Dùng thẻ phòng mở cửa.
Tôi nhìn qua những vật dụng được bố trí trong phòng, ờm, chợt thấy cả người không khỏe lắm.
Màn che này….
Cái ghế treo* này….
Mấy cái đạo cụ….
Chọc mù mắt tôi điiiii!!!
Lương Thiệu đi theo sát phía sau tiến phòng coi như cái gì cũng không thấy, buông ba lô xuống tự mình đem đồ dùng cá nhân vào nhà tắm.
Vừa rồi, Lương Thiệu nói xong câu đó, tôi còn tưởng mình nghe nhầm.
Đặc biệt muốn hỏi cậu ấy: “Đại ca, cậu quên hôm qua tớ mới come out à?”
Nhưng mà thấy hai người khác không cảm thấy có cái gì là không đúng, tôi liền yên lặng đồng ý sự sắp xếp này.
Ầy, vui buồn lẫn lộn.
Dù sao, trong một số trường hợp, được ngủ cùng trên một chiếc giường với người mình thích cũng không thể gọi là hưởng thụ được.
Nó cũng có thể là một sự tra tấn ngọt ngào.
Sau khi lo lắng treo quần áo mang vào tủ quần áo, tôi quay người lại.
Một giây sau, tròng mắt thiếu chút nữa muốn rớt ra ngoài——
Lương Thiệu đang đưa lưng về phía tôi thay quần áo.
Sống lưng trần trụi cách chóp mũi tôi không quá năm cm, vừa thở ra một hơi đều là mùi sữa tắm man mác trên da cậu ấy.
Bởi vì khoảng cách quá ngắn, "sắc đẹp" trực tiếp biến thành "tuyệt sắc".
Tôi kinh ngạc nhìn chằm chằm vài giây, bỗng nhiên có cảm giác trong khoang mũi có chất lỏng ấm áp đang rục rịch.
Nhưng Lương Thiệu hình như không hề phát hiện.
Thay sang áo ngắn tay, rồi cậu ấy lại đặt tay lên thắt lưng quần, chậm rãi kéo xuống...
!!!
Tôi bịt mũi, hoảng loạn chạy vào phòng tắm.
Không chú ý tới khóe môi Lương Thiệu phía sau nhếch lên một nụ cười âm hiểm.
……..
Lúc ngâm suối nước nóng, Tề Tử Khiêm cùng Tô Hạo ở cách đó không xa đang tạt nước, đem bọt nước bắt tung tóe hết ra xung quanh.
Lương Thiệu vẫn còn bị ám ảnh “máy bay phản lực”, sống chết không chịu xuống nước, chỉ ngồi trên ghế mây bên bờ nhìn chúng tôi ngâm nước.
Mà tôi vô tư dựa vào bờ, trong lòng có chút ai oán.
Đêm nay phải chịu đựng thế nào đây?
Chỉ là nhìn thoáng qua Lương Thiệu thay quần áo, máu mũi liền chảy xiết hơn mười phút.
Buổi tối còn nằm cùng một giường, tôi phải làm sao đây!!!
Đột nhiên, phía sau tôi truyền đến giọng của ai đó thẹn thùng thì thầm:
“Má ơi, đẹp trai v~, lại còn ngồi một mình bên đó, chắc chắn độc thân rồi.”
“Cậu đi hỏi người ta đi, thêm wechat gì đó nữa.”
“Ai nha, tớ không dám, Phỉ Phỉ đi đi, cậu xinh đẹp như vậy, xác suất thành công rất lớn."
Tôi quay lại nhìn , quả nhiên ở cách đó không xa nhìn thấy ba cô gái, đang nhìn trộm Lương Thiệu.
Cô gái được gọi là "Phỉ Phỉ" quả thật giống như lời bọn họ nói, trông rất đẹp.
Vừa trắng vừa cao gầy, ngũ quan tinh xảo giống như một con búp bê.
Nhưng đã là thẳng hẳn, chắc hẳn cậu ấy sẽ không từ chối đâu.
Tim tôi đập mạnh như sấm.
Trơ mắt nhìn cô ấy cầm điện thoại di động, dáng đi uyển chuyển đi về phía Lương Thiệu, cúi người nói một câu gì đó.
Lương Thiệu sửng sốt một giây, phá lệ nhếch môi cười cười.
Tuy rằng khoảng cách xa một chút, nhưng tôi vẫn tinh mắt nhìn thấy, nhất thời lòng lạnh đi một nửa.
Còn gì đau lòng khi chứng kiến người mình yêu thầm thoát độc thân?
Nhưng mà, ngay khi tôi cho rằng hai người họ trao đổi phương thức liên lạc thành công thì Lương Thiệu bỗng nhiên giơ ngón tay chỉ về phía tôi, nói với cô gái một câu gì đó.
Cô gái quay đầu lại, khi nhìn rõ tôi, biểu hiện lộ ra một tia kinh ngạc.
