Cậu Ấy Là Người Yêu Của Tôi

Chương 2


6 tháng


Đôi môi mỏng vốn đẹp đẽ của Lương Thiệu, lúc này bị sưng lên gấp đôi, giống như hai miếng ruột heo nướng treo trên khuôn mặt tuấn mỹ ấy.

Tôi: “….”

Như người trên mây chưa tỉnh lại hoàn toàn.

“Cậu, cậu, cậu,…” Tôi chỉ vào Lương Thiệu nửa ngày, “Thì ra người hôn trộm tôi là cậu sao?”

Thân hình Lương Thiệu cứng đờ, lúc này mới phát giác ra tôi vừa lừa cậu ấy quay lại.

Ngẩng đầu lên liếc tôi một cái, lại nhanh chóng rời mắt đi, thần sắc hiếm thấy có chút hoảng loạn.

“Cái gì? Tôi nghe không hiểu.”

Tôi nhất thời tức giận.

Chứng cứ rành rành rồi mà còn giả ngu gì nữa.

Vừa định mở miệng nói gì đó, “ Két”, cửa ký túc xá phía sau lưng mở ra.

Tô Hạo cùng Tề Tử Khiêm biến mất cả buổi sáng cuối cùng cùng xuất hiện.

Trên môi hai tên đó cũng treo hai cái “ruột nướng”’

“?”

Tôi như bị sét đánh.

"Môi hai người sao cũng sưng lên rồi?"

Đừng nói là đêm qua họ xếp hàng hôn trộm tôi đấy chứ?

Tô Hạo gãi gãi đầu, bởi vì miệng sưng lên, giọng nói có chút mơ hồ không rõ:

“Ách, còn không phải là vì món snack cay tử thần rất hot trên mạng dạo gần đây sao, cay đến mức tớ sắp đi gặp diêm vương đến nơi rồi.”

Snack cay tử thần?

“Ở đâu ra vậy?”

“Fan gửi cho Trương Thịnh Đàm ở phòng bên cạnh để thử thách, còn lại một hộp, nó liền đưa cho phòng chúng ta.”

Dứt lời, Tô Hạo chỉ chỉ bàn của tôi: "Hộp kia tớ đặt trên bàn cậu đó, cậu có muốn cũng thử xem không? Rất ra gì."

Tôi cứng ngắc giật giật khóe miệng, nghiến răng nghiến lợi nói:

“Không, tớ đối với “Usopp”* cùng đôi môi dày đó không có hứng thú.
*Hình ảnh minh họa dưới comment.

Lý do của Tô Hạo cũng không có vấn đề gì.

Trương Thịnh Đàm ở phòng bên cạnh quả thật là một blogger có chút danh tiếng trên mạng, thường xuyên thử thách một số món ăn hắc ám kỳ lạ.

Nhưng điều này cũng làm tôi tức không chịu được.

Vì sao hắn sớm không đưa muộn không đưa, hết lần này tới lần khác lại đúng hôm nay tặng.

Hỏng cả kế lớn của tôi luôn rồi.

Bận rộn nửa ngày, dù cực kì tức giận nhưng tôi không dám hành động bậy bạ.

Tôi liếc nhìn ba "mỏ xúc xích" trong phòng ngủ.

Lương Thiệu đang đọc sách, trên sống mũi cao thẳng có đeo một cặp kính viền vàng, khí chất lạnh nhạt, giống như đối với bất luận chuyện gì cũng đều không có hứng thú.

Tô Hạo thì đang gọi điện thoại với bạn gái, thân hình gần m9 với đống cơ bắp đó lại ngượng ngùng lí nhí nói: “Bảo bối, anh nhớ em.”

Tề Tử Khiêm đang xem anime, phát lên hình ảnh thiếu nữ ngực lớn xinh đẹp, lập tức ấn xuống tạm dừng, hận không thể chui vào màn hình ở cự ly gần để ngắm nghía.

So với họ, tôi giống như một đứa gay hơn.

Hoặc là, Tề Tử Khiêm cũng chưa chắc?

Dù sao giường của cậu ta cũng đặt cạnh giường tôi, lúc cậu ta thiếu tình yêu muốn dựa vào mộng du để tìm sự an ủi, tôi tự nhiên thành nạn nhân đứng mũi chịu sào.

Nghĩ như vậy, tâm tình của tôi trong nháy mắt thoải mái không ít.

