Giáo thảo không hổ danh là giáo thảo.
Lương Thiệu không chỉ có gương mặt rất tuyệt, dáng người cũng không có gì để chê.
Vai rộng eo hẹp chân dài, làn da trắng, đặc biệt là sau khi xuống nước, đường cong cơ bắp phảng phất như đang phát quang, làm cho người khác không thể rời mắt.
Lúc này Tô Hạo cùng Tề Tử Khiêm vừa so kè nhau cũng đã lên bờ.
Hai người bọn họ đứng bên cạnh tôi, nhìn dáng người cường tráng dưới nước kia, đồng loạt cảm khái nói:
“Đúng là Thiệu ca, dáng người này, tư thế bơi lội này. Chúng ta không so nổi.”
Miệng tôi giật giật, không đáp lại câu này.
Một lúc lâu sau, Tô Hạo đột nhiên quay đầu lại hỏi tôi:
“Ế? Lại nói…… Sao cậu không chịu xuống nước vậy?
Hỏi đến đây .
Tôi thở dài một hơi, lựa chọn nói cẩn thận:
“Hai cậu nhanh chóng đi tắm rửa đi, lát nữa đừng xuống nước nữa.”
“Tại sao?”
"Nói ra các cậu có thể không tin nhưng trong nước có máy bay phản lực."
Vừa kéo dài, vừa đẩy hơi không phải máy bay phản lực thì là gì chứ.”
……..
Tô Hạo và Tề Tử Khiêm nghe xong sự tích kì lạ kia, mang vẻ mặt như phải ph*n chạy nhanh vào phòng tắm.
Tôi đứng một mình bên hồ bơi, mang theo khăn tắm chờ Lương Thiệu lên bờ.
Chẳng bao lâu sau.
Một nam sinh im lặng đứng bên cạnh tôi, bỗng nhiên lên tiếng:
"Cùng Lương Thiệu làm bạn cùng phòng, nhất định rất hạnh phúc đi."
Tôi ghé mắt sang, nhìn thấy một gương mặt đẹp mắt, đang si ngốc nhìn chằm chằm Lương Thiệu dưới nước.
Hôm nay trong trường có không ít nam nữ đến vây xem giáo thảo học bơi, cho nên Tần Tư Lễ xuất hiện ở đây tôi cũng không cảm thấy bất ngờ gì.
Nhưng cậu ta đột nhiên nói chuyện với tôi, có chút lạ lẫm.
Tôi thoáng cái động não, trong tình huống này "thẳng nam" sẽ trả lời như thế nào đây?
“Ách, đều là đực rựa cả, có gì mà hạnh phúc chứ.”
“Nếu cậu ấy là một tiểu cô nương, thì mới tính là hạnh phúc được.”
Tần Tư Lễ cười cười, không nói gì.
Cánh tay khoác lên vai tôi, đầu cũng theo đó mà dựa lên, một mùi dầu gội đầu tươi mát từng đợt chui vào khoang mũi tôi.
Tôi cứng đờ, không dám nhúc nhích.
Cậu ta định náo loạn cái gì đây.
Hai chúng tôi trước đây dường như không biết nhau mà, phải không?
Tôi muốn đẩy Tần Tư Lễ ra, nhưng lại không xuống tay được.
Không có biện pháp nào khác, đối mặt với gương mặt như vậy, chỉ có cái thẳng nam như Lương Thiệu mới có thể phũ phàng thôi.
Vì thế tôi và cậu ta liền duy trì một tư thế quái dị lại khá thân mật này, cùng nhau nhìn Lương Thiệu ở xa xa.
Chỉ thấy lấy thế ghiền ép tên kia, dẫn đầu đụng tới vách bể bơi về đích.
Giơ tay ép tóc ướt sũng ra sau đầu, lộ ra một khuôn mặt tuấn tú hoàn chỉnh, không thể bắt bẻ, nhất cử nhất động đều tản ra mị lực thuần nam, khiến cho những người xung quanh cảm thấy kinh diễm.
