7.
Chân bị thương của tôi còn chưa khỏi, đã có một mạch nước ngầm bắt đầu lưu chuyển trên trường. Trên diễn đàn rất nhanh đã có tin mới.
“Chào admin, tôi là sinh viên vừa mới chuyển đến. Muốn nhờ page giúp đỡ tìm kiếm bạn học Giản học khoa tài chính, lớn lên trông rất đẹp, những cái khác thì không nhớ rõ lắm. Hơi tuỳ tiện nhưng tôi muốn hỏi một câu, nếu bài này không bị từ chối, vậy tôi có thể theo đuổi cậu ấy không?”
Bài viết mới vừa được đăng tải, ai cũng chắc chắn người viết chính là một nam sinh.
Mọi người vô thức cho rằng người được đề cập đến là Giản Thanh Đường.
Mấy ngày nay, nhìn vẻ mặt của Thiệu Từ Ngôn dường như không quá quan tâm đến việc này.
Vậy nên mọi người càng tò mò mà tìm kiếm sinh viên vừa mới chuyển trường kia.
Tận cho đến hôm khai giảng khóa mới.
Một nam sinh dáng người cao ráo dừng lại, đứng cạnh chỗ ngồi bên cạnh tôi.
“Bạn học, chỗ này có ai ngồi không?”
Tơi khựng lại một giây, lập tức lắc đầu.
Nam sinh ngồi xuống, cậu ấy nở một nụ cười nhìn vào tôi.
“Tớ cuối cùng cũng tìm thấy cậu rồi.” Cậu ấy nói.
Ngay trên lớp, bài đăng trên diễn đàn đã thay đổi.
“Mọi người không cần tìm giúp tôi nữa, tôi đã tìm thấy bạn học Giản rồi. Cậu ấy đang ngồi cạnh tôi đây!”
Trong chốc lát, có không ít người ném ánh mắt nhìn về phía chúng tôi.
Trong đó thậm chí còn có Thiệu Từ Ngôn.
Ánh mặt hắn âm trầm, gắt gao nhìn chằm chằm tôi.
Nhưng một giây sau đã bị cơ thể của nam sinh ngồi bên cạnh chắn lại.
“Bạn học, tớ tên là Lộ Thanh Dã.”
…
Lộ Thanh Dã lúc nói chuyện cực kỳ cực kỳ thẳng thắn.
Cậu ấy chủ động nói về bài đăng trên diễn đàn với tôi, không hề vòng vo mà nói cho tôi biết cậu ấy đã yêu tôi từ cái nhìn đầu tiên.
Nói thật, bởi vì vừa mới vượt qua một loạt biến cố đau khổ trong cuộc đời, phản ứng đầu tiên của tôi về chuyện này chính là thằng chả này đang muốn chơi tôi.
Cho nên, tôi rất nhanh đã di chuyển ánh mắt ra khỏi màn hình điện thoại của cậu ấy.
Vừa lễ phép vừa xa cách.
“Xin lỗi, tôi không thích cậu.”
Lộ Thanh Dã ấn tắt điện thoại, thản nhiên mỉm cười.
“Bởi thế, bây giờ tớ nên dùng cách nào mới có thể theo đuổi cậu thành công nhỉ?”
Tôi nhìn cậu ấy hai giây, linh ta linh tinh mà cảm nhận được điều gì đó cực kỳ quen thuộc, càng ngày càng mạnh mẽ.
Ma xui quỷ khiến tôi lại hỏi:
“Cậu thích đồng tính à?”
Lộ Thanh Dã phủ nhận: “Thích cậu là thích cậu, có liên quan gì đến đồng tình luyến ái đâu?”
Lý do giống y hệt những gì mà Thiệu Tử Ngôn nói.
Tôi cười nhẹ một tiếng, không để lời cậu ấy nói trong lòng.
8.
Sau khi tan học, vì muốn tránh Lộ Thanh Dã và ánh mắt hóng chuyện của mọi người xung quanh.
Tôi chịu đựng cái chân đau, nhanh cầm sách cất bước rời đi.
Nhưng vẫn bị Thiệu Từ Ngôn đuổi theo.
“Hai người các cậu, trong giở học nói chuyện gì?” Ánh mắt Thiệu Từ Ngôn như đang tra khảo, tùy tiện đánh giá tôi.
“Liên quan gì đến anh?”
“Cút xa một chút.”
Ai ngờ hắn lại không tức giận, chỉ nặng nề nhìn chằm chằm vào tôi.
“Giản Hi, tại sao em không phải nữ chứ?”
Tôi không nhịn được mà khẽ cười một tiếng.
“Thiệu Từ Ngôn, anh lại nổi điên cái gì nữa?”
Đột nhiên hắn lại tiến một bước lại gần tôi.
Tôi vô thức lùi về sau, nhưng không cẩn thận lại đụng phải chân đang bị đau.
“A…”
“Chân vẫn chưa khỏi sao?”
Sắc mặt Thiệu Từ Ngôn nghiêm trọng, giống như đang thực sự lo lắng cho tôi.