“Cái kia…..cậu, đừng để trong lòng nhé, vừa rồi tớ có chút kích động nên mới to tiếng, có chút hiểu nhầm thôi.”

Lương Thiệu không quay đầu lại, chỉ là tay nắm trang sách đột nhiên căng chặt, tăng thêm mấy nếp gấp chướng mắt cho tờ giấy.

“Hiểu nhầm điều gì cơ? Hôn trộm sao?”

Tôi cảm thấy vô cùng xấu hổ, sựn nhầm lẫn này trong mắt Lương Thiệu nhất định là vừa lố bịch vừa tự đa tình rồi.

Nhưng tôi vẫn đánh liều tự chế giễu “Ừ” một tiếng.

Lúc này rốt cuộc ánh mắt của Lương Thiệu cũng nhìn tôi một cái.

Cậu ấy đặt sách xuống, đôi mắt bình tĩnh nhìn về phía này.

“Nếu như tôi nói, đúng là tôi làm thì sao?”

……………………

Bầu không khí im lặng một lúc lâu.

“Đùa chút thôi, xem cậu sợ đến mức đó rồi kìa.”

Lương Thiệu một lần nữa cầm lấy sách, thản nhiên nói.

Thân thể căng thẳng của tôi chợt buông lỏng, lau mồ hôi lạnh trên trán.

Mẹ nó, thật kỳ lạ, ngay cả Lương Thiệu cũng sẽ trêu chọc người khác chơi.

Làm tôi sợ đến mức suýt thì tè ra quần.

Thấy một loạt phản ứng này của tôi, ánh mắt Lương Thiệu lạnh nhạt ảm đạm.

“Cậu hẳn là sợ đồng tính?”

Tôi sững sờ một giây, theo bản năng lắc đầu.

Sao tôi sợ đồng tính cơ chứ? Tôi chính là đồng tính đây.

Tôi thích Lương Thiệu bốn năm rồi.

Nhưng cậu ấy không biết.

Tôi sẽ không bao giờ cho cậu ấy biết.

Bởi vì... Lương Thiệu mới là người sợ kẻ đồng tính.

Còn nhớ hồi năm nhất, vừa mới khai giảng, tôi đang vì có thể ở chung phòng kí túc xá cùng Lương Thiệu mà mừng thầm trong lòng, vui vẻ không được bao lâu, hiện thực đã hung hăng tạt cho tôi một bạt tai.

Ngày hôm đó, tôi đã đi đến phòng phơi quần áo để lấy quần áo.

Vừa đi tới cửa, liền nghe được bên trong truyền đến tiếng nói chuyện.

“Lương Thiệu, tớ thích cậu.”

Qua khe cửa, tôi thấy bạn học nói chuyện.

Tần Tư Lễ, ở trường chúng tôi rất nổi tiếng, nổi tiếng đẹp trai.

Diện mạo tinh xảo vô cùng, lại còn là kiện tướng quốc tế, vừa ,mới nhập học đã được đánh giá là “Mãnh 1 sát thủ”, “Gay mỹ nhân”.

Cho dù là một thẳng nam, khi đối diện với một người như vậy, còn được người ta tỏ tình thì cũng sẽ do dự vài giây lại lễ phép khéo léo cự tuyệt.

Nhưng thật đáng tiếc, cậu ta gặp phải tấm gỗ Lương Thiệu kia.

Tần Tư Lễ nói xong câu kia, sắc mặt Lương Thiệu vốn không rõ ràng lại trở nên càng âm trầm.

Cậu khinh thường khẽ xuy một tiếng, lạnh lùng cứng rắn phun ra bốn chữ:

“Đừng khiến tôi ghê tởm.”

Kể từ đó, tôi đã trở thành một thẳng nam.

Ít nhất ở trước mặt Lương Thiệu là như vậy.

Không còn cách nào.

Một người như Tần Tư Lễ, trong mắt Lương Thiệu còn cảm thấy ghê tởm.

Nếu đổi thành tôi, cậu ấy sẽ không đánh tôi ngay lập tức đâu nhỉ?

Tôi không muốn thấy điều đó xảy ra.

Mất mặt quá rồi đấy!

“Đang nó gì vậy?”

Đột nhiên có một giọng nói chen vào, giống như một khối băng rơi vào nồi nưới sôi vậy, khiến cho bầu không khí vốn náo nhiệt liền trầm mặc một giây.