Ý thức được là mình thắng lợi, Lương Thiệu Xuân quay đầu nhìn lại, ánh mắt trực tiếp đặt trên người tôi.
Sau đó —— khi thấy rõ tôi cùng ai đứng chung một chỗ, khóe miệng cậu cười nhạt ngưng trệ, ngay cả ánh mắt cũng nguội lạnh xuống.
……….
“Chắc Lương Thiệu vẫn không biết cậu thích cậu ấy đó chứ?”
Lúc nghe Tần Tư Lễ nói như vậy, cả người tôi đều cảm thấy không ổn rồi.
Lập tức lấy ra một câu thoại có chút quen thuộc:
"Cái gì cơ? Nghe không hiểu."
Tần Tư Lễ là một lão làng trong vụ này, liếc mắt một cái cũng phân biệt được đâu là ‘đồng loại’.
Nghe vậy cậu ta cười khẽ một tiếng:
"Đừng giả vờ, tôi đều đã nhìn ra."
"Ánh mắt cậu nhìn Lương Thiệu, với lúc nhìn những người khác hoàn toàn không giống nhau."
Nói đến đây, cũng không cần phải giả vờ nữa.
Tôi không phải là một người kiên nhẫn.
Cho dù trước đây có chút đồng cảm với Tần Tư Lễ, nhưng đó cũng chỉ là vì cậu ta bị người đó từ chối mà thôi.
“Cái này hình như không có liên quan gì với cậu.” Tôi đẩy hắn ra, nhíu mày nhìn nhau.
Tần Tư Lễ không chỉ không tức giận, ngược lại nở nụ cười.
“Cậu nói xem…Nếu Lương Thiệu phát hiện ra người bạn cùng phòng mỗi ngày cùng ăn cùng ngủ với mình, là một kẻ đồng tính, yêu thầm mình, thì cậu ấy sẽ phản ứng như thế nào?”
“?”
Nói ra cũng thật giễu cợt.
Trong nháy mắt, tôi bỗng nhiên cảm thấy sợ hãi.
Cmn nhỏ này âm hiểm v~
Sauk hi cùng Tần Tư Lễ đối đầu, cậu ta dời tầm mắt, vui vẻ cười tươi với người ở phía sau tôi.
“Lương Thiệu, cậu đã trở lại.”
Thân thể tôi cứng đờ, chậm rãi xoay người.
Thấy Lương Thiệu đang đứng cách đó không xa, dùng một loại trạng thái đề phòng nhìn chằm chằm Tần Tư Lễ.
"Tránh xa bạn cùng phòng của tôi một chút."
“Tớ không tới tìm cậu ta, tớ tìm cậu.”
Tần Tư Lễ vừa giải thích, vừa đưa khăn tắm trên tay qua.
Ai ngờ Lương Thiệu căn bản không muốn để ý.
Giống như tránh rắn rết lui về phía sau một bước, lớn tiếng quát:
“Đừng dùng đồ của cậu động vào tôi.”
Ngữ khí quả thực là ác liệt.
Đồng tử tôi co rụt không khống chế được, thì ra Lương Thiệu đã "sợ đồng tính" đến mức này sao?
Có rất nhiều sinh viên xung quanh.
Hơn nữa Lương Thiệu và Tần Tư Lễ đều là đại soái ca nổi danh trong trường học.
Nhất thời, toàn bộ ánh mắt đổ dồn về phía này, thăm dò đánh giá.
Sắc mặt Tần Tư Lễ xanh đỏ một hồi, nhưng vẫn cố gắng nở ra một nụ cười gượng ép, nhẹ giọng hỏi:
"Chúng ta nói chuyện một chút được không?"
"Không có gì để nói, tránh ra, tôi và bạn cùng phòng còn có việc.”
