bị dọa đến mức choáng váng, bị tát vài cái mới kịp phản ứng, “oa” một tiếng đã khóc rống lên.
Nhị Nha đứng dậy tiến lên bảo vệ em gái, đẩy cái bóng một cái, rõ ràng là đã giảm lực đẩy, không dám dùng sức lực thật sự để đẩy con bé kia. Còn con bé béo tốt kia lại không nề hà gì, vung cánh tay lên lập tức tát Nhị Nha một cái: “Mày lại dám đánh tao!”
“Tiểu Mẫn!!!”
Một tiếng thét chói tai truyền tới từ đầu cầu thang, Kim Xảo Chi bước nhanh tới: “Con dừng lại nga cho mẹ!”
“Mẹ…” Con bé như quả bóng kia đột nhiên gào khóc, chỉ vào Nhị Nha: “Nó đánh con, đẩy con xuống đất.”
“Đánh con?” vẻ mặt sốt ruột của Kim Xảo Chi lập tức chuyển sang lo lắng, cô ta ôm con bé kia qua kiểm tra tỉ mỉ: “Đánh chỗ nào của con, bị thương ở đâu rồi?”
Con bé kia gào khóc: “Bảo bọn nó cút đi, cút ra khỏi nhà ta, mẹ bảo chúng nó cút đi!”
“Con im ngay cho cha!”
Chu Phục Hưng bước nhanh tới, phía sau còn có một cô bé tóc ngắn gầy gò đi theo, nhìn không kém Đại Nha bao nhiêu, mặc một bộ đồng phục học sinh màu lam trắng, còn thắt khăn quàng đỏ trên cổ áo, chân mang giày vải màu đen. So với giày da bò và áo nhung lông cừu, có vẻ người chị này mộc mạc bình thường hơn nhiều.
Chu Linh chạy tới trước mặt Tam Nha, lo lắng sờ lên má cô bé: “Có đau không? Chị đi lấy thuốc cho em.”
Một giây sau, tóc cô bé chị đã bị con bé kia kéo, kéo đến mức da đầu dựng thẳng lên.
“Bỏ tay chị ra!” Con bé kia khóc thê thảm, sức lực dưới tay cũng không giảm đi chút nào: “Chị cũng cút, cút cùng mấy con nhỏ nhà quê này đi!”
“Bỏ ra! Mau bỏ ra con!” Kim Xảo Chi kéo tay Chu Mẫn ra, vội vàng cầm lấy tay Chu Mẫn thổi: “Lòng bàn tay nhỏ đỏ rồi, mau, mẹ thổi cho nào.”
“Cha xem nào.” Chu Phục Hưng cũng ngồi xổm xuống, thổi vào tay Chu Mẫn, nhìn mặt con bé đang tủi thân mà đau lòng nói: “Đỏ rồi này, nói bao nhiêu lần rồi, bảo con không được nắm tóc của chị, nắm tóc là đứt tay đấy. Trước kia nắm thiếu chút nữa là chảy máu, con quên rồi à?”
Chu Linh ôm lấy da đầu đau nhức, nén nước mắt cúi đầu.
“Mẹ, cha, đau quá.” Con bé kia gọi cha gào mẹ, biết bây giờ cha mẹ đang mềm lòng với mình: “Con không muốn ở gian khách kia đâu, con muốn ở phòng của mình, bảo chúng nó cút đi, bảo chúng nó cút…!” ( truyện trên app T Y T )
Một cái bát nhỏ rơi vỡ trước mặt con nhỏ kia, mảnh sứ bay đầy đất, Chu Mẫn sợ tới mức im lặng trong nháy mắt, nhìn về phía người thím mời về ở bên cạnh bàn.
Thủy Lang xoa huyệt thái dương: “Ầm ĩ muốn chết.”
“Đại Nha, đưa búp bê và quần áo cho Tiểu Mẫn.” Nhìn thấy con gái bị bắt nạt, Chu Hủy không thể lên tiếng, chỉ có thể đau lòng ướt mắt: “Em dâu mới, sau này em đừng đưa đồ của Tiểu Mẫn cho chúng.”
“Chị cả, Tiểu Mẫn vừa mới về, em còn chưa nói rõ ràng với nó. Em nói xong rồi, nó sẽ không như vậy nữa.”
Kim Xảo Chi đẩy con búp bê mà Đại Nha đưa tới lại: “Đã đưa cho các cháu cái này thì nó là của các cháu.”
“Là của con!” Con bé kia lại vọt ra ngoài, giật lấy búp bê và áo len của mình, còn không quên đẩy Đại Nha một cái: “Cút! Cút ra ngoài, trả lại phòng cho cha mẹ tao. Mấy đứa nhà quê chúng mày bẩn muốn chết, cả người chỉ mang đến xui xẻo, chỉ xứng với nhà vệ sinh trong lều rách thôi, cút đi!”
Đại Nha chạy về phía sau, rụt cổ lại. Khí thế của Chu Mẫn mạnh hơn, đưa tay muốn túm lấy bím tóc của con bé nhưng đột nhiên, mái tóc rối tung của mình lại bị người ta kéo, chỉ nghe thấy một tiếng thét chói tai thật dài của mẹ, sự đau đớn vô cùng ập đến ngay sau đó.