“Tôi cõng em đến phòng y tế, được không?”
Hắn muốn kéo tay tôi lại.
“Thiệu Từ Ngôn.”
Tôi không nhúc nhích, chỉ bình thản gọi tên hắn.
Hắn cũng dừng động tác lại.
Gió thổi nhẹ, nhấc bay một góc áo khoác hắn.
Hiện tại tôi mới phát hiện trên người hắn mặc đồ mới.
“Bây giờ anh đang tính làm gì?”
“Vừa mới tát tôi vài bạt tay, bây giờ lại muốn tặng cho tôi ít đường à?”
Khuôn mặt Thiệu Từ Ngôn dần trở nên mờ mịt.
“Không phải, tôi…”
Nhưng đến cuối cùng, hắn cũng không nói được nguyên nhân mình lại hành động như vậy.
Trầm mặc bám lấy khoảng không, mọi thứ xung quanh phút chốc trở nên yên tĩnh, hắn bỗng nhiên lại nhếch môi cười.
Như đang tự giễu.
“Nói ra sợ em không tin.”
“Nhưng tôi thấy chính mình đã quen sự tồn tại của em bên cạnh tôi rồi.”
Lần này không đợi tôi kịp lên tiếng, hắn đã dành nói trước.
Thiệu Từ Ngôn lùi về phía sau một bước, ánh mặt ảm đạm nhìn về phía tôi.
“Cậu ta thích một người mà không sợ hãi phản cảm bất kỳ điều gì về kiểu người kia, có phải rất đáng mặt đàn ông không?”
Một câu thăm dò mịt mù.
Tôi giả vờ như không thấy vẻ mặt đang căng thẳng của hắn.
“Phải.”
“Anh nói đúng, rất đáng mặt đàn ông.”
Lời tôi vừa mới nói ra, đã thấy Thiệu Từ Ngôn rũ mắt xuống che giấu nội tâm đằm sâu bên trong.
Hắn giật giật môi, ra vẻ như không có gì cười nhạt một tiếng.
“Nên vậy.”
Sau đó một khoảng thời gian dài, tôi không còn thấy Thiệu Từ Ngôn xuất hiện trước mặt mình.
Tôi cũng không để chuyện ngày hôm đó ở trong lòng.
Chắc là do Thiệu Từ Ngôn hứng thú nhất thời, hoặc có thể nói do hắn ta tham lam muốn giữ tôi lại thành món đồ chơi giải trí tiêu khiển.
9.
Nhưng trái với Thiệu Từ Ngôn, Lộ Thanh Dã lại xuất hiện mãi như âm hồn không tan, đến cả những nơi ít người chỉ có một mình tôi cũng thấy được mặt cậu ấy.
Thậm chí là phòng ngủ.
Cậu ấy kéo rương hành lý đến trước giường tôi, nói.
“Ơ bạn học Giản, bạn cùng phòng ktx với tớ hả?”
Tôi: “…”
Một câu nói tưởng chừng rất bình thường, nhưng cậu ta lại nói với đôi mắt cùng thái độ cực kỳ mập mờ, khó mà không khiến người khác suy nghĩ đến chuyện khác.
Phòng chúng tôi đang ở có bốn người, hai giường trên hai giường dưới.
Nam sinh ở chung với nhau rất ít khi treo màn giường.
Vậy nên lúc buổi chiều Lộ Thanh Dã đến, cậu ấy không hề che giấu ý đồ của mình.
Sau khi tắt đèn, cậu ấy nằm ở giường ngay cạnh tôi, cứ nhìn tôi chằm chằm.
“Giản Hi.”
Hai người bạn cùng phòng khác đã đi ra ngoài vệ sinh từ lâu.
Vậy nên trong phòng chỉ còn duy nhất hai chúng tôi.
Cậu ấy mới vừa nói một câu, tôi đã ngay lập tức cảm thấy có gì đó không ổn.
“Im miệng.” Tôi kịp thời nhắc nhở, tránh cậu ấy vạ miệng nói bậy.
Sau đó quay người hướng về tường, đưa lưng về phía cậu ấy.
Vậy mà cậu ấy vẫn tiếp tục nói không chịu ngừng.
“Đây là đêm đầu tiên chúng ta ngủ chung một chỗ với nhau, chúc cậu ngủ ngon.”
Tôi hít một hơi thật sâu, ôm chăn kéo lên cao, không thèm để ý đến người đang luyên thuyên kia nữa.
Nhưng chỉ có mình tôi biết.
Mình đang giấu đầu lộ đuôi che đi hai lỗ tai đang đỏ bừng.
Ngày hôm sau đi học, tôi lại chung tiết với Lộ Thanh Dã.
Vậy nên hai chúng tôi cùng nhau đi đến lớp.
Mới vừa ra khỏi lầu, đã thấy Thiệu Từ Ngôn nửa tháng không gặp kia.
Ánh mắt hắn dò xét đánh giá chúng tôi, đôi mắt càng ngày càng thâm sâu.
