4.
Hôm nay là lễ kỷ niệm thành lập trường.

Tôi thực sự không nghĩ đến việc đi xem náo nhiệt ở bên ngoài, nhưng chịu không nỗi bạn cùng phòng cứ dây dưa năn nỉ.

Rất nhiều người vì muốn tìm được người yêu mà trang điểm, chuẩn bị cực kỳ cẩn thận.

Pháo hoa bung nở rồi chìm vào không trung. Tôi ăn mặc không đâu dính đâu, áo sơ mi trắng đứng yên tĩnh ở một góc.

Ngẫu nhiên có những ánh mắt của cả nam lẫn nữ hướng về tôi.

Có khinh thường, có ái muội.
*ái muội: mập mờ, tia mồi

Tôi liền cảm thấy không khỏe, tính toán chuẩn bị rời đi, lại Giản Thanh Đường chặn ngay giữa đường

Cô ta bưng một cái mâm, bên trên là mấy đĩa cơm.

“Hi hi, từ lúc về nước đến bây giờ chị còn chưa có cơ hội ôn chuyện với em.”

Tôi giương mắt lên nhìn cô ta.

“Chị nghĩ rằng, ngày hôm đó cũng xem như là quà tặng chị nhân dịp chị về nước nha.”

Giọng nói của Giản Thanh Đường làm như không có việc gì, tựa như chuyện tôi phân bua xấu tốt tất cả đều trở nên ngu ngốc.

Giản Thanh Đường nghịch tóc, ánh mắt bỗng thoáng nhìn qua.

Cô ta cười cười.

“Mà cái đó tính làm gì, giờ mới tính.”

Tôi còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra, đã thấy mặt Giản Thanh Đường dần dần xuất hiện vài vết đỏ.

Cô ta thực sự không thoải mái, không hề giả vờ.

Hiển nhiên là do dị ứng hải sản.

Mà hiện tại, bệnh tình lạ đột nhiên tái phát.

“Giản Thanh Đường, cô muốn làm cái gì?”

Tôi nhăn trán đến gần cô ta thêm một bước, cứ có cảm giác bất an.

Quả nhiên ngay sau đó, Giản Thanh Đường ngã xuống bàn, cuối cùng nằm trên mặt đất.

Tiếng động lớn đến nỗi nháy mắt đã thu hút sự chú ý của mọi người.

Bao gồm cả Thiệu Từ Ngôn.

“Thanh Đường!”

Thiệu Từ Ngôn lập tức chạy lại, ôm lấy Giản Thanh Đường.

Cô ta cũng chưa hoàn toàn bất tỉnh, chôn đầu ở trong lòng ngực Thiệu Từ Ngôn.

“A Từ, em khó chịu quá... giống như bị dị ứng.”

Thiệu Từ Ngôn vén tóc cô ta lên, thấy được những vết đỏ.

Giọng nói dịu dàng tôi chưa bao giờ nghe qua.

“Sao lại không cẩn thận ăn nhầm hải sản rồi? Bây giờ anh chở em đến bệnh viện nhé?”

Ai ngờ cái mâm kia lại không bị quăng hư, những viên thả lẩu vẫn còn y nguyên ở bên trong.

Giản Thanh Đường đưa tay chỉ chỉ.

Giọng nói yếu ớt, giống như khó chịu mà khóc nấc lên.

“Hi Hi, bên trong viên thả lẩu có tôm bóc vỏ, sao em lại kẹp cho chị….”

“Từ lúc chị trở về, cũng chưa làm gì có lỗi với em mà…”

Thiệu Từ Ngôn ngay lập tức liếc mắt nhìn về phía tôi.

Trong ánh mặt nhanh chóng xuất hiện lửa giận không thể kìm nén.

“Giản Thanh Đường, vì muốn hãm hại tôi mà chị cũng không tiếc mình mạo hiểm như thế này để đạt được mục đích sao?”

“Chị có phải bị bệnh gì rồi hay không?”

Tôi trừng mắt nhìn Giản Thanh Đường, không ngờ mà giật giật môi.

