Kiểu Thứ Ba Trong Tình

Chương 4


5 tháng


10.
Dạo này hai người bọn họ cũng hiếm khi đến quấy rầy cuộc sống của tôi.

Nhưng tối hôm đó, khi tôi chuẩn bị đi tắm, Thiệu Từ Ngôn cứ bồn chồn định nói gì đó rồi lại thôi.

Hắn có vẻ đang rất không vui, nhíu mày chặn tôi lại.

“Giản Hi, cậu có biết đó là nhà tắm công cộng không, hơn nữa giờ này lại đang cực kì đông
người.”

“Tôi đưa cậu ra ngoài tắm, được chứ?”

Tôi nhanh chóng lắc đầu, lùi về sau một bước:

“Gì đây? Nói đủ chưa? Cậu muốn gì?”

Thiệu Từ Ngôn có vẻ chột dạ liền quay mặt đi né tránh ánh mắt của tôi.

“Trước kia là do tôi không tốt.”

“Nhưng Giản Hi à, sau khi video kia bị tung ra, mọi người đều biết cậu là người đồng tính rồi!”

“Cậu không mặt quần áo đứng trước mặt bọn họ, khác nào mỡ dâng miệng mèo đâu chứ? Cái này có hơi…”

Sau vài giây nói qua lại, có vẻ Thiệu Từ Ngôn không hề có ý định nhượng bộ để tôi đi.

Tôi cười khẽ, nói cho hắn biết vài thứ.

“Thiệu Từ Ngôn, nghe cho kĩ, tầng này không có người đồng tính.”

“Vì đoạn video kia mà bây giờ họ cảm thấy tôi chả khác gì một kẻ biến thái, cũng không ai có ý định đi tắm cùng lúc với tôi đâu. Vì vậy họ cũng đã nhờ bạn cùng phòng yêu cầu tôi chỉ có thể đi tắm trong một khoảng thời gian nhất định.”

Thiệu Từ Ngôn nghe xong thì sắc mặt trắng bệch.

Hắn dường như đang muốn xin lỗi nhưng không biết bắt đầu từ đâu.

“Tôi không nghĩ họ lại làm như vậy…”

“Rồi rồi tôi hiểu, nhưng phiền cậu tránh xa tôi ra hộ cái.”

“Bởi vì bây giờ, tôi nhìn thấy một tên vừa đồng tính, lại còn lì lợm la liếm như cậu đây thật sự rất ghê tởm.” Tôi cố ý gằn rõ từng chữ một.

Hốc mắt Thiệu Từ Ngôn bắt đầu đỏ hoe.

“Có phải là bây giờ tôi có làm gì đi nữa cậu cũng sẽ không bao giờ tha thứ không?”

“Nực cười, nhìn xem cậu làm ra chuyện tốt gì đi, còn tư cách vứt bỏ liêm sỉ ở đây cầu xin tha thứ à?” Tôi cảm thấy chuyện này đúng là hoang đường.

“Thiệu Ngôn Từ, nếu cậu là tôi, cậu sẽ tha thứ cho những việc đó sao?”

Hắn cúi đầu im lặng.

Hồi lâu mới hạ giọng, run run nói: “Tôi xin lỗi.”

Có vẻ hắn sắp từ bỏ rồi.

Sáng hôm sau tôi đến thư viện từ sớm.

Khi trở về kí túc xá, vị trí bên cạnh tôi đã được đổi lại cho bạn cùng phòng trước đó.

Thiệu Từ Ngôn rời đi nhanh thật, tôi cũng có chút bất ngờ.

Cảm giác giống như là hắn chưa từng ở đây vậy.

11.
Do nguyên nhân xuất phát từ Thiệu Từ Ngôn, Giản Thanh Đường lại đến tìm tôi một lần nữa.

Buổi tối tôi từ thư viện đi ra, bị cô ta chặn lại giữa đường.

Thư viện chuẩn bị đóng cửa, vậy nên trên đường cũng chỉ lẻ tẻ vài bóng người.