Dường như những lời này đã triệt để khiến Tần Tư lễ tổn thương lòng tự trọng.
Cậu ta bất ngờ nổi giận, một tay ném khăn tắm xuống đất, hét lớn:
“Tôi là gay, cậu thấy tôi liền cật lực tránh né, vậy bạn cùng phòng của cậu cũng là gay, sao tôi không thấy cậu tránh xa cậu ấy chút nào!”
Trái tim tôi đập thật mạnh.
Máy móc di chuyển ánh mắt, đối diện với ánh mắt kinh ngạc của Lương Thiệu.
Cmnnnnnnn!!!!!!!!
“Cậu ta nói…..là thật sao?”
Phòng thay đồ.
Lương Thiệu ăn mặc chỉnh tề, đứng trước người tôi hỏi.
Tôi vốn đang đeo tất lên.
Nghe vậy, tay tôi không khỏi run rẩy, trong lòng mắng tên kia cả ngàn lần.
Mẹ nó, thằng chó Tần Tư Lễ, cậu ta tỏ tình không thành thì thôi đi, kéo tôi vào làm gì thì không biết.
Không có được liền đạp đổ người khác vậy?
Đáng đời cậu ta bị lôi đi trong bộ dạng lếch thếch dưới con mắt của bao nhiêu người.
Nhưng cho dù nội tâm không ngừng run rẩy nhưng cũng không biểu lộ ra ngoài.
Nhún nhún vai, ra vẻ không sao cả nói:
“Ừm. Nhưng cậu yên tâm, tớ đối với cậu tuyệt đối không có ý nghĩ không nên có, tình bạn thuẩn khiết hữu nghĩ mà thôi.”
Lương Thiệu trầm mặc vài giây.
Lúc nói chuyện, mang theo cảm giác có chút sốt ruột:
“Vậy cậu thích ai? Tần Tư Lễ sao? Cậu biết cậu ta từng làm g.......”
Tôi bỗng ngắt lười cậu ấy:
“Tớ không có thích ai cả, hy vọng cậu đừng ôm thành kiến với tớ.”
“Nhưng nếu cậu thực sự cảm thấy khó chịu, tớ có thế....”
Tôi dừng lại một chút, đè nén sự chua xót trong lòng, mới tiếp tục nói:
“Tớ có thể xin thầy đổi phòng.”
Tai họa bất ngờ ập đến a~
Mặc dù thích Lương Thiệu, nhưng tôi chưa từng mạo phạm đến cậu ấy.
Ngay cả khi cậu ấy thay quần áo trong ký túc xá, tôi đã kiềm chế không nhìn.
Được rồi... Thật ra là có nhìn trộm vài lần.
Nhưng giờ đây dù muốn cũng không thể nữa rồi.
Nếu như bắt buộc phải chuyển, chút phúc lợi đó cũng không còn hi vọng gì nữa.
Làm thế nào tôi có thể không chán nản đây?
Tôi vừa nói ra, trong nháy mắt Lương Thiệu có chút bối rối:
“Tôi không có.....”
“KHÔNG ĐƯỢC!”
Cửa phòng thay đồ “Két” một tiếng, hai người bạn cùng khác của chúng tôi hùng hổ đi ra.
Tô Hạo nhấn mạnh lần nữa: “Không được.”
“Tiểu Lâm không thể chuyển đi.”
Tề Tử Khiêm cũng gật gật đầu, dùng ánh mắt kiên định như muốn gia nhập Đảng tại chỗ nhìn về phía Lương Thiệu:
"Thiệu ca, làm bạn cùng phòng thời gian dài như vậy, Tiểu Lâm như nào chúng ta đều nhìn thấy, cậu ấy đối với chúng ta tuyệt đối là tình huynh đệ thuần khiết.
"Hơn nữa, khuynh hướng tình dục của cậu ấy là nam hay nữ, cùng chúng ta cũng không có liên quan gì?"
Tôi: “....”