Nhưng cậu ta dường như cũng không giỏi tạo ra chủ đề để nói chuyện, thậm chí có chút vụng về.

Cho dù là như thế, cũng đủ để cho chúng tôi thụ sủng nhược kinh.

Giây sau, Tô Hạo phản ứng lại trước, cười nói với Lương Thiệu:

"Khu nghỉ dưỡng suối nước nóng mới khai trương ở ngoại ô, tên đặt là ‘Chiếc quần hoa của bà nội’.”

“Hahahahahhah”

Tôi và Tề Tử Khiêm như chạm phải dây cười, lại bắt đầu pha trò, sau một lúc, chúng tôi đều cười đến chảy cả nước mắt.

Ánh mắt Lương Thiệu vẫn đặt trên người tôi, thấy thế khóe miệng cũng cong lên.

Sau khi tôi bắt được khoảnh khắc đó, có chút hoảng hốt.

Không thể không nói, Lương Thiệu cười rộ lên... Thật là mẹ nó đẹp.

Độ cong cong của mắt làm dịu đi cảm giác lạnh lẽo trời sinh giữa hai hàng lông mày.

Có một loại khí chất không thể diễn tả, cực kỳ mê người.

“Sở Lâm, cậu nhìn chằm chằm Thiệu ca rồi ngẩn người gì vậy?”

Tô Hạo vươn tay huơ huơ trước mặt tôi.

Lúc tôi mới hồi thần lại, nhất thời quẫn bách không thôi thu hồi tầm mắt, không chú ý tới ánh mắt Lương Thiệu ý vị không rõ lóe lên một chút.

“A, soa vậy?”

“Sắp đến giờ học rồi, mau gọn đồ đạc rồi đi thôi.”

“A, được.”

Tiết học hôm nay là tiết bơi đầu tiên trong sự nghiệp đại học của tôi.

Lúc tôi từ trong phòng thay đồ đi ra, Tô Hạo và Tề Tử Khiêm đã mặc quần bơi, vận động làm ấm người bên hồ bơi.

Tô Hạo đề nghị: "Một hiệp, xem ai bơi nhanh."

"Được a, đánh cược cái gì?"

Tề Tử Khiêm, xoa cổ tay, nóng lòng muốn thử.

“Ai thua, cuối tuần sẽ đưa cả phòng đi “ Chiếc quần hoa của bà nội” trải nghiệm một chuyến.

“Được.”

Đảo mắt hai người bọn họ đã nhảy xuống hồ bơi, không thấy bóng dáng.

Khóe miệng tôi có chút co rút, nhị vị huynh đài này thật can đảm.

Lương Thiệu còn chưa từ phòng thay quần áo đi ra, những người đi qua đi lại xung quanh không khiến tôi hứng thú nổi, còn thiếu cái gì đó, tôi tính tìm một cái ghế ngồi tahm trước đã.

Lúc xoay người, trong lúc vô tình liếc đến một nơi, ánh mắt liền đứng hình.

Chỉ thấy trong bể bơi có một thân ảnh, đang thoải mái bơi.

Dáng người cũng tạm được, động tác tiêu sái.

Nhưng thu hút tôi không phải là điều này.

Mà là——

Anh ta đi tiểu khi bơi.

Nước hồ bơi mới được thay thế và tôi thấy rất rõ ràng.

Cảnh tượng đó được gọi là thật đáng sợ.

Làm tôi sửng sốt.

Cùng lúc đó, phía sau có vang lên một thanh âm.

“Đẹp sao?”

Tôi ngây ngốc, phản xạ theo bản năng:

“Đẹp”

Vừa dứt lười, khi phản ứng quay đầu lại thì thấy đó là Lương Thiệu.

Tôi không quan tâm đến việc thưởng thức cơ bụng tám múi của cậu ấy, vội vàng chỉ vào hồ bơi muốn nói:

“Cậu xem người đó, hắn….”

Ùm

Lời còn chưa dứt, Lương Thiệu đã không thấy đâu.

Cậu ấy đã bơi vào trong nước, bơi đến bên cạnh tên kia, giống như thi đấu vậy.

Tôi ngơ ngác, kinh ngạc bổ sung nửa câu sau:

"Hắn ở đi tiểu trong hồ...".

-loading- 
 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play