“Giản Hi, mày bẻ cong được Thiệu Từ Ngôn nên bây giờ đang đắc ý lắm chứ gì?”

“Hiện tại tao bị hắn đá rồi, mày cuối cùng cũng đợi được ngày hôm nay để chê cười tao.”

“Loại người như mày, tại sao không đi chết đi.”

Tôi không muốn tốn thời gian nói nhảm với cô ta.

Cô ta thấy tôi không nói một lời nào mặc kệ rời đi, hoàn toàn bộc phát thú tính.

Cô ta nắm chặt tay áo tôi, giơ tay lên tính tát tôi một bạt tai.

Tôi nhanh chóng cản lại, giật lại tay đẩy cô ta vào tường, thu lại sức.

“A -- Giản Hi, mày còn dám đánh trả hả?”

Lưng Giản Thanh Đường đập thẳng vào tường, đầu cũng bị đập không nhẹ.

Tôi khẽ cười một tiếng, không nhanh không chậm đi về phía cô ta.

“Giản Thanh Đường, mẹ nó chị có thói quen không dùng não à.”

“Mày muốn làm gì?” Cô ta cảnh giác nhìn tôi.

Tôi đưa tay khẩy nhẹ sợi tóc trên trán cô ta, không thèm quan tâm đến đạo lý.

“Đã trễ như vậy rồi, mà chỗ này vừa ngay điểm mù của camera giám sát, tôi đang nghĩ nên làm gì với chị đây?”

Nói xong, tôi di chuyển ngón tay đến đầu vai cô ta, nhẹ nhàng vuốt ve.

“Không phải mày thích đàn ông sao…?”

Khí thế kiêu ngạo vừa rồi của cô ta ngay lập tức biến mất. Hiện tại lại đang giả vờ bình tĩnh
mà chống đỡ, nhưng cơ thể lại run lên không dám cử động gì.

Tôi cười dịu dàng, ngón tay lại di chuyển vuốt ve lên cổ cô ta.

“Dù tôi có là gay, cũng không ngại làm chuyện đó với chị nha?”

Giản Thanh Đường giãy dũa mãi không có kết quả, trong mắt đã ngập tràn ánh nước.

“Xin lỗi, xin lỗi em Hi Hi. Đừng đối xử với chị như thế sao, dù sao chúng ta cũng là chị em ruột thịt với nhau mà…”

Tay đặt trên cổ cô ta hơi siết chặt lại.

“Đừng có mà tới gây chuyện với tôi nữa, nghe rõ chưa, chị?”

“Nếu không, ngàn vạn lần đừng để bản thân chị có cơ hội ở một mình.”

Vẻ mặt cô ta không giấu được sợ hãi, không ngừng liên tục gật đầu.

Tôi lui về phía sau một bước, buông tay ra.

Lạnh nhạt nhìn đường bước đi, né tránh Giản Thanh Đường đang chật vật.

“Không ngờ cậu cũng có một mặt như này nha.”

Lộ Thanh Dã quơ quơ điện thoại trên tay.

“Tớ không gọi được cho cậu, trễ thế này nên nghĩ muốn đến thư viện tìm cậu một chút, lo lắng cậu sẽ xảy ra chuyện gì.”

Giếng nước trong lòng đã khô cạn từ lâu, nay lại được rót vào bên trong một dòng nước ấm, lan tỏa khắp con tim.

Mà rung động bồi hồi, cũng không phải mới một lần duy nhất.

Đều là do Lộ Thanh Dã mà nảy sinh.

Tôi cảm ơn, sau đó lại bật lại cậu ấy.

“Tôi cũng là đàn ông, cậu tới đón làm gì?”

Cậu ấy cười nhẹ, ừ ừ một tiếng.

“Rồi rồi, bây giờ mình đi cùng nhau, vậy thì bảo vệ nhau ha.”

Ánh măt Lộ Thanh Dã rơi xuống cổ tôi, giọng nói thâm trầm.