Xấu hổ ch*t mất, giảm thọ mất thôi.
Nhưng không thể không thừa nhận, rất cảm động.
Không uổng công mang cơm cho hai ông thần này,
Lương Thiệu mặt không chút thay đổi nghe xong, há miệng muốn nói cái gì đó, lại bất ngờ không kịp đề phòng lại bị Tô Hạo che miệng lại.
Cậu ta làm ra bộ mặt đau đớn:
“Thiệu ca, nếu như cậu không chấp nhận nổi, vậy cậu.... chuyển đi đi!”
Lương Thiệu: “....”
“Ai nói tôi không chấp nhận cơ?”
“Tôi không sợ đồng tính.”
“So với các cậu. Tôi càng không muốn Sở Lâm chuyển đi.”
..........
Nói ra cũng thật không có tiền đồ.
Lúc ấy nghe Lương Thiệu nói những lời này, tôi thiếu chút nữa nhịn không được mà òa khóc.
Sao cậu không nói sớm cậu không sợ đồng tính.”
Tôi đây hay năm nay muốn xem phim người lớn, đều phải đợi đêm khuya thanh tĩnh đeo tai nghe chùm chăm xem, giống như một tên trộm.
Ngẫm lại đều nghẹn khuất.
Trở về ký túc xá.
Bầu không khí giữa tôi và Lương Thiệu vô cùng quỷ dị.
Cả hai đều kiểu muốn nói lại thôi, nhưng trong nháy mắt ánh mắt giao nhau lại vội vàng quay đầu đi.
Thật không được tự nhiên.
Tề Tử Khiêm và Tô Hạo thấy tình hình này, liền khuấy động không khí.
“Hôm nay tên ‘máy bay phản lực’ kia thật sự là làm cho người ta mở rộng tầm mắt."
"Đúng vậy, lúc tớ tắm rửa thiếu chút nữa đem da chà xát đến lột ra, thật ghê tởm."
“Đây không khác là bao, dùng hẳn nửa chai sữa tắm.”
“Hơn nữa, lúc bơi tớ còn thở bằng miệng, không chừng còn uống vào, vãi~ tởm chết đi được."
Tôi đã quên nó.
Bọn họ nhắc lại, làm tôi nhớ ra sự tình lúc nãy.
Giây tiếp theo, tôi "phốc" cười ra một tiếng.
Tiếng cười lớn vang vọng.
Lương Thiệu căn bản không hiểu chúng tôi đang nói cái gì, nhưng cậu ấy cũng đại khái nghe ra chút manh mối, nhíu mày hỏi:
“Cái gì mà máy bay phản lực.”
Tô Hạo gãi gãi đầu: "Tiểu Lâm không nói với cậu sao?"
Trái tim tôi đập thình thịch, muốn ngăn cản Tô Hạo nói ra sự thật.
Bởi vì Lương Thiệu mắc bệnh sạch sẽ, bình thường ngửi thấy mùi vị không thích đều sẽ không vui nửa ngày, càng không nghĩ đến chuyện này.
Nhưng rõ ràng là đã quá muộn.
Tô Hạo hưng phấn vỗ đùi: "Vậy tôi phải nói cho cậu nghe.”
“Hôm nay, cái tên bơi song song với cậu kia, hắn....”
Tôi yên lặng ngồi một bên, không ngăn cản nổi nữa.
Thôi được rồi.
Chỉ mong Lương Thiệu đừng quá suy sụp...
"Ba" một tiếng giòn vang, ly thủy tinh trong tay Lương Thiệu vỡ vụn.
Cả người cậu ấy vẫn duy trì tư thế bưng chén, ngây ngốc như gà gỗ.
Chẳng bao lâu sau.
Ánh mắt tối tăm của cậu chuyển hướng về phía tôi:
“Cho nên, cậu vì chuyện đó mới nhìn tên kia? Không phải bởi vì dáng người của hắn?"
Uh.
