Kiểu Thứ Ba Trong Tình

Chương 1


5 tháng


01.
Lúc nhận được điện thoại của Thiệu Từ Ngôn, tôi có hơi sửng sốt.

Đây là lần đầu tiên trong nửa tháng qua hắn chủ động liên lạc với tôi.

“Hôm nay là sinh nhật tôi, đến đây không?”

Giọng nói lười biếng của thiếu niên hòa lẫn với tiếng nhạc xập xình.

Tôi khựng lại.

“Em không biết hôm nay là... Em lập tức đến ngay.”

Thiệu Từ Ngôn dùng giọng mũi ừ một tiếng.

Sau khi nói cho tôi biết địa chỉ, lập tức ngắt điện thoại.

Tội vội vàng ra khỏi cửa, trên đường đi vẫn luôn suy nghĩ hắn muốn được tặng quà sinh nhật gì.

Đây là lần sinh nhật đầu tiên của Thiệu Từ Ngôn từ khi chúng tôi bên nhau.

Lúc đi đến hàng ghế trước quán bar, tôi vẫn đang nhớ kỹ quà sinh nhật của hắn.

Nhưng vừa mới đẩy cửa vào, một giọng nam quen thuộc đã ngay lập tức đánh gãy suy nghĩ của tôi.

“Giản Hi mới là bạn trai anh, anh ôm em thế này có sao không?”

Nghe thấy tên mình, tôi theo bản năng dừng tay đang chuẩn bị mở cửa.

Thiệu Từ Ngôn ôm lấy chị gái Giản Thanh Đường của tôi, hơi chau mày lại.

“Đừng dùng cái từ bạn trai này, kinh tởm.”

“Nếu không phải do cậu ta lớn thao thao giống em, không thì tôi cũng chẳng liếc mắt nhìn cậu ta một cái.”

“Đồng tình luyến ái, còn không phải biến thái sao?”

Cơ thể tôi trong nháy mắt cứng đờ.

Giống như không nghe hiểu những lời mà Thiệu Từ Ngôn đang nói.

Thì ra... Thiệu Từ Ngôn coi tôi là thế thân của Giản Thanh Đường.

Vậy nên hắn mới ở bên tôi...

Giây tiếp theo, Giản Đường Thanh hơi nghiêng mặt qua, trực tiếp mắt đối mắt với tôi.

“Vừa mới nhắc Giản Thi, Giản Hi đã đến rồi.”

Cô ta cười cười với vài người bên cạnh, không nói lời nào mà kéo tôi đến trước mặt mọi người.

Mọi người xung quanh bắt đầu ồn ào.

“Bây giờ đã đến rồi, Giản Hi cậu đang nghĩ cái gì đây?”

Tôi ngẩng đầu, vừa lúc chạm phải con ngươi lạnh lùng của Thiệu Ngôn Từ.

Hắn vẫn thản nhiên ôm Giản Đường Thanh ngồi chỗ kia, không hề có một chút ý tứ muốn giải thích.

Mọi người bên cạnh vẫn tiếp tục chọc vào chỗ đau của tôi.

“Cậu thực sự không biết à? Mỗi khi Từ ca nhắc cậu với chúng tôi, trên mặt toàn là biểu cảm chán ghét đó.”

“Có phải trước kia cậu từng chủ động hôn Từ ca, sau đó bị từ chối không?”

Tôi ngay lập tức trừng lớn đôi mắt, mặt tái nhợt nhìn về phía người đang nói chuyện kia.

“Chiều hôm đó, Từ Ca ghê tởm đến nỗi một ngụm cơm cũng không ăn xong.”

Nói xong, người đứng xem ai nấy đều cười ầm lên.

Tôi máy móc quay đầu nhìn Thiệu Từ Ngôn.

“Thiệu Từ Ngôn...”

“Anh cũng nghĩ vậy sao?”

Hắn chỉ lạnh nhạt cong một cười một cái.

“Chuyện này đúng là sự thật.”

Trong miệng Thiệu Từ Ngôn như đang nhai một khối băng, nhẹ rũ mi mắt.

“Giản Hi, cậu thấy hết rồi đấy.”

“Thanh Đường về rồi, tôi đá cậu đi thôi.”

Biến cố lớn ập đến khiến tinh thần không kịp hồi phục. Nhưng tôi vẫn ý thức được ngay giờ đây tôi đang bị làm nhục trước mặt tất cả mọi người.