“Thì ra cậu thích bóp cổ người khác à?”

“Vậy nếu chỗ đó bị bóp… thì có thích không?”

Đồ điên.

Tôi không thèm để ý cậu ấy nữa, trực tiếp rời đi.

Lộ Thanh Dã ung dung theo sát tôi, mặt còn ngả ngớn bổ sung.

“Được, không thích thì không bóp đâu.”

“Miễn cậu bóp cho tớ là được.”

Nam sinh đang đi sau lưng tôi, bề ngoài nếu so với Thiệu Từ Ngôn thì còn tuỳ tiện kiêu ngạo hơn rất nhiều.

Bề ngoài đã không đáng tin cậy, vậy mà nội tâm cũng thế nốt.

Ví dụ như lúc tôi đi tắm, cậu ấy sẽ chuyên môn đi qua đi lại.

Mà tôi chưa bao giờ nghĩ lợi ích của việc cả hai đều là người đồng tính là sẽ chung thì giờ, chung giờ giấc mà đến nhà tắm công cộng.

Lúc tôi mới vừa đi ra, đã thấy cậu ấy vừa vặn đứng ở cửa ra vào nhà tắm.

“Cậu ở đây làm gì? Không tắm à?”

Lộ Thanh Dã dựa người vào tường chơi điện thoại, thấy tôi mới từ từ cất điện thoại đi.

Đưa tay lau nhẹ những giọt nước đang chảy xuống mặt tôi.

“Chưa nói với cậu tầng này toàn là trai thẳng và trai thẳng.”

“Phòng ngừa trường hợp có biến thái rình mò, tôi đứng đây canh cửa mới yên tâm.”

Thấy vậy, tôi chầm chậm mà đi từ từ lại.

Chờ cậu ấy theo kịp, hai người cùng nhau cất bước đi.

Đêm đó ánh trăng cực kỳ dịu dàng, sương mù dày đặc bao quanh khắp lối, thoáng chốc mọi thứ đã trở nên mịt mù không rõ hướng đi.

Tựa như trên thế gian này, chỉ còn lại mình tôi và cậu ấy.

Lần đầu tiên tôi muốn những ném lo âu ra đằng sau, thử lại lần nữa.

Giản Thanh Đường chán ghét tôi nhiều năm như vậy, chút doạ nạt kia cũng không hoàn toàn hù sợ cô ta.

Nhưng cô ta thực sự cũng không dám làm gì.

Vậy nên, lúc một người đám người đến tìm tôi quấy phá, cũng không thấy cô ta xuất đầu lộ diện.

Trong nhà ăn, mấy thanh niên cao 1m90 trở lên, trên tay đang cầm đĩa cơm xông về phía tôi.

Khi đi ngang qua tôi, thanh niên cầm đầu bỗng nhiên cố ý đụng vào bả vai tôi, làm đĩa ăn của hắn lăn đùng xuống đất.

“M.ẹ mày, đi đường không dùng mắt à?”

Nói xong, hắn ta hung hăng đẩy tôi một cái.

Rõ ràng là đang cố ý gây sự.

Tôi cảm nhận được hắn đang dùng toàn lực để đẩy tôi ra.

“Xin lỗi.” Tôi không muốn chuyện nhỏ bé xé ra to.

Nhưng hắn căn bản không muốn cho tôi đi.

“Một câu xin lỗi là giải quyết xong hả?”

“Bây giờ, một là mày đi đến quầy cơm mua hết suất cơm còn lại cho tao.”

“Hai là, mày ngồi xuống liếm sạch sẽ hết đồ ăn trên mặt đất. Tao liền đồng ý nhận lời xin lỗi của mày, thế nào?”

Phương pháp ác ý bới móc này y hệt cách làm của một người nào đó.

Tôi nâng mắt, đảo một lượt đám người đối diện.

“Là Giản Thanh Đường gọi mấy người đến đây à?”