“Tôi rất muốn biết, lý do cậu chuyển trường đại học là gì?”
Hắn nhắm mũi nhọn về phía Lộ Thanh Dã.
Lộ Thanh Dã như có như không cười đáp lại.
“Không phải cậu cũng chỉ là một thằng nhãi con giả gay lừa gạt tình cảm của người khác, còn bắt nạt người khác sao?”
Tôi sững sờ, không ngờ cậu ấy cũng biết chuyện giữa tôi và Thiệu Từ Ngôn.
Sắc mặt Thiệu Từ Ngôn ngay lập tức trầm xuống, không nói một lời nào.
“Còn chuyện gì nữa không, trai thẳng?”
“Tôi và bạn cùng phòng còn phải đi học.”
Lộ Thanh Dã cà lơ phất phơ tựa người vào cửa, điệu bộ có chút trào phúng.
Ánh mắt Thiệu Từ Ngôn trở nên lạnh lùng.
“Giản Hi, em vậy mà vẫn thản nhiên để một người mưu tính đa đoan theo sát em, còn ở chung phòng với em hả?”
“Còn cùng nhau đi học?”
Tôi ngậm điếu thuốc trên môi, dụi dụi mắt.
“Mau thu lại cái giọng chất vấn của anh đi, hiểu không?”
“Chó ngoan không cản đường.”
Thiệu Từ Ngôn không nói gì thêm, trầm mặc tránh đường cho chúng tôi.
Chẳng qua lúc tôi vừa mới đi được hai bước, sau lưng đã nghe một giọng nói gọi tôi.
“Tôi biến mất nửa tháng, cùng Giản Thanh Đường ra nước ngoài. Dẫn cô ấy đi đua xe, tha hồ làm chuyện yêu đương của tình nhân với nhau.”
“Tôi liên tục tự nói với chính mình, tôi chỉ đang yêu đương bình thường thôi. Không thấy em, những suy nghĩ kỳ quái sẽ không còn xuất hiện trong đầu nữa.”
“Nhưng trên thực tế, từ lúc rời khỏi trường đến bây giờ, ngày nào tôi cũng nhớ đến em.”
Lộ Thanh Dã đứng bên cạnh đã bắt đầu mất kiên nhẫn, khó chịu tặc lưỡi một cái.
Sau khi tôi nghe Thiệu Từ Ngôn lải nhải vòng vo một hồi liền, hắn mới kết luận câu cuối cùng.
“Giản Hi, em mắng tôi buồn nôn cũng được. Nhưng tôi thực sự thích em mất rồi, lúc trước tôi chê cười em cũng là đang tự giễu chê cười chính mình là đồng tình luyến ái.”
Thiệu Từ Ngôn bỗng nhiên tỏ tình, nằm ngoài những gì tôi đã nghĩ.
Nhưng thái độ của hắn từ đầu đến cuối lại chẳng có gì thay đổi.
Tựa như việc nói thích tôi, đã là nhượng bộ lớn nhất của hắn.
Như tôi phải mang ơn cảm tạ hắn.
Thiệu Từ Ngôn tiến lại gần, đứng trước mặt tôi.
Giọng nói cẩn thận từng li từng tí một.
“Tôi biết rõ mình đã làm em tổn thương rất nhiều, cũng biết em sẽ không dễ dàng tha thứ cho tôi.”
“Vậy nên nếu tôi theo đuổi em một lần nữa, em sẽ đồng ý chứ?”
Tôi giống như đang nghiên cứu một vấn đề khoa học nhức nhối, khách quan mà đánh giá vẻ mặt của người đứng đối diện mình.
Nếu đem so với lần đầu tiên, hắn thực sự đã chân thành sâu sắc hơn nhiều.
Nhưng bây giờ tôi đã không còn tin vào hắn nữa.
“Thế nhưng, Thiệu Từ Ngôn.”
Tôi ngẩng đầu hỏi ngược lại hắn.
“Đi theo đuổi người mình ghét bỏ, không tự thấy kỳ à?”
Ví dụ như Thiệu Từ Ngôn đã từng làm.
Hay chính tôi ngay tại khoảnh khắc này.
Đều toàn những trò hề đáng khinh.
Lộ Thanh Dã bật cười một cái, tựa như đang cười nhạo hắn ngây thơ.
Thiệu Từ Ngôn không trả lời câu hỏi.
Nhưng điều này không đồng nghĩa với việc hắn sẽ buông tha cho tôi.
Đêm đó, tôi từ thư viện đi về phòng ký túc xá.
Giường của tôi vốn ở bên cạnh giường của một bạn cùng phòng khác, bây giờ người đó lại đổi thành Thiệu Từ Ngôn.
Lộ Thanh Dã tức muốn điên.
Vì thế mà không khí trong phòng trở nên cực kỳ căng thẳng, ngột ngạt đến nỗi không thở được.
Ngay cả người bạn cùng phòng còn lại ở chung với chúng tôi, vì muốn tránh né hai người họ mà rất ít khi trở về phòng.