12.
Mối quan hệ giữa tôi và Lộ Thanh Dã vô thức trở nên ngày một gần gũi.

Trạng thái mập mờ giống như một lớp vải mỏng có thể dễ dàng xé toạc ra bất cứ lúc nào.

Tôi cảm thấy, có chút do dự.

Bẵng đi một thời gian, tôi lại gặp Thiệu Từ Ngôn.

Hắn đã công khai tính hướng của mình và đang yêu đương với một bạn nam sinh viên năm nhất.

Không biết có phải do ảo giác không mà tôi thấy dáng vẻ của cậu bé ấy có chút giống mình.

Còn Giản Thanh Đường thì hoàn toàn bị biến thành trò cười.

Để đổi lấy môn tự chọn, tôi yêu cầu một bạn học có ngoại hình to con tố giác tất cả các hành vi xấu xa từ trước đến nay của Giản Thanh Đường.

Giản Thanh Đường lúc này thanh bại danh liệt, cô ta thậm chí còn bị nhà trường đình chỉ một năm.

Nghe nói là cô ta bị mẹ lôi về giam lỏng trong một thời gian.

Cũng có người nói là cô ta sẽ bỏ học luôn.

Ngày hôm đó, sau khi ăn tối xong, tôi và Lộ Thanh Dã cùng nhau dạo bộ.

Chúng tôi cứ đi, đi và đi đến khi thấy bìa rừng.

Nơi này khá hẻo lánh nên chúng tôi đồng thời dừng bước.

“Hay là…đi qua hướng khác nhé?”

Lộ Thanh Dã khẽ gãi đầu đề nghị.
Tôi cũng gật đầu.

Nhưng vừa đi được vài bước, chợt nghe thấy giọng nói quen thuộc.

Là Thiệu Từ Ngôn.

“Giản Hi… à không, Hi Hi.”

Lộ Thanh Dã nghe thấy liền quay đầu lại.

Ngay lúc đó, hắn hốt hoảng: “T-tôi chỉ đang…”

Quá kinh tởm.

Tôi lập tức cảm thấy cực kỳ buồn nôn.

Tôi vốn định rời đi ngay để tránh bị ô nhiễm.

Nhưng Lộ Thanh Dã đã xông tới.

“Thiệu Từ Ngôn, mày không thấy ghê tởm à?”

“Định sàm sỡ Giản Hi? Mày cmn điên rồi à?”

Trong lúc đợi họ nói, tôi cũng đã giữ mình bình tĩnh lại.

Tôi chán ghét nhìn Thiệu Từ Ngôn.

“Thiệu Từ Ngôn, tôi nhẫn nhịn anh đến bây giờ là vì vào đầu năm nhất, lúc tôi bị lạc mất hành lý anh đã giúp tôi chạy ra trạm xe buýt tìm nó.”

Hắn nãy giờ vẫn rũ mắt, nghe đến đó đột nhiên ngẩng mặt lên nhìn tôi với ánh mắt sững sờ.

“Có lẽ anh không nhớ cũng đúng thôi, nhưng tôi vẫn luôn biết ơn đến tận bây giờ.”

“Tuy vậy, giờ phút nay tôi thật sự không còn chút kiên nhẫn nào nữa.”

Thiệu Từ Ngôn vẫn nhìn chằm chằm tôi một cách khó hiểu.

Nhưng Lộ Thanh Dã đứng cạnh tôi lại như muốn phát hỏa.

“Ch.ết tiệt, mày còn dám nhận vơ?”

“Là tớ, Giản Hi! Tớ mới là người tìm nó cho cậu!”

“Thiệu Từ Ngôn, mày đúng là cái đồ chó ch.ết.”

Cậu ấy vừa nói vừa đấm mạnh vào mặt Thiệu Từ Ngôn.

Tôi ngây người tại chỗ.

Hồi tưởng lại khung cảnh ngày hôm đó.

Có một chị gái năm hai đã an ủi tôi.

“Không sao đâu, chúng ta có thông tin liên lạc của xe buýt đưa đón tân sinh viên mà. Thiệu Từ Ngôn đã đi tìm nó giúp em rồi, chắc chắn sẽ tìm được ngay. Đừng lo!”

Nói rồi chị ấy muốn tôi quay lại phòng ngủ và chờ đợi.

Quả nhiên, sau khi tắm xong, hành lí của tôi đã được đặt trước cửa phòng ngủ.

Tôi không biết là ai đã tìm lại được, cũng không ai nói cho tôi biết.

Vì vậy, tôi vẫn luôn nghĩ rằng đó là Thiệu Từ Ngôn.

Tôi bị kéo ra khỏi dòng suy nghĩ của mình bởi những âm thanh của cuộc ẩu đả.

Thiệu Từ Ngôn nằm lăn ra đất rên rỉ không ngừng, suýt chút nữa đã bị Lộ Thanh Dã dẫm bẹp.

“Được rồi, Lộ Thanh Dã, chúng ta đi thôi, hắn cũng nhận được quả báo rồi.”

Lộ Thanh Dã dường như không nghe mà định tiếp tục xông vào.

Thiệu Từ Ngôn bị dọa sợ ch.ết khiếp.

Lộ Thanh Dã hít một hơi thật sâu, dừng lại và cùng tôi rời đi.

“Là tớ tìm lại đồ cho cậu mà…”

Nam sinh cao lớn chợt dừng chân lại, cúi đầu khẽ nói như một đứa trẻ.

“Ừm, bây giờ tôi biết rồi, thật sự rất cảm ơn cậu luôn.”

“Sau khi biết đó là cậu, tôi cũng cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều. Vì là cậu nên mọi chuyện mới trở nên tốt hơn.”

Tôi nghe tiếng thút thít liền khựng lại quay sang nhìn cậu.

“Cậu khóc hả?”

Đôi mắt của Lộ Thanh Dã ửng đỏ, ủy khuất nhìn tôi.
“Đáng lẽ cậu nên thích tớ chứ!”

“Lúc tớ nhìn thấy cậu trong phòng chờ, sau đó lại thất chiếc vali bị rơi, tớ biết ngay nó là của cậu, liền đưa đến chỗ cậu ngay lập tức.”

“Nhưng tớ đã quên để lại thông tin liên lạc, cũng quên hỏi tên cậu trước đi rời đi.”

“Rồi sau đó cậu lại yêu người khác mất.”
Càng nghe tôi càng muốn khóc.

Làm thế nào mà một chàng trai cao gần m9 lại mít ướt như này.

Tôi ôm mặt cậu ấy lại, khẽ an ủi.
"Không sao mà, Lộ Thanh Dã."

"Bây giờ thích cậu cũng chưa muộn đúng không?"

Cậu ấy mở to mắt: “Cậu nói gì cơ?”

Tôi dường như nhìn thấy cái đuôi ngoe nguẩy
của cậu ấy.

“Tôi nói là, Lộ Thanh Dã, yêu nhau nhé?”

Cậu ấy lập tức ngừng thút thít, vội vàng gật đầu.

Tôi chủ động nắm lấy tay cậu ấy.

“Giản Hi, tớ thích cậu!”

Cậu ấy đột nhiên nghiêm túc thổ lộ.

Lộ Thanh Dã nói rằng cậu ấy thực sự đã yêu tôi ngay từ cái nhìn đầu tiên.

Trước đây tôi cho rằng yêu từ cái nhìn đầu tiên thì không được bền lâu cho lắm.

Nhưng Lộ Thanh Dã đã cho tôi biết.

Yêu từ cái nhìn đầu tiên, một lòng một dạ đến già chính là hai thứ có thể cùng tồn tại. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play