Mấy người trước mắt sững sờ, không nghĩ tôi có thể nhanh chóng đoán ra người đứng đằng sau nhanh như vậy.

Tôi nhìn kĩ mấy người trước mặt, có hơi hơi quen mắt.

Một bên ở trong trí nhớ tìm tòi suy nghĩ, một bên vờn qua vờn lại đám người đó.

“Nếu dám giở trò bắt nạt ở nơi công cộng, tôi có thể báo cảnh sát đấy, biết chuyện này không?”

“Còn chưa tốt nghiệp mà mấy người đã muốn ghi vài vết ở trong học bạ rồi à?”

Tên to con cầm đầu thoáng chút do dự.

Rõ ràng là đầu óc ngu si, tứ chi phát triển.

Tôi liếc nhìn cánh tay của mấy người đối diện, đều đồng nhất giống nhau theo thói quen đặt tay ở cùng một vị trí, ngay lập tức nhớ ra.

“Hình như tôi có chào hỏi mọi người ở trong khoa thể dục rồi phải không, các cậu là năm nhất à?”

Tên to con a một tiếng, nhìn vẻ bề ngoài là đã có câu trả lời.

Tham gia câu lạc bộ thể dục dài lắm cũng chỉ đuợc 2 họ phần, không cần phải bắt buộc học thêm mấy môn tự chọn.

Mà vừa hay, bạn cùng phòng của tôi lại là đội trưởng câu lạc bộ thể dục.

Tôi coi đây là điều kiện trao đổi.

“Giản Thanh Đường cho mấy người bao nhiêu? Chẳng qua cũng chỉ đủ trả tiền vài bữa cơm. Tôi có thể giúp mọi người miễn chọn mấy môn tự học, thấy thế nào?”

“Nói cho tôi biết, mục đích cô ta phái mấy người đến đây chơi tôi là gì?”

Tên to con do dự một chút, cân nhắc lựa chọn liên tiếp, cuối cùng lựa chọn “đào ngũ”.

Giọng nói của nam sinh này cực kỳ to , nói chuyện bình thường giống như đang rống vào mặt người khác.

“Một là đánh cậu một trận, hai là bắt cậu liếm sạch cơm rơi trên đất.”

Tôi nhìn mặt đất cười cười.

Vừa định nói lại, phía sau đã truyền đến giọng nói tràn đầy lửa giận.

“Thè lưỡi liếm cái c.on m.ẹ mày.”

Lộ Thanh Dã dường như mới nghe được một câu, đã tưởng tôi đang bị bọn chúng bắt nạt.

Hai lời chưa kịp nói, trực tiếp lấy đĩa cơm ai ăn dư để ở bàn bên, úp vào mặt tên to con đang nói chuyện với tôi.

Tôi: “…”

Rõ ràng mọi chuyện đang thuận buồm xuôi gió mà…

Sau một hồi lộn xộn đánh nhau um xùm, tên to con bụm lấy máu mũi đang chảy, muốn khóc cũng không khóc được.

“Vc m.ẹ nó, cái gì vậy?”

Đám người đó vịn lấy tên to con, dẫn người rời đi.

Tôi quay đầu nhìn Lộ Thanh Dã.

“Tớ quá giỏi, một mình chấp bốn sinh viên thể dục.”

Ánh mắt cậu ấy sáng rực, thiếu niên mạnh mẽ đẩy kiêu ngạo.

“‘Nên nói rõ với cậu điều này. Giản Hi à, thể lực của tớ tốt lắm đó nha!”

Làm ơn câm miệng dùm đi.

Tôi nhìn mặt hắn khắp nơi xanh xanh tím tím, tức đến nỗi bật cười.

Kéo cậu ấy đến phòng y tế xử lý vết thương.

Thiếu niên nhịn đau chịu đựng vết thương, cứ lấy bước ngoặt ban nãy kể đi kể lại mình lợi hại như thế nào.

“Là 1 đánh 4 đó! Giản Hi!”