Sau đó, tất cả những gì còn lại tôi đều không biết.
Bởi vì- tôi ngất xỉu.
Mở mắt ra một lần nữa.
Tôi thấy mình đang nằm trong phòng khách sạn với một cái bình treo trên tường.
Người bên giường phát hiện tôi tỉnh lại, vội vàng tiến lại gần hỏi:
“Cậu thế nào rồi? Có chỗ nào không thoải mái hay không?"
Tôi nhìn người con trai trước mặt đang lo lắng hỏi han, trong nhất thời không kịp phản ứng:
“Ách….. tớ bị sao đây?”
Lương Thiệu mím môi:
"Nhiệt độ nước quá cao dẫn đến cung cấp máu não không đủ, thiếu oxy."
Chính xác phải là, nhiệt độ nước quá cao + chảy quá nhiều máu mũi + tinh thần rất căng thẳng, tôi lặng lẽ bổ sung trong lòng.
“Tô Hạo với Tử Khiêm đâu ?”
“Chơi chán nên về phòng ngủ rồi.”
Tôi nhìn sắc trời bên ngoài, thì ra đã tối đen.
Tôi đã nằm lâu như vậy rồi?
“Đến ăn chút gì đi.” Lương Thiệu cầm khay đồ từ nhân viên phục vụ ngoài cửa đưa tới, vừa dọn ra bàn nhỏ bên giường vừa nói.
Tôi không dám làm phiền giáo thảo đại nhân.
Vội vàng ngồi thẳng người, muốn đoạt lấy khay đồi: “ Để tớ.”
Kết quả không ngoài dự đoán, tay lại đặt cùng một chỗ.
Giật mình rụt tay lại, tôi gượng cười:
“Không , không phải cố ý đâu.”
Lương Thiệu rũ mắt : "Ừm, cậu không cần mỗi lần đều nhấn mạnh, tôi biết cậu không thích tôi."
Bầu không khí rơi vào tình thái bối rối một lần nữa.
Tôi hắng giọng, chuyển đề tài nói chuyện một cách vụng về:
“A đúng rồi, ban ngày có cô gái hỏi cậu phương thức liên lạc, cậu đã nói gì vậy? Tại sao lại chỉ vô tôi nói gì đó?”
“Cậu sẽ không hỏi cô ấy là giữa tôi với cậu ai đẹp trai hơn đó chứ,ha ha ha…..”
Nói xong tôi cười như đứa dở.
Đôi mắt Lương Thiệu không chớp mắt nhìn tôi, thản nhiên mở miệng:
“Không có, tôi hỏi cô gái đó là hai chúng ta nhìn có giống một đôi hay không?”
“Ha ha…….khụ khụ khụ…..”
Tôi bị sặc, ho đến đỏ cả mặt.
Lương Thiệu khẽ thở dài, giơ tay nhẹ nhàng vỗ lưng cho tôi:
“Bị dọa đến mức đó sao?”
Sắc mặt tôi còn đỏ lựng: “Bớt đem tớ ra làm lá chắn đi.”
Với tính cách của Lương Thiệu mà nói ra một câu mập mờ lại mơ hồ như vậy.
Không phải là thay đầu rồi đấy chứ?
Cậu ấy không sợ đồng tính là tôi đã cảm ơn ông trời rồi.
Nào dám cầu xin xa vời cậu ấy cũng là gay, thậm chí là có ý với tôi.
Chuyện đó căn bản không có khả năng.
Đợi tôi ăn xong thì cũng đã là 11 giờ tối rồi.
Bởi vì ban ngày ‘ngủ’ quá lâu, lúc này hai mắt mở to, hận không thể xuống lầu chạy hai vòng sân.
Lương Thiệu từ trong phòng tắm đi ra, trên người mặc áo choàng tắm, vừa lau tóc vừa nói:
“Mở máy chiếu ra xem phim đi."
Tôi lắc đầu, "Không cần đâu, cậu ngủ sớm đi.”
Lương Thiệu bình thường ở kí túc xa sinh hoạt rất điều độ, đến giờ ngủ, tuyệt đối sẽ không chạm vào đồ điện tử nữa.
Vừa dứt lời, phần nệm bên cạnh tôi lõm xuống.
Lương Thiệu ngồi xuống giường:
"Không chậm trễ, tôi còn chưa buồn ngủ."
Tôi không yên lòng đáp lại một tiếng.
Ánh mắt gian nan dời khỏi chiếc cổ thon dài, dính nước của cậu ấy, theo phản xạ có điều kiện sờ sờ dưới mũi, may mà không có gì.
Tùy tiện tìm một bộ phim thảm họa được đánh giá cao.
Vừa mới mở ra, căn phòng trong nháy mắt tối sầm lại.
Chính Lương Thiệu đã tắt đèn.
Ngay sau đó cơ thể cậu ấy thả lỏng dựa vào đầu giường, cùng tôi vai kề vai, chân kề chân.