Nhưng Giản Thanh Đường hoàn toàn không cần phải giải thích, cô ta chẳng qua chỉ cần mơ hồ trốn vào trong ngực Thiệu Từ Ngôn khóc nức nở là được.

Hắn lo lắng tình trạng của Giản Thanh Đường sẽ càng trở nên trầm trọng.

Ánh mắt lạnh lẽo gieo trên người tôi từ từ thu lại.

Ôm lấy Giản Thanh Đường rời đi.

5.
Đêm hôm đó, Giản Thanh Đường gửi một video cho tôi.

Cô ta nằm trên giường bệnh, tay nắm lấy tay của Thiệu Từ Ngôn.

“A Từ, em khó chịu quá…”

Thiệu Từ Ngôn nắm chặt tay cô ta, không cho cô ta lộn xộn.

Bất đắc dĩ nhẹ nhàng dỗ dành.

“Đừng quấy. Ngoan, sẽ tốt ngay thôi.”

Giản Thanh Đường khẽ khóc.

Tôi nhìn ra, mặc dù cô ta đang rất khó chịu.

Nhưng mục đích thực sự của cô ta đã đạt được rồi.

Đáy mắt Thiệu Từ Ngôn chất đầy đau lòng, như muốn hóa thành nước mà tràn ra.

“A Từ, em có phải là không nên trở về không? Vì sao em mới trở về, Hi Hi đã đối xử với em như vậy?”

Tay đang để xuôi ở đầu giường của Thiệu Từ Ngôn bỗng nhiên siết lại, gân xanh như muốn lòi ra bên ngoài.

Nhìn là biết đang dùng lực.

“Không phải lỗi của em.”

“Là của Giản Thi.”

“Xu hướng tính dục còn không bình thường, sao tâm lý bình thường được.”

Lúc hắn nói về tôi, khuôn miệng không hề che giấu ý phản cảm, giễu cợt.

Video quay đến đây là hết.

Tôi hút mấy điếu thuốc liên tục, lại muộn màng nhận ra, tôi chưa bao giờ nghĩ đến việc sẽ giải thích với Thiệu Ngôn Từ.

Bi thương ở chỗ, trong tiềm thức tôi luôn tự nhủ với chính mình.

Hắn, sẽ không bao giờ tin tôi.

Tôi hoảng hốt nhớ lại, lúc còn hẹn hò với Thiệu Từ Ngôn tôi từng nói cho hắn biết.

“Thật ra em đã phát hiện tính hướng của mình không bình thường từ lâu rồi.”

Hắn nghe xong nhíu mày, giọng nói lại có chút thâm sâu.

“Anh chính là bước ngoặt đó.”

Khi đó tôi chưa bao giờ nghĩ đến, ở hiện tại chuyện này sẽ trở thành gai nhọn Thiệu Từ Ngôn dùng để tổn thương tôi.

Hôm nay hoàn toàn trở thành màn chào sân cảm ơn khán giả của hắn và cô ta. Tôi hút thuốc xong, nhanh kéo lê cơ thể mệt mỏi đi ngủ.

Ngày hôm sau, sau khi tỉnh dậy tôi đi đến phòng học.

Thời tiết oi bức tựa như sấm rền đập vào mặt đất, mang đến cảm giác áp bức.

Tôi cảm nhận những ánh mắt như có như không mà liếc về phía mình.

Mang tâm trạng không hiểu chuyện gì xảy ra đi tiếp, tôi gặp được bạn cùng phòng ở dưới lầu.

“Cậu… hôm nay không tính xin nghỉ à?”

“Sao?” Tôi khó hiểu.

“Cậu chưa xem video đó sao…” Sắc mặt của cậu ấy tệ đi, một lời khó nói như gặp phải đại nạn.

Bạn cùng phòng mở video ra, đưa điện thoại cho tôi xem.

“A Từ.”

Trong video, tôi đang nói chuyện với Thiệu Từ Ngôn.

“Muốn làm gì?” Thiệu Từ Ngôn cười nửa miệng nhìn tôi.