“Tụi nó cộng lại không sai lắm thì cỡ 1000 cân nhỉ? Vậy mà còn bị tớ dễ dàng quật sấp mặt hết?”

Làm gì có dụ 1000 cân.

Tôi bất đắc dĩ thở dài, gật gật đầu.

“Đúng vậy. Cậu giỏi lắm.”

“Liệt kê những người trên trường tôi đã từng gặp qua, cậu là số 1 đó.”

Lộ Thanh Dã dùng sức gật gật đầu, khoé môi cứ cong cong.

Cái đuôi ở sau lưng sắp giấu không nỗi nữa rồi.

Dáng vẻ y chang cún con lần đầu tiên được khích lệ, gặm lấy đĩa bay chạy lại đưa cho chủ nhân, đuôi không nhịn được qua ngoe nguẩy lắc qua lắc đòi thưởng.

Vì không muốn đả kích đến sự tự tin của cậu ấy, tôi cũng không nói cho cậu ấy biết tôi đã xử lý xong mọi chuyện từ lâu.

Lúc về đến ký túc xá, phòng đã sắp tắt đèn đi ngủ.

Lộ Thanh Dã làm sói hoang cả một ngày dài, lúc trở về liền đi đến nhà tắm.

Nhưng cậu ấy vừa mới vào chưa được bao lâu, đèn và nước đã bị cắt.

Phòng ngừa có chuyện gì xảy ra, tôi lấy đèn pin, vừa đi vừa nhìn nhìn.

“Lộ Thanh Dã.”

“Ơi…”

“Nước bị cắt mất rồi, cậu tắm xong chưa?”

Tôi đứng trước cửa nhà tắm không dám đi vào.

Bên trong im lặng hai giây, cậu ấy mới khàn giọng mở miệng.

“Giản Hi, bọt xà phòng vào trong mắt tớ rồi, tớ không mở mắt được, cậu có thể—“

Cậu ấy dừng lại một chút rồi mới nói tiếp.

“Cậu giúp tớ mang khăn lau mặt vào đây được không?”

Tôi mở to mắt, cứ đần đần ừ một tiếng.

Cùng là đàn ông với nhau, không việc gì phải xấu hổ.

Tôi bật đèn pin, ánh mắt nhìn thẳng vào mặt Lộ Thanh Dã, không dám nhìn lung tung đi đâu.

Cũng không dám di chuyển mắt xuống phía dưới.

“Cho cậu.”

Lộ Thanh Dã đón nhận.

Tôi đang muốn quay người chuẩn bị rời đi. Ai ngờ trên mặt đất lại toàn là nước, không cẩn thận trượt chân, ngã chỏng người về phía sau.

Ngay chân cậu ấy.

… Thứ không nên thấy cũng đã thấy.

Tô vô thức ngẩng đầu.

Vừa ngay lúc Lộ Thanh Dã lau mặt xong, đang mở mắt ra.

Bốn mắt nhìn nhau.

Tôi: “…”

Lộ Thanh Dã: “…”

Giờ phút này, tôi xấu hổ đến nỗi muốn ch.ết đi cho rồi.

Rối loạn không biết làm sao mấy giây, Lộ Thanh Dã lại cầm ca nước bên cạnh xối ướt hết tóc.

Sau đó chúng tôi im lặng trở về phòng ngủ.

Trên đường đi, Lộ Thanh Dã đột nhiên nói chuyện.

“Thấy có được hay không?”

“Thì cái chỗ ấy ấy, vượt xa kích thước trung bình của đàn ông bình thường đó nha.”

Tôi im hơi lặng tiếng bước nhanh hơn, kéo dãn khoảng cách với cậu ấy.

Lộ Thanh Dã lại không biết sống chết mà nhỏ giọng bổ sung: “Thật đó, tớ có tìm tòi kích thước của mấy này rồi…”

Cái thằng thẳng tính này muốn giết tôi luôn hay sao hả!!! 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play