Tôi bưng chén rượu lên, hất vào mặt Thiệu Từ Ngôn.

“ĐCM, khốn khiếp!”

Nói xong, tôi liền dùng một chân hung hăng đạp qua.

Ngay lập tức, bạn bè bên cạnh Thiệu Từ Ngôn từng người không chút lưu tình đấm một cú vào người tôi.

“Mẹ mày tài giỏi thật đấy, còn dám động thủ.”

Giản Thanh Đường vội vàng lấy khăn lau mặt Thiệu Ngôn Từ, trách cứ mà nhìn về phía tôi đang chật vật té ngã.

Thiệu Ngôn Từ cười một chút, đứng từ trên cao nhìn xuống tôi.

“Có thể cút chưa? Lần này ông đây không nợ gì cậu nữa?”

Nói xong, không đợi tôi phản ứng lại.

Tôi đã bị người của Thiệu Ngôn Từ sai ném ra khỏi bar.

2.
Ban đêm, trời đột nhiên nổi cơn mưa.

Mưa càng rơi càng lớn, như rót thấu hoàn toàn tâm tư tôi.

Đi trong mưa, tôi nhớ lại ngày Thiệu Từ Ngôn tỏ tình mình.

Thiếu niên vừa tùy tiện vừa kiêu ngạo.

“Tôi, nói chuyện với cậu một chút.”

“Vâng?”

“Tôi thích cậu, cậu có thể ở bên tôi được không?”

“Nhưng... tôi là nam, mà cậu cũng là nam mà...”

“Quan tâm nam nữ làm gì, tôi chỉ thích cậu.”
Không ngờ là gạt tôi.

Tôi run rẩy rũ mi mắt, một giọt nước không biết là nước mưa hay nước mắt, từ từ nhỏ giọt xuống trên mặt đất.

3.
Bên trong quán bar.

Giản Thanh Đường nhìn Thiệu Từ Ngôn đang ngẩn ngơ nhìn chằm chằm về một hướng, đẩy bả vai của hắn một cái.

“Sao? Luyến tiếc à?”

“Đừng nói anh diễn thành thật đấy nhé, thích Giản Hi thật à?”
Thiệu Từ Ngôn hoàn hồn, cười nhạt một tiếng.

“Em vừa về thấy vậy nên kinh tởm tôi à?”

Nói xong, hắn cắn nhẹ vào môi dưới của Giản Thanh Đường.

“Chỗ này của phụ nữ, mới là thứ tôi thích.”

Thiệu Từ Ngôn như đang nói với chính lòng mình.

Giản Thanh Đường vòng tay ôm lấy cổ hắn, ở bên tai hắn nhẹ giọng mở miệng nói:

“Em đền bù cho anh... được không?”

Thiệu Từ Ngôn cười nhẹ một tiếng, ôm Giản Thanh Đường đứng dậy rời đi.

...
Cùng lúc đó, tôi bị mưa xối giống y chang con gà rớt vào nồi canh, bước vào cửa chính Giản gia đã bị mẹ kế châm chọc.

“Hiện tại mày càng ngày càng có khí phách thiếu gia nhà Giản gia rồi, hơn nửa đến còn chưa mò về nhà, đi đâu vui chơi?”

Người hầu trong nhà cũng nhao nhao ném ánh mắt chê cười về hướng tôi.

Giống như từ trước đến nay đều xem tôi là người ngoài nhà Giản gia, mà tôi vừa lúc nãy còn bị Thiệu Từ Ngôn chất đống đau thương lên người.

Đau đớn từ hai phía mạnh mẽ lao đến, giờ phút này tôi thực sự rất mệt mỏi.

Ngày hôm sau, tôi liền đem hết đồ đạc ra trọ ở trường.

Rời xa những người mà không giây phút nào tôi muốn nhìn thấy.
...

Ai ngờ lại trùng hợp, tôi không ngờ mình dẫu có tránh như thế nào cũng không thể tránh khỏi.

Tôi chỉ đi lấy một phần cơm trưa, lại gặp được đám người Thiệu Từ Ngôn.

“Cậu tới đây làm gì?”

Tôi đứng ở trước quầy chờ lấy cơm trưa của mình, lại đụng mặt Thiệu Từ Ngôn mới từ phòng đi ra.

Giọng nói xen lẫn chất vấn không hiển rõ.