Căn phòng này... Ánh sáng này... Bầu không khí này...
Tôi nhìn chằm chằm vào màn hình ở phía trước ngồi bất động.
Trong lòng cầu nguyện Lương Thiệu nhanh chóng đi ngủ, như vậy tôi còn có thể thoải mái một chút.
Nhưng với sự phát triển của bộ phim, tôi dần dần bị thu hút bởi cốt truyện.
Tinh thần không còn căng thẳng như trước, thân thể cứng ngắc cũng dần dần thả lỏng.
Không biết qua bao lâu, Lương Thiệu bỗng nhiên chỉ vào một nhân vật lên tiếng hỏi:
“Cậu cảm thấy hắn sẽ ch*t không?”
Tôi ngún nhún vai: “Chắc có, trong mấy bộ phim hảm họa như này, mấy người giàu có không có mấy người có cái kết tốt.”
Lương Thiệu không nghĩ tới tôi lại trả lời như vậy, nhất thời buồn cười.
Bầu không khí lần này hoàn toàn thả lỏng.
Một đêm yên tĩnh và tốt đẹp đến nỗi tôi bắt đầu hy vọng kim đồng hồ quay chậm.
Lại không biết qua bao lâu.
Bộ phim đã đạt đến cao trào.
Đã đến lúc hai nhân vật chính phải đối mặt với sự lựa chọn sinh tử.
Chỉ thấy hai người gương mặt xám tái, ở bên vách đá dốc đứng, thâm tình nhìn nhau, ôm hôn, hôn đến quên trời đất.
Tiếng hít thở nặng nề liên tục vang vọng khắp căn phòng .
Không khí trở nên có chút ám muội.
Lương Thiệu hiển nhiên cũng sửng sốt.
Cậu ấy xoay cổ của mình, quay trái quay phải, nhưng không nhìn vào màn hình.
Tôi cũng lúng túng không thôi cúi đầu, muốn nói cái gì đó để giải tỏa bớt không khí kì lạ này.
Không còn lời nào để nói:
"Nệm khách sạn này có chút cứng cáp thật."
Lương Thiệu gật đầu:
“Ừm, cứng rồi."
Nói ra câu đó.
Tôi và Lương Thiệu liếc nhau một cái, sau đó ăn ý đồng thời dời tầm mắt.
Sao lại nói như vậy chứ, , thậm chí còn lúng túng hơn?
Sau khi xem phim, kim đồng hồ đã chỉ vào số một.
Gương mặt Lương Thiệu có chút mệt mỏi.
"Ngủ thôi."
"Ừm."."
Tôi như được ân xá, đi vệ sinh và thay đồ ngủ.
Lúc đi ra, nhìn thấy Lương Thiệu cả người chìm trong chăn bồng bềnh, nhắm mắt lại, không biết có ngủ hay không.
Rón rén xốc chăn lên nằm xuống, tôi tận lực di chuyển cơ thể đến mép giường, cách Lương Thiệu một khoảng lớn, dù như vậy, trái tim vân đập loạn điên cuồng.
Ngủ chung chăn…..
Trước kia nằm mơ tôi cũng không dám nghĩ đến.
Đang lúc tôi cảm khái mọi thứ, Lương Thiệu đột nhiên lên tiếng hỏi:
"Sở Lâm, cậu có cảm thấy có chút lạnh không?"
Hửm
Thời tiết tháng 7 có lạnh không?
Mặc dù nghi ngờ, nhưng vẫn tôi hỏi lại:
"Vậy tớ bật điều hòa lên nhé?"
“Không cần." Ngữ khí Lương Thiệu rất bình thường, "Cậu dịch lại đây một chút là ổn rồi.”
Không phải khoa trương đâu, nhưng nghe cậu ấy nói vậy, trong nháy mắt nhịp tim của tôi thiếu chút nữa nhảy vọt lên tận hai trăm mấy.
Câu hỏi vô số lần muốn hỏi lại nuốt trở lại, rốt cục nhịn không được thốt ra:
"Lương Thiệu, có phải cậu đã quên tớ là gay sao?"
Lương Thiệu nằm nghiêng về phía tôi, nửa mặt vùi trong gối, thanh âm có chút buồn bực:
“Không quên, nhưng không phải cậu đối với tôi không có ý gì sao?”
Tôi suýt nữa thì thở không thông.
Trong lòng gào thét: tôi nói không có ý với cậu là chỉ để cậu không có thành kiến với tôi, không muốn cậu xa lánh tôi.
Thôi vậy.
Tôi dịch người về phía giữa giường, thẳng đến khi đụng phải cánh tay Lương Thiệu mới dừng lại.
"Như vậy còn lạnh không?"
"Không lạnh nữa."
Tôi nhắm mắt lại, cảm nhận cơ thể ấm áp của người bên cạnh.
Phải kiềm chế, Sở Lâm.
Phải kiềm chế!