Tôi không thể hiểu được.
"Đương nhiên, tớ xem dáng người cậu ta làm gì?” Không đẹp bằng cậu.
Tất nhiên, tôi không dám nói câu sau.
Biểu tình của Lương Thiệu nhất thời so với ăn phải ph*n còn khó coi hơn.
Sự bình tĩnh trong xương cốt cũng không duy trì được nữa, kéo khăn tắm lên muốn xông vào phòng vệ sinh.
Nhưng cậu ấy quên cái ly vỡ dưới chân.
Trong lúc nguy cấp.
Tôi đứng dậy, cầm cổ tay cậu kéo lại.
“Cẩn thận!”
Thời gian như bị đóng băng.
Một lúc lâu sau, Lương Thiệu chậm rãi cúi đầu, nhìn tôi chạm vào da thịt cậu.
Lúc này ta mới phục hồi tinh thần, nhanh như chớp thu tay lại.
“Sợ cậu giẫm lên thủy tinh, không phải cố ý đụng vào người cậu đâu.”
Tôi đưa tay ra sau lưng, lặng lẽ nắm chặt tay.
Xúc cảm kia phảng phất còn lưu lại trên đầu ngón tay, làn da hơi lành lạnh, xương cốt cứng rắn.
Mặc dù chỉ chạm vào cổ tay, nhưng cũng đủ để làm cho nhịp tim tôi loạn hết lên.
Lương Thiệu rũ mi mắt xuống, khóe miệng nhếch lên một vòng cung giống như tự giễu:
“Ừm, tôi biết, cậu không thích tôi.”
Không biết có phải ảo giác hay không, giọng điệu Lương Thiệu nghe hình như có chút... U oán?
Tôi chột dạ cười gượng hai tiếng:
「Cái kia... Cậu đi tắm trước đi."
......
Bởi vì Tô hạo cùng Tề Tử Khiêm đánh cược, hôm nay Tề Tử Khiêm phải bao cả phòng đi trải nghiệm ‘Chiếc quần hoa của bà’ một phen.
Bốn người chúng tôi đã xin nghỉ phép một đêm với quản giáo và lên xe buýt đến vùng ngoại ô.
Tuy nhiên, khi đặt phòng tại quầy lễ tân, một chuyện khó xử đã xảy ra.
"Tôi muốn hai gian phòng tiêu chuẩn."
Nhân viên lễ tân liếc mắt nhìn máy tính, mang theo áy náy nói:
"Xin lỗi tiên sinh, cuối tuần nhiều người đến đây trải nghiệm, chỉ còn lại một gian phòng tiêu chuẩn cùng một gian phòng tình thú thôi ạ."
Im lặng một lúc.
Tô Hạo lập tức nói:
"Tớ không cùng Khiêm Tử ở chung một cái giường đua, hắn ngủ không thành thật tí nào.”
Đó là sự thật.
Tề Tử Khiêm không chỉ mộng du, mà còn ngáy rất to.
Nửa đêm trong phòng ngủ từ trên giường ngã xuống rất nhiều lần, vì thế lan can giường đều đặc biệt cao lên hai tầng.
Tôi suy nghĩ một láy, đề nghị:
“Vậy tớ sẽ cùng Khiêm Tử ở phòng tiêu chuẩn, cậu cùng Lương Thiệu ở phòng tình thú.”
Thực ra, điều này nằm trong suy tính của tôi.
Tề Tử Khiêm ngủ nhiều tật xấu, mà ngày hôm qua tôi vừa mới come out, hai chúng tôi ngủ chung phòng, sẽ tránh được sự xấu hổ.
Vừa nói ra, Tô Hạo cùng Tề Tử Khiêm hiển nhiên không có ý kiến gì.
Lương Thiệu vẫn luôn không lên tiếng lại nhíu chặt mày, một mực từ chối
“Không được."
"Sở Lâm với tôi một phòng."
-loading-