“Làm c.on mẹ anh.” Tôi không muốn để ý đến hắn.

Giản Thanh Đường cũng đi theo.

Biểu cảm trên mặt hơi vi diệu, điệu bộ châm chọc.

“Hi Hi, em vẫn chưa từ bỏ ý định sao, còn ở đây theo dõi anh chị?”

“Chị chưa bao giờ nghĩ em là nam... so với nữ sinh còn khó hiểu hơn. Hay nên nói – mấy người các em đều như vậy sao?”

Tất nhiên, Thiệu Từ Ngôn cũng nghĩ như vậy.

Vậy nên lúc Giản Thanh Đường vừa nói xong, hắn liền nhíu mày, ánh mắt tràn ngập bài xích nhìn về phía tôi.

“Đây là quầy cơm, nơi công cộng.”

Tôi di chuyển tầm mắt, giọng nói lạnh nhạt.
Biến thành một người khác mà nói cho hai người họ biết, lần này chỉ là tình cờ gặp nhau thôi.

Giống như bi thương và thống khổ đã bị tôi chèn ép chuyển hóa thành mệt mỏi.

Tôi vô lực không muốn cùng bọn họ so đo, khóe môi còn ứa máu đến giờ vẫn chưa tan.

Tôi không thể trêu vào loại người như Thiệu Từ Ngôn.

“Bạn học, phần cơm chiên tôm bóc vỏ của em.”

Giọng nói trước quầy lôi tôi ra khỏi nghịch cảnh mình đang chìm đắm.

Sau khi gật đầu cảm ơn, tôi không quan tâm đến hai người kia nữa, trực tiếp xoay người rời đi.

Nhưng suốt quá trình này, Thiệu Từ Ngôn vẫn luôn nhìn chằm chằm tôi.

Hơn nữa, mắt càng ngày càng trở nên nóng rực.

Tôi không kìm được mà bước nhanh chân hơn, nhưng lúc vừa chạy đi lại bị Thiệu Từ Ngôn gọi lại.

“Giản Hi.”

Thiệu Từ Ngôn chắn trước mặt tôi.

Giống như đang không biết lựa lời nói như thế nào.

“Không phải cậu bị dị ứng hải sản sao?”

Tôi hiếm khi muốn giễu cợt hắn một chút.

“Dị ứng hải sản là Giản Thanh Đường.”

Thiệu Từ Ngôn khép chặt môi không nói được lời nào.

Nhưng vào lúc tôi vòng qua hắn chuẩn bị rời đi, hắn lại bắt lấy cánh tay tôi.

“Cậu, không muốn hỏi tôi gì sao?”

Tôi tránh ra, hơi khựng lại vài giây.

Sau đó vẫn hỏi.
“Hôm đó sinh nhật anh, lý do mà anh ở trước mặt tất cả mọi người làm nhục tôi là gì?”

“Nếu muốn chia tay, anh có thể nói thẳng.”

Gió nhẹ thổi qua một làn khí nóng, lòng tôi lại lạnh như đáy vực.

Tôi nghe Thiệu Từ Ngôn nói:

“Thanh Đường không thích cậu. Chính mẹ cậu là người đã phá hoại gia đình của cô ấy.”

Tia sáng mong manh cuối cùng trong lòng tôi, ánh sáng len sâu vào từng tế bào sau cùng cũng tắt hẳn.

Một lúc sau, giọng nói lạnh nhạt cũng trở nên sâu lắng hơn.

“Vậy nên từ lúc anh bắt đầu ở bên cạnh tôi, chỉ đơn giản là vì giúp Giản Thanh Đường thôi sao?”
Thiệu Từ Ngôn trầm mặc.

Tôi gật gật đầu.

Quả nhiên, không ai thích mình mới là điều bình thường nhất.

“Đã biết.”

Tôi cầm lấy đĩa cơm, nâng bước rời đi.

Tầm mắt lướt qua Giản Thanh Đường đang đứng trước cửa.

Cô ta bắn một ánh mắt về phía tôi, ngập tràn oán hận.

Cho đến khi tôi rẽ ngoặt, mắt liếc qua vẫn thấy

Thiệu Từ Ngôn đang đứng chỗ cũ lúc đi về phía tôi.

Làm tôi nhớ đến bản thân ở quá khứ.

Trước kia, tôi đều đứng ở chỗ này đợi hắn. 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play