Tai tôi đỏ lên, nhưng mắt vẫn sáng rực nhìn hắn.

Nhẹ giọng nói: “Muốn…hôn anh.”

Thiệu Từ Ngôn cười ngả ngớn.

“Thèm à?” Nói xong còn nhéo nhéo cằm tôi.

Không nói đồng ý, cũng không nói từ chối.

Khi ấy tôi tự mặc định hắn muốn để tôi làm gì thì làm.

Tay tự động ôm mặt người đàn ông trước mặt, cằm cứ vậy mà tiến lại gần.

Ý cười trên mặt Thiệu Từ Ngôn không thay đổi, chẳng quá ánh mắt đã dần dần lạnh xuống.

Đây là lần đầu tiên tôi thân mật với người khác, lông mi không nhịn được mà run rẩy hồi hộp.

Lúc sắp chạm vào nhau thì Thiệu Từ Ngôn đang nghiêng đầu sang một bên, né tránh.

“Xin lỗi.”

“Anh chưa quen.”

Tôi nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, tay càng ngày càng siết chặt.

Ngay sau đó, hình ảnh chuyển qua cảnh khác.

Người cầm camera nói chuyện với Thiệu Từ Ngôn.

Người đang cầm camera quay đó là anh em của hắn.

Hắn nhếch môi cười cười.

“Trường hợp này là sao vậy Từ ca? Em còn muốn để lại chút gì đó, anh lại nghiêng đầu qua một bên, né hả?”

Thiệu Từ Ngôn không kiên nhẫn mà nhăn mặt lại.

“Vừa nghĩ đến việc hôn môi với một thằng đực rựa, tao buồn nôn muốn chết.”

Bạn cùng phòng còn nhỏ giọng bổ sung:

“Thiệu Từ Ngôn đăng video này lên diễn đàn trường thay cho lời muốn nói. Hơn thế nữa, ở dưới cmt có rất nhiều người chửi cậu. Nói cậu đồng tình luyến ái, quá buồn nôn…”

Đầu óc trở nên trống rỗng, tôi không có bất kỳ phản ứng nào.

Không thể ngay lập tức tiêu hoá hết tin tức bạn cùng phòng nói với mình.

Chỉ biết, bản thân mình chịu đựng cho đến giờ phút này, lại không hề có một chút tác dụng nào cả.

Đám người bọn chúng càng được nước lấn tới, làm mọi chuyện trầm trọng thêm.

Màu trời vẫn như sấm rền giáng xuống nhân gian, mở màn kéo đến một trận mưa to đổ rào xuống.

Không biết từ bao giờ, từ lúc bắt đầu đến hiện tại, chỉ còn lại một mình tôi.

Tôi không có ô che, nhanh chóng bị mưa xối ướt hết cả người.

Không ngờ, Thiệu Từ Ngôn lại ở đâu xuất hiện ngay lúc này.

Ánh mắt hắn trầm tĩnh xa cách.

Tôi đứng đối diện hắn, cách hắn một màn mưa.

Tâm trạng ngay lập tức rạn nứt như vỡ đê.

Tôi xông đến trước mặt Thiệu Từ Ngôn, đánh rớt cây dù trên tay hắn.

Sau đó vung một đấm vào mặt hắn.

“Thiệu Từ Ngôn, các người rốt cuộc muốn tra tấn tôi đến mức nào nữa?”

“Con mẹ nó tôi chọc giận anh à?”

“Hiện tại thấy bộ dạng như thế này của tôi, đã hài lòng chưa?”

Tôi ngồi trên người hắn, bị mưa xối ướt hoàn toàn.

Mưa làm mờ tầm mắt tôi, như đọng lại nỗi đau trong tim. Mưa cứ thế rơi, đau đớn nhiều đến nỗi không thể cứu vớt lại, cứ vậy mà tuôn trào ra mặt đất.

“Giản Hi.”

Thiệu Từ Ngôn khinh rẻ nỗi đau của tôi, lạnh nhạt nói:

“Tôi đang giúp em chuộc tội với Giản Đường Thanh.”

Tâm trạng rơi theo trận mưa kia, hoàn toàn chảy hết ra bên ngoài.

Cụ thể đã trải qua chuyện gì, chính tôi cũng không nhớ rõ.

Ấn tượng cuối cùng chính là tôi xem Thiệu Từ Ngôn như người xa lạ.

Giọng điệu nghiêm túc.

“Thiệu Từ Ngôn, tôi thực sự rất hối hận khi thích anh.”

“Em lặp lại lần nữa?”

Quanh thân Thiệu Từ Ngôn như toả ra khí lạnh, tựa như cơn mưa đang rơi nặng hạt kia.

Tôi vô lực, không muốn cùng hắn dây dưa thêm nữa.

Xoay người nhận lấy cơn mưa đang xối vào mình, tôi rời đi không mảy may quan tâm đến những lời phẫn nộ của Thiệu Từ Ngôn ở đằng sau.

6.
Tôi lấy lý do vi phạm hình ảnh cá nhân của người khác, yêu cầu admin ra mặt xoá bỏ video.

Được đà đó, tôi báo cáo đám bạn của Thiệu Từ Ngôn với cảnh sát.

Bên kia cũng chịu im hơi lặng tiếng một thời gian.

Dường như mợi thứ đã quay trở lại như bình thường.

Nhưng ngay lúc này, Thiệu Từ Ngộ và Giản Thanh Đường lại công khai đang hẹn hò.

Vậy nên, tôi hoàn toàn trở thành trò cười, đề tài nói chuyện phiếm của tất cả mọi người.


Lúc thuyết trình, có 4 nhóm chuẩn bị thực hiện.

Thiệu Từ Ngôn kéo Giản Thanh Đường ngồi ơt giữa. Xung quanh là đám bạn hắn đang ồn ào xúm lại.

Dẫu đã vào đồn cảnh sát một lần, hình như cũng không để lại bài học gì cho đám người này.

Từng đoạn cụ thể sẽ do từng nhóm nhỏ lên thuyết trình ppt.

Không biết do trùng hợp hay sao, mà chủ đề của Giản Thanh Đường lại là: “Nên đối xử như thế nào với người đồng tính?”

“Đây là một chủ đề mở.”

Cô ta đứng trên bục giảng, ánh mắt như có như không đảo qua tôi, rồi lại dừng lại ở chỗ Thiệu Từ Ngôn, ung dung mỉm cười, giọng dịu dàng hỏi:

“Bạn học Thiệu! Xin hỏi nếu có một nam
sinh đồng tính công khai tỏ tình với bạn, bạn sẽ cảm thấy như thế nào?”

Mọi người nín thở, âm thầm nhìn về phía tôi.

Thiệu Từ Ngôn không liếc nhìn tôi một cái, phối hợp với Giản Thanh Đường đang đứng ở trên làm trò.

Giọng nói lạnh nhạt, còn mang theo chút trào phúng.

“Buồn nôn, thứ kia không cần đến thì chặt m.ẹ đi.”

Má Giản Thanh Đường đỏ ửng lên, gắt giọng.

“Thiệu Từ Ngôn, không cho phép đùa giỡn trong lớp học.”

Người khơi mào cười cười như không có gì, thuận theo mà nói lời xin lỗi, sau đó ngồi xuống.

Hai người họ ngay trên lớp học, ngang nhiên thể hiện tình cảm.

Nhưng ngay giây sau, tôi chưa kịp chuẩn bị đã bị Giản Thanh Đường điểm danh đứng lên trả lời câu hỏi.

“Xin hỏi bạn học Giản Hi, cậu có đồng ý với quan điểm của Thiệu Từ Ngôn về vấn đề kia không?”

Dường như sau vụ video kia, tôi rất ít khi để lộ tâm trạng khó chịu của mình.

Tôi bình tĩnh đứng lên, nhìn thẳng vào cô ta.

“Trước kia trả lời câu hỏi bạn, tôi xin hỏi bạn điều này.”

“Tôi nhớ hình như bạn thuận tay trái, vậy tay phải của bạn sẽ yếu hơn tay trái rất nhiều đúng không, vậy bạn sẽ chặt bỏ nó đi sao?”

“Nếu bạn nói không phải, vậy có phải đang trá hình mà phản đối lại quan điểm của bạn học Thiệu hay không?”

Giản Thanh Đường cố ý muốn làm tôi xấu mặt trước mọi người, không hề nghĩ đến người rớt đài lại chính là mình.

“Cậu!” Cô ta trợn tròn mắt, không nói được một câu hoàn chỉnh.

Cô ta ghi hận cả buổi học. Vậy nên vừa mới tan học, dòng người chậm chạp từ từ rời đi, cô ta yên lặng không phát ra bất kì một tiếng động nào mà di chuyển đứng sau lưng tôi.

Lúc tôi đến đầu cầu thang chuẩn bị đi xuống, cô ta tránh camera đạp tôi xuống dưới.

May là Giản Thanh Đường còn sót lại lý trí cuối cùng.

Chọn cầu thang cuối cùng đạp tôi.

Tôi ở trước mặt mọi người lăn xuống dưới, bị thương không quá nghiêm trọng.

Vẫn có thể khập khiễng đứng lên được.

Giảng viên vừa hay lại xuất hiện, thấy được hết một màn đang diễn ra ngay lúc này.

Giản Thanh Đường cười như người vô tội.

“Thầy, Triệu Hi tự mình ngã đó á.”

Còn chưa đợi tôi lên tiếng, cô ta đã giải thích.

“Em và Giản Hi cũng coi như người một nhà, sao mà em hãm hại em ấy được…”

Tôi cười lạnh một tiếng.

Âm thang không lớn không nhỏ, nhưng cũng đủ để mọi người tập trung nhìn về phía tôi.

“Thầy, em bị…”

“Giản Hi.”

Không biết từ lúc nào, Thiệu Từ Ngộ đã đi đến bên cạnh tôi.

Như không có gì mà cảnh cáo tôi.

“Nếu em dám làm Giản Thanh Đương tổn thương, tôi tuyệt đối sẽ không tha cho em.”

“Em cũng biết, tôi có thể khiến cuộc sống hai năm đại học tiếp theo của em, sống không bằng một con chó hoang.”

“Em nói gì thế, Giản Hi?” Giảng viên gấp gáp hỏi.

Tôi thấy trên đầu mình như đang có một cây đao treo lơ lửng.

Nó đang chờ kết quả phán quyết cuối cùng.

“Em nói, em bị chị gái của mình - Giản Đường Thanh đẩy xuống ạ…”

Tôi quay đầu nhìn về phía Thiệu Từ Ngôn nói.

“Thế nào, muốn ra mặt thay bạn gái à?”

“Anh có bản lĩnh như vậy, được thì giết tôi đi.”

Nói xong, tôi cũng không ngoảnh đầu lại nhìn.

Chuyện này dẫu đó có kết quả, cũng không thay đổi được gì.

Cha của Thiệu Từ Ngôn là người có chức vụ cao nhất trong trường học, hắn có thể dễ dàng ép đem chuyện này xuống hoàn toàn.

Mà chân tôi thì bị thương, vậy nên mỗi khi đi lên cầu thang tiến vào lớp, lại cực kỳ chật vật.

Nói tiếp, Thiệu Từ Ngôn và Giản Thanh Đường vẫn nhất quyết không buông tha cho tôi.

Giản Thanh Đường mỉm cười.

“Có lỗi với em quá Hi Hi, ba biết chị không cẩn thận đẩy em ngã xuống cầu thang liền mắng chị 10p liền, ông ấy thay em trút giận rồi.”

Mặt tôi như muốn nứt ra, cái người gọi là ba kia lại không đến nơi đến chốn dạy bảo con gái mình nên người.

Lúc Thiệu Từ Ngôn đi ngang qua tôi, cũng giễu cợt mà nói một câu.

“Cậu, giờ còn gì để tôi giết nữa đâu?”

Bọn họ cứ như vậy, mang chuyện làm nhục người khác lấy làm